Thừa dịp khi nam tử áo đen bịt mũi nhìn không rõ, Khuynh Cuồng nhấn một cái trên tường bên cạnh, “ ầm ầm” , cửa đá mở ra, lôi Diệp Ảnh vọt ra mật thất, chạy về hướng bên phải.
Qua một cái hành lang gấp khúc, Khuynh Cuồng đưa tay xoay cây đèn trên vách tường, kéo Diệp Ảnh vào một thông đạo khác, tựa vào vách tường, thở phì phò, may mà cao thủ tầng bảy không nhiều lắm, không như tầng bốn, có hắc y nhân qua lại, cứ như an toàn đi qua từng cái cửa đá, cho đến khi tiến vào mật đạo, hai người đi về phía trước, cùng tới một cái cửa động, bên ngoài cửa động toàn là nước, hẳn là nó cũng nằm ở đáy hồ, Tuy nhiên nước hồ cũng không hoàn toàn trào vào trong.
“Đi từ đây ra ngoài.” Chỉ vào cái cửa động kia, Khuynh Cuồng dẫn đầu nhảy vào, Diệp Ảnh theo sát, hai người lại nín thở, theo dòng nước xiết, bơi về hướng mặt hồ.
‘Rào’ một tiếng, trong hồ dâng lên hai cột nước, trong cột nước có hai bóng người bay ra, đạp nước mà đi, nháy mắt đã tới bờ hồ, ngập ngừng một chút, đi thẳng hướng rừng rậm.
‘Rào rào…’ vang lên mấy tiếng, hơn mười cột nước dâng lên, đợi đến khi cột nước hạ xuống, hơn mười hắc y nhân nhảy ra từ đáy hồ, đuổi theo hai người kia.
Vào trong rừng rậm, thấy hắc y nhân đã đuổi tới, Khuynh Cuồng đột nhiên dừng lại, đánh một chưởng vào những mũi tên lóe ra những luồng ánh sáng âm u, hiển nhiên những mũi tên này đều được tẩm độc, Diệp Ảnh hiểu ý, kích hoạt cơ quan y như vậy, chốc lát, vô số tên độc bắt đầu bắn lại đây từ bốn phía, cản bước hắc y nhân.
Hai người nhân cơ hội bay khỏi rừng rậm, cho đến khi an toàn mới dừng lại, điều chỉnh hơi thở.
Khuynh Cuồng kéo khăn che mặt xuống, khóe miệng còn vương tia máu, dùng ống tay áo lau đi, ngồi xếp bằng điều hòa lại hơi thở, chân khí cuồn cuộn đi lên từ đan điền, chảy qua toàn thân, đi đến đâu, kinh mạch bị thương tự chữa trị một cách kỳ dị, vận chuyển một vòng, vết thương vừa bị đã khỏi hẳn.
Bỗng nhiên mở to đôi mắt, trong con ngươi như có sắc thái kỳ dị biến ảo, giương lên một nụ cười phóng túng, thầm nghĩ: ha ha, không ngờ Hỗn Nguyên chân khí lại có tác dụng tự chữa trị, hơn nữa hiệu quả trị liệu rất nhanh, vừa rồi nàng bị một chưởng kia làm cho hơi thở hỗn loạn, khí huyết bốc lên, một lần điều tức liền huyết khí thông thuận, tinh thần phấn khởi!
Liếc Diệp Ảnh một cái, trên đầu đầy mồ hôi, mày nhíu chặtt tỏ vẻ hắn điều hòa hơi thở rất khó khăn, bị thương rất nặng.
Nghĩ nghĩ, Khuynh Cuồng đứng dậy, đi tới sau Diệp Ảnh,ngồi xuống, hai tay nhẹ nhàng dán lên lưng hắn, chân khí cuồn cuộn không ngừng thông qua lòng bàn tay Khuynh Cuồng chảy vào thân thể hắn.
Diệp Ảnh kinh ngạc, không nghĩ tới nàng vận khí cho hắn, không phải nàng cũng bị thương nặng sao? Lại nghĩ năm ấy nàng mới chín tuổi đã là cao thủ tuyệt thế, trên người nàng, còn có cái gì là không thể, trong lòng ấm áp, cơ thể tự nhiên tiếp nhận luồng chân khí này, đi theo kinh mạch, nửa ngày, hai người đồng thời thu khí, mặc dù không khỏi hẳn như Khuynh Cuồng, nhưng cũng tốt lên hơn phân nửa.
Trở lại dịch trạm, sắc trời đã sáng, một đêm này thật là quá mạo hiểm a! Nhưng mà thu hoạch cũng không nhỏ.
Khuynh Cuồng ngồi ghế trên, nghiên cứu bản “bản đồ phân bố cơ quan”, một tay gõ bàn nhẹ, như đang tự hỏi, Diệp Ảnh khoanh tay đứng ở một bên.
Nửa ngày, Khuynh Cuồng mới mở miệng nói: “Ngày mai chính là tiết đoan ngọ, nhất định sẽ có trò hay lên sân khấu, Diệp Ảnh, ngày mai ngươi không cần theo ta tiến cung, nghĩ cách liên hệ người kia, ta muốn gặp hắn.”
“Ân.” Gật gật đầu, Diệp Ảnh biết nàng nói đến người nói cho hắn về cái mật đạo kia.
“Không hỏi ta vì sao?” nàng thật kinh ngạc vì hắn không hỏi gì đã đồng ý, nàng không nhớ hắn có nghe lời như vậy.
“Ta tin tưởng người có lí do của mình, mà ta, chỉ cần tin tưởng người là được.”Yên lặng nhìn Khuynh Cuồng, Diệp Ảnh kiên định nói.
Quay đầu, đôi mắt linh động sâu thẳm của Khuynh Cuồng mang theo ý cười thật sâu, trong đôi mắt hắn, nàng nhìn thấy sự kiên định và tín nhiệm quen thuộc, cười hỏi: “Diệp Ảnh, quyết định?”
“Vâng, Diệp Ảnh bái kiến chủ tử.”Qùy xuống, quật ngạo như hắn, lần quỳ này, là dùng linh hồn tuyên thệ, hứa nguyện trung thành, cả đời là tùy tùng.
Nhảy xuống ghế dựa, Khuynh Cuồng chậm rãi thong thả bước qua, nhẹ nâng Diệp Ảnh dậy, khẽ cười nói: “Tốt.” Nàng biết, nàng đã thật sự thu phục được ‘sát thủ’ quật ngạo (ngang tàng bướng bỉnh) này, Diệp Ảnh, chính là bước đầu tiên nàng lập thế lực.
Qua một hồi, sắc trời đã tỏ, thái tử Thiên Nguyên tự mình đến dịch quán nghênh đón các quốc gia vào cung, dự hội tiết đoan ngọ.
Thiên Nguyên hoàng triều mặc dù đã xuống dốc, nhưng hoàng cung lại là càng ngày càng rộng rãi đồ sộ, cung điện càng xây càng nhiều, văn võ bá quan Thiên Nguyên coi đây là vinh quang, dọc theo đường đi, không ngừng khoe ra hoàng cung huy hoàng với sứ thần các nước.
Chính điện Thiên Nguyên, vốn là chỗ vào triều thảo luận chính sự, nay, lại bị Thiên Nguyên hoàng đế dùng để bắt đầu mở thịnh yến vào buổi trưa, trên điện tiếng đàn sáo vang bên tai không ngừng, vũ cơ xinh đẹp nhanh nhẹn ca múa, ăn uống linh đình, đều là vẻ suy vong.
Hoàng đế Thiên Nguyên là Thiên Nguyên Hải có sắc mặt đen gầy, ánh mắt đục ngầu, nụ cười mang theo nịnh nọt mà ngồi xuống ghế rồng, ngồi bên cạnh là thái tử Nguyên Khải, Mạc Khuynh Đình và Khuynh Cuồng ngồi ở vị trí đầu tiên phía bên trái, tiếp theo bên phải là thái tử Tề Nguyệt quốc Nguyệt Quân Phong, hoàng tử Yến Vũ quốc Yến Đạt Lãng, vị trí đầu tiên bên tay phải là thái tử Sở Vân Quốc Vân Huyền Thiên, tiếp đến là vương gia Phượng Nghiêu quốc Phượng Tử Nguyệt, vương gia Hàn Sương quốc Sương Ngạn, sau đó là vương công đại thần Thiên Nguyên hoàng triều, thị vệ thân cận đều đứng sau lưng hoàng tử vương gia các nước, người nào cũng mang đao
Khuynh Cuồng mở to đôi mắt, tay nhỏ chống cằm, mê đắm nhìn chằm chằm đám vũ cơ xinh đẹp, thật ra khóe mắt lại thầm quan sát động tĩnh tất cả mọi người ở đó.
Trừ bỏ quân thần Thiên Nguyên hoàng triều, ‘Giống’ như nàng nhìn chằm chằm các thiếu nữ xinh đẹp, hoàng tử vương gia các nước người người mắt lộ tinh quang, tâm tư hoàn toàn không đặt trên người mỹ nhân, Nguyệt Quân Phong, Yến Đạt Lãng, Vân Huyền Thiên nàng đều gặp qua, hơn nữa cả nhị ca của nàng, bốn người đều cố ý vô tình nhìn về phía nàng, Nguyệt Quân Phong thật ra vẫn như hôm qua, luôn mang vẻ ôn thuận thiện ý, còn ba người còn lại, không cần phải nói, tuyệt đối là vẻ chán ghét khinh thường, nhất là tên tiểu tử Vân Huyền Thiên kia, không nhìn mỹ nhân, lại cứ nhìn chằm chằm nàng, còn không ngừng hừ lạnh, người không biết còn tưởng hắn bị nghẹt mũi.
Không để ý tới hắn, quét mắt về phía Sương Ngạn mới gặp, hắn cũng đã qua tuổi xây dựng sự nghiệp, nhã nhặn có thừa mà uy nghiêm không đủ, đáng giá nhắc tới là Phượng Tử Nguyệt, phái nữ “duy nhất” ở đây, tuổi hơi lớn, nhưng vẫn thướt tha, ánh mắt mang theo anh khí, loại khí chất vương giả này không thua gì những nam tử nơi đây.
Những người này cũng không phải là đèn cạn dầu, xem ra con đường thống nhất trung nguyên của hoàng đế lão cha còn nhiều lực cản, nhưng, chút lực cản này, nàng rõ ràng nhất, Long Lân quốc sẽ là kẻ thắng cuối cùng, bởi vì có Mạc Khuynh Cuồng nàng, Khuynh Cuồng nhấc chén nhỏ bằng bàn long lưu ly, cuồng vọng nghĩ.
Bỗng nhiên cảm thấy một cỗ sát khí mãnh liệt chảy xuôi ở bốn phía, đôi mắt Khuynh Cuồng đảo qua, trừ bỏ quân thần Thiên Nguyên, những người khác trong đại điện ngoài mặt như thường, nhưng đang âm thầm ngưng tụ chân khí.
Híp mắt, nâng chén bàn long lưu ly nhấp một ngụm, Khuynh Cuồng nhìn chằm chằm đôi mắt vũ cơ đang tỏa ra quang mang cơ trí: cao thủ thật sự sao lại dễ lộ sát khí như vậy, a, trò hay sắp bắt đầu.