Đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên Tư Đồ Nam bỗng biến sắc, không muốn chuốc thêm phiền toái với Vương Lâm nữa, hắn lập tức thi triển thân pháp nhanh chóng rời đi.
Nhưng dù cho hắn nhanh thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của người phụ nữ mới đến. Trong nháy mắt, hắn bị một luồng khí hình cầu bao bọc khắp thân thể. Một giọng nữ lạnh như băng âm trầm truyền tới: “Tư Đồ Nam, để Băng Phượng và vật đó xuống, ta có thể lưu ngươi lại một mạng, bằng không, chớ trách ta vô tình.”
Vương Lâm lúc này mồ hôi đã đổ ướt nhẹp cả lưng, hắn thu hồi nguyên lực đang chuẩn bị xuất ra từ ngón trỏ tay trái. Vừa rồi Tư Đồ Nam đằng đằng sát khí, Vương Lâm tự nhận thấy trước mắt, nếu không phải vừa rồi xuất hiện thêm biến cố, sợ rằng hắn đã không thể đứng đây cho đến bây giờ.
Ngoại hình tên dã nhân không sai khác là bao so với lời của Xuân Lan, tên Tư Đồ Nam này ước chừng hơn ba mươi, quần áo rách rưới, đầu tóc rối bù, răng thì vàng khè, toàn thân đen đúa, dơ bẩn, trông không khác nào một tên ăn mày.
“Lão bà kia, nói thế nào chúng ta đây cũng coi như vợ chồng được mấy ngày, cần gì phải làm khó lão tướng công ta đây như vậy?” Tư Đồ Nam hơi co người lại, tuy nhiên, giọng điệu vẫn cương quyết.
Lúc này từ bên trong Thiên Thủy thành phóng tới mấy đạo thân ảnh, Tư Đồ Nam mặt khẽ biến sắc, từ trong người lấy ra một bình nhỏ màu đen, uống hết thứ chất lỏng kỳ dị bên trong một cái, khẽ quát một tiếng hung hăng vào bức tường khí hình cầu, tường khí lay động vài cái rồi cũng bể tan tành.
Tư Đồ Nam không chậm trễ lập tức thi triển hết thân pháp rời đi, ngay sau lưng hắn là bảy đạo thân pháp của nữ nhi như mây như gió nhanh chóng đuổi theo.
Từ phía xa, Tư Đồ Nam điên cuồng hét lên: “Món đồ các ngươi muốn đang ở trên người lão tử, nếu các ngươi bắt có thể bắt được ta, ta tự khắc dâng tặng.”
Nháy mắt tám người bọn họ đã lập tức mất hút, trên bầu trời lập tức xuất hiện một đội tôn giả lái Xuân Thủy chiến hạm, những người này cẩn thận dò tìm khắp bốn phía, cuối cùng vội vã bay đi.
Vương Lâm thừa dịp kéo Xuân Lan lặng lẽ rời đi, mãi cho đến khi cách xa đám người trong phố, Vương Lâm cơ hồ như suy nghĩ ra điều gì về tòa kiến trúc đối diện Khí Cụ điếm, mới vừa rồi trong lúc Tư Đồ Nam chiến đấu, Vương Lâm phát hiện ra hắn đã liếc nhìn qua tòa kiến trúc đó trong nháy mắt.
Từ những đoạn đối của Tư Đồ Nam, Vương Lâm không khó để phát hiện ra trên người của tên dã nhân này đang có một thứ bảo vật gì đó, những tôn giả của Thiên Thủy thành đuổi giết hắn cũng chính là vì vật này.
Vương Lâm liếc nhìn tòa kiến trúc đó thật kỹ, trong lòng đã có quyết định.
“Tên dã nhân Tư Đồ Nam đó thật là đáng sợ, không phải là hắn đã chết trong tay thành chủ mấy năm về trước rồi sao, sao bây giờ chẳng những hắn không chết mà ngược lại càng thêm lợi hại, ngay cả Phượng Hoàng Tường Khí của các tôn giả cũng không cản được hắn. “Xuân Lan vỗ vỗ ngực, trấn tĩnh lại nói.
“Tại sao lại gọi hắn là dã nhân?” Vương Lâm rất tò mò, chẳng lẽ là bởi vì dáng vẻ của hắn sao?
“Gần biên giới của Xuân Thủy đế quốc, có một vùng đất trống, nơi đó đầy rẫy các loại độc vật và dã thú hung mãnh, dã nhân xuất hiện lần đầu tiên chính là ở nơi đó, thực lực của bọn họ đều không kém các vị tôn giả, rất tàn ác, giết người không gớm tay, đặc biệt bọn chúng thích đến thành phố lân cận để bắt cóc các cô gái, nghe nói tất cả những cô gái bị bọn chúng bắt đi sẽ bị họ giết chết một cách tàn nhẫn.” Nói tới chỗ này, Xuân Lan nhìn Vương Lâm với một ánh mắt đầy hoảng sợ, không kìm được, rùng mình một cái.
Thấy dáng vẻ của Xuân Lan như vậy, Vương Lâm cũng không muốn nhắc đến chuyện mua thẻ cất giữ vật phẩm nữa, trong mắt hắn lại thoáng qua một tia đầy cổ quái, đối với tên dã nhân này đã tăng thêm mấy phần hứng thú.
Trở lại biệt viện, Xuân Lan vẫn chưa hết hoảng loạn, vội vã chào tạm biệt Vương Lâm một câu rồi quay về phòng nghĩ ngơi, Vương Lâm cũng vui vẻ quay về phòng, lấy khí cụ từ trong tấm thẻ ra để rèn luyện.
Nghiên cứu qua các khí cụ một lượt, Vương Lâm không tự chủ được lại nhớ tới lúc dã nhân Tư Đồ Nam chiến đấu với Băng Phượng, nhất là cái khoảnh khắc Tư Đồ Nam nhìn mình với cặp mắt tràn đầy sát khí kia, bất giác làm cho Vương Lâm sinh ra một loại cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt.
Hắn thêm một lần nữa biết rằng, mình chỉ là một tên yếu đuối trong cái thế giới này, nhất định phải dùng toàn bộ thời gian mình có để trở nên cường mạnh.
Một điều nữa làm cho hắn kinh hãi đó là tốc độ của Tư Đồ Nam, quả thật là nhanh vô cùng, từ điểm này suy ra, Tư Đồ Nam hẳn phải là có một thân Thể thuật kinh nhân. Vương Lâm tự hỏi nếu lúc đó Tư Đồ Nam nhắm hắn đánh tới, cơ bản là hắn không thể tránh né được.
Hắn đeo bốn cục tạ vào hai tay hai chân mình, mỗi một cái tạ nặng năm cân, Vương Lâm vận động vài cái, toàn thân đeo thêm hai mươi cân nặng, mới động thân đôi chút, hắn đã thở hồng hộc.
“Hy vọng là như vậy có thể tăng cường thể lực của mình, ít nhất thì tốc độ cũng sẽ tăng lên.” Vương Lâm hít sâu một cái, chạy ra ngoài sân, hắn mơ hồ có cảm giác, nếu muốn đạt được một chút thành tựu về Thể thuật, chỉ có cách dùng sức mạnh của mình vận động không ngừng đến khi vượt qua được giới hạn của cơ thể.
Cái sân nơi Vương Lâm ở không phải là rất lớn, nhưng lại rất trống trải, chạy được 20 vòng, hắn đã cảm thấy đầu choáng mắt hoa, hai chân tê dại, khoan nói tới việc hai đầu gối đã nhũn ra, mà ngay cả hai cánh tay muốn cử động cũng vô cùng khó khăn.
Cảm giác còn chưa tới giới hạn, Vương Lâm kiên trì không nghỉ, lại chạy thêm 10 vòng nữa, lần này hắn cảm giác hai chân nặng tựa ngàn cân, mỗi bước chạy đều đau đớn khó tả, hai tay thì giống như là không phải của hắn nữa.
Từ sau khi hấp thụ viên hắc tinh thể kia, Vương Lâm sinh ra bản tính cực kỳ kiên định, hắn không cho phép mình từ bỏ, trong đầu không tự chủ nhớ tới tốc độ kinh khủng của Tư Đồ Nam, hắn cắn chặt hai hàm răng, kéo lê đôi chân chạy thêm được năm vòng nữa, cuối cùng ngã lăn ra đất, hắn lập dùng hết sức lực còn sót lại gồng mình đứng dậy thở dốc kịch liệt.
Dựa theo kinh nghiệm nửa tháng luyện tập Cơ Thể Thăng Hóa thuật của hắn, Vương Lâm biết rằng càng mệt nhọc lại càng không thể buông lỏng, hắn ngồi xuống, nhịn đau giơ hai cánh tay lên, cơ thể hình thành tư thế trong bức họa đồ thứ nhất, chậm rãi hô hấp.
Mười phút sau, Vương Lâm dần lấy lại được thể lực, hô hấp nhịp nhàng, từng dòng nguyên lực trong người lưu chuyển không dứt, những bắp thịt tê dại dần dần mất cảm giác đau đớn. Một canh giờ sau, Vương Lâm mở to hai mắt, thể lực toàn bộ được khôi phục.
“Lần này nhất định phải được bốn mươi vòng!” Vương Lâm lần nữa đứng dậy và chạy vòng quanh sân. Lần này hắn chạy nhẹ nhàng hơn lần đầu tiên nhiều, hắn kiên trì đến vòng thứ bốn mươi hai mới ngã ra đất, tiếp tục tu luyện Cơ Thể Thăng Hóa thuật trong một giờ, Vương Lâm lần nữa bắt đầu chạy.
Thời gian trôi qua thật nhanh, khi Vương Lâm kết thúc lần thứ mười tu luyện Cơ Thể Thăng Hóa thuật, đêm đã khuya.
Gỡ bỏ những khối tạ trên người xuống, thân thể Vương Lâm vừa động, rõ ràng là so với trước đây đã linh hoạt hơn không ít, rất hài lòng với kết quả tu luyện của mình, Vương Lâm thầm nghĩ: “Bây giờ nhiều nhất ta có thể chạy được 54 vòng, tranh thủ thời gian đạt tới 200 vòng, sau đó sẽ gia tăng thêm sức nặng.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, tối nay mây đen phủ kín, không khí ẩm ướt. Vương Lâm trầm ngâm một chút, lúc này trời đã bắt đầu lất phất vài giọt mưa.
“Đêm mưa sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn, xem ra ngay cả ông trời cũng đồng ý tối nay cho ta hành động.” Vương Lâm nhoẻn miệng cười, trở lại gian phòng lấy ra một bộ y phục màu sậm, đội thêm một chiếc nón sẫm màu và đeo thêm mặt nạ che kín khuôn mặt, sau đó liền phi thân ra khỏi phủ của hắn.
Dưới sự hướng dẫn của Xuân Lan trong hai lần rời khỏi biệt viện, Vương Lâm sớm đã đem lộ trình khắc sâu trong lòng, thậm chí có chỗ nào có thể ẩn núp hắn cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cẩn thận tránh được một đội thị vệ đang tuần tra, Vương Lâm rời khỏi biệt viện một cách dễ dàng, đứng bên ngoài biệt viện, hắn quay đầu lại, tự đáy lòng không khỏi dâng lên một tiếng cười thỏa mãn, thầm nghĩ biệt viện này cũng không lớn, lực lượng phòng vệ cũng không mạnh lắm, chỉ có một đội thị vệ ở phủ của Tam tiểu thư là đặc biệt khác, chỉ cần đi không chạm trán họ, thì sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Dù sao thông qua những cuộc nói chuyện với Xuân Lan, Vương Lâm biết sau khi Tam tiểu thư nhiễm phải Mạn Đà La quái bệnh, đã bị gia tộc bài xích, bất đắc dĩ chỉ có thể mang theo chút ít thủ hạ đi tới biệt viện cách xa Thiên Thủy thành này.
Vì lực lượng phòng vệ căn bản là chưa đủ nghiêm ngặt, hơn nữa Tam tiểu thư sau khi cho hắn phục độc dược rất có tự tin, cho nên cũng không có thêm hạn chế nào khác với hắn.
Đáng tiếc hắn bây giờ còn có quá nhiều băn khoăn, thực lực thì quá yếu, hơn nữa trùng độc trong cơ thể không có cách giải quyết, nếu không thì hắn đã đi rồi.
Vương Lâm biết mình không có nhiều thời gian, không một chút do dự lập tức theo trí nhớ của hắn thay đổi phương hướng chạy như bay, trải qua một ngày tập luyện thể lực, tốc độ của hắn đã nhanh hơn trước không ít.
Mưa càng ngày càng nặng hạt hơn, rơi xuống đất vỡ tan thành hình những bông hoa, len lỏi giữa những giọt mưa là từng cơn gió lạnh buốt da.
Vì đề phòng bị phát hiện, Vương Lâm trong lúc chạy vẫn không quên quan sát kỹ bốn phía xung quanh, không lâu sau đã đến tòa kiến trúc mà Tư Đồ Nam đã lưu ý đến.
Đầu tiên hắn cẩn thận quan sát bên ngoài một phen, xác định là không có gì bất thường, Vương Lâm trầm ngâm, lúc ban ngày, những tôn giả của Thiên Thủy thành cũng đã cho người lục soát cẩn thận tất cả những phòng ốc bên trong, nếu thật sự như ở đó có giấu đồ, nhất định cũng đã bị lấy đi mất. Nhưng nếu mình là Tư Đồ Nam, đem giấu một vật quan trọng ở chỗ này, không nghĩ tới việc sẽ bị người khác lục soát hay sao?
Bất luận là giấu trong phòng hay chôn dưới mặt đất, sợ rằng cũng khó tránh khỏi sự lục soát nghiêm ngặt của những tôn giả kia. Vương Lâm nhíu mày, chợt đưa ánh mắt lên vách tường trước mặt, cặp mắt sáng lên, đáy lòng chợt nghĩ: “Nếu ta có giấu đồ, cũng sẽ không giấu bên trong phòng, cũng sẽ không chôn dưới đất, lại càng không cần phải giấu ở nơi nào bí mật, nếu là ta, nhất định sẽ chọn phía bên ngoài vách tường này làm vị trí giấu đồ.”
Vương Lâm vừa động đã lập tức tới chỗ vách tường, cẩn thận quan sát, lấy tay gõ gõ nhẹ tra xét một vòng quanh bức tường của tòa kiến trúc, cuối cùng cũng phát hiện ra có một viên gạch không bình thường, hắn lấy viên gạch ra, bên trong là một tấm thẻ lưu trữ vật phẩm màu đen.
Chưa kịp nhìn kỹ tấm thẻ, Vương Lâm đột nhiên nép sát vào tường không nhúc nhích, lập tức nín thở.
Một chiếc Xuân Thủy chiến hạm vô thanh đột ngột xuất hiện giữa không trung, chậm rãi bay quanh đó một vòng, cuối cùng dừng lại phía trên tòa kiến trúc mà Vương Lâm đang núp phía dưới.
Một cô gái tóc dài xuất hiện phía trên chiếc chiến hạm.
Vương Lâm núp dưới bức tường, mắt hắn lộ vẻ kiên định, nguyên lực ngưng tụ ở tay trái, năm giọt huyết dịch chứa nguyên lực lập tức bắn nhanh ra, cùng lúc đó hắn cũng đã động thân, dùng hết sức bắn người về phía sau chạy thật nhanh.
“Hừ! Chịu ló mặt ra rồi sao?” Cô gái cười lạnh, nàng vừa rồi đã phát hiện ra Vương Lâm, đang chuẩn bị bắt sống đối phương thì không ngờ hắn đã động thủ trước, mặt dù như thế, nàng vẫn không để hắn vào mắt, dù sao thì nàng cũng đã bước vào nguyên lực cấp sáu để trở thành Linh Thuật tôn giả, còn đối phương bất quá chỉ mới đạt nguyên lực cấp một. Nhưng vì đêm mưa to làm cho tầm mắt mơ hồ, Vương Lâm bắn tới năm tia huyết dịch đã làm cho nàng thất kinh.
Trong năm tia huyết dịch đó, có một giọt bắn trúng bả vai của nàng một tiếng “Tang”, nàng ngẩn ra, theo bản năng né tránh, nhưng cho dù thế nào nàng cũng không ngờ rằng, Vương Lâm, trong nháy mắt đã tính ra hướng nàng sẽ né tránh nên bốn giọt huyết dịch còn lại phân tán ra bắn về phía né tránh của nàng.