Trước kia thứ tự lần lượt là: Chước Tử, khách điếm, Thư Sinh.
Vất vả lắm Thư Sinh mới đánh bại được tiểu tam khách điếm để vùng lên thành: Chước Tử, Thư Sinh.
Nhưng sau một đêm thôi mà đã thành: Chước Tử, tiểu Chước Tử, Thư Sinh rồi.
Thanh Đế… thực sự không, cam, tâm!
Nhưng Chước Tử lại rất vui vẻ, thậm chí còn chẳng quan tâm đến việc Tiểu Chước Tử từ đâu chui ra, tại sao mặt mũi và ngay cả linh khí giống hệt mình nữa. Sáng sớm đã tay nắm tay tung tăng dắt nhau đi tản bộ. Vừa ra khỏi phòng, xuất hiện trong đại điện làm chúng thần quân kinh ngạc giật mình. Lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Thanh Đế ai cũng hơi hoảng nhưng vẫn tiến lên chúc mừng: “Chúc mừng Đế Quân đã trở thành phụ thân”, “Chúc mừng Đế Quân có nữ nhi”, “Lân nhi vừa nhìn đã thấy cốt cách phi thường, sau này ắt làm nên việc lớn”.
Nhìn vẻ mặt bát quái hàm ý như “Hàng đêm Đế Quân chăm chỉ cày cấy quả nhiên có hiệu quả”, “Chỉ một đêm đã có nữ nhi, đúng là phi phàm mà”, Thanh Đế chỉ còn biết lặng lẽ khóc thầm trong lòng… Lại đưa mắt nhìn Chước Tử thân mật nắm chặt tay Tiểu Chước Tử không rời nhau nửa bước, vui vẻ bỏ hắn chạy lại phía Thanh Long, trong lòng càng thêm phiền muộn…
Chước Tử ôm Tiểu Chước Tử nhảy lên trên đầu Thanh Long, sửa sang cẩn thận lại xiêm y cho cô bé. Một lúc sau Thanh Đế mới tiến lại, ngũ quan Thanh Long nhăn nhở: “Đây là con của ngài thực hả?”
Thanh Đế mặt cứng đờ: “Ngày mai phải đổi tọa kỵ (*) thôi!”
“…”
(*) Tọa kỵ: vật cưỡi
Thanh Đế khẽ liếc nhìn hai người đang hào hứng thưởng thức phong cảnh phía trước kia, yên lặng vẽ nấm trong lòng, ôi đời người thật là… Nhìn kỹ thì Tiểu Chước Tử dù có giống Chước Tử thật nhưng vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Chước Tử kéo tay Tiểu Chước Tử, quay đầu lại dùng bàn tay bé xíu ấy vẫy vẫy với Thư Sinh, Tiểu Chước Tử còn hé miệng, khẽ khàng gọi: “Cha!”
“…”, khoan đã nào, sao lại có cảm giác bị dụ dỗ thế này đây! Thanh Đế đơ mặt, lúc này mà không trả lời thì có vẻ như hắn lại ích kỷ quá, nhưng trả lời thì khác gì công nhận đây là con gái của hắn chứ. Chắc là hắn nên gật đầu, gật đầu… Hẳn là nên gật đầu đi…
Nghĩ chán chê, càng lúc càng rối như tơ vò. Đành ngửa mặt lên trời thở dài: “Đúng là số mệnh mà…”
Nhất định là ông trời thấy hắn sống thoải mái quá nên đột nhiên quăng một nữ nhi cho hắn mà. Nhưng nhìn kỹ vẻ mặt kia quả thật cũng ngây thơ, trong trẻo. Hắn định bắt tay kết thành bằng hữu thì thấy một con đại bàng to lao đến phía Chước Tử, liền vội vàng lao đến dời tầm nhìn, vừa quay đi thì Tiểu Chước Tử đã nhe răng khẽ “hừ” một tiếng.
Cái bộ dáng phúc hắc này là giống ai đây hả?
Đến chợ của Thần Giới, Chước Tử đem cô bé càn quét ngang dọc khắp chốn. Thanh Đế cảm thán, hắn hoàn toàn bị Chước Tử nhà mình bỏ rơi rồi. Bỗng một bàn tay bé nhỏ cố với lên nắm lấy tay hắn, Tiểu Chước Tử nhíu mày: “Nương nói, chúng ta là người một nhà.”
Thanh Đế nhìn Chước Tử, cảm giác… hình như cũng không tệ lắm.
Sau một ngày vui chơi hết mình đến tận đêm mới trở về, Tiểu Chước Tử gục đầu lên vai Thanh Đế ngủ ngon lành. Một tay Thanh Đế nắm lấy tay Chước Tử, một tay ôm cô bé đi về đại điện.
Chơi lâu như thế, Chước Tử cũng cảm thấy mệt nhưng nhìn bóng ba người trên mặt đất, trong lòng lại vô cùng thỏa mãn: “Thư Sinh ngốc à, chúng ta thực sự rất giống người một nhà đấy.”
Thanh Đế cũng nhìn xuống rồi cười nói: “Đúng nhỉ. Nhưng Chước Tử à…”
Không để hắn nói hết, nàng đã gật đầu thấp giọng: “Ta biết chàng định nói gì mà… Tuy cô bé không phải con của chàng cũng không phải của ta. Tuy không rõ tại sao cô bé lại giống ta đến thế nhưng ta thấy cứ thế này cũng tốt mà. Ai biết được đến khi nào chúng ta mới có đứa nhỏ. Có lẽ ông trời không đành lòng nên mới tặng cho chúng ta đứa bé này, để chúng ta có thể cảm nhận cảm giác trở thành phụ mẫu.”
Thanh Đế trong lòng khẽ nhói đau, tay càng nắm chặt hơn: “Đúng vậy.”
Chước Tử lại cười: “Cũng may chàng rộng lượng, không ghét bỏ người tùy hứng như ta.”
Thanh Đế thở dài: “Sao ta ghét nàng được chứ.”
Chước Tử níu lấy tay hắn, bước chân như nhẹ nhõm hơn. Thanh Đế nói: “Khi về nhà thì tắm rửa rồi đi ngủ luôn nhé, nàng mệt mỏi lắm rồi đấy. Ngày mai không đi chơi nữa, ở trong điện nghỉ ngơi cho khỏe lại đã.”
“Vâng.”
Tiểu Chước Tử chép miệng mấy cái, lẩm bẩm vài câu nói mơ rồi lại tiếp tục ngủ say. Về đến đại điện, Thanh Đế vừa đặt cô bé xuống giường thì bị Chước Tử đẩy ra bắt đi tắm rửa. Sau đó nàng ngồi xuống tự mình đắp chăn cho cô bé con. Càng nhìn càng thấy giống, nếu thực sự là con của nàng và Thư Sinh thì tốt biết bao.
Khi Thanh Đế quay lại thì thấy Chước Tử đang ôm bé con ngủ ngon lành. Cẩn thận dém chăn lại, nhìn hai người thế này trong lòng bỗng có chút thoải mái. Nhưng mà… hắn lại phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng… Hai kẻ kia tư thế ngủ quá tệ hại, lăn lộn không ngừng thế kia thì hắn ngủ thế nào đây?
Không, cam, tâm!
Sau một đêm ngủ sâu, Thanh Đế đã hồi phục tinh thần nhưng Chước Tử trông vẫn mệt mỏi như thế. Khẽ vuốt mái tóc nàng: “Tiểu Chước Tử quấy nàng suốt đêm qua à?”
Chước Tử vuốt vuốt mắt, lắc đầu: “Con bé ngủ ngoan lắm, chắc hôm qua chơi quá sức nên mệt thôi. Chắc phải đi tắm một cái đã.”
Vừa đứng dậy thì thấy bên cạnh động đậy, một cái đầu nhô ra khỏi đống chăn: “Nương, con cũng đi.”
Nhìn Chước Tử vui vẻ gật đầu ôm cô bé đi, Thanh Đế lại nóng máu, lại nhớ đến cảm giác tắm uyên ương trong suối nước nóng. Hơn nữa bị một cô bé con chiếm mất Chước Tử thực sự không thể tệ hơn.
Đến phòng bên ngoài Thanh Trì, Chước Tử chờ Thư Sinh gỡ hết hoa trâm xuống mới dẫn Tiểu Chước Tử đi vào trong. Nhân lúc nàng quay đi, Chước Tử khẽ gõ lên trán Tiểu Chước Tử, âm thầm giấu toàn bộ linh lực của cô bé đi. Bất kể cô bé có gây hại cho Chước Tử hay không thì hắn cũng không thể để Chước Tử có thể gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Tiểu Chước Tử hào hứng đi vào trong, Chước Tử nói: “Nước ở đây tuy không bằng Thiên Trì nhưng ngâm thích lắm, linh khí cũng sẽ tăng lên nhiều lần đấy.”
Tiểu Chước Tử cúi người vầy nước, rồi ôm lấy đùi nàng: “Không so được với linh khí thuần khiết trên người mẫu thân.”
“Vì ta là cây thược dược mà”, Chước Tử cởi quần áo rồi ôm lấy cô bé thả mình xuống nước. Vừa mới chạm vào nước đã thấy toàn thân sảng khoái, thoải mái vô cùng.
Tiểu Chước Tử tựa vào bờ Thanh Trì, chân đạp nước tùm tùm, ngâm nga bài ca dao: “À..ơ..ơ..”
Chước Tử cũng tiến đến, xoa đầu cô bé: “Tiểu Chước Tử, sao trước kia con không xuất hiện, mãi sau này mới đến?”
“Trước kia con cũng muốn xuất hiện nhưng không đủ khí lực. Hôm đấy con đã gắng hết sức thoát ra khỏi cái nơi chết tiệt kia thì lại có thể ra ngoài được thật, sau đó gặp mẫu thân thôi.”
Chước Tử nhíu mày: “Cái nơi chết tiệt ấy là chỗ nào?”
“À… con cũng không biết, dù sao thì cũng không thể thoát ra được, không đủ sức, sau đó chính mẫu thân đã độ linh khí cho con đấy.”, Tiểu Chước Tử tiếp tục vẫy vẫy cặp chân nhỏ xíu trắng trẻo, nước văng tung tóe, lại ư ử bài hát trong miệng.
Chước Tử đắn đo một lúc mới hỏi: “Con cảm nhận được ta từ lúc nào, ở đâu?”
“Ầu ơ. Ở chỗ mà tối ngày nương luôn nhắc đến ấy.”
Chước Tử nói ngay không cần nghĩ: “Khách điếm à?”
“Đúng thế.”
Chước Tử im lặng một lúc rồi quả quyết đứng dậy, bây giờ mới là tháng mười, chưa đến ngày mùng một tháng mười một, khi nàng cùng Thư Sinh đến thời điểm đó cũng không phát hiện sự tồn tại của Tiểu Chước Tử. Mà theo như Thư Sinh nói, có thể do nàng ngâm nửa ngày ở Thiên Trì nên linh khí của Tiểu Chước Tử mới nâng cao đủ để xuất hiện.
Nói cách khác, nếu đúng theo tiến trình thì khi nàng chết, Tiểu Chước Tử không xuất hiện.
Nhưng hiện giờ, vì nguyên nhân gì mà Tiểu Chước Tử lại ở đây? Cô bé ở đây tức là trong lúc vô tình đã khiến vận mệnh của một người khác thay đổi.
Vận mệnh của hắn thay đổi, vận mệnh của Tiểu Chước Tử cũng đang bị thay đổi.
Trong lòng Chước Tử nhói một cái, để thay đổi số mệnh của nàng, Thư Sinh phải chịu trừng phạt, cả Tiểu Chước Tử… chẳng lẽ cũng sẽ gặp phải họa lớn?
Tiểu Chước Tử giật tay nàng, lo lắng hỏi: “Nương, nương sao thế?”
Chước Tử nhìn cô bé: “Nếu ta đưa con trở về nơi bắt đầu… con có hận ta không?”
Tiểu Chước Tử tròn mắt, rụt tay lại: “Nương muốn bỏ rơi con ư?”. Hai mắt rơm rớm nước mắt: “Con không muốn quay lại nơi vừa tối vừa u ám đấy đâu… Vất vả lắm con mới thoát ra được để gặp nương, nương đừng bỏ con, đừng đem con về đấy. Con sẽ ngoan ngoãn, cực kỳ ngoan ngoãn mà.”
“Đừng khóc, đừng khóc nữa.”, Chước Tử ôm cô bé, nhẹ nhàng hôn Tiểu Chước Tử đang nước mắt giàn dụa. Nàng không muốn Thư Sinh bị trừng phạt nặng nề nhưng nghe đến chỗ kia vừa tối vừa u ám thì lại có chút không nỡ.
Thanh Đế chờ nửa canh giờ mới thấy hai người tắm rửa sạch sẽ đi ra. Vừa tắm xong, tóc còn chưa búi kỹ, liền cất cây trâm hoa nhỏ kia đi, đứng đợi Chước Tử bước lại gần. Nhìn Tiểu Chước Tử cúi đầu không nói gì, bộ dạng tủi thân, liền giơ tay bế cô bé lên, thấy hai mắt đỏ hoe thì hơi khựng lại, sau mới cười nói: “Sao vậy?”
Tiểu Chước Tử sụt sịt: “Nương muốn đem con về nơi cũ.”
Thanh Đế nhíu mày: “Trở về nơi cũ?”
“Quay về khách điếm, trở lại nơi vừa tối vừa hắc ám không thể thoát ra được ấy.”
Thanh Đế hoang mang: “Khách điếm ánh sáng ngập tràn, sao lại vừa tối vừa hắc ám?”
Tiểu Chước Tử im lặng, gục đầu vào vai hắn, rầu rĩ không vui.
Về đến nhà thì cô bé ngủ luôn, cẩn thận đắp chăn cho cô bé, Thanh Đế bỗng nhiên nhận ra mình đã coi cô bé như con ruột rồi. Đi ra ngoài thấy Chước Tử ngồi trên bậc thang, chống cằm ngây người nhìn xa xăm. Hắn ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Nàng có biết cô bé từ đâu đến không?”
Chước Tử lắc đầu, dựa vào vai hắn: “Không biết. Nhưng đột nhiên nhớ ra, ngày mùng một tháng mười một ấy, khi chúng ta đến đó không có Tiểu Chước Tử. Nhưng bây giờ cô bé lại xuất hiện, tức là vận mệnh của cô bé cũng vì ta thay đổi mà thay đổi theo, có thể sẽ liên lụy đến chàng nhiều hơn chăng?”
Thấy hắn tỏ vẻ nghi hoặc, Chước Tử liền đem mọi suy nghĩ trong lòng nói ra cho hắn nghe. Nghe xong Thanh Đế cau mày suy nghĩ một lúc mới nói: “Ta vẫn luôn để ý thân phận của Tiểu Chước Tử, cô bé lại kể với nàng cô bé đến từ khách điếm. Nữ Oa đã từng nói, ngày đó khi tới khách điếm thì khách điếm đã bốc cháy và nàng cũng đã chết. Nếu quả thực có người muốn cướp đoạt nguyên thần của nàng thì tại sao lại phải thiêu rụi khách điếm?”
“À…”, Chước Tử cũng thấy kỳ quái.
Thanh Đế nghiêm trọng đứng lên: “Bảo sao… hóa ra mọi chuyện đều bắt đầu từ khách điếm…”
Trong lòng Chước Tử hồi hộp, cùng nghĩ đến một chuyện giống Thư Sinh. Nếu ngày mùng một tháng mười một tai nạn kia mới xảy ra thì bây giờ quay về cũng không sao. Nếu có thể tìm ra thủ phạm, ít ra sẽ không làm cho Thanh Đế mất trí nhớ ở kiếp sau mà cũng có thể giúp Chước Tử bình yên chờ hắn quay về, không cần trốn tránh ngày ấy, không cần né tránh những ngày kế tiếp.
“Chúng ta quay về khách điếm điều tra sự việc.”