“ Có rắm mau thả.”
Mục Bạch giống như là oán phụ. Hắn không thèm nghĩ nhiều liền liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, dù biết rằng Mạc Phàm hắn ta cố ý nhưng hắn không hiểu vì cớ gì thằng chó Mạc Phàm này lại đi tới hỏi chuyện mình. Mình với hắn là thủy hỏa bất dung mà.
“ Cái người tên gọi là Vũ Ngang kia, có phải hắn 1 năm có 365 ngày đều dùng Tinh trần ma khí để dưỡng (tẩm bổ) hay không?” Mạc Phàm hỏi.
Mục Bạch cười lạnh 1 tiếng, nói:
“ Lúc đầu, hắn nhiều lắm là mỗi năm nhận được 3-4 tháng sử dụng Tinh trần ma khí, nhưng nhờ có ngươi ban tặng, có lẽ giờ hắn được sử dụng nửa năm trở lên!”
Mạc Phàm gật gật đầu, tiếp tục hỏi:
“ Ta khiêu khích lão hỗn đản như vậy, thế mà lão hỗn đản cũng không cho sử dụng hết cả năm Tinh trần ma khí cho gia hỏa Vũ Ngang này sao, là do hắn quá keo kiệt hay là hắn quá coi thường ta vậy?”
“ Ngươi nghĩ rằng Tinh trần ma khí là cục đá ở ven đường hay sao, 1 nắm có thể vốc được 1 đống à? Gia tộc có nhiều đệ tử như vậy, những thứ như Tinh trần ma khí chắc chắn là được sử dụng luân phiên rồi. Trong gia tộc chỉ có Mục Ninh Tuyết là được giữ Linh cấp Tinh trần ma khí để sử dụng thôi.” Mục Bạch khinh rẻ Mạc Phàm nói.
“ Linh cấp Tinh trần ma khí? Cái loại Tinh trần ma khí này còn phân chia cấp bậc sao?” Mạc Phàm có chút ngạc nhiên hỏi.
Hắn chỉ biết tới công dụng của Tinh trần ma khí, chứ không hề nghĩ tới Tinh trần ma khí còn phân chia cấp bậc nữa.
Mục Bạch nhìn Mạc Phàm giống như nhìn một thằng ngu vậy. Thằng này quả thực quá ngu mà, cái gì cũng không biết, rốt cuộc hắn làm sao mà tu luyện lên được S cấp vậy!
Mục Bạch liền tỏ ra khinh thường sự ngu ngốc của Mạc Phàm, sau đó tỏ ra mình hiểu biết có tri thức, ở một bên nói:
“ Tất nhiên là Tinh trần ma khí có phân chia cấp bậc rồi. Hầu hết chúng ta tiếp xúc dưỡng hồn ma khí đều là phàm cấp. Toàn bộ linh cấp ở Bắc Thành ước chừng đếm được trên đầu ngón tay.”
“ Linh cấp thì có công hiệu gì?” Mạc Phàm tiếp tục hỏi
“ Phàm cấp, có lẽ giúp ma pháp sư mỗi ngày tăng lên thêm 20% thời gian tu luyện. Linh cấp, có thể giúp cho ma pháp sư mỗi ngày tăng lên thêm 40% thời gian tu luyện.” Mục Bạch nói.
Vừa nói về vấn đề Linh cấp Tinh trần ma khí, tâm tình Mục Bạch không khỏi chờ mong. Đối với bọn họ vừa mới bước vào con đường tu luyện mà nói, có một cái Linh cấp Tinh trần ma khí thật sự quá hoàn mỹ, thật sự quá dễ dàng vượt xa những người bạn cùng trang lứa để trở thành siêu quần bạt tụy ( xuất thần)!
“ Thì ra nó là như thế.” Mạc Phàm như hiểu ra, gật gật đầu.
Một cái làm mát giảm bớt 20% cùng với một cái làm mát giảm bớt 40%, cái hiệu quả này tất nhiên là Mạc Phàm hiểu rồi!
“ Ngươi cũng đừng nên vui mừng quá sớm, thời gian sử dụng ma khí để tu luyện của ngươi chỉ có 10 ngày, mà ta thì được sử dụng tới 1 tháng, cho nên ta dễ dàng bỏ xa ngươi tới cả vạn dặm!”
Mục Bạch bất ngờ một chậu nước lạnh sang Mạc Phàm.
Mạc Phàm hắn cũng không thèm để ý. Cả ngày cùng con chó, con mèo Mục Bạch, Triệu Khôn Tam đấu đá nhau cũng làm giá trị con người hắn xuống cấp. Đối thủ của hắn chính là những đệ tử hạch tâm của Mục thị được trời ưu ái tài nguyên. Không phải là hắn muốn quá quan trảm tướng *, để cho lão hỗn đản phải đem nữ nhi cùng của hồi môn đóng gói đưa tới trước mặt nam nhân như hắn sao!
quá quan trảm tướng: vượt qua khó khăn để tiến lên. “ Các người nhớ kỹ, Tinh trần ma khí phi thường, phi thường trân quý. Các người một điểm cũng không được để hư hao. Hơn nữa khi hết thời gian sử dụng, các ngươi cũng nên trả lại. Ta đã nhắc nhở các người rồi đó, việc này cũng không phải là việc để các ngươi xem là trò đùa!” Tiết Mộc Sinh trầm giọng, nghiêm túc nói.
…………..
Đêm tới, khi ký túc xá đã tắt đèn, toàn bộ sân trường hiện ra một mảnh tối tăm.
Sân thượng của khu dạy học, Mạc Phàm một thân một mình ngồi ở phía trên bể chứa nước.
Ngày hôm nay, hắn vừa mới nhận được Tinh trần ma khí. Tinh trần ma khí chính là một khối trần thạch nho nhỏ màu xanh thẳm, nó được đựng trong một chiếc hộp phi thường quý giá, có thể thấy Tinh Trần ma khí này rất được nhà trường coi trọng.
Tinh trần ma khí sau khi chế luyện qua, thì có một sợi xích màu trắng xuyên qua. Cái này giống như là hoa tai vậy để cho người tu luyện có thể mang ở trước ngực.
“ Đeo lên ngay lập tức công hiệu à?” Mạc Phầm lầu bầu nói.
Hắn cúi đầu xuống, rồi chậm rãi đeo cái Tinh trần ma khí này lên cổ. Dây xích có chút dài làm cho cái Tinh trần ma khí này rơi ngay phía trước ngực Mạc Phàm.
“Đinh ~”
Đột nhiên, một âm thanh linh hoạt kỳ ảo vang lên từ trước ngực của Mạc Phàm.
Mạc Phàm sửng sốt một chút, rồi mới phản ứng lại…
Không phải trên cổ mình còn mang một cái tiểu hoa tai khác hay sao?
Cái hoa tai này có hình dáng con cá chạch, màu đen tuyền. Mình còn nhớ rõ ngày hôm đó khi mình thức tỉnh, nó không ngừng run rẩy.
Tinh trần ma khí vừa rồi hẳn là đụng phải cá chạch trụy này, mới phát ra âm thanh như gõ trên nhạc cụ.
Cá chạch trụy này rốt cuộc là thứ gì vậy??
Thật ra Mạc Phàm cũng có nghiên cứu qua nó vài lần nhưng cũng không có nghiên cứu ra được gì, hơn nữa hắn còn tin chắc rằng cái cá chạch trụy này là nguyên nhân làm cho hắn xuyên không tới thế giới này.
Cá chạch trụy là do lão nhân bảo vệ cửa ở trường học sau núi tặng cho. Ngày đó mình mang cá chạch trụy này ngủ ở trong nhà tranh mới không biết được thế giới xảy ra dị biến, hay nói cách khác mình đã xuyên qua tới một thế giới song song…
Mạc Phàm vẫn luôn mang cá chạch trụy này từ đó tới giờ. Hắn có lo lắng một chút đem cá chạch trụy lấy xuống, nó lại trở về hình dáng lúc ban đầu…. Mẹ nó chứ vất vả lắm tao mới học được Hỏa Tư cùng với Lôi ấn đấy!
“ Thôi, kệ cha nó, tốt nhất là nên tiếp tục tu luyện. Gia hỏa Vũ Ngang này cũng không dễ dàng đối phó như vậy. Huống hồ, muốn lão hỗn đản này đem nữ nhi của mình đóng gói đưa lại cho ta, nếu ta không có thực lực thì cũng không làm được!” Mạc Phàm lẩm bẩm.
Sau khi bỏ cá chạch trụy xuống, Mạc Phàm liền dùng ý niệm của mình xâm nhập vào bên trong Tinh Trần ma khí vừa nhận được.
Ý niệm là tinh thần lực cường đại của ma pháp sư sau này sinh ra. Tập trung tinh thần ý niệm khóa định ở một nơi, không những có thể cảm nhận được ma năng ba động hay một loại ba động khác thường ở nơi đó, mà còn có thể tăng cường thính giác, khứu giác, thị giác, xúc giảm thêm mạnh hơn.
“ Kỳ lạ, sao lại không có phản ứng. Không phải Tiết Mộc Sinh từng nói, chỉ cần xâm nhập ý niệm, ở trong đó lưu lại một cái ấn ký tinh thần, thì Tinh trần ma khí sẽ đem cỗ năng lượng tinh thần ở trong đó truyền lại về trong thân thể mình để tẩm bổ, làm giảm đi tinh thần lực mệt nhọc hay sao??.”
Mạc Phàm thử đi thử lại vài lần, trước sau như một vẫn không cảm giác Tinh Thần Ma khí ba động như Tiết Mộc Sinh từng nói là sẽ sinh ra phản ứng kỳ diệu.
A?
Ngược lại Cá chạch trụy lại có năng lượng tràn ra?
Trong lòng Mạc Phàm dâng lên một trận kinh ngạc, vội vội vàng vàng đem ý niệm xâm nhập vào trong cá chạch trụy.
Sau khi ý niệm xâm nhập, cả người Mạc Phàm giống như là rơi vào trong một cái suối nước nóng vậy. Dòng nước ấm nhè nhẹ chảy qua trên người hắn xua tan từng chút một tinh thần mệt mỏi do hắn trường kỳ tu luyện, lại còn có thể làm cho thế giới tinh thần của hắn càng thêm trong trẻo và thoải mái.
Không còn phiền não, không còn âu lo, chưa bao giờ tâm trạng hắn lại cảm thấy an bình, thoải mái và yên ả đến như vậy.
Mạc Phàm tu luyện một mạch 10 tiếng đồng hồ, nếu là bình thường hắn đã sớm lăn ra ngủ. Hôm nay có dưỡng hồn ma khí mới trải nghiệm qua.
Lúc này đây, cơn buồn ngủ mênh mông mãnh liệt kia đang bị cái chất tẩm bổ này đẩy xuống dưới, hắn mơ hồ cảm giác được có thể tiếp tục tu luyện thêm 1 chút nữa.
Ta ngất.
Tình huống gì thế này??
Cái Tinh trần ma khí mà trường học cấp cho thì không có tác dụng, ngược lại cái mà mình vẫn luôn mang theo trên người cá chạch trụy kia lại phát huy tác dụng như Tinh trần ma khí vậy.
Chẳng lẽ … Chẳng lẽ là, cái cá chạch trụy mà mình vẫn luôn ghét bỏ này là một kiện Tinh trần ma khí????
Tâm tình Mạc Phàm có chút kích động!