• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khố Kỳ trấn loạn tới mức gà bay chó chạy, các thôn dân bị triệu tập đến trên quảng trường, nghe một 1 tên mập mạp diễn thuyết. ở con sông nhỏ phía nam Khố Kỳ trấn, dường như không xảy ra chuyện gì, vẫn yên tỉnh.

Hôm nay Lạc Phi không có câu cá, suốt một buổi sáng, hắn khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn nhắm mắt trầm tư. Từ khi tấm áo choàng bắn ngược ma pháp công kích của Nạp Cách tới nay, Lạc Phi sinh ra nồng đậm hứng thú với tấm áo choàng này.

Thoạt nhìn, cái áo choàng này không dính 1 hạt bụi, hình thức thì cỗ lão. Nhưng mà kiện áo choàng này lại thần bí xuất hiện bên trong Long Huyệt, trải qua ngàn năm mà không bị hư hao, thậm chí từ khi Tắc Tư Tạp Á dưa áo choàng cho Lạc Phi, trên mặt bám 1 hạt bụi cũng không có.

Những sợi thần bí, cứng cỏi lại không hề nặng. Trên cổ áo, có đính những ma pháp tinh thạch mà Lạc Phi không biết tên. Trước kia, làm Lạc Phi tâm động chỉ là tài liệu làm cái áo choàng, hắn cân nhắc xem có thể bán bao nhiêu tiền. Hiện tại, hắn lại muốn biết được bí mật của tấm áo choàng này.

Khi Lạc Phi bị Nạp Cách công kích, Phong Đao tuy bị bắn trở về, nhưng thân thể của hắn vẫn cảm giác được lực lượng của phong Đao, ngực vẫn còn hơi đau. Bởi vậy có thể thấy được, áo choàng cũng không có đem toàn bộ năng lượng bắn ngược trở về. Việc này, còn lẽ là do Lạc Phi không biết sử dụng, hoặc là bởi vì tấm áo choàng có khuyết điểm ?

Nạp Cách phóng thích chính là lục cấp Phong Đao, kết quả là bị bắn ngược trở về, nếu như là ma pháp công kích cao cấp hơn, áo choàng có hay không vẫn bắn ngược trở lại. Phong Đao sau khi bị bắn ngược lại thì uy lực chỉ bằng ma pháp cấp 3, nếu như năng lực của Lạc Phi mạnh hơn 1 chút, thì có hay không bắn ngược lại càng nhiều năng lượng, có hay không có phương pháp khống chế phương hướng vào lực lượng mà Phong Đao bị bắn ngược trở về?

Bởi vì lo lắng cho thân phận Hàng Long giả dỏm bị vạch trần, Lạc Phi không dám hỏi Nhược Lan hoặc là Nạp Cách, chỉ có thể một mình tìm hiểu. Đối với 1 người không biết 1 chút gì về ma pháp mà nói, đích thật là việc khó, suốt cả một buổi tối cũng không nghĩ ra thứ gì, ban ngày lại tiếp tục suy nghĩ, thậm chí luyện tập náu nướng cũng không thèm.

"Nhược Lan, ngươi không phải có ma pháp sao? Dùng ma pháp công kích ta đi." Không thể làm gì được, Lạc Phi đành dùng thân mình làm thí nghiệm .

"Đánh ngươi, vì cái gì?" Nhược Lan cho là mình nghe lầm, thầm nghĩ: " không phải là ngày hôm qua ăn thịt Sơn Dương hầm quá nhiều, hôm nay bất bình thường rồi đó chứ?"

"Ít nói nhảm, kêu ngươi đánh thì ngươi cứ đánh đi." Lạc Phi đứng lên, chuẩn bị thư thế.

"Tuân lệnh, thưa chủ nhân!" Nhược Lan đã sớm muốn đánh Lạc Phi trút giận, hiện tại có cơ hội, thì nàng sao lại bỏ qua. Tuy Nhược Lan biết mình không có khả năng đả thương Hàng Long giả, nhưng là chỉ cần xuất thủ, oán khí trong long cũng giảm bớt mà.

Nhược Lan cũng chuẩn bị tư thế, trong miệng bắt đầu ngâm xướng ma pháp chú ngữ.

"Ngừng!" Lạc Phi đột nhiên không có lòng , hỏi: "Ngươi sử dụng ma pháp gì, so với Phong Đao của tên mập mạp như thế nào?"

"Chủ nhân, đây chỉ là tam cấp Hỏa Cầu Thuật, nhiều lắm chỉ có thể giết thỏ thôi. Về phần uy lực, so với lục cấp Phong Đao của Nạp Cách kém vài đẳng cấp." Nhược Lan cảm thấy rất hổ thẹn, tuổi của Lạc Phi so với nàng không lớn hơn bo nhiêu, nhưng đã trở thành Hàng Long giả, mà nàng vẫn chỉ là một tam cấp Mục Sư.

Nguyên lai chỉ có thể giết thỏ, Lạc Phi yên tâm, lần nữa đứng lên: "Đến đây đi, dung hết sức công kích ta a!"

"Như ngài mong muốn!" Nhược Lan Lăng phóng ra 1 hỏa cầu lớn như trái dưa hấu về phía Lạc Phi.

"Oanh!" Hỏa cầu đánh thẳng tại vào ngực Lạc Phi.

"A!" Hét thảm một tiếng, trước ngực Lạc Phi bị ngọn lửa thiêu hừng hực, thân thể bị đánh bay ra ngoài, “tỏm” 1 cái rơi thẳng xuống sông.

"Không thể nào!" Nhược Lan lập tức trợn tròn mắt.

Đường đường là Hàng Long giả, Cự Long còn bị hắn dạy bảo, lại bị một đê cấp ma pháp đánh ngã! Nhược Lan bắn ra đích xác chỉ là ba cấp ma pháp, không có đạo lý gì mà Lạc Phi có thể ngăn cản lục cấp Phong Đao, lại không ngăn cản được tam cấp Hỏa Cầu a?

Nhược Lan trong nội tâm hối hận. Lạc Phi tuy nhiên khi dễ nàng, nhưng cũng không có làm gì đại ác, đôi khi đối với chính mình cũng không tệ lắm, ngàn vạn không nên bị thương a!

"Rầm!" Mặt nước tách ra, Lạc Phi nhảy lên.

Rất hiển nhiên, Lạc Phi bị thương, đang cau mày, tựa hồ rất thống khổ. Trước ngực Lạc Phi, 1 khối bì giáp lớn bị đốt thành tro. Nhưng kỳ quái chính là, cái áo choàng lại không hề tổn hại.

"Tại sao lại như vậy?" Lạc Phi trở lại tảng đá trầm tư suy nghĩ, rất nhanh lại đứng lên, nhặt lên một cây mộc côn dung để nhóm lửa, nói: "dùng gậy đánh ta 1 cái đi!"

"Không cần phải thế a?" Nhược Lan có chút không đành lòng.

Rất nhiều nghi vấn cần đáp án, Lạc Phi đã đã đợi không kịp, đem mộc côn trực tiếp nhét vào trong tay Nhược Lan: "Nhanh lên, đây là mệnh lệnh của ta!"

"Phanh!" Mộc côn quét ngang, đánh trúng phần hông của Lạc Phi. Tuy nhiên Nhược Lan tuy cố gắng đánh nhẹ, Lạc Phi vẫn đau đến nhe răng trợn mắt.

"Đến tột cùng là sai lầm ở đâu ?" Lạc Phi hai tay ôm đầu, ngồi xổm trên tảng đá trầm tư.

"Không thể nào, chủ nhân điên rồi?" Nhược Lan vô cùng kinh ngạc.

"A, ta hiểu được, là Long uy! Ta hẳn là phải sử dụng Long Uy!" Vài phút sau, Lạc Phi quát to một tiếng đứng lên: "Nhược Lan, dung hỏa cầu, nhanh lên!"

Tuy không tình nguyện, nhưng nhìn thấy bộ dạng vội vàng của Lạc Phi, Nhược Lan bất đắc dĩ phóng thích ma pháp Hỏa Cầu 1 lần nữa.

"Phanh!" Hỏa cầu còn chưa đụng tới Lạc Phi lại đột nhiên bắn ngược trở về, hướng về phía Nhược Lan gào thét bay qua.

"A, mặt của ta!" Nhược Lan quá sợ hãi, vội vàng chạy đến mép nước quan sát mặt mình.

"Bành bạch ..." Hơn mười đóa pháo hoa phóng lên trời, Khố Kỳ trấn xuất hiện một đội ngũ kỳ quái, hướng bờ sông đi tới. Trong đội ngũ có người cầm cờ xí các màu, có người bưng quà tặng, còn có người diễn tấu nhạc khícòn có 1 đám mặc bạch y đang hát.

"Chủ nhân, chủ nhân chủ nhân, bọn họ đã đến!" Nạp Cách ra roi thúc ngựa gấp rút trở về, đang chuẩn bị báo cáo tin tức tốt, lại đột nhiên thấy Lạc Phi cùng Nhược Lan toàn thân ướt sũng, đầu rối loạn như dân chạy nạn, lập tức sợ hãi, vội vàng quay đầu ngựa chạy trở về.

"Ngừng, đội ngũ dừng lại!" Nạp Cách ngăn cản đội ngũ tiếp tục đi tới: "Vĩ đại Hàng Long giả đại nhân đang ngủ trưa, nghi thức đón tiếp nữa giờ sau tiếp tục."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang