• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ trụ mênh mông, vô biên vô hạn. Cách hệ ngân hà mấy vạn năm ánh sáng bên ngoài tồn tại một thế giới giống như Địa Cầu, thời gian cũng đại khái cùng cấp, cuộc sống, thói quen của con người, thậm chí có chút ít tập tục cũng đại khái giống nhau.

Trên cái tinh cầu này có một quốc gia tên là Hoa Hạ, tại trong nước Hoa Hạ có một tòa danh sơn truyền thừa Đạo giáo mấy ngàn người, tên là Mao Sơn. Nơi này là khởi nguyên của Phái Thượng Thanh.

Mao Sơn Đạo giáo được gọi là " Triêu thần Tiên Phủ, thượng cổ Tể Tướng gia" , "Đệ nhất phúc địa, thứ tám Động Thiên" , có lịch sử từ rất lâu, vạn năm mà không suy...

Thời gian thấm thoát, tuế nguyệt biến thiên, Thương Hải Tang Điền.

Mọi thứ dần dần chìm đắm trong con sông lịch sử.

Đạo gia tiên thuật vô cùng kì diệu đó dần dần thất truyền, đến xã hội hiện đại cũng chỉ còn trong tiểu thuyết, hoặc là xuất hiện trong các câu truyện xưa.

Lúc này thời gian tương đương với địa cầu năm 1972.

Thời điểm này, khắp nơi trên Hoa Hạ đã phát triển, mở rộng ra bốn phía, chùa miếu, đạo quan ở trên cả nước tao ngộ hạo kiếp, mười không còn một. càn nguyên quan Mao sơn tuy có thể may mắn thoát khỏi, nhưng đạo sĩ bên trong cũng đã giải tán, chỉ còn lại có dòng chính truyền nhân thứ năm mươi hai của Phái Thượng Thanh Ngụy Vô Sơn lưu lại tòa đạo quan ngàn năm tuổi.

A..., đúng rồi, trên Mao Sơn còn có hai người, là một đôi thầy trò, lão gọi Khương Hữu Hà, nhỏ gọi Cổ Tiểu Quân.

Năm nay Khương Hữu Hà 55 tuổi, Cổ Tiểu Quân ba tuổi.

Khương Hữu Hà và lão đạo Ngụy Vô Sơn trước kia có quen biết nhau, ba, bốn mươi năm nay trong lúc rối loạn đã có chút giao tình, đến lúc tuổi già, liền đến Mao Sơn làm bạn với Ngụy lão.

trước phải nói rõ một chút kỳ nhân Khương Hữu Hà, lão tiểu tử đó tương đối đặc thù, là truyền nhân thứ sáu mươi ba của Tặc Vương.

"Tặc" nghề này... âm u, hèn mọn bỉ ổi, làm cho người khinh thường... Nhưng quy củ rất nhiều. Bọn hắn có địa bàn của mình, bình thường không đi ra ngoài địa bàn hành sự. Mỗi một địa phương đều có một hương chủ quản lý, hương chủ này cũng có truyền lại từ nhiều đời.

"Tổ sư gia" của nghề "Tặc" có từ thời kỳ xuân thu, tức là đời thứ nhất Tặc Vương. Trong giang hồ có lời đồn, trộm chẳng những có đạo của trộm có chuẩn tắc riêng, hơn nữa cũng có một bộ trọn vẹn Không môn kỹ pháp.

Về phần Cổ Tiểu Quân, là Khương Hữu Hà xuống núi bắt cóc đến, chuẩn bị đem đứa bé này bồi dưỡng làm truyền nhân.

Ngụy lão đạo tuy có giao tình với Khương Hữu Hà, nhưng đối với cách làm người của hắn, đặc biệt là làm "Nghề" lại tương đối khinh thường, gặp Cổ Tiểu Quân mới ba tuổi lại thông minh lanh lợi, lo lắng hắn đi lầm đường, liền có ý định cướp đoạt đồ đệ. Cho nên, lúc Lão tặc dừng huấn luyện, Ngụy lão đạo lấy cớ dạy hắn đọc sách biết chữ một tấc cũng không rời.

Trên Mao Sơn không sách giáo khoa gì, liền " Tam Tự kinh " đều không có, Ngụy Vô Sơn lấy đạo gia bí kíp của Phái Thượng Thanh làm sách dạy học. Mỗi chữ mỗi câu từng câu từng chữ mà dạy Cổ Tiểu Quân đọc sách đọc chữ...

Ngày qua ngày, năm lại năm.

Thủ đoạn huấn luyện Tặc Vương cực kỳ bi thảm.

Cổ Tiểu Quân ba tuổi liền luyện thân pháp, thủ pháp. Mỗi ngày chăm chú khép lại ngón trỏ, ngón giữa, đánh vào đại thụ hơn ba nghìn lần, mục đích để sau này lớn lên hai ngon tay dài ngắn như nhau, đây là điều kiện tất yếu để trở thành Tặc Vương.

Còn có một hạng mỗi ngày đều phải luyện tập, là ở trong nước dùng ngón tay trỏ, ngón giữa kẹp viên đạn thủy tinh. Khương Hữu Hà Nhắc nhở Cổ Tiểu Quân, tốc độ xuất thủ và độ chuẩn xác, là căn cơ của trộm.

Sáu tuổi bắt đầu ở trong nước nóng kẹp đạn thủy tinh, luyện liên tục năm năm, hai ngón tay thiếu chút nữa là nát bét. Năm năm sau, hắn đã có thể trong chốc lát kẹp chuẩn xác đạn thủy tinh ở trong nước sôi mà không mắc một sai lầm nào.

Vì thế nên độ khó cũng được gia tăng, năm hắn mười một tuổi, lão tặc lại để cho Cổ Tiểu Quân kẹp đạn thủy tinh ở trong chảo dầu nóng hổi. Đạn thủy tinh dính dầu, càng thêm trơn, rất khó kẹp lấy, hơn nữa, dầu nóng vượt qua 100 độ, nếu động tác không đủ nhanh thì hậu quả vô cùng khôn lường.

Như thế đến năm mười lăm tuổi, hắn xuất thủ vừa nhanh vừa chuẩn, trong nháy mắt có thể gắp lên đạn thủy tinh, hắn đã học được công phu ngón tay chân truyền của Tặc Vương.

Sau đó, lão tặc bắt đầu truyền thụ mặt khác kỹ thuật, đặc biệt là "Ánh mắt" . Phải liếc thấy trên người mục tiêu có tiền hay không, có bao nhiêu tiền, dấu ở nơi nào...

Năm đó Cổ Tiểu Quân đã đến mười tám tuổi, lão tặc cảm thấy tên đồ đệ này có thể "Xuất sư" rồi, vì vậy dẫn hắn xuống núi, đến tất cả thành phố lớn của cả nước huấn luyện thực chiến... Hắn không biết, lúc này đồ đệ không chỉ có học xong tất cả bổn sự của hắn, mà còn học xong đạo thuật, tâm pháp của Phái Thượng Thanh, hơn nữa đã trúng "độc" của Ngụy lão, vì làm tặc mà cảm thấy hổ thẹn.

Xuống núi chưa tới nửa năm, Cổ Tiểu Quân tìm được cơ hội trốn khỏi sư phụ.

Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn tham gia tuyển chọn bộ đội đặc chủng, thuận lợi tòng quân, mấy năm sau tiến vào Quốc an đơn vị "Ngọa Long Quật Khởi" ... Bổn sự của Tặc Vương không chỉ là ăn cắp, tổ sư gia còn để lại một thân đoản đả công phu và ám khí công phu. hai ngón tay của Cổ Tiểu Quân phóng ra phi đao đã đến tình trạng không thể tưởng tượng, tính cân đối và năng lực phản ứng của thân thể cũng xuất chúng dị thường. Chủ yếu nhất, hắn từ bé đã học nội công tâm pháp chính tông của phái Thượng Thanh. Hai công phu trong một thân, rất nhanh hắn thanh danh đại chấn tại thế giới ngầm quốc tế.

Năm ba mươi tuổi, Cổ Tiểu Quân nhận được thư của Ngụy Vô Sơn, biết được hai vị sư phụ trên Mao Sơn bệnh tình nguy kịch, liền vội vã chạy về.

Rời khỏi Mao Sơn hơn mười năm, lúc trở lại hắn mới phát hiện Khương Hữu Hà lại thu một cái đồ đệ, gọi Trương Ức Vãn, là một nữ tử hai mươi hai tuổi rất xinh đẹp. Bởi vì là nửa đường học nghệ, nàng tuy đã học nghệ bên Tặc Vương bảy năm, nhưng công phu học được chỉ khoảng sáu thành...đương nhiên, phóng lên giang hồ cũng là "Cao thủ" rồi.

Trong thời gian ba ngày, Khương Hữu Hà và Ngụy Vô Sơn trước sau tạ thế. Tặc Vương lúc lâm chung dặn dò Cổ Tiểu Quân đừng ném tổ sư gia bổn sự; mà Ngụy Vô Sơn lúc lâm chung lại đem Phái Thượng Thanh tu chân tâm pháp truyền cho hắn.

Hắn ở đây Mao Sơn tổng cộng năm ngày.

Xong xuôi tang sự, vội vàng xuống núi. Với tư cách là thành viên trọng yếu của "Ngọa Long Quật Khởi", hắn đi Ma đô chấp hành một nhiệm vụ.

Ma đô, là thành thị lớn nhất của HOa Hạ, cũng là trung tâm kinh tế, văn hóa của Hoa Hạ, từ đầu thế kỷ hai mươi đã được gọi là Đông Phương Bất Dạ Thành.

Nơi đây cũng là căn cứ trọng yếu của "Ngọa Long Quật Khởi", gián điệp các quốc gia, sát thủ, tổ chức xã hội đen thường xuyên ở chỗ này triển khai đánh cờ tranh nhau lợi ích.

Lần này điều Cổ Tiểu Quân đi Ma Đô, là vì "Ngọa Long Quật Khởi" nhận được tin tức, đứng đầu bảng sát thủ Jeff của tổ chức sát thủ thế giới "Uất Kim Hương" và Sơn Bản Kiệt Phu được gọi là đệ nhất cận chiến của tổ chức "Thiên Hổ Xã" tại Nhật Bản, nhóm người này chuẩn bị cuối tháng sáu lẻn vào Ma Đô, mục đích không rõ.

Cao tầng lập tức điều các cao thủ đứng đầu trong nước đến Ma Đô. Cổ Tiểu Quân là ở Mao Sơn nhận được điện thoại trong khi tiến hành hậu sự cho hai người sư phụ.

Trên thế giới sát thủ đỉnh cấp cũng chỉ có mấy người, lẫn nhau cũng có biết một chút. Jeff, Sơn Bản Kiệt Phu, Đại Hùng Chính Khang, Bạt Đạt Long, Mã Lệ Liên, Phổ Kim Tư ...trong đó có lực lượng mới xuất hiện được hai năm qua là Cổ Tiểu Quân.

Hôm nay, Cổ Tiểu Quân ngồi xe lửa đến Ma Đô, tới đón hắn chính là "Ngọa Long Quật Khởi" thứ hai hành động tổ Hoàng Bân.

Sau khi lên xe, xe con chạy tới một cái đại viện thuộc ngoại ô tây Ma Đô, đó là tổng bộ trên mặt đất của Ngọa Long Quật Khởi.

Cuối tháng sáu, chạng vạng tối nhưng thành phố vẫn rất náo nhiệt, người người hối hả đi trên đường.

Trên xe, Cổ Tiểu Quân tùy ý hỏi:

- Hổ, thượng cấp thăm dò rõ ràng ý đồ của Jeff và Sơn Bản Kiệt Phu chưa? Hai người đó đến Ma Đô không bình thường tí nào.

Hoàng Bân tên hiệu là "Hổ" khóe miệng hơi cười có ý vị thâm trường, cười cười nói :

- Đúng vậy, có lẽ bọn chúng có nhiệm vụ lớn.

Xe chạy được khoảng 20 phút, vượt qua một cái đường nhỏ, sau đó đi vào một con đường nhựa yên tĩnh. Hai bên đường là tường rào, ven đường trồng đầy rẫy cây ngô đồng, tán cây xen lẫn nhau hòa vào một chỗ, ánh sáng của đèn đường do đó bị hạn chế khá nhiều.

Lúc đến một ngã tư đường, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một chiếc xe con chặn đường bọn hắn. Cổ Tiểu Quân thấy tình thế không đúng, phản ứng cực nhanh, nói:

- Cẩn thận, có biến!

Lúc này quay đầu khẳng định là không kịp, Hoàng Bân giẫm mạnh chân ga, vọt mạnh về phía trước.

- Tạch tạch tạch ...

Một loạt đạn của súng tiểu liên phóng tới.

Lúc hai xe va mạnh vào nhau, Cổ Tiểu Quân và Hoàng Bân đồng thời nhào ra ngoài xe. Hai bên giao chiến quanh hai chiếc xe con.

Trong xe đối diện có bốn sát thủ, hỏa lực đầy đủ.

Lúc này lại có thêm một chiếc phi đến từ phía sau, bao vây bọn hắn.

Cổ Tiểu Quân nhún chân một cái, thân thể bay ra ngoài mấy mét, xuyên qua làn đạn, nằm xuống một gốc cây ngô đồng, bốn người trong xe lập tức bắn vào cây ngô đồng.

Hắn đứa hai ngón tay phải ra, cắm vào thân cây ngô đồng, ngón tay rắn như thép, sau đó ấn một cái, mượn lực bắn cơ thể lên, rút ngón tay ra khỏi cây rồi lại chọc vào, dùng sức, cơ thể lại bay lên một mét, liên tục mấy động tác như vậy, từ từ lăng không lên đến một độ cao chuẩn xác rồi vẩy bên trái một phát, bên phải 1 phát... 4 phát súng bắn xong thì bốn sát thủ đã bị giết chết.

Chiếc xe con đằng sau lúc này cũng đã chạy gần đến.

Hắn di chuyển ra sau cây ngô đồng, tay phải khống chế cơ thể từ từ hạ xuống, tay trái cầm súng bắn mấy phát. Lúc cao lúc thấp, sát thủ bên trong xe căn bản không xác định được hắn xuất hiện ở đâu.

Cây ngô đồng này cao chừng 7m, có chiều dài 7m như thế đủ để hắn di chuyển, không đến một phút đồng hồ, mấy tên sát thủ phía sau đều bị hắn ngăn chặn, giết chết hai, còn hai tên không dám ngoi đầu lên.

Hoàng Bân hóp lưng lại đi như mèo đến bên cạnh hắn nói :

- Kim thủ, tranh thủ thời gian rút lui, địch tối ta sáng, chạy tới con đường cái phía trước thì có lẽ có cơ hội thoát thân.

Có một chút cơ hội! Đây là cái bẫy!

Cổ Tiểu Quân lúc này không biết, gật gật đầu, nói:

- Lui

Bọn hắn ở phụ cận ngã tư đường, rẽ một cái là vào một con đường khác.

Sơn Bản và Jeff mai phục ở đây, đang chờ bọn hắn chạy đến...

Nhiệm vụ duy nhất của bọn hắn đến Hoa Hạ, chính là liên thủ giết Cổ Tiểu Quân người mới xuất hiện mấy năm gần đây.

Thấy Cổ Tiểu Quân xuất hiện tại trước mặt, được xưng cận chiến vô địch Sơn Bản đi theo lộ tuyến chữ "S" rất nhanh tiếp cận, Jeff thì đứng ở đối diện đường cái để lấy tầm bắn áp chế Cổ Tiểu Quân đang chạy nhanh đến.

Cổ Tiểu Quân rất nhanh trốn đến dưới một gốc cây ngô đồng, lập tức dùng lại chiêu cũ, thân thể trong chốc lát đã leo lên cây. Thấy tướng mạo và động tác hai người đối diện, hắn đã biết đây là Jeff và Sơn Bản. . .Phiền toái rồi, hai người này liên thủ, hắn không nắm chắc có thể đánh gục bọn họ.

Tại sao có thể như vậy?

Trong lòng của hắn mơ hồ cảm thấy không ổn!

Sơn Bản đang nhanh chóng tiếp cận hắn, một khi đến phạm vi 10m, cận chiến vô địch hắn sẽ thành lập ưu thế cực lớn.

Không kịp nghĩ nhiều, Cổ Tiểu Quân nói qua tàng cây :

- Hổ, chúng ta lui vào bên trong tường rào.

Hai bên đường đều là tường rào khá cao, chỉ cần chạy đến tường rào, cơ hội thoát thân liền tăng hơn.

Hoàng Bân một mực đi theo phía sau hắn, Khi Cổ Tiểu Quân leo lên cây hắn liền đứng ở dưới, đáp lời :

- được!

Cổ Tiểu Quân đạp chân lên cành cây một cái, thân thể phi về phía tường rào...đúng lúc này, tiếng súng vang lên, hắn cảm giác thân thể chấn động, bị bắn trúng rồi!

Một phát đạn này không phải do Jeff và Sơn Bản bắn, mà đến từ...dưới cây!

Trong chốc lát, hắn hiểu được hết thảy!

Địch nhân sở dĩ nắm hành tung hắn rõ ràng như vậy, là vì trong tổ chức có vấn đề!

Nhưng lúc này hắn đã không kịp phản ứng!

Sau khi bị trúng đạn, thân thể hắn đã mất khống chế. Jeff, Sơn Bản, Hoàng Bân thừa cơ đối điên cuồng xả đạn vào hắn...

Thân thể ầm ầm rơi xuống đất!

Bọn hắn sử dụng loại đạn xuyên thấu cực mạnh, sau khi bắn vào trong cơ thể sẽ phát nổ, lực sát thương kinh người.

Kịch liệt đau nhức!

Từng đợt kịch liệt đau nhức!

Sau đó, hắn cảm giác toàn thân lần nữa chấn động mãnh liệt!

Lập tức bay lên, bay lên. . .

Chuyện gì xảy ra?

Hắn ở trên trời nhìn bao quát phía dưới. . .

Thấy Jeff, Sơn Bản rất nhanh xông lại, và Hoàng Bân đồng loạt xả đạn vào cơ thể hắn... Thân thể của hắn đã rơi trên mặt đất, bị bắn thành tổ ong vò vẽ, máu me tung tóe...

Hoàng Bân hình như còn lo lắng hắn không chết, liền bắn mấy phát vào đầu hắn, thấy hắn chết hẳn rồi, Sơn Bản và Jeff lập tức lui lại. . . Hoàng Bân đứng ở tại chỗ, lấy điện thoại di động ra, chỉ nói một cái từ:

- Ok.

Sau đó lại gọi một cuộc điện thoại khác. . .

trên không

Một hư ảnh không nhìn được bằng mắt thường, nghe thấy tiếng Hoàng Bân "Ok" liền sững sờ, gọi cho ai? báo cáo cho ai vậy? chẳng lẽ trong tổ chức còn có một gián tế?

Nhưng biết thì sao? hắn đã chết...! Chỉ là bởi vì trước kia luyện qua Thượng Thanh Phái Đạo gia tâm pháp, cho nên linh hồn nhất thời nửa khắc không có tiêu tán. . . Nhưng thời gian chắc hẳn cũng không nhiều rồi, tùy thời sẽ triệt để tiêu tán.

Lúc này, đối diện ngã tư, đột nhiên xuất hiện một nam hài hơn mười tuổi, nhìn bộ dáng có vẻ là đi qua đây, nhưng bị mắc tiểu mà đi đái ở ven đường, sau đó phát hiện tình huống dị thường liến trốn ở sau gốc cây không dám ra, cho đến khi thấy một màn kinh người, sợ hãi đứng ở đó, rồi không khống chế được mà kêu lên, chạy vội vã muốn rời khỏi hiện trường...

Sơn Bản đúng ở bên cạnh xe, liền leo lên phóng xe đuổi theo.

Phanh một tiếng.

Cổ Tiểu Quân thấy thằng bé bị tông bay lên, sau khi rơi xuống vẫn không nhúc nhích.

Sau đó, một hư ảnh từ thân thể thèng bé bay lên, lượn lờ rồi tiêu tán...

Thấy hư ảnh này thoát lý khỏi cơ thể thèng bé, Cổ Tiểu Quân minh bạch, nam hài này và hắn, linh hồn xuất khiếu, đã bị chết.

Không cam lòng a...!

Hắn cũng theo chân thằng bé kia rời khỏi thế giới này sao?

Hắn cực không cam lòng!

Cổ Tiểu Quân đứng giữa không trung đột nhiên phát hiện một hiện tượng kỳ quái...linh hồn của hắn sao mãi không tiêu tán?

Hắn kinh nghi nghĩ ngợi, thằng bé kia chết muộn hơn hắn, linh hồn đã tiêu tán rồi cơ mà?

Lúc này đám người Sơn Bản và Jeff rất nhanh rút lui.

Mà Hoàng Bân lo lắng thằng bé không chết, bước nhanh đến bên người thằng bé, cẩn thận kiểm tra, thấy thằng bé đã chết không thể chết lại rồi, hắn mới yên lòng đi đến bên thi thể Cổ Tiểu Quân. Sau đó, hắn bắt đầu "bối rối" gọi điện thoại báo cáo chuyện "ngoài ý muốn" vừa xong.

Với tư cách là cao thủ số một của Ngọa Long Quật Khởi, kim thủ Cổ Tiểu Quân đột nhiên bị giết, sẽ khiến cao tầng tức giận như thế nào, lòng dạ Hoàng Bân biết rõ.

Không trung.

Cổ Tiểu Quân đung đưa phiêu ở giữa không trung, nghe Hoàng Bân điện thoại "Tự thuật" vừa phát sinh tình huống, còn vừa gọi điện thoại vừa chế tạo miệng vết thương trên cơ thể mình, quá hèn hạ!

Hắn tràn dầy không cam lòng lơ lửng trên không, bỗng nhiên phát hiện, cơ thể thằng bé kia tựa hồ có một lực hút, cực kỳ hấp hẫn, linh hồn hắn không thể khống chế bay lại gần...bay tới phía trên thằng bé, một lực lượng mạnh mẽ kéo hắn xuống dưới, rồi kéo vào thân thể thắng bé....

Sau một lúc, hắn cảm giác cơ thể kịch liệt đau nhức !

Ông trời ạ! Chuyện gì vậy? chẳng nhẽ sống lại? nhập vào cơ thể thằng bé kia sao?

Kịch liệt đau nhức!

Nhưng hắn không thể kêu lên! không thể phản ứng một chút nào! nếu không Hoàng Bân phát hiện nhất định hắn sẽ chết một lần nữa!

Chờ đợi...Hắn chỉ có thể chờ cảnh sát hoặc người khác trong tổ chức đến...

Tuy cảm giác toàn thân đau nhức, nhưng trong lòng Cổ Tiểu Quân lại mừng như điên, ha ha! sống lại với cơ thể mới? Hoàng Bân, chờ đấy, Uất Kim Hương, Thiên Hổ Xã, các ngươi chờ xem!

Không biết đã qua bao lâu, hắn mơ mơ màng màng dần khôi phục ý thức, thân thể mệt mỏi chưa từng có, khí lực mở to mắt đều không có...vì vậy, hắn cứ thế nhắm hai mắt, tinh tế cảm nhận cảm giác chết rối sống lại.

Thật ra, từ lúc hắn khôi phục ý thức thì các suy nghĩ đã tràn ngập trong óc, trong chuyện này có cừu oán, không cam lòng, biệt khuất, cũng có may mắn...

Mặc kệ như thế nào, hắn còn sống, điều này cũng đủ để hắn cảm thấy may mắn!

Đương nhiên, tình huống hiện tại có chút đặc biệt. Hắn đã thay đổi một cái thân thể, nói cách khác, từ nay về sau sẽ đổi một thân phận khác để sống, nhưng mặc kệ, dù sao tất cả trí nhớ vẫn là của hắn, linh hồn vẫn là linh hồn hắn.

Như vậy cũng tốt.

Nếu như ông trời không để cho linh hồn hắn biến mất, hắn sẽ có nhiều cơ hội đi báo thù, đi làm sự tình mình muốn làm.

Hắn nằm ở trên giường bệnh, đầu rất đau, không tập trung nổi tinh thần để suy nghĩ.

Trong mơ mơ màng màng nhớ tới, sau khi nhân viên "Ngọa Long Quật Khởi" đến hiện trường, phát hiện có hai người còn sống, một là Hoàng Bân bị thương, một là thiếu niên không biết tên. Sau đó liền đưa bọn hắn đi bệnh viện.

Đoán rằng sau khi HOàng Bân biết hắn chưa chết, nhất định sẽ chấn động cực kỳ! Khổ cái là không có cơ hội ra tay.

Phiền toái đương nhiên sẽ có...

Hoàng Bân sẽ tìm cơ hội hạ thủ lần nữa, mà Hoàng Bân lại có một đồng phạm, tựa hồ ở trong tổ chức, hơn nữa sẽ có địa vị nhất định. Như vậy, mạng nhỏ của mình vẫn chưa được đảm bảo, với hắn bây giờ, vấn đề lớn nhất là làm sao để sống sót.

Còn nữa, thân thể kia, tạm thời gọi là "Kiếp trước" a, là một tráng hán ba mươi tuổi, là tuổi cường thịnh nhất trong đời, hôm nay nhập vào cái thân thể mới này, hắn đã quay lại mười ba tuổi, là một đệ tử mới đi học.

Điều này làm cho hắn cảm thấy bất đắc dĩ.

trước kia lúc nhàn hạ, hắn đọc rất nhiều tiểu thuyết. Nhân vật chính trong truyện cũng xuyên việt, hoặc trùng sinh lại mười mấy năm, tình tiết như thế hắn xem rất nhiều. Nhưng nhũng truyện đó đều là đi đến một không gian hoặc thời gian khác. Tình huống của hắn lại khác, hắn chỉ nhập vào một thân thể khác, thời gian vẫn như cũ, không gian cũng không cải biến. trừ việc hắn đổi một thân thể khác, thì mọi thứ vẫn nguyễn y vân.

Cái này, rất có ý tứ.

Hắn chậm rãi tìm kiếm trong đầu trí nhớ của chủ nhân thân thể này... Trước khi hôn mê, trí nhớ hai người bọn hắn đã dung hợp lại, đương nhiên, hắn là chủ, nguyên lai linh hồn thằng nhỏ kia tuy đã tiêu tán, nhưng trong đầu vẫn còn sót lại trí nhớ, và giờ bị hắn dung hợp.

Ờ, hắn hiện tại gọi Cổ Thần Dật, mười ba tuổi, đệ tử năm nhất của Ma Đô Văn Lai trung học.

Thành tích học tập không quá tốt, vẫn luôn ở mức trung bình, tính cách cũng bình thường, thuộc về thể loại vừa phải, không nói nhiều, đồng thời là học sinh rất nghe lời.

Tình trạng thân thể và thành tích của hắn, giống như bên ngoài, không có điều gì đặc biệt.

Như vậy cũng tốt, hắn rất hài lòng.

Mấu chốt nhất một điểm, thân thể tuy hơi yếu, nhưng mới mười ba tuổi, như thế vẫn đủ thời gian để hắn thay đổi.

Với tư cách là đệ nhất cao thủ của "Ngọa Long Quật Khởi", hắn trước kia có rất nhiều tiếc nuối, riêng lực sát thương, hắn tuy đứng vào top của giới hắc ám, nhưng trước khi chết lại giao chiến với hai người Jeff và Sơn Bản, lại để cho hắn tỉnh ngộ, luận thực lực, hắn kém hơn Sơn Bản và Jeff. Cho dù không có một phát súng bắn lén của Hoàng Bân, hắn muốn thoát khỏi hai người đuổi giết là rất khó.

Nhưng hiện tại hắn lại có cơ hội.

Ngụy Vô Sơn giao cho hắn bí kíp trước khi lâm chung , là chính tông tu chân bí kíp Đạo giáo Phái Thượng Thanh. Theo lão đạo nói, độ tuổi thích hợp nhất để tu luyện chính là mười ba hoặc mười bốn tuổi. Giờ đây hắn được ông trời đưa đẩy cho hắn chiếm cứ một thân thể thiếu niên mười ba tuổi, thế chẳng phải là có điều kiện tu chân sao? Nếu như thật sự hắn có thể tu chân, như vậy, hắn không quá khó để vượt qua Sơn Bản và Jeff. Đến lúc đó nợ máu trả bằng máu, để cho bọn họ cảm nhận được tư vị tử vong . . .

Rất tốt! Chờ xem, hắn sẽ đi tìm đám bọn chúng.

Hắn nằm ở trên giường mà nghĩ những sự tình này.

Bởi vì vừa mới tỉnh, thân thể vẫn còn rất yếu, hắn làm những việc này đã cố hết sức. tư duy bị đứt quãng, trong đầu có nhiều nơi còn trống rỗng...Nhưng giống như khi người ta dựng phim vậy, dừng lại một chút sau đó lại được lấp đầy.

Nhưng hắn còn sống, thật sự rất tốt, cũng vì nguyên nhân như vậy, hắn trước khi mở mắt, khóe miệng đã có một chút nhếch lên.

Cảm giác ngũ quan dần dần khôi phục lại...

Phòng bệnh rất yên tĩnh, nhẹ nhàng truyền đến tiếng bước chân đi đi lại lại.

Hắn lại nằm khoảng chừng hơn một tiếng, chậm rãi dành dụm một ít lực lượng.

Lại nói, sau khi hắn tỉnh dậy, kỳ thật cũng có một chút lo lắng.

Mấu chốt là hắn còn không biết cỗ thân thể này bị thương như thế nào? theo lẽ thường, thiếu niên mười ba tuổi bị xe ô tô lao nhanh đâm vào, thì sẽ bị thương rất nặng.

Bởi vì, giờ phút này hắn lo lắng lớn nhất chính là có bị tàn tận gì không? nếu như có tật, thì sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn.

Qua một thời gian ngắn, hắn đã có thể mở mắt.

- Tiểu Dật, tiểu Dật, ngươi đã tỉnh.

Lần đầu tiên nhìn thấy, là một nữ tử hơn 40 tuổi, mắt đỏ ngầu vì khóc, đang cúi người có chút kinh hỉ nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập yêu thương...

Ừ, đây là Mẹ của thằng nhỏ này.

Kiếp trước hắn ba tuổi đã bị sư phụ tóm đến Mao Sơn, vì chưa bao giờ có tình thương của cha mẹ, lúc này, sau khi dung hợp trí nhớ của cậu bé, một tia thân tình tự nhiên sinh ra.

Bờ môi giật giật. hắn gọi lên tiếng Mẹ đầu tiên trong cuộc đời.

- Tiểu Dật, không sao, không sao.

Mẹ hắn an ủi, "Xoạch" , một giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống mặt hắn, mẹ hắn vội vàng dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi.

Hắn tìm tòi trong trí nhớ của cậu bé này được biết Cha mẹ đều khỏe mạnh. Cha là Cổ Hà làm một nhân viên kỹ thuật, đang được điều đi Ba Cơ Tư Thản để thiết kế nhà máy thủy điện. Mẹ là Cố Bội Lan, làm hộ sĩ ở bệnh viện, công tác ngay tại bệnh viện trung tâm.

- Mẹ, con bị thương như thế nào? Có bị tàn tật hay không?

Mẹ hắn vội vàng lắc đầu, may mắn nói:

- Tiểu Dật, bác sĩ đã kiểm tra toàn diện, mặc dù có mấy chỗ gãy xương, nhưng không bị sao cả, ngươi không cần phải lo lắng, nghỉ ngơi thật tốt.

Thiếu niên lộ nụ cười như ánh mặt trời, nói :

- Mẹ, thế là tốt rồi, Mẹ đừng thương tâm nữa, con sẽ nhanh khỏe lại.

Mẹ hắn yêu thương vuốt ve mặt hắn một thoáng, nói :

- Hảo hài tử, ngươi vừa mới tỉnh, không nên nói nhiều.

Kiếp trước là Cổ Tiểu Quân, kiếp này là thiếu niên Cổ Thần Dật khẽ cười, yên lòng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Lần nữa tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, tinh thần hắn đã tốt hơn rất nhiều.

Lúc này, hắn còn không biết chỗ này là bệnh viện hạng ba tốt nhất của Ma Đô, thấy Mẹ hắn đang tại đầu giường bận bịu cái này cái kia, hắn nghi ngờ hỏi:

- Mẹ không đi làm hả?

trong trí nhớ của thiếu niên, Mẹ hắn là hộ sĩ nên không có được nghỉ cuối tuần, phần lớn thời gian đều đi làm ca.

- Mẹ xin nghỉ. Tiểu Dật, nơi này là bệnh viện Hoa Sơn, ngành gì có liên quan đến quốc gia đem con về đây chữa trị, phí tổn miễn phí toàn bộ.

Mẹ hắn kỳ thật không biết nguyên nhân sâu xa, đương nhiên cũng không biết rõ ngành gì liên quan đến chính phủ mà miễn phí toàn bộ cho nhi tử nàng, càng không biết Hoa Hạ còn có tổ chức như "Ngọa Long Quật Khởi".

Mắt nàng ngấn lệ nói :

- Con xem, chính phủ quan tâm đến chúng ta như vậy, con phải dưỡng bệnh cho tốt, tranh thủ khôi phục sớm.

Cổ Thần Dật "Ah" một tiếng.

Chuyện bắn nhau ở buối tối hôm đó, cũng không phải người ngoài biết được. Thời sự buổi tối chỉ hời hợt nói rắng tây ngoại ô Thủ Đô có tai nạn xe cộ, đã có mấy người chết, còn ai chết thì đều là cơ mật không mấy ai biết.

Hắn tưởng tượng được, bị đưa đến bệnh viện tốt nhất cứu chữa, là "Ngọa Long Quật Khởi" cần hắn để biết chuyện gì đã xảy ra.

Dù sao chuyện đêm có quan hệ trọng đại, hơn nữa có rất nhiều điểm đáng ngờ!

Đệ nhất cao thủ trong tổ chức bỏ mình, đối với "Ngọa Long Quật Khởi" mà nói, tuyệt đối là một kiện đại sự.

Sau đó, cẩn thận khám xét hiện trường, so sánh với lời nói của Hoàng Bân, lãnh đạo phát hiện trong đó có rất nhiều kì quặc.

Vì cái gì Cổ Tiểu Quân trúng nhiều đạn như vậy? ngay cả đầu cũng bị bắn, cả người chi chít vết đạn, nhưng Hoàng Bân gần hắn như thế mà không có vết thương nào trí mạng?

Vì cái gì mà Cổ Tiểu Quân vừa đến Thủ Đô liền đã bị phục kích? Hơn nữa, đủ loại dấu hiệu cho thấy, phục kích hắn là Sơn Bản, Jeff. Theo phân tích, nhiệm vụ hai người bọn họ đến Thủ Đô chính là ám sát Cổ Tiểu Quân. Vấn đề là, hành tung Cổ Tiểu Quân tựa hồ bị bọn hắn nắm giữ.

Như vậy, thiếu niên kia thấy gì liền vô cùng trọng yếu.

Thấy con trai lần nữa tỉnh lại, một nam tử hơn năm mươi tuổi xuất hiện trong tầm mắt Cổ Thần Dật... Cổ Thần Dật thấy gương mặt quen thuộc này, thiếu chút nữa thốt lên gọi "Lão sư". Cũng may hắn phản ứng nhanh, rất nhanh ý thức được mình đã thay đổi thân phận, thế nên lập tức vả vào mồm...Nếu tiếng "Lão sư" này thốt ra, phiền phức của hắn sau này còn lớn hơn! Không có khả năng tùy tâm an bài con đường trưởng thành của mình, hơn nữa như thế hắn cũng gặp nguy hiểm rất lớn.

Địch nhân, nội bộ gian tế, còn có đối thủ không biết mặt đều muốn hắn chết non.

Mấu chốt nhất chính là, ngoại trừ Hoàng Bân, bên trong tổ chức còn có nội gian có vị trí cao hơn Hoàng Bân, nếu tùy tiện mở miệng, như thế quá mạo hiểm!

Nam tử này là Vương Thận Hành, là Ngọa Long Quật Khởi thầy giáo, Cổ Tiểu Quân lão sư!

Thấy mắt cậu bé chợt lóe lên hào quang, hơn nữa còn vả vào mồm, Vương Thận Hành trong nội tâm khẽ động, nói với Mẹ của Cổ Thần Dật :

- Cố phu nhân, ta có mấy vấn đề muốn hỏi Cổ Thần Dật, mời ngươi đi ra ngoài một chút có được không?

Cố Bội Lan nhẹ gật đầu, nàng biết rõ vị này chính là người phụ trách bên chính phủ, quanh năm dưỡng thành thói quen tuân lệnh đã khiến nàng rất nhanh rời khỏi giường bệnh.

Vương Thận Hành ngồi xuống đầu giường Cổ Thần Dật nhìn thắng cậu bé.

Cổ Thần Dật kiếp trước có ba người sư phụ, tặc Vương Khương Hữu Hà, lão đạo Ngụy Vô Đạo, đạo sư Vương Thận Hành. Ba người này đều không phải người đơn giản. Vương Thận Hành là giáo phụ của Ngọa Long Quật Khởi, thanh danh hiển hách trên thế giới, thời điểm Cổ Tiểu Quân chưa thành danh, hắm vẫn là vương bài của Ngọa Long Quật Khởi. Hắn tự nhiên biết rõ sự lợi hại và khôn khéo của sư phụ, bởi vì che dấu rất tốt, lúc này hắn nghiêng đầu, giả trang một bộ nghi hoặc đối mặt với sư phụ...

Lão sư, bây giờ không phải thời điểm nhận nhau đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang