Tả Cảnh nhăn mày nhìn con thằn lằn yêu trước mắt, một thanh trường kiếm sắc xanh hiện ra trong tay hắn. Lần này quả thật bọn họ đã ôm cây đợi được “thỏ”.
Hắn và Tiêu Dao liếc nhau một cái, trong mắt hai người cùng viết: Bắt sống!
Để phòng ngừa tiểu yêu trốn mất, hai người ăn ý tách ra, chặn lại đường trốn của nó.
Thằn lằn yêu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nó lên toàn bộ tinh thần đề phòng hai người. Lúc này không khí giữa hai người một yêu vô cùng căng thẳng, nửa ngày sau Tiêu Dao mới mở miệng nói:
“Ta biết mày có thể nói chuyện! Chẳng lẽ mày không định giải thích một chút, đêm khuya thanh vắng đến đây “trộm người” làm gì sao?”
“Phi!” Thằn lằn yêu phun một bãi nước miếng “Từ xưa tới nay yêu tu và nhân tu vốn không đội trời chung! Tao cần gì phải giải thích với mày? Đại vương đã nói, gặp phải nhân tu thì chỉ một chữ thôi: “Giết”!”
Nói xong nó vung đuôi lên, phi đao bay ngược về phía Tiêu Dao, đồng thời đuôi nó quét ngang khiến Tiêu Dao khó lòng phòng bị.
Phải nói là vũ khí lớn nhất của thằn lằn xanh chính là cái đuôi vừa mạnh vừa cứng của nó. Đuôi nó không chỉ cứng như đạo khí mà bên trên còn cắm đầy gai vừa dài vừa nhọn, cho dù là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bị đập phải thì nhẹ cũng gãy xương nặng thì vỡ hết nội tạng.
Tiêu Dao nheo mắt, cổ tay thoáng chuyển, hai ngón tay kẹp lấy phi đao vừa bị nó quăng trở lại, sau đó nhảy lên không một cái, đạp về phía cái đuôi của nó.
Con thằn lằn yêu này đã cấp sáu, đương nhiên không phải thứ ăn không ngồi rồi, nó thoáng dùng sức, dùng tốc độ nhanh hơn thu đuôi lại, khiến cho Tiêu Dao đạp phải khoảng không.
Sau đó nó vung đuôi công kích Tả Cảnh, tuy rằng con tiểu yêu này suy nghĩ tương đối đơn giản, bị người khiêu khích máu nóng xông hết lên não, nhưng đừng xem nhẹ trực giác chiến đấu trời sinh của yêu thú, lấy hai đấu một, nó bị vây ở thế yếu, đương nhiên không định tìm cách giết chết cả hai người mà chỉ muốn mở ra một con đường máu thoát thân.
Tuy rằng tốc độ của thằn lằn yêu cực nhanh nhưng Tả Cảnh đã sớm phòng bị từ trước, hắn rút kiếm đỡ lại. Khi thanh kiếm va chạm với đuôi thằn lằn, tia lửa tóe ra khắp nơi, công kích của cái đuôi cuối cùng cũng bị thanh kiếm cản lại.
Tả Cảnh cười lạnh:“Tuy rằng ở cảnh giới ngang nhau thì yêu tu so với nhân tu mạnh mẽ hơn một chút, nhưng lấy trình độ này của mày thì cũng quá coi thường hai người chúng ta rồi!.”
Thằn lằn yêu tuy không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng cũng cười lạnh: Tao chính là muốn thứ hiệu quả này đây! Đối đầu trực tiếp tao không bằng chúng mày, nhưng mà tao cũng biết dùng trí đó!
Đột nhiên đuôi nó cuốn chặt lấy trường kiếm của Tả Cảnh, hiển nhiên độ dẻo dai của cái đuôi ngoài dự kiến của Tả Cảnh, ngay khi hắn ngây người, thằn lằn yêu phun một ngụm khói trắng vào mặt Tả Cảnh.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, tuy rằng Tả Cảnh dùng tốc độ nhanh nhất che lại miệng mũi nhưng vẫn xui xẻo hít vào một chút khí thể ngai ngái này. Lập tức mắt hắn hoa lên, buông lỏng trường kiếm trong tay, không cách nào dùng lực.
Đối với thằn lằn yêu mà nói thì đây chính là thời cơ tốt nhất, nó lại vung đuôi đập mạnh lên nền đất, vô số bụi đất cùng đá vụn bay lên, định nhân cơ hội này che giấu tầm mắt Tiêu Dạo chạy biến.
Ai ngờ Tiêu Dao không bị mê muội, nàng vỗ túi trữ vật một cái, một cây trường bổng dài màu tím mang theo lôi điện nồng đậm mà thô bạo rơi vào tay, nàng đập một gậy về phía con thằn lằn yêu!
Linh lực hệ Lôi tuôn ra khiến không khí khẽ dao động, dòng khí làm không gian xung quanh hơi vặn vẹo khiến thằn lằn yêu kinh hãi, thứ này nhìn qua quá nguy hiểm, chỉ sợ nó da dày thịt béo cũng không chống đỡ nổi, chỉ đành nhanh chóng lui về phía sau.
May mà nam tu bên cạnh tạm thời không cách nào uy hiếp được nó, chỉ cần chuyên tâm đối phó nữ tu trước mặt là được, nó rít gào một tiếng, dùng toàn bộ sức lực đánh một kích về phía trường bổng.
Ai ngờ, ngay khi đuôi sắp đụng tới trường bổng, nó khẽ cong đuôi, xảo trá tránh khỏi trường bổng, trực tiếp công kích về phía bắp chân nàng, định dùng một kích đánh nát.
Lại dùng chiêu này nữa sao? Tiêu Dao thầm buồn cười, nhưng cũng không dùng bổng đi chắn mà trực tiếp dùng tay bắt lấy cái đuôi đang đánh úp về phía mình.
Thằn lằn yêu thấy vậy, lập tức vui vẻ muốn reo lên: Mụ ngốc này thế mà lại dùng tay túm đuôi mình? Kiểu này tay mụ không tàn thì cũng phế nhé!
Nó đắc ý chờ đợi tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Dao, không ngờ thứ nó chờ được lại chính là cảm giác đau đớn vô cùng truyền tới từ cái đuôi của mình.
Cảnh tượng trước mặt thật sự khiến nó không cách nào tiếp thu nổi, nữ tu này thật sự dùng tay đỡ cái đuôi cứng như đạo khí của nó, hơn nữa còn bóp gãy xương đuôi của nó! Rốt cuộc nàng ta mạnh khủng bố cỡ nào!
Thấy thằn lằn yêu giật mình ngây dại, Tiêu Dao cười cười với nó: “Thằn lằn xanh?”
Một câu nghi vấn, âm cuối hơi giơ lên, khiến trái tim thằn lằn yêu đột nhiên thắt lại, đập nhanh một nhịp.
“Nhược điểm của hầu hết các loại yêu thú bò sát đều nằm ở bụng, hẳn mày cũng không ngoại lệ đâu nhỉ?”
Lần này thằn lằn yêu còn chưa kịp sợ hãi, đã thấy trời đất biến đổi, cũng không biết nàng này làm thế nào mà nó liền bị lật người lại, bụng hướng lên trời.
Trong nháy mắt, một đoản đao màu tím hung hăng đâm vào tấc thứ ba dưới bụng nó, trực tiếp xuyên qua ba phần thân xác.
Thằn lằn yêu phun ra một ngụm tiên huyết, trong đầu chỉ kịp hiện lên hai chữ “trâu bò” sau đó liền ngất đi.
Tiêu Dao cười tủm tỉm dùng gấm Băng Oánh Cẩm Tú trói nó lại rồi quăng qua một bên, sau đó mới tiến lên thăm dò tình huống của Tả Cảnh.
Chỉ thấy Tả Cảnh quỳ một gối trên mặt đất, tay phải dùng trường kiếm tận sức chống đỡ thân hình đang run rẩy, không biết đang nhẫn nhịn điều gì, trong miệng lầm bầm gì đó mơ hồ không rõ.
“Tả Cảnh đạo hữu?”
Nàng dò xét gọi hắn một tiếng, nhưng động tác của đối phương không đổi, giống như không nghe thấy, trong miệng còn đang thì thào.
Nàng khó hiểu vểnh tai cẩn thận nghe xem hắn đang nói gì, thì chỉ nghe được một vài từ mơ hồ như “Cút”, “Dừng lại”, “Đừng mà”.
Nàng nghĩ giờ có hỏi cũng không hỏi được gì, bản thân nàng lại không thể ăn đan dược, cho nên kiến thức về đan dược của nàng rất ít, trước mắt biện pháp tốt nhất chính là
Tiêu Dao đi đến trước mặt thằn lằn yêu đang bị trói thành bánh chưng, đạp một cước lên bụng nó, khiến nó tiếp tục ói ra máu tươi, bị đau mà tỉnh lại.
“Mày phun gì vào hắn ta? Giao thuốc giải ra đây!.”
Thằn lằn yêu bị đau đến nổ đom đóm mắt, giọng nói mang theo tiếng nức nở nói: “Bà cô của tôi ơi, thứ này không có thuốc giải! Cũng không cần thuốc giải!”
“Là sao?” Tiêu Dao tăng thêm lực dưới chân.
“Tôi nói.. Tôi nói..” Nó đau đến mức vặn vẹo thân thể, trả lời đứt quãng: “Đây là.. sán khí mị hồn mà Hồ ly tinh cho ta, ta vốn định cho.. tiểu nương tử của ta dùng, nghe nói sau khi hít vào...cả người mệt mỏi, sau đó sinh ra xuân sắcảo giác, lúc đó...có thể tận hứng, ôi! Ban nãy tình thế cấp bách cho nên tôi mới dùng để chạy trốn, vị đại ca này cũng không hít vào bao nhiêu, qua một lúc là tốt thôi! Bà cô ơi, bà cô đừng đạp nữa! Đau chết mất!”
Câu kế tiếp, nó giống như bệnh nhân tâm thần hô ầm lên, lúc này Tiêu Dao mới tha cho nó, lại đi đến bên cạnh Tả Cảnh xác nhận xem lời nó nói có đúng không.
Ánh mắt của nàng chuyển từ trên mặt xuống giữa hai chân hắn, sau đó dừng lại.
“Ừ.” Giống như xác nhận hoặc là tự lẩm bẩm, vẻ mặt nàng có chút quái dị, sau đó gật đầu ho khan hai tiếng nói: “Cho tiền mày cũng không dám nói dối!”
Thằn lằn yêu đau đến mức nói không lên lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu, trong mắt viết: Bà cô trâu bò như vậy, ai dám lừa gạt bà cô chứ!
“Chậc! Nhìn kĩ vậy, không sợ đau mắt hột hả?”
Là Báo Nanh Kiếm lên tiếng, nó thật sự nhìn không nổi, ánh mắt cô nàng này vẫn dính chặt tại nửa người dưới của người nào đó.
Nàng khẽ lắc đầu, không đồng ý với lời nó.
“Thân là người tu đạo, có gì mà không thể nhìn? Hơn nữa mỗi một chi tiết đều phải nhìn thật kĩ, tránh cho có biến.”
Báo Nanh Kiếm khinh bỉ xem thường “Thế cô nói cho lão tử xem “biến” này là biến nào?”
Tiêu Dao muốn nói lại thôi, do dự mãi mới nói:“Ta sợ hắn trướng quá mà chết!”
Báo Nanh Kiếm:“..”
Qua khoảng một khắc, sương trắng và cỗ mùi ngọt tản đi, Tả Cảnh cũng khôi phục lại như thường, hắn giống như vừa chịu áp lực rất lớn, trên mặt toàn là mồ hôi, vạt áo cũng hơi lơi lỏng.
Hắn vừa khôi phục tinh thần lại nhìn thấy đôi mắt cười híp của Tiêu Dao, mặt đỏ lên một cách mất tự nhiên.Tiêu Dao mở miệng trước, nói: “Nếu Tả Cảnh đạo hữu đã không sao thì chúng ta truyền âm báo cho mấy người khác đã.”
Mặc dù còn chút xấu hổ, nhưng Tả Cảnh vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lấy từ túi trữ vật ra một tấm phù truyền âm, gửi ra ngoài. Trong chốc lát, mấy người khác đều tới.
Đặc biệt, khi Lữ Phượng nhìn thấy con tiểu yêu đang bị trói, lão giật mình nói: “Tiêu đạo hữu, không ngờ cô lại bắt được một con, đúng là trâu bò! Cô biết không, tối nay ta và Triệu đạo hữu cũng phát hiện nơi này khả nghi, nhưng sương trắng lập lờ, tầm nhìn lẫn thần thức đều bị ngăn cản, chờ đến khi bọn ta phát hiện có bóng người khả nghi mà đuổi theo thì nó đã chạy thoát rồi.”
“Chẳng qua là may mắn thôi! Không biết Cơ đạo hữu có tìm hiểu được tin gì không?” Tiêu Dao chỉ cười cười, sau đó nhìn về phía ba người Cơ Hạo.
“Chúng tôi đi một chuyến tới biên cảnh Đại Hoang, nhưng tất cả đều bình thường,không điều tra ra được gì.” Cơ Hạo lời ít mà ý nhiều.
“Bắt được một con cũng coi như là thu hoạch lớn rồi, trước cứ thẩm vấn nó đã.”
Tiêu Dao thu hồi gấm Băng Oánh Cẩm Tú và Tử đao của mình. Ở đây có bảy người, trong đó sáu người đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, cho dù con thằn lằn yêu này muốn chạy cũng không có năng lực đó, nó chỉ đành nằm trên đất sợ hãi nhìn mấy người.
“Đám yêu tu chúng mày bắt nhiều phàm nhân như vậy, rốt cuộc có mục đích gì?”
Cơ Hạo từ trên cao nhìn xuống vị “ngoại tộc” vẫn đang chảy máu ồ ồ, giọng nói không mang theo chút tình cảm.
Thằn lằn yêu cảm thấy một cỗ uy áp vô hình bao phủ quanh thân, nó run run, nhưng nghĩ đến sự kinh khủng của Đại vương nhà mình, cũng chỉ đành cắn răng gắng gượng nói: “Các vị, tôi thật sự không biết mà! Một tiểu yêu như tôi sao biết được Đại vương định làm gì? Ngài chỉ lệnh cho tôi đi bắt người, chuyện khác không cần quản, tôi đương nhiên không dám hỏi nhiều!”
“Ồ?” Cơ Hạo nhíu mày “Vậy chúng mày đã bắt bao nhiêu người rồi? Tổng cộng phái ra bao nhiêu tiểu yêu?”
“Đại vương lệnh cho chúng tôi bắt đủ mười vạn người, phân nhóm chia ra hành động, ngoài tôi ra còn hai tiểu yêu khác, tổng cộng có ba người.”
Thằn lằn yêu cũng không giấu diếm, ăn ngay nói thật. Dù sao thì khi dựng chuyện, nửa thật nửa giả mới khiến người ta tin.
“À, thật ra mày cũng thông minh đấy, cũng biết thế nào là nửa thật nửa giả.” Cơ Hạo cười lạnh, sâu trong đáy mắt là sát ý thô bạo: “Câu trước thì do do dự dự, câu sau thì gọn gàng trật tự, nếu còn không nói thật, ta sẽ trừu hồn luyện phách, lấy thi thể của mày chế thành hộ giáp!”
Khí thế của tên này thật đáng sợ! Thằn lằn yêu run rẩy, nhưng mà nó đâu thể nói đâu, Đại vương nhà nó còn đáng sợ hơn, với lại vợ con nó đều đang ở Đại Hoang, nó có chết thì chết thôi, chung quy cũng không liên hụy tới vợ con, chứ khai hết rồi trở về không khéo còn chết thảm hơn!
“Đại nhân, tôi thật sự không nói dối đâu! Quả thật tôi không biết mà!”
Nó run rẩy nói, cố hết sức diễn cho thật một chút.
“Cơ đạo hữu”
Triệu Hiển bên cạnh dường như hơi mất kiên nhẫn, lên tiếng.
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa với nó nữa. Để tại hạ thi triển đại pháp sưu hồn, sưu trí nhớ của nó một chút là biết thật giả liền!”
Cơ Hạo nhìn anh ta rồi lại nhìn con tiểu yêu, hơi vuốt cằm lui qua một bên.
“Vậy làm phiền Triệu đạo hữu.”
Thằn lằn yêu khủng hoảng, trong lòng lạnh lẽo. Sưu hồn thì nó biết, thứ này vốn là thuật bàng môn, chuyên trừu hồn phách của kẻ địch để xem trí nhớ. Bởi vì nó quá tà môn nên nhân tu cũng ít người luyện, người bị sưu hồn cũng không khá hơn bị trừu hồn luyện phách là bao, nó hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Chẳng lẽ hôm nay nó thật sự phải chết tại đây sao?
“Đại nhân! Thượng tiên! Đừng mà!” Nó đau khổ cầu xin, nhưng Triệu Hiển chẳng thèm để ý, vẻ mặt không kiên nhẫn, bàn tay to lớn phủ lên sọ não của nó.
Sau đó, một tia sáng trắng bao phủ trên đầu thằn lằn yêu, vẻ mặt nó lập tức dại ra, cũng không mở miệng cầu xin nữa. Tia trắng càng ngày càng chói mắt, một dải sáng vàng nho nhỏ bay ra từ đỉnh đầu nó.
“Chúng mày rốt cuộc có mục đích gì?!” Triệu Hiển hỏi dải sáng vàng.
“Đại vương cần máu tươi của mười vạn người để mở ra đại trận Thần Long cung.”
“Thần Long cung là gì? Đại vương của chúng mày là ai? Tu vi thế nào?”
“Đại vương của chúng tôi là động chủ trên núi Vân Trạch Đại Hoang – Nhĩ Thử Đại vương, ngài có đạo hạnh ngàn năm, là yêu tu trước kì biến hóa. Nghe Đại vương nói, Thần Long cung là cung điện mà Long thần của Thượng giới tu tạo tại Nhân giới, bên trong có rất nhiều bảo vật Thượng giới.”
Nghe nó nói thế, vẻ mặt của mấy người đều thay đổi, ai cũng thèm muốn Thần Long cung, ngay cả Tiêu Dao cũng không nhịn được kích động, nói không chừng sẽ có tiên khí trong đó.
Đồ của Thượng giới – món dụ hoặc quá lớn, hai mắt Triệu Hiện lộ ra vẻ tham lam, tiếp tục hỏi:
“Chắc chắn trăm phần trăm nơi này có Thần Long cung của Thượng giới sao? Ở đâu? Đại vương nhà mày đã thu thập đủ mười vạn người chưa? Chuẩn bị khi nào phá trận?”
“Mười phần chắc chắn, nếu không Đại vương sẽ không mạo hiểm, cho dù bị nhân tu phát hiện cũng phải bắt đủ mười vạn người. Thần Long cung được xây tại nơi giáp danh giữa Đại Hoang và đại lục Thái Cổ, cách nơi này khoảng năm trăm lý về phía Đông Nam. Theo kế hoạch tối nay sẽ thu thập đủ mười vạn người, không chỉ nơi này mà thành trấn khác cũng có đồng loại của tôi đi bắt người, phá trận cũng là chuyện trong nay mai.”
Nghe thấy tin tức bảo tàng, Triệu Hiển chẳng còn tâm trạng nào mà hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Các vị còn muốn hỏi gì không?”
Nếu đã biết mục đích của đám yêu tu thì nhiệm vụ lần này của bọn họ coi như hoàn thành, hiển nhiên đây không hề là khúc nhạc dạo trước khi yêu tu tấn công đại lục Thái Cổ như các phái các gia lo lắng.
Mọi người cùng lắc đầu, tiểu lâu la như nó hẳn không biết nhiều tin tức lắm, nhiêu đây cũng tính là đủ.
“Một khi đã vậy..”
Vẻ mặt Triệu Hiển đột nhiên thay đổi, tay hơi dùng sức, thân hình thằn lằn yêu bị ném trên mặt đất như một chiếc rẻ lau, lập tức chết tươi.
“Tuy rằng đã chết hơn mười vạn người, nhưng đại lục Thái Cổ dân cư đông đúc, nhiêu đây cũng chẳng là gì. Nếu không phải yêu tu tấn công thì ta chỉ cần dùng phù truyền âm cự ly xa truyền tin về là được.”
Cơ Hạo lạnh lùng lên tiếng, giống như mười vạn người cũng không khác mười vạn con kiến là bao, không có nửa điểm thương hại. Không biết những người khác thế nào nhưng Tiêu Dao thì thấy trong lòng rất không thoải mái.
“Đến lúc này, mọi người có thể giải tán tự đi về, nhưng mà”
Hắn chuyển giọng, ánh mắt đảo qua sáu người.
“Không biết các vị thấy Thần Long cung này thế nào? Tại hạ xin nói trước: Ta nhất định sẽ nghĩ cách trà trộn vào Thần Long cung, dù sao thì đối với tu sĩ cơ duyên là quan trong nhất. Cơ duyên lần này lớn cỡ nào các vị hẳn rõ ràng, đương nhiên cơ duyên càng lớn thì càng nguy hiểm, Đại Hoang vốn là nơi của yêu tu, nguy hiểm thế nào không cần tại hạ nói thêm, mặc dù tại hạ cảm thấy tốt nhất là chúng ta nên liên thủ lại nhưng chuyện này ta cũng không ép. Vị nào có ý định tiến vào Đại Hoang xông xáo một phen cho thỏa nguyện thì thỉnh lên tiếng.”
Ngoại trừ Tả Cảnh và Chu Chân Chân vẫn đi theo Cơ Hạo, năm người còn lại đều tự mình cân nhắc.
“Tại hạ đồng ý đi cùng Cơ đạo hữu.” Triệu Hiển là người đầu tiên tỏ thái độ.
Liễu Mị Nương đánh mắt quyến rũ nhìn Cơ Hạo, cười khanh khách nói:“Ta cũng đồng ý theo Cơ đạo hữu xông vào một lần.”
Thấy hai người đã tỏ thái độ, Lữ Phượng chần chừ nói: “Tại hạ cũng có ý này, nhưng ngộ nhỡ tin tức con tiểu yêu này có được là giả thì chẳng phải ta tự lao đầu vào lưới hay sao?”
Triệu Hiển nhìn lão, hừ lạnh một tiếng
“Hừ, người tu đạo sao có thể sợ hãi rụt rè? Nay cơ duyên đã bày ra trước mắt, không nắm lấy thì còn cầu đại đạo cái gì? Lại nói, ngộ nhỡ tin tức này là giả thì nhiệm vụ môn phái giao cũng không tính là hoàn thành, thế thì chúng ta lại càng phải đi vào thăm dò hư thực!”
Bị người ta nói là nhát gan, Lữ Phượng có chút xấu hổ, nghĩ nghĩ rồi cắn răng nói:“Được rồi, đi thì đi, dù sao cũng chỉ còn mỗi bộ xương già, có gì mà sợ!”
Cuối cùng chỉ còn Tiêu Dao chưa tỏ thái độ, mọi người cùng nhìn về phía nàng.
“Đi.”
Chỉ đơn giản một chữ, nhưng thần sắc nàng vô cùng kiên định.
Người có đại cơ duyên mới có thể đại thành! Lần này phải xem vận may của mọi người!