Cảnh tượng đáng sợ trước mặt bọn học sinh giống như cảm giác một người đang trên đỉnh núi tuyết đột nhiên đối diện với tuyết lở.
Từng cái miệng to lớn há to, biến thành vô số tiếng gầm rít chói tai.
"Chạy mau, chạy mau!"
Khải Sắt Lâm đập mạnh vào cái lưng to rộng của Dương Chính, Dương Chính lúc này hoàn toàn chỉ còn nhờ vào một cỗ khí thế liều mạng chạy trốn. Vừa rồi đại náo tế đàn, lại đánh ngã mười mấy tên Thực nhân ma, Dương Chính đã sớm không còn sức lực, lại thêm Khải Sắt Lâm phá quấy, thực tình không cách nào chịu nổi.
"Ngu ngốc, dừng tay!" Dương Chính dùng sức vỗ mạnh vào cái mông căng tròn của Khải Sắt Lâm.
"Bốp" một tiếng vang lên, Khải Sắt Lâm giật bắn cả người, sắc mặt đỏ bừng.
Tay nàng đang vỗ mạnh vào lưng hắn không tự chủ được hạ xuống, nàng nghiến răng không biết là đang nghĩ gì. Dương Chính không hề để ý Khải Sắt Lâm đang nghĩ gì, cố gắng guồng chân chạy thật nhanh, tốc độ lại gia tăng thêm mấy phần.
Thu Phong hiệp cốc một bên đuổi một bên chạy nhiệt náo vô cùng.
Tiểu đội thí luyện chạy trước, vô số Thực nhân ma điên cuồng đuổi theo, trong đám Thực nhân ma có một tên thân hình vô cùng cao lớn, người mặc khải giáp màu đen tuyền, đầu đội hoàng quan ánh vàng lấp lánh, tay trái cầm thuẫn, tay phải cầm kiếm, mỗi bươc chân dậm xuống đều khiến cho mặt đất chấn động.
Hắn mỗi lần rống lên thì quanh sơn cốc vang lên vô số tiếng gầm đáp lại.
Sau đó mấy đạo bạch quang lóe lên, Thực nhân ma từ hai bên sườn núi gào lên lao xuống...
Cũng may là tiểu đội thí luyện này đều là luyện kim sư, không nói gì khác, chỉ nhờ vào Miêu dứu dược tề rất nhiều mới có thể chạy được. Mọi người lúc này đều không nghĩ tới tác dụng phụ của dược tề, cứ uống như uống nước, nhất thời cả tiểu đội đều linh hoạt giống như bọn khỉ chạy tứ tán khắp núi.
Mắt thấy chạy theo không kịp, Thực nhân ma lĩnh chủ giận dữ gầm lên, hắn vung thanh kiếm dài chừng 7, 8 mét chém ngã mấy tên Thực nhân ma cản trước mặt, khoa chân chạy nhanh về phía trước, bọn Thực nhân ma bị hắn dẫm trúng đều biến thành đống thịt nát không ra hình thù gì.
"Mẹ nó, tên khốn này phát điên rồi!"
Dương Chính từ cốc đạo chạy ra lối vào của Thu Phong hiệp cốc, cảm thấy Thực nhân ma lĩnh chủ không ngừng truy đuổi, lòng không khỏi nổi giận. Từ lúc hắn trở thành Ma thần tướng quân, rất ít khi bị người ta truy đuổi thế này, huống gì là một tên súc sinh mà dám ép hắn đến nước này.
Bọn học sinh chạy ra khỏi Thu Phong hiệp cốc, vì uống quá nhiều Miêu dứu dược tề nên mệt mệt mỏi vô cùng.
Bình thường thân thể chúng đã không cường tráng, nếu như tiếp tục chạy nữa thì thể lực không cách nào chịu đựng nổi.
Còn Dương Chính bị đuổi riết đã quá giận dữ, vội chạy thêm mấy bước, nhanh chóng thả Khải Sắt Lâm xuống ven đường.
"Ái Đức Hoa, ngươi định làm gì?" Khải Sắt Lâm kinh hoảng phát hiện thấy Dương Chính đã mở bao hành lý của mình ra.
"Ta đi giết hắn." Dương Chính mặt không chút biểu tình nhìn về phía Thực nhân ma lĩnh chủ không ngừng tiến lại gần.
"Đừng. Ái Đức Hoa, bọn ta chạy thôi, ngươi đánh không lại đâu." Khải Sắt Lâm đối với Thực nhân ma lĩnh chủ sớm đã bị uy thế đáng sợ của hắn uy hiếp, căn bản không cho rằng sức người có thể chống nổi.
"Cô cho là bọn ta chạy được sao? Lĩnh chủ tế đàn đã bị ta tiêu hủy, tên khốn đó đã phát điên, nếu không giết hắn thì hắn tuyệt không chịu bỏ qua đâu. Cô xem các học sinh, nếu còn chạy nữa thì chúng sẽ mệt đến chết đó, không còn cách nào đâu... À, cái này cho cô."
Dương Chính lấy bộ Sắt ngân y lốm đốm vết máu ra, vì bộ y phục này còn ẩn chứa khí hồn quá hung tàn nên Khải Sắt Lâm trước giờ không dám sử dụng, hiện tại nàng ngơ ngẩn nhìn Dương Chính khoác bộ y phục đó lên người hắn, sau đó lấy ra hai cái nấm dạ quang to chừng nắm tay đưa cho nàng.
Nhất thời Khải Sắt Lâm cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn.
Nàng ôm lấy Dương Chính, khóc òa:"Ta không cho ngươi đi, ta không cho ngươi đi. Tiểu ba ba, ngươi đừng đi."
"Dưa ngốc, ta chỉ đi giết hắn thôi, đâu phải là đi chết." Dương Chính nhẹ đẩy Khải Sắt Lâm ra, xoa đầu nàng, bình thản cười nói:"Yên tâm, ta không sao đâu, cô mau dẫn bọn học sinh lui về cánh rừng đi."
Dương Chính nói xong liền xoay người bỏ đi, vừa xoay mặt đi sắc mặt thoải mái liền biến thành nghiêm túc cẩn thận.
Tuy hắn nói với Khải Sắt Lâm rất dễ dàng nhưng tự bản thân hắn cũng biết với tình trạng thân thể hiện nay của hắn, nói không chừng còn bị Thực nhân ma lĩnh chủ giết chết.
Cảm giác được một lực lượng từ ngực truyền tới, Dương Chính biết Sắt ngân y đã thừa nhận thân phận chủ nhân của hắn, điều này là tất nhiên, tinh hạch khảm ngay ngực áo chính là do Dương Chính săn được, khí hồn bên trong đối với Dương Chính đã giết chết bản thể của nó vốn rất sợ hãi, vì thế chỉ có Dương Chính mới có thể phát huy lực lượng chân chính của kiện y phục này.
Hắn tay trái cầm hắc hoàng trượng chỉ vào thân ảnh cao to như núi của Thực nhân ma lĩnh chủ lao tới.
Ngay lúc này, bên rừng cây vang lên một tiếng rống kỳ quái vô cùng, một hắc ảnh tranh tiên xông tới Thực nhân ma lĩnh chủ trước Dương Chính. Trong lúc hắn chạy thì lông mọc dài ra trên da thịt hắn.
Thể hình của hắc ảnh cũng không ngừng khuếch đại, thân hình vốn chỉ hai mét nhanh chóng biến thành hai mét rưỡi.
Là Tạp Mông!
Dương Chính kinh hãi, hắn nhận ra thân phận thật sự của hắc ảnh này.
Mắt thấy Tạp Mông nháy mắt đã biến thành quái vật, Dương Chính chợt nghĩ tới truyền thuyết người sói biến thân trong đêm trăng tròn, bất quá Tạp Mông không giống như sói mà giống như gấu.
Dương Chính từng đọc qua thư tịch, Bắc đại lục có một chủng người cải tạo.
Bọn họ tiếp thụ cải tạo của luyện kim thuật sĩ, tự mình có được một vài loại thiên phú đặc biệt, ví dụ như trinh sát quân đội có Ưng nhãn, còn có một số chiến sĩ được tiêm vào gien của mãnh thú, thể phách trở nên rất cường kiện.
Bọn người cải tạo này có một số rất ít vì có lượng gien đặc biệt, hoặc nhờ vào mật pháp tu luyện có được lực lượng biến thân, tự mình trong các trường hợp đặc thù có thể biến hình thành chiến sĩ cường đại hơn, loại tiến hóa này được gọi là tiến giai.
Dương Chính đã từng gặp qua bọn Chương ngư đạo trước đó nên đối với những chuyện này cũng không quá xa lạ.
Nhưng bởi quan niệm thâm căn cố đế trên địa cầu nên Dương Chính rất phản cảm với chuyện thực nghiệm trên cơ thể người. Hắn cho rằng bất luận cải tạo nhân loại trở nên cường đại bao nhiêu thì đem thân thể do cha mẹ ban cho đi làm thực nghiệm là một sự xúc phạm, cho dù có là tự nguyện thì hắn cũng cảm thấy chán ghét.
Hiện tại hắn thấy Tạp Mông rõ ràng là chiến sĩ tiến giai.
Tạp Mông vừa chạy thân thể vừa bành trướng, khi thể hình của y đạt đến chừng ba mét thì lông đã che phủ hết lớp da, hiện tại y giống một con quái vật hơn là một con người.
Bất quá loại hy sinh vẻ ngoài này đổi được lực lượng kinh người.
Dương Chính cảm thấy tốc độ và sức lực của Tạp Mông biến hóa một cách phi thường.
Trên đường tiến tới chỗ Thực nhân ma lĩnh chủ, Tạp Mông va phải một tên Thực nhân ma thông thường, tên Thực nhân ma thân cao 4 mét bình thường sức lực hơn cả Tạp Mông lúc chưa biến thân nhưng lần này Tạp Mông lao tới, thanh kiếm chém tới không những chém gãy cự bổng mà còn trực tiếp chém tên Thực nhân ma đứt thành hai đoạn ngang hông.
Huyết dịch tanh nồng phún ra, dính đầy đầu đầy mặt Tạp Mông.
Y không hề lau đi mà còn thè lưỡi liếm máu dính bên mép, sau đó vỗ ngực gào lên.
Hàm răng của y đã biến thành răng nanh dài nhọn hoắc, tiếng rống y hệt tiếng gấu rít gào. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của y, Dương Chính cũng cảm thấy gai người, dáng vẻ y như dã thú này thì có nữ nhân nào chịu được. Thảo nào Khải Sắt Lâm không yêu thích y.
Tuy nói ngoại hình nam nhân không quan trọng nhưng cũng không thể khác xa với người thường như vậy được.
Người và thú yêu nhau là phi đạo đức.
Dương Chính tính toán một chút, quyết định tạm thời không can thiệp, để cho Tạp Mông và Thực nhân ma lĩnh chủ chiến đấu trước đã. Tâm tính của Tạp Mông sau khi biến thân càng thêm cuồng bạo, đối mặt với Thực nhân ma lĩnh chủ thân cao 10 mét vẫn không chút sợ hãi, đột nhiên phục người xuống, lao tới bằng cả tứ chi.
Thực nhân ma lĩnh chủ vung thanh kiếm khổng lồ lên, dùng tốc độ hoàn toàn không thể tin nổi chém xuống. Tạp Mông cũng không yếu, thuận thế lăn một vòng tránh lưỡi kiếm. Thanh kiếm khổng lồ này nặng đâu chỉ ngàn cân, chém sượt Tạp Mông đập thẳng xuống mặt đất, cả mặt đất cơ hồ nứt toác.
Vô số đá vụn và đất bùn bay tứ tán, Tạp Mông không quản tới đất đá bắn vào người, gia tăng tốc độ lao tới bên chân Thực nhân ma lĩnh chủ, thân hình của y hiện tại tuy đã cao tới 3 mét nhưng vẫn chỉ đứng tới đùi của Thực nhân ma lĩnh chủ.
Tạp Mông vung kiếm chém ngang, phốc một tiếng, cự kiếm chỉ lưu một vết mờ trên da Thực nhân ma lĩnh chủ. Bất quá, Thực nhân ma lĩnh chủ cũng cơ hồ phát điên, hắn chiếm cứ Thu Phong hiệp cốc mấy chục năm, trừ khi xưa bị người của Thánh hỏa giáo đình đả thương ra thì đã nhiều năm đâu có ai dám vuốt râu hùm như thế.
Hôm nay không biết xui xẻo thế nào mà lúc đầu thì bị một tên ruồi nhặng phá hủy tế đàn, còn một nhặng khác to hơn chém hắn bị thương.
Thực nhân ma lĩnh chủ cảm thấy mình bị sỉ nhục tới hai lần, liền nhanh chóng phản kích. Tốc độ của hắn hoàn toàn không tương xứng với thân hình to lớn, hắn xoay tay đấm thẳng vào ngực Tạp Mông, Tạp Mông bay ra xa mười mấy mét giống như một viên đạn rời nòng, đập thẳng vào một thân cây lớn khiến cho thân cây gãy ngang.
Tạp Mông la thảm mấy tiếng, máu miệng không ngừng tuôn chảy.
Dương Chính thấy tình hình không ổn, rút trường cung ra, bắn liền ba mũi tên cùng lúc.
Mắt thấy sắp bắn trúng mắt Thực nhân ma lĩnh chủ, chợt một đạo kim quang lóe lên, ba mũi tên không biết vì sao đổi hướng, bay sượt qua đầu Thực nhân ma lĩnh chủ.
Dương Chính ngẩn người, Thực nhân ma lĩnh chủ gầm lên, bước vội tới, vung kiếm chém xuống, cây cổ thụ Dương Chính đang ẩn nấp liền bị chém thành hai đoạn.
Còn lúc tên quái vật đó tiến lại gần Dương Chính thì công kích của nó phát ra căn bản không cách nào phòng bị hay phá tan được.
Sức lực và tốc độ của Thực nhân ma lĩnh chủ người ta khó mà tưởng tượng được, mỗi lần hắn công kích đều giống như một hòn núi nhỏ đổ sụp, lại thêm Dương Chính tinh thần lực và thể lực đều đã hao phí khá nhiều, mấy lần hắn suýt bị dẫm chết.
Chỉ là mấy lần Thực nhân ma lĩnh chủ tin chắc rằng mình đã dẫm bẹp con ruồi đó thì Dương Chính lại ló ra từ một góc khác, kiểu đánh quấn lấy không rời này khiến cho Thực nhân ma lĩnh chủ cuồng bạo nóng nảy mà không làm gì được.
Từ đầu đến cuối, dáng vẻ của Dương Chính đều rất bình tĩnh.
Khác biệt với dáng vẻ lạnh lùng bên ngoài, bên trong cơ thể của Dương Chính giống như lò xo đang nén lại từng chút, từng chút một. Mỗi lần tránh né công kích của Thực nhân ma lĩnh chủ thì một cảm giác đã biến mất từ lâu trong cơ thể hắn lại bắt đầu xuất hiện, càng lúc càng rõ rệt.
Không biết đã qua bao lâu, Dương Chính chợt gia tăng tốc độ.
Dương Chính phóng mình nhảy mấy bước uyển chuyển như báo, khóe miệng nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Sát na, tròng mắt hắn đột ngột co rút lại, một màn sương mờ màu nửa vàng nửa đỏ như máu hiện lên nhàn nhạt.
Không khí xung quanh giống như bị thiêu đốt.
Thực nhân ma lĩnh chủ cảm thấy uy hiếp cực lớn, rống lên một tiếng, thân hình to lớn dừng phắt lại.
Rừng cây đã bị hủy diệt thành đất bằng rộng chừng sân bóng đá.
Thực nhân ma lĩnh chủ đưa cặp mắt đỏ máu nhìn quanh, rốt cục cũng phát hiện được không khí đáng sợ đó phát xuất từ con nhặng mà hắn đang đuổi giết, bất quá giờ đây con nhặng đó thở ra khí tức nặng nề đáng sợ.
Tròng mắt màu đen của Dương Chính ẩn tàng vẻ điên cuồng lẫn đặc thù khó thể hình dung được, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao chứa đầy sát khí cuồng bạo, trái ngược với vẻ bình đạm trong tròng mắt hắn. Vẻ bình đạm này mang nét tự phụ, cao ngạo thống suất thiên quân vạn mã, còn có bản chất sát lục trong đó. Dương Chính rõ ràng là không hề cử động như không khí xung quanh tựa hồ có sinh mệnh, siết chặt lấy thân thể to lớn của Thực nhân ma. Cảm giác như rơi xuống bùn sâu đặc quánh khiến cho Thực nhân ma lĩnh chủ không dám khinh suất cử động.
Khóe môi Dương Chính khẽ nhếch lên thành 1 đường cong quỷ dị.
Thực sự là hứng thú a, đã lâu chưa từng đụng độ với đối thủ nào mạnh mẽ như vậy.
Từ lúc hắn xuyên qua Hôi Tẫn sa mạc đến Bắc đại lục tương đối bình hòa này đều sinh sống rất an tĩnh, chưa từng trải qua cảm giác đùa chơi với tử thần.
Lần này bị Thực nhân ma lĩnh chủ ép đến đường cùng, cảm giác máu huyết sôi trào đột nhiên trở lại.
Dương Chính cảm thấy hắn không những là không sợ chết mà còn chờ đợi thời khắc này. Tuy đến Bắc đại lục, hắn đều sinh sống an nhàn hơn trước nhưng vẫn cảm thấy đời sống thiếu đi gì đó.
Còn bây giờ, hắn cảm giác rõ ràng cái khiếm khuyết đó là gì, thì ra dòng máu hiếu chiến vẫn còn chảy trong huyết quản của hắn chưa từng biến mất, thì ra trước kia Dương Chính hết lần này đến lần khác đều rơi vào dòng xoáy tranh đoạt tử vong đều là vì hắn muốn truy cầu cảm giác khiêu chiến với cực hạn của sinh mệnh.
Xem ra, Dương Chính ta có chút khuynh hướng tự ngược đãi a!
Dương Chính nhìn Thực nhân ma lĩnh chủ giống như tòa núi nhỏ không ngừng tiến tới, hai chân rùn xuống, bảo trì trạng thái xuất kích bất cứ lúc nào, tay phải chậm rãi rút long cốt chủy thủ trong hắc hoàng trượng ra.
Ngay lúc bàn chân to lớn của Thực nhân ma lĩnh chủ chỉ còn cách đỉnh đầu Dương Chính chưa đầy một xích thì tròng mắt của Dương Chính đã co rút lại còn nhỏ như đầu mũi kim.
Dương Chính dậm mạnh chân xuống đất, thân hình giống như lò xo bật thẳng lên, vẽ thành một đường cong, đáp xuống ngay mu bàn chân của Thực nhân ma lĩnh chủ, rồi lại búng người nhảy lên đầu gối hắn.
Tay của Dương Chính chụp lấy hộ tất (giáp bảo vệ đầu gối), hít sâu một hơi, long cốt chủy thủ đâm xoáy vào trong đầu gối Thực nhân ma lĩnh chủ.
Phốc, Dương Chính cảm thấy giống như vừa đâm vào một lớp màng nhầy.
Long cốt chủy thủ không hề đâm sâu vào trong, Thực nhân ma lĩnh chủ chỉ hừ lạnh một tiếng, không hề la thảm như Dương Chính nghĩ.
Hắn vung cánh tay khổng lồ quét tới, Dương Chính chỉ còn cách rút chủy thủ ra nhảy xuống đất tránh né.
Trên chủy thủ không hề có vết máu. Dương Chính mắng thầm, tên khốn này lớp da quá dày, thảo nào vừa rồi không chút đau đớn.
Hắn quét mắt quan sát, nhìn thấy cự kiếm của Tạp Mông còn nằm đó, vội chạy tới chụp lấy. Lần này Dương Chính không hề tiến công, mà dẫn dụ Thực nhân ma lĩnh chủ vào rừng rượt bắt vòng quanh như mèo vờn chuột, sau khi quấy rối mấy vòng, Dương Chính thừa lúc Thực nhân ma lĩnh chủ không phòng bị liền leo một cây đại thụ.
Thực nhân ma lĩnh chủ giận dữ điên cuồng, hắn hoàn toàn không ngờ con nhặng này lại linh hoạt đến mức đó.
Dương Chính ở trên cây cao chừng 10 mét, rốt cục đã nhìn thấy cái đầu to lớn xấu xí của Thực nhân ma lĩnh chủ.
Ngay lúc lĩnh chủ xoay người vung kiếm, hắn nhờ vào phản lực của cành cây nhảy lên trên vai Thực nhân ma lĩnh chủ.
Dương Chính rút kiếm chém liên tục mấy nhát, phát hiện Thực nhân ma lĩnh chủ lúc này đã điên cuồng triệt để, hắn liền tìm động mạch nơi cổ, rút chủy thủ đâm vào, sau đó dùng cự kiếm xoáy ngay chỗ đó. Thực nhân ma lĩnh chủ bị thương, điên cuồng quơ tay chộp lấy cự kiếm ném xuống đất. Dương Chính thể lực tiêu hao quá nhiều, rốt cục cũng bị Thực nhân ma lĩnh chủ chộp trúng.
Mắt thấy Thực nhân ma lĩnh chủ siết mạnh tay thì thân thể Dương Chính sẽ biến thành thịt nát.
Chợt một điểm lục quang từ trời bay tới, bắn vào hoàng quan trên đầu Thực nhân ma, chợt hoàng quan lóe lên, chính là muốn thi triển ngón cũ, khiến cho mũi tên bị đổi hướng, ai ngờ đầu mũi tên chợt nổ bùng, lá cây cùng dây leo bỗng xuất hiện quấn lấy đầu của Thực nhân ma lĩnh chủ...