Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cái bàn phân ra ngồi bốn phía.

Đối diện Lý Dịch là cô em vợ ma quỷ Liễu Như Ý, hai bên theo thứ tự là nha hoàn Tiểu Hoàn và lão bà mỹ nữ chỉ được nhìn mà không được ăn Liễu Như Nghi.

Bên cạnh bàn sáng rực, ba vị mỹ nữ lớn nhỏ, ai ai cũng đều quốc sắc thiên hương, nghiêng thành nghiêng nước. Còn Lý Dịch lại chẳng có lòng dạ nào mà thưởng thức, hắn đang ngẩn người nhìn một bát mì trắng trước mặt mình.

Nói là mì trắng… chính là chỉ có mì trắng mà thôi.

Trong chén trừ mì sợi trắng bóng thì không có một chút màu sắc nào khác, Lý Dịch cầm đũa nếm một miếng nhỏ, không có mùi vị gì, bên trong miệng cũng nhạt nhẽo vô vị…

Đây chính là cơm trưa của bốn người.

Lý Dịch có một chút khuynh hướng của kẻ tham ăn, yêu cầu đối với đồ ăn vốn là không thấp, đối với một bát mì trắng trước mắt, cho dù hắn đã rất đói bụng cũng không nhấc lên được quá nhiều ham muốn.

Quay đầu nhìn ba người bên cạnh một chút, rõ ràng còn có thể ăn say sưa ngon lành như vậy, tiểu nha hoàn mặt mũi tràn đầy hạnh phúc, dường như chỉ cần có thể nhét đầy cái bao tử thì chính là một chuyện đáng để cao hứng vậy.

Tiểu Hoàn trừ là nha hoàn thiếp thân của Liễu Như Nghi còn kiêm chức bảo mẫu, nữ đầu bếp cùng với nhân viên quét dọn, có lẽ còn là nha đầu làm ấm giường mùa đông, Lý Dịch nhìn mì sợi trong bát nàng ít đến mức đáng thương, bèn trút một nửa mì trong bát mình cho nàng.

Tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi đang là tuổi lớn, sao ăn ít như vậy được?

Bỗng nhiên bị Lý Dịch cướp bát đi, tiểu nha đầu sửng sốt một chút, “Cô gia…” Hai chữ vừa mới nói ra miệng, Lý Dịch đã trút mì xong, đặt bát ở trước mặt của nàng.

“Ta không đói bụng, ngươi ăn nhiều một chút…” Đưa tay vuốt vuốt đầu tiểu nha hoàn, vừa nói ra miệng một câu, trong bụng bỗng nhiên truyền đến một tràng âm thanh quái lạ.

Ba người đều ngẩng đầu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, sắc mặt Lý Dịch không khỏi đỏ lên, bưng lên bát của mình giải quyết gọn ghẽ hết đồ ăn ở bên trong bát, “ Ta ăn no rồi!”

Nhìn bóng dáng rời đi chật vật của Lý Dịch, Liễu Như Nghi chăm chú nhìn thật lâu, trong đôi mắt đẹp có thêm một vẻ khác lạ chưa từng nhìn thấy.

Liễu Như Ý bên cạnh nhếch miệng, nhìn thấy tiểu nha hoàn cảm động chực khóc, gương mặt xinh đẹp từ trước đến nay đều là không quan tâm điều gì cũng vô tình vẽ ra một nét nhu hòa.

……

……

Nha hoàn Tiểu Hoàn trừng một đôi mắt to, nhìn cô gia vừa cơm nước xong xuôi đã tiến vào phòng bếp, không biết bận rộn cái gì, trong lòng có chút lo lắng nho nhỏ.

Ở trong tâm linh nho nhỏ của nàng, cô gia là người đọc sách, người đọc sách sẽ phải rời xa địa phương chỉ có nữ tử mới thích hợp xuất hiện như phòng bếp. Đương nhiên, tiểu nha đầu càng sợ cô gia lãng phí lương thực, lương thực trong nhà vốn cũng không nhiều, không chịu được bất kỳ sự lãng phí nào nữa.

Cũng may tiểu nha hoàn đứng ở cửa ra vào liếc trộm cũng không nhìn thấy cử động gì của cô gia hắn, lúc cảm thấy an tâm một chút thì Lý Dịch đã đi ra rồi.

Lý Dịch ngồi trên một tảng đá lớn ở trước cửa, một tay chống cằm, ngẩn người nhìn lên bầu trời.

Hắn cũng không nghĩ tới, một cái sơn trại to như vậy mà ngay cả trong nhà trại chủ cũng vô cùng khó khăn như thế, hẳn là đời sống những người khác cũng chẳng khác bao nhiêu, có lẽ còn kém hơn một chút.

Có điều suy nghĩ một chút thì tình huống như vậy cũng không lạ. Không cố gắng làm sơn tặc mà nhất định phải đi làm dân lành, trước kia không có thứ gì có thể cướp, hiện tại chỉ có thể tự mình ra tay, ở niên đại này dân chúng bình thường hoàn toàn dựa vào trồng trọt để sinh sống, có thể đấu tranh sống sót không đến mức chết đói cũng đã là lý tưởng tối cao của bọn họ rồi.

“Phì…!”

Đang lúc Lý Dịch thầm nghĩ làm như thế nào mới có thể cải thiện đời sống trước mắt một ít, ít nhất cũng phải bước đến trình độ không lo ăn mặc, đột nhiên một cục đờm đặc bay tới từ bên cạnh, nếu không phải né tránh nhanh, chỉ sợ đồ vật làm người buồn nôn đó sẽ rơi xuống trên người hắn.

Quay đầu xem xét, phát hiện đó là người đàn bà trung tuổi đã gặp một lần đang đứng ở một bên, vẻ mặt khinh thường nhìn qua hắn, dường như là bởi vì Lý Dịch né tránh một bãi nước bọt kia nên trên khuôn mặt hình tròn tiêu chuẩn hơi có chút thất vọng.

Hừ!

Người đàn bà trung tuổi chỉ là đi ngang qua, sau khi hừ lạnh một tiếng, vặn vẹo vòng eo hình trụ tròn đi vào căn phòng kế bên.

Lý Dịch nhìn người phụ nữ eo bánh mì đi xa, trên mặt có chút khó coi.

Đối với người đàn bà hình tròn dám có ý đồ với lão bà của mình này, đương nhiên Lý Dịch không có ấn tượng tốt gì, bây giờ thấy mình không chủ động trêu chọc mụ, mụ lại muốn chơi xấu mình, là người đàn ông cũng không chịu đựng nổi sỉ nhục như vậy.

Ầm!

Cách đó không xa, người phụ nữ kia đi ra khỏi phòng, vác ra một bó lúa mì lớn ném trên sân, miệng chửi kháy vài câu: “Năm ngoái mất mùa, mọi người đều không có dư thừa đồ ăn, nếu lại không đẻ trứng, ta sẽ làm thịt cả đám các ngươi!”

Sau khi người đàn bà kia vào phòng, Lý Dịch nhìn đàn gà thả rông trước cửa nhà đối phương, khóe miệng từ từ nhếch lên một đường cong.

“Tiểu Hoàn, trong nhà có chỉ để may quần áo hay không? Mang đến cho ta một chút!”

Tiểu nha hoàn sửng sốt một chút, sau đó mới nhỏ giọng nói ra: “Có… có…”

Một khắc đồng hồ sau…

Mấy con gà mái nuôi trong nhà đung đưa cơ thể vụng về, miệng mổ mổ, tìm kiếm lúa mì sót lại trên mặt đất, có lẽ trong lòng còn đang mắng chủ nhân keo kiệt, đã phải đẻ trứng còn không cho ăn cơm, ngươi cho rằng trứng tự dưng xuất hiện à?

Đột nhiên một nắm mì màu trắng bay ra từ trong góc nào đó, sau khi lăn trên mặt đất mấy vòng, rốt cục cũng ngừng lại.

Một con gà mái thân hình to béo, ánh mắt nhỏ bỗng nhiên bắn ra ánh sáng, quay đầu nhìn chung quanh một ít, phát hiện vẫn chưa có đồng bạn chú ý tới sự khác thường ở đây, trong lòng vui mừng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ung dung nện bước đi thong thả tới.

Lúc đi đến trước nắm mì kia, vừa muốn mổ mổ thăm dò, nắm mì kia chợt lăn một đoạn về phía trước.

Cứ như vậy, một con gà của thím hai nào đó, trước sự dẫn dụ của nắm mì nho nhỏ, rốt cục đi lên con đường không có lối về.

Khe núi phía sau trại…

Thuần thục vặt lông giết gà, rửa sạch nội tạng, cách xa nhau mấy ngàn năm, Lý Dịch lại không có ngượng tay chút nào, duy nhất có chút không quá thuận lợi chính là không có nước nóng, hao phí thời gian không ít để vặt lông, cũng may tổng quá trình coi như thuận lợi.

Ăn hai bữa cơm không có chất béo, rốt cục lần này đã có thể ăn một chút thức ăn mặn.

Trải qua hành động lần này, mùi trên người có chút không ổn lắm, Lý Dịch tắm qua loa một cái ở bên dòng suối. Sau khi đợi cho sắc trời tối xuống, mới dùng vải thô chuẩn bị sẵn từ trước bọc con gà đã xử lý xong lại, xách trên tay, thoải mái nhàn nhã đi về trại.

“Cô gia, ngươi đã đi đâu?” Vừa vừa đi vào sân nhỏ, Tiểu Hoàn ở chỗ này chờ đã lâu lập tức chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.

“Trong lúc rảnh rỗi, ra ngoài đi dạo một chút.”

“Đây là cái gì?” Tiểu nha hoàn chỉ vào bao vải trong tay Lý Dịch, hiếu kì hỏi.

“Ây… Vừa rồi ra ngoài tản bộ, nhặt được một con gà rừng.” Lý Dịch thuận miệng trả lời qua loa.

“Gà rừng?” Trên gương mặt xinh đẹp của tiểu nha hoàn hiện ra vẻ tò mò, gà rừng ven trại sớm đã bị bắt hết, cô gia cũng không ra khỏi trại, nhặt được ở đâu?

Trong phòng bếp, chờ Lý Dịch mở bao vải ra, tiểu nha hoàn lập tức trợn tròn mắt.

Có gà rừng… mập như thế sao?

Hơn nữa, chẳng những không có lông vũ trên thân thể, ngực và bụng còn bị phanh ra hết, sau khi chết, con gà rừng này còn bị tra tấn như nào nữa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
14 Tháng hai, 2024 00:28
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 1400 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK