Sắp tới buổi trưa, “Độc tường” cũng đã hoàn thành một phần ba. Nhạc Sở Nhân có thể nói mồ hôi ướt đẫm, tay cầm dụng cụ đào đất, tư thế này làm cho một đám hán tử đều xấu hổ.
Mặt sau Diêm Tô cùng Thích Kiến phối hợp khá tốt, một người phụ trách trồng ma thảo, một người phụ trách trồng bách mao thanh, tuy cũng đầy người đầy bùn đất, nhưng thoạt nhìn tựa hồ rất thích thú.
Phụ trách đưa nước là Thích Phong cùng một hộ vệ trẻ tuổi tươi cười, những người vây xem đứng xa xa nhìn lại, tựa hồ đối hai người bọn họ có vài phần hâm mộ. Dù sao nam nữ chủ nhân của Vương phủ đều ở đàng kia, người có thể tiếp cận chỗ đó phải là người rất được tín nhiệm.
Nhưng không giống những người khác, Nhạc Sở Nhân thực không kiên nhẫn, bởi vì kẻ nào đó quả thực rất vướng bận.
Phong Duyên Thương đứng ở một bên, cách nàng không đến một thước, tuy bùn đất ẩm ướt làm dơ cẩm giày màu trắng của hắn nhưng hắn tựa hồ không quan. Tuy nhiên lại phi thường dụng tâm giúp Nhạc Sở Nhân che nắng.
Nhạc Sở Nhân giận khí chính là điều này, nhìn hắn hưng trí dâng trào nhìn nàng đào hố, còn quan tâm cầm ô, nàng lại tức không chỗ nào phát. Nếu thật sự hứng thú như vậy, sao không đến giúp nàng đào đi?! (Nguyệt: *liếc mắt* tỷ có phúc ko biết hưởng >__