Cả Ngọc Điểm lẫn Thúc Hiến đều kinh hoàng trước mệnh lệnh của Liễu Nguyên Thanh. Ngọc Điểm dập đầu liên tục, cầu xin:
“Trang chủ, cầu xin người đừng giết nô tỳ. Cầu xin người đừng giết mẹ con nô tỳ.”
Liễu Bá túm vai Ngọc Điểm xách lên, khinh bỉ nói:
“Hừ, trang Thụy Khuê không thể chứa chấp loại đàn bà dâm ô bẩn thỉu như ngươi được. Mau đi!”
Ngọc Điểm vùng vẫy kêu thét:
“Trang chủ, xin đừng giết mẹ con nô tỳ. Xin trang chủ tha mạng…”
Thúc Hiến hốt hoảng, xông tới trước mặt Liễu Nguyên Thanh dập đầu không ngớt, khẩn khoản nói:
“Trang chủ, mọi tội lỗi là của thuộc hạ. Cầu xin trang chủ tha cho mẹ con nàng. Xin trang chủ cứ trừng phạt thuộc hạ, xin hãy tha cho mẹ con nàng.”
Liễu Nguyên Thanh ghé mắt nhìn xuống, lạnh lùng hỏi Thúc Hiến:
“Là của ngươi à?”
Thúc Hiến ngẩng cao đầu, dõng dạc đáp:
“Bẩm trang chủ, chính là thuộc hạ. Xin trang chủ cứ trị tội thuộc hạ, nhưng cầu xin ngài đừng làm khó dễ mẹ con nàng.”
“Ngươi không sợ chết sao?” Liễu Nguyên Thanh nheo mắt đầy nguy hiểm, lạnh lùng hỏi.
“Chết thì đương nhiên thuộc hạ sợ, nhưng quân tử dám làm dám nhận. Thuộc hạ không thể vì tham sống mà để mẹ con nàng phải chết thay được. Xin trang chủ thương tình chấp nhận thỉnh cầu của thuộc hạ.”
“Thúc Hiến… Anh không cần làm thế…”
Ngọc Điểm nước mắt đầm đìa, thấp giọng nức nở. Đột nhiên nàng nhận ra chính mình cũng không biết, trong những giọt nước mắt chảy xuống có bao nhiêu giọt là thực tâm cảm động, bao nhiêu giọt là nước lã lừa người. Nàng vùng ra khỏi bàn tay của Liễu Bá, bò lại quỳ bên cạnh Thúc Hiến, khản giọng cầu xin:
“Trang chủ, là tội lỗi của một mình nô tỳ, xin trang chủ đừng trách tội chàng. Nô tỳ cam tâm chịu mọi tội lỗi.”
Thúc Hiến vẫn khẳng khái:
“Trang chủ, thuộc hạ là quân dưới trướng của Liễu trang chủ, nếu như trang chủ xử tội nàng vì một tội lỗi do thuộc hạ gây ra, vậy thì sự anh minh của trang chủ e bị tổn hại. Xin trang chủ hãy để thuộc hạ chịu trừng phạt cho tội lỗi của mình. Nàng vô tội, xin trang chủ để nàng đi.”
“Anh… đừng… đừng làm vậy mà…”
Mặc cho Ngọc Điểm nức nở một bên, Thúc Hiến vẫn ngẩng cao đầu nhìn Liễu Nguyên Thanh, tấm lưng rắn rỏi thẳng tắp như tháp bút, không vì tiếng khóc của Ngọc Điểm hay ánh nhìn đe dọa của Liễu Nguyên Thanh mà nghiêng ngả một chút nào. Khe mắt Liễu Nguyên Thanh ngày càng hẹp, nhiệt độ trong phòng càng giảm xuống, áp lực đè lên vai mỗi người càng nặng nề. Nhưng Thúc Hiến vẫn vững vàng, vẻ mặt kiên quyết như chém đinh chặt sắt.
Liễu Nguyên Thanh chớp mắt một cái. Trong khoảnh khắc đó, không gian như đóng băng, mọi người đều nín thở, tim cũng ngừng đập. Ngọc Điểm tưởng chừng như cái chớp mắt ấy dài đến vô tận, lồng ngực của nàng bị bóp nghẹt lại, không thể hít thở, không thể cử động. Đó là một khoảnh khắc khủng khiếp mà có lẽ trọn đời nàng không bao giờ quên được. Sau khoảnh khắc ấy, mọi thứ trong cuộc sống của nàng đều thay đổi.
Liễu Nguyên Thanh chậm rãi mở mắt ra, mọi người như bừng tỉnh khỏi một giấc ngủ trăm năm, cùng hướng mắt về phía vị trang chủ tối cao chờ đợi phán quyết cuối cùng. Liễu Nguyên Thanh nhếch mép cười, hài lòng nói:
“Giỏi! Quân tử dám làm dám chịu, xứng đáng là quân dưới trướng Liễu Nguyên Thanh ta. Liễu Bá, chuẩn bị đêm nay làm lễ thành hôn cho bọn họ, cấp cho một gian nhà tốt ở trang ngoại.”
Liễu Nguyên Thanh nói xong, rũ áo đứng dậy, rời khỏi sảnh đường. Hai gã hộ vệ đưa mụ Sen mặt mày tái mét, chân run lẩy bẩy bước từ bên trong ra. Ngọc Điểm hiểu rằng, nếu lúc nãy nàng và Thúc Hiến làm không khéo, chỉ cần để lộ một chút sơ hở thôi, mụ Sen cũng sẽ bị giết theo. Nàng thở phào, thầm khen Thúc Hiến diễn quá giỏi, nói cứ như thật vậy. Ngọc Điểm thừa biết rằng Thúc Hiến làm như nhận mọi tội trạng để bảo vệ nàng, kỳ thực là để bảo vệ chính bản thân gã mà thôi. Thế nhưng, lúc ấy nàng quả thực đã có cảm giác như thể gã chính là bờ vai vững chãi che chở cho nàng qua cơn nguy khốn, như thể dẫu trời có sập xuống, cũng có bờ vai của gã gánh vác thay nàng. Chỉ có điều, tất cả là một màn kịch không hơn không kém.
Ngày đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh. Dãy nhà phía đông đèn treo hoa kết, lộng lẫy huy hoàng. Tiếng cười nói xôn xao, tiếng chúc tụng rộn ràng. Trong không khí nặng nề của trang Thụy Khuê mấy hôm nay, hôn lễ của Lý Thúc Hiến và Vũ Ngọc Điểm là một cơ hội hiếm có để mọi người trò chuyện vui đùa, tạm quên đi những đè nén bức bối. Ai nấy đều có vẻ thoải mái khác thường.
Ngọc Điểm đang ngồi trước gương, thong thả cài một đóa hoa đỏ lên mái tóc được vấn gọn gàng. Lần đầu khoác áo tân nương, cảm giác thật là đặc biệt. Dẫu rằng nàng biết rõ hôn lễ này chỉ là một phần của màn kịch che giấu thân phận của Thúc Hiến và nàng, nhưng cảm giác hồi hộp lo lắng, xen một chút ngại ngùng e thẹn vẫn cứ dâng lên tràn ngập trong lòng nàng. Ngọc Điểm đưa tay xoa xoa hai má để tự phủ nhận một sự thực là nàng đang đỏ mặt.
Thật là ngu ngốc. Đây chỉ là một màn kịch, có lý do gì để mà đỏ mặt cơ chứ. Tỉnh lại đi nào. Nàng tự nhủ thầm như vậy. Thế nhưng cô gái ở trong gương vẫn không giấu được nụ cười vui thích, bất chấp vẻ mặt xám xịt khó chịu của chàng trai phía sau.
Ngọc Điểm giật mình quay lại. Trường Minh đã xuất hiện từ lúc nào, gương mặt tái đi vì giận. Ngọc Điểm dỏng tai nghe ngóng xung quanh, thấp giọng quát khẽ:
“Anh làm gì ở đây? Để người ta phát hiện ra thì phải làm sao? Anh mau đi đi!”
Trường Minh giận dữ hất tay Ngọc Điểm ra, run giọng nói:
“Em muốn đuổi anh đi, không cho anh ở đây, sợ anh phá hỏng hôn lễ của em với tên kia phải không?”
Ngọc Điểm cau mày, gắt khẽ:
“Anh điên à? Em phải giữ thân phận thì mới có thể tiếp tục tìm kiếm Nguyễn Phùng tiên sinh, hoàn thành nhiệm vụ của sư phụ giao phó được chứ.”
Trường Minh quắc mắt nhìn Ngọc Điểm, giọng lạc đi vì giận:
“Em khỏi cần ngụy biện. Sư phụ bị đồng bọn tên kia giết chết, xác còn chưa lạnh mà em đã vội vàng thành hôn với hắn. Em còn dám lấy cớ hoàn thành nhiệm vụ của sư phụ giao cho để bao biện nữa à? Sư phụ đã không còn, nhiệm vụ duy nhất của em chính là tìm ra hung thủ, trả thù cho sư phụ. Nếu không, chí ít em cũng phải giết được tên đồng bọn kia, để an ủi vong linh sư phụ nơi chín suối chứ. Anh không thể để em làm chuyện ô nhục thế này được.”
Ngọc Điểm nhìn Trường Minh đầy lạ lẫm, tự hỏi người này có còn là Trường Minh mà nàng quen biết hay không. Nàng bước lùi lại bên bàn trang điểm, lắc đầu nhìn Trường Minh, nhẹ giọng nói:
“Thù sư phụ em không bao giờ quên, nhưng có một số chuyện em cần phải làm sáng tỏ. Nhiệm vụ cuối cùng mà sư phụ giao cho chúng ta, em nhất định phải hoàn thành. Chí hướng khôi phục Lĩnh Nam, suốt đời này em nhất định sẽ đi theo. Em nghĩ rằng anh cũng thừa biết hôn lễ này chỉ là màn kịch để che giấu thân phận của em và Thúc Hiến, không có gì hơn. Anh cứ yên tâm đi.”
Trường Minh hừ lạnh đầy khinh thường, mát mẻ:
“Anh thì có gì mà không yên tâm. Sư phụ vừa nằm xuống, em liền thành hôn với kẻ thù, để che giấu thân phận và hoàn thành tâm nguyện của sư phụ. Nói hay thật đấy! Cũng được thôi, nếu cô đã yêu hắn, nhất quyết phải gả cho hắn như vậy thì hãy giao di vật của sư phụ ra đây, sau này chúng ta không còn liên quan gì nữa.”
Ngọc Điểm lắc đầu, đáp:
“Em không giữ ở trong người.”
Có tiếng chân người bước lại gần, Ngọc Điểm hốt hoảng giục:
“Có người tới kìa, anh mau đi đi, chuyện này chúng ta nói sau được không?”
Trường Minh vẫn còn hậm hực, ném lại cho Ngọc Điểm một cái nhìn đầy tức tối rồi mới đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài. Vừa lúc ấy, mụ Sen đẩy cửa bước vào, vẫy vẫy Ngọc Điểm, nói:
“Nhanh lên con, đến giờ làm lễ rồi.”
Ngọc Điểm vâng dạ, ngắm nghía mình trong gương một lần cuối rồi theo gót mụ Sen đi ra. Tiếng ồn ào chúc tụng mỗi lúc một gần hơn, tim Ngọc Điểm cũng đập mỗi lúc một nhanh hơn.
“Đích thân trang chủ làm chủ hôn cho con đấy. Thằng bé cũng tốt. Bà mong đời con rồi sẽ yên ấm từ đây.” Mụ Sen cất giọng khàn khàn, dường như có một thoáng rưng rưng trong đó.
Ngọc Điểm không nói gì, bởi vì nàng biết những sóng gió của nàng mới chỉ bắt đầu. Hôn lễ đêm nay cùng với cuộc hôn nhân này rồi nàng sẽ quên đi, như một vai diễn bất đắc dĩ để có thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của sư phụ. Đến một ngày, khi nhiệm vụ kết thúc, nàng và gã sẽ đôi người đôi ngả, gặp nhau trên đường không nhất thiết phải gật đầu chào. Cũng có khi, hai người sẽ trở về hai chiến tuyến, một lúc nào đó sẽ phải quyết đấu sinh tử, người chết ta sống, liệu có còn nhớ về một đêm tháng sáu nhiều đèn và nhiều hoa như thế này hay không?
Ngọc Điểm lắc đầu, cố xua đi những ý nghĩ xa xôi ấy. Nhiệm vụ quan trọng nhất hiện tại của nàng là phải tìm thấy Nguyễn Phùng tiên sinh, sau đó tìm hiểu những di vật tìm thấy trên thi thể sư phụ. Nàng thực sự muốn biết, tên họ của sư phụ là gì, để có thể làm một tấm bia mộ tử tế, một tấm linh vị đàng hoàng, để nàng có thể tự hào khi nhắc đến tên sư phụ trước mặt người khác.
Hôn lễ diễn ra thật nhanh, nhanh đến chóng mặt, nhanh đến độ nàng chưa kịp nhớ được gì thì đã bị đưa về phòng tân hôn. Trên tường dán đầy giấy đỏ, phản chiếu ánh nến lung linh, phủ lên khắp căn phòng một màu ấm áp nồng nàn.
Ngọc Điểm chợt thấy ánh sáng đỏ huyền ảo này cũng thật hay, vừa vặn che giấu gương mặt nóng bừng của nàng. Người ta sẽ không biết rằng nàng đang e thẹn, đang ngại ngùng đến độ không dám ngẩng đầu lên, đang hồi hộp đến mức tim muốn nhảy cả ra ngoài lồng ngực. Còn “người ta” thì đang ngồi bó chân trên ghế, tựa cằm lên gối, thích thú ngắm nhìn biểu cảm đáng yêu của nàng, miệng cười tủm tỉm.
Ngọc Điểm thấy gã chăm chú nhìn mình, thẹn quá hóa giận, mắng:
“Anh nhìn gì mà nhìn? Tôi không cho phép anh nhìn tôi nữa.”
Thúc Hiến phì cười, nói:
“Đời thuở nhà ai vợ không cho chồng nhìn, chồng nhìn vợ mình mà cũng phải xin phép cơ à?”
Gã vừa nói, vừa bỏ ghế cởi giày leo lên giường. Ngọc Điểm né người để cho gã chui lên giường, nàng ôm gối thu mình ngồi một góc dưới đuôi giường. Thúc Hiến đã nằm sang một bên, vỗ vỗ vào vị trí dành cho nàng. Ngọc Điểm vẫn ngồi ôm gối, kiên quyết không nằm xuống.
Thúc Hiến nháy mắt, ngón tay kín đáo chỉ về phía cửa, ý nói có người đang quan sát. Ngọc Điểm biết Thúc Hiến không nói dối, thở dài cam chịu, bò lên nằm cạnh gã. Trót đâm lao thì phải theo lao, nàng chỉ có thể diễn cho tròn vai, mới mong làm được những nhiệm vụ của mình. Gã nâng đầu nàng lên, đặt cánh tay mình ở dưới làm gối cho nàng. Mặc cho Ngọc Điểm cố sức đẩy ra, gã vẫn ôm lấy nàng, thì thầm khe khẽ bên tai nàng:
“Cô nằm yên chút được không? Tôi cũng chẳng muốn thế này đâu. Nhưng nếu muốn toàn mạng, muốn ở lại trang này để điều tra thì phải gắng mà diễn cho tốt vào.”
Ngọc Điểm ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay của Thúc Hiến, đầu tựa vào vòm ngực rắn chắc của hắn. Mùi mồ hôi khen khét mà đậm vị mạnh mẽ cứng cỏi của nam giới phả vào mũi khiến tim nàng đập loạn. Một thoáng ý nghĩa lướt qua trong tâm trí, nàng ước gì khoảnh khắc này kéo dài mãi không trôi qua. Nhưng rồi nàng buộc mình phải trở về với thực tại, với nhiệm vụ khó khăn đang chờ đợi.
Gã thủ thỉ:
“Tôi biết cô rất khó xử. Cô hẳn đã có người trong lòng, người đó hẳn sẽ không vui vẻ gì khi biết cô giả vờ thành hôn với tôi, nằm cạnh tôi như thế này.”
Ngọc Điểm chối ngay:
“Tôi không có.”
Thúc Hiến cười nhẹ, nói tiếp:
“Không có thì tốt, đỡ phải dằn vặt trong lòng rất nhiều. Tôi có một người bạn thanh mai trúc mã. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, học văn học võ cùng nhau. Từ khi chúng tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi và bố mẹ nàng đã ước định, sau này lớn lên chúng tôi sẽ thành vợ chồng. Lúc tôi mười hai tuổi thì bố mẹ qua đời, tôi về ở với anh Nhân, nhưng nàng với tôi vẫn thân thiết như trước. Sau đó, tôi nhận nhiệm vụ tiềm nhập vào trang Thụy Khuê này. Đã hai năm rồi tôi không gặp nàng, nhưng tôi biết nàng vẫn đợi tôi. Vì thế, tôi muốn cô hiểu rằng, phải diễn vở kịch này, tôi cũng vô cùng bất đắc dĩ. Tôi cảm thấy mình có lỗi với nàng. Cô hiểu chứ?”
“Tôi hiểu.”
Thanh âm của nàng bỗng trở thành mong manh như tiếng gió thoảng ngoài xa. Ngọc Điểm chợt nghe trong lòng có một chút mất mát, một chút xót xa, một chút quặn đau không thể nói thành lời, có một chút long lanh tan vỡ, lặng lẽ rơi vào khoảng tối mênh mông. Ngọc Điểm cố giữ hơi thở đều đều thật nhẹ, im lặng nằm trong vòng tay của gã, để giấu những cảm xúc dâng trào như sóng cuộn trong lòng nàng vào bí mật sâu kín của đêm nay, vĩnh viễn không cho ai hay biết.
Đột nhiên, Thúc Hiến ngẩng đầu nhỏm dậy, dỏng tai lắng nghe. Gã thì thầm nho nhỏ:
“Có người đột nhập, bị lính gác của trang phát hiện rồi.”
Ngọc Điểm hốt hoảng, kêu lên khe khẽ:
“Trường Minh!”