Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2 – Thiên Hương tuyệt cốc
Năm người đồng thời ngẩn người, cùng nhảy xuống ngựa.

Sắc hoa cùng nhan sắc mỹ nhân khiến lòng người như say.

Hai thiếu nữ rất duyên dáng, không kể đến thân hình mềm mại, chỉ cần đôi gò má mịn màng hồng hào cùng bốn mắt như nước hồ thu cũng đủ khiến hai cô thành tuyệt sắc giai nhân trong mắt bọn hắn.

- Cô... cô nương...
Hán tử mày rậm bắt đầu lắp bắp.

- Đừng gọi cô nương!
Thiếu nữ đi đầu lại bảo:
- Chúng tôi đều là nương tử, hai người chúng tôi là Tiếp Dẫn nương tử.

Không gọi cô nương lại muốn gọi là nương tử, rốt cuộc là nương tử của ai? Gọi tên lên lại càng tình tứ.

- A! Nương tử, nương tử...
Hán tử mày rậm vái chào sát đất.

- Muốn đi Thiên Hương cốc Vũ Hoa cung, có phải không?

- Chuyện này... chuyện này...
Hán tử mày rậm lắp bắp nửa ngày, bỗng nhiên "bách" một tiếng, tát vào miệng của mình, mắng:
- Đáng chết!

- Có chút khẩn trương phải không?
Thiếu nữ kia nở nụ cười.

- Đúng vậy, đúng vậy!
Hán tử mày rậm lấy lại dũng khí, tỏ ra ung dung, lại cười hì hì.

- Được!
Thiếu nữ bảo:
- Trước tiên hãy báo tên họ.

- Chúng ta là Long Đàm Ngũ Bá (Ngũ Bá trấn Long Đàm).
Vị đại ca mặt tím giới thiệu mình đầu tiên:
- Tại hạ Tống Hồ, ngoại hiệu Phiên Thiên Hổ.

Tống Hồ? Chẳng lẽ là đệ đệ của Tống Giang?

Hay là hắn thật sự có ý này, năm xưa Tống Giang là đại ca của Lương Sơn bạc, hắn cũng là đại ca.

Kế tiếp, bốn người còn lại cũng lần lượt báo danh.

Hán tử mày rậm gọi là Ổ Giác, ngoại hiệu Quá Sơn Hổ, hán tử mặt xanh gọi là Lương Thắng, ngoại hiệu chính là Thanh Diện Hổ, hai người còn lại, một người là Khâu Đại Giác, một người tên là Khang Cửu, ngoại hiệu lần lượt là Diêu Sơn Hổ, Nhiễu Sơn Hổ.

- Tên rất hay, tên rất hay!
Thiếu nữ kia khen ngợi:
- Lại là bá, lại là hổ, thật là vang dội.

Năm người cùng nở nụ cười.

- Nói nửa ngày, Long Đàm này rốt cuộc là ở nơi nào?
Một thiếu nữ khác bỗng nhiên đặt câu hỏi.

- Tại Nam Dương phủ.
Tống Hồ đáp:
- Về phía tây Nam Dương, bảy mươi dặm.

- Địa phương đó có lớn không?

- Tổng cộng một trăm ba mươi bảy hộ.

- A! Đầu mối lớn, nhất định là rồng hổ ẩn mình, thương nhân tụ hợp.
Khóe miệng thiếu nữ cầm đầu khẽ nhếch:
- Địa phương các ngươi xưng bá quả thật không nhỏ.

- Đâu có, đâu có!
Ổ Giác nói:
- Nương tử quá khen rồi.

- Được, một cửa này đã qua.
Thiếu nữ cầm đầu nói tiếp:
- Hiện tại còn phải khảo sát một chút.

- Khảo sát?
Năm người đều ngẩn ra.

- Yên tâm!
Hai thiếu nữ cùng tươi cười:
- Không khảo sát văn chương, cũng không khảo sát võ nghệ...

- Vậy khảo sát cái gì?

- Chỉ nhìn thân thể có tráng kiện hay không, cơ thể có rắn chắc hay không.

- Được, được! Chúng tôi chịu khảo sát.
Ổ Giác nói:
- Nương tử, muốn khảo sát thế nào đây?

- Cởi y phục, cho chúng tôi nhìn một cái.

- Chuyện này... chuyện này...
Dù sao cũng là giữa ban ngày ban mặt, Ổ Giác có chút ngượng nghịu:
- Muốn cởi hết sao?

Hai thiếu nữ bỗng nhiên cười khanh khách, cười đến hoa chi chiêu triển (cánh hoa đón gió lung lay, hình dung nữ tử diễm lệ cười ngặt nghẻo), cười đến gập cả chiếc eo như rắn nước:
- Không cần đâu, chỉ lộ thân trên là đủ rồi.

Cởi sạch thân trên, đương nhiên là nhìn được da thịt, bắp thịt có săn chắc hay không, tất nhiên là vừa nhìn đã thấy.

Nhưng vì sao phải khảo sát bắp thịt, quả thật khiến cho người ta phải suy nghĩ vẫn vơ.

Cũng may là chuyện này rất dễ dàng, cũng không phải là việc khó. Ngũ hổ tự tin đồng ý khảo nghiệm, trong chốc lát đã đồng loạt cởi áo, quả nhiên bắp thịt cả năm người đều rắn chắc, tráng kiện vô cùng.

Nhất là Quá Sơn Hổ Ổ Giác lông đen xồm xoàm đầy ngực, càng là xuất sắc.

- Tốt, rất tốt!
Thiếu nữ cầm đầu tấm tắc khen:
- Quả nhiên là hổ, ngũ hổ tướng...

- Tỷ à!
Thiếu nữ kia lại nói:
- Muội thấy là trâu mới đúng.

- Đều không sai biệt lắm.
Thiếu nữ cầm đầu cười nói:
- Chỉ cần có khí lực, có thể làm việc là được.

Giống hổ hay giống trâu năm người cũng không quan tâm, chỉ mong có thể được trúng tuyển.

Về phần làm việc cái gì, vì sao phải dùng sức lực, năm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nở một nụ cười hiểu ý.

- Hắc hắc, ta giỏi nhất là làm việc.
Ổ Giác dần dần lớn mật làm càn, bắt đầu cợt nhả:
- Bảo đảm nương tử sẽ thoả mãn.

- Thật sao?
Hai thiếu nữ cùng cười thản nhiên.

Năm người lại lần nữa liếc mắt nhìn nhau, mắt chớp lia lịa, ngay cả đầu khớp xương cũng mềm ra.

- Đi thôi!
Thiếu nữ cầm đầu nói:
- Có thể vào cốc rồi.

- Hai vị nương tử...

- Chúng tôi còn phải tiếp dẫn người khác.
Thiếu nữ cầm đầu hối thúc:
- Các ngươi tự mình vào đi!

- Được được được! Nhưng...

- Nhưng cái gì?
Thiếu nữ nhỏ hơn nói:
- Con đường này đi thẳng đến đáy cốc, chính là địa phương các ngươi muốn đến.

- Là "Vũ Hoa cung"?

- Đừng hỏi nhiều, đến rồi sẽ biết.

- Được được được! Nương tử! Chúng tôi không hỏi nhiều, không hỏi nhiều là được.
Ổ Giác cười hì hì.

- Ngựa không được vào cốc.
Thiếu nữ cầm đầu lại bảo.

Vì vậy năm người đành phải bỏ ngựa đi bộ, năm người xếp hàng nối đuôi nhau đi dọc theo một con đường mòn đầy hoa.

Ổ Giác lại còn nháy nháy mắt với hai thiếu nữ.


oOo
Ánh tà dương buông xuống, trong thâm cốc sương chiều nổi lên bốn phía.

Đám Long Đàm Ngũ Bá Tống Hồ đã bị nhốt vào trong một cái cũi bằng gỗ, binh khí tùy thân mang theo cũng bị tước mất.

Ban đầu bọn họ không phục, nhưng bị một thiếu nữ áo hoa trong lúc vừa xoay tròn vừa chuyển thân xuất chỉ như gió, từng người bị điểm huyệt đạo; sau đó họ bị vài tên tráng hán xách lên như xách gà con ném vào trong cũi gỗ.

Cũi gỗ vừa vặn chứa được năm người. Song cũi bằng gỗ thô to như miệng chén, mười phần kiên cố.

Khoảng cách giữa các song cũi cao lắm cũng chỉ vào khoảng năm tấc (năm tấc tàu, khoảng 15cm), vươn hai cánh tay ra thì có dư, nhưng lại không đưa đầu ra được.

Cũi gỗ đặt dưới bóng cây. Có rất nhiều cái cũi gỗ như vậy, nhưng kích thước không đồng nhất, có cái còn trống không, có cái đã nhốt đầy người.

Rừng sâu bóng cây dày đặc, nhìn không được rõ ràng. Trong bóng đêm âm trầm u ám, khiến cho người nhìn thấy phải giật mình.

Thiên Hương cốc trong võ lâm đồn đại nhiều năm, vẫn luôn khiến cho người người kính ngưỡng, không ai ngờ lại là địa phương như thế này.

- Đại ca!
Ổ Giác vẻ mặt như đưa đám:
- Hình như chúng ta tiêu đời rồi.

- Hà...
Vị đại ca thở dài.

- Rốt cuộc là chuyện gì?
Ổ Giác không cam lòng hỏi.

- Là chuyện xui xẻo.
Thanh Diện Hổ Lương Thắng gần như gào lên:
- Đều là do chủ ý tốt của ngươi!

- Ta?
Ổ Giác phản bác:
- Chân mọc ở trên đùi của ngươi mà!

- Ta không dùng chân, ta cưỡi ngựa.

- Đó cũng là ngựa của ngươi.

- Hiện tại đã không còn là ngựa của ta nữa.
Lương Thắng oán giận nói:
- Mạng cũng đem tặng vào tay ngươi rồi.

- Hừ! Chẳng lẽ ta không có mạng sao?

Hai người ngươi một lời, ta một tiếng, không ngừng cãi nhau trong cũi. Nếu không phải cũi gỗ quá nhỏ chuyển động không được linh hoạt, sợ rằng họ đã đánh nhau rồi.

- Đừng ồn ào!
Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên.

Ngay sau đó là tiếng giày cộp cộp, nghe không nhanh không chậm, một người từ dưới bóng cây dày đặc đi ra .

Hắn giống người chỗ nào? Quả thật là nửa đoạn thiết tháp (tháp sắt).

Đây là một tên khổng lồ, một tên khổng lồ vô cùng to lớn, đầu lớn như cái đấu, tóc rối bời tán loạn, trong ngực ôm một thanh đao.

Người lớn đao lớn, là một thanh quỷ đầu đao sống dày, đao dài hơn năm thước, bề rộng chừng tám tấc, đao quang chợt lóe trong ánh sao lờ mờ, lạnh lẽo bức người.

Đám năm người Tống Hồ không khỏi bất giác rùng mình kinh hãi.

Tên khổng lồ đã tới gần, cúi người xuống, một đôi mắt như hai quả trứng vịt muối lồi to nhìn vào trong cũi.

- Hừ! Đầu nhỏ như vậy, lão tử có thể một nhát chặt mười cái.

Hình dáng dọa người, lời nói cũng dọa người.

Lời này có lẽ cũng không phải là khoác lác. Cánh tay to lớn như vậy, bàn tay khổng lồ như vậy, thanh đao lớn đến như vậy, một đao lướt qua, không chém đứt mười cái đầu người thì ít ra cũng có thể chặt đứt bảy tám cái.

Năm người trong cũi co rúm lại một chỗ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

- May là lão tử hôm nay đã chặt bỏ ba mươi mấy cái đầu, đủ đã thèm rồi.
Tên khổng lồ lại nói:
- Bằng không ta đã đem các ngươi ra khai đao.

Cả hàm răng năm người đều rung lập bập, thanh âm giống như bắp nổ.

- Còn dám ồn ào, lão tử sẽ làm thêm ngoài giờ, chặt bỏ năm cái đầu nhỏ của các ngươi coi như là ăn khuya.

Như vậy ba mươi mấy cái đầu chém lúc trước xem như là bữa ăn chính.

Năm người mặt xám như tro tàn, sợ đến gần như hôn mê bất tỉnh.

Tên khổng lồ chậm rãi duỗi thẳng chiếc lưng to, chậm rãi xoay người, thong thả rời đi.

Năm người trong cũi đồng thở ra một hơi dài.

Núi sâu tháng năm, đêm lạnh như nước.

Đám năm người Long Đàm Ngũ Bá Tống Hồ bị nhốt trong cũi vừa lạnh vừa đói, thậm chí những ngày sắp tới, sống hay chết cũng không hay.

Có người thở dài, có người lại khóc nức nở.

Vốn năm người không phải là hảo hán thật sự, chẳng qua chỉ có vài phần sức lực, học được mấy chiêu thức múa máy, lại tự cao tự đại, tại nơi làng quê xa xôi tự phong là Ngũ Bá.

Hôm nay Ngũ Bá đã ngã gục, đã khóc.

Không phải là hảo hán, đương nhiên không có khí phách, lại càng không biết cái gì gọi là “anh hùng không dễ dàng đổ lệ”.

Loại hảo hán giả hiệu này, trên giang hồ còn có nhiều.

Lúc canh hai, xa xa bỗng nhiên xuất hiện hai ngọn đèn sa (đèn làm bằng vải lụa) dần dần tới gần, dưới ánh đèn xuất hiện ba bóng người yếu điệu.

Hai thiếu nữ áo xanh cầm đèn, một vị mỹ nhân áo tím đi sau.

Tiếng y phục loạt soạt, mùi hương phảng phất, không biết có phải là giai nhân trong chiếc kiệu nhỏ ban ngày hay không.

- Đại cá tử (người cao to) đâu?
Mỹ nhân áo tím cất giọng ngọt ngào.

- Tiểu nhân ở đây.
Người khổng lồ cao to như cự linh bước nhanh tới:
- Tiểu nhân không hề lười biếng.

Là hắn? Không ngờ hắn lại là "tiểu nhân" .

Một người lớn như vậy lại tự xưng là "tiểu nhân" đã đủ buồn cười, còn bảo không lười biếng, như vậy là trước đây hắn bình thường đều lười biếng.

Cự nhân như nửa đoạn thiết tháp này ở trước mặt vị mỹ nhân áo tím hình như bỗng nhiên thấp đi một khúc, không còn cao to như vừa rồi nữa.

- Được, ngày mai sẽ có thưởng.
Mỹ nhân áo tím nói:
- Thịt hươu một khối, rượu trắng năm cân.

- Đa tạ tổng quản!
Đại cá tử khom lưng cảm tạ.

Thì ra vị mỹ nhân áo tím này chỉ là một vị tổng quản, cũng không phải là chủ nhân của Thiên Hương cốc.

Có một vị tổng quản xinh đẹp như vậy, nhất định chủ nhân càng xuất sắc.

Có lẽ vị chủ nhân này chính là Vũ Hoa tiên tử mà giang hồ đồn đại.

Nương theo ánh đèn, mỹ nhân áo tím đảo mắt nhìn lướt qua những chiếc cũi gỗ, gật đầu:
- Hình như đều ngoan ngoãn.

- Không, tổng quản.

- Thế nào?

- Những người trong cũi gỗ bên này rất ngoan. Mặc dù có người náo loạn, nhưng tôi hù dọa một chút, cũng không dám lên tiếng nữa.
Người cao to nói:
- Còn tên trong cũi sắt bên kia rất hung hăng, vẫn không ngừng chửi bới...

- Hiện tại sao lại không chửi?

- Có lẽ là chửi mệt quá, khô miệng rồi.

- Điều này cũng khó trách.
Mỹ nhân áo tím cười rạng rỡ:
- Trong cũi sắt đều là những nhân vật có chút máu mặt.

Té ra còn có phân biệt cũi gỗ cũi sắt, trong cũi sắt mới là nhân vật lợi hại.

Long Đàm Ngũ Bá chỉ xứng đáng bị nhốt trong cũi gỗ.

Chợt nghe dưới bóng cây đối diện vang lên tiếng quát giận dữ:
- Xú bà nương (đàn bà thối), ngươi qua đây, lão tử muốn hỏi ngươi.

- Ngươi là ai?
Mỹ nhân áo tím quay đầu sang.

- Lão tử chính là Quan Thiên Sóc.
Giọng nói giận dữ kia lại vang lên:
- Tổng trại chủ tây nam ba mươi sáu trại Quan Thiên Sóc.

Danh hiệu hiển hách, không ngờ là một vị đại nhân vật.

Đại nhân vật cũng đã thất bại, cũng bị nhốt vào cũi giam như thường.

- Như vậy thì có gì đặc biệt hơn người?
Mỹ nhân áo tím ung dung cười:
- Người mạnh hơn so với ngươi còn nhiều.

- Lão phu chỉ hỏi ngươi, nơi này rốt cuộc là địa phương nào?

- Thiên Hương cốc.

- Hừ, gạt người.
Quan Thiên Sóc cả giận nói:
- Lão tử chỉ nhất thời hồ đồ, mắc mưu của các ngươi. Đám xú bà nương các ngươi, nếu như thật có bản lĩnh, hãy cùng lão tử đao thật thương thật đấu một trận.

- Không vội.
Mỹ nhân áo tím nói:
- Chờ một thời gian rồi hãy nói.

- Rồi hãy nói? Các ngươi muốn làm gì lão tử?

- Không thế nào, chỉ có điều phải dập cơn tức giận của ngươi trước đã.
Mỹ nhân áo tím mỉm cười:
- Ngươi cũng không phải làm bằng sắt bằng thép, nhiều lắm mười ngày nửa tháng, ngươi sẽ không còn hung hăng như vậy nữa.

- Lão tử chính là thiết hán (con người sắt đá).

- Đừng khoác lác, chờ coi đi!
Mỹ nhân áo tím cười lạnh, xoay người gọi:
- Đại cá tử...

- Có tiểu nhân.
Người cao to không chỉ kính cẩn, còn rất vâng lời.

- Nhớ kỹ! Hễ ai tự xưng thiết hán, gào to chửi lớn, đều không cho ăn uống, bỏ cho chúng đói gần chết.

- Vâng, tiểu nhân tuân lệnh.
__________________



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK