Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mơ hồ, Dương Kiên đã mở mắt, hắn nhớ rằng có tia sét khổng lồ đánh xuống hắn, hiện tại hắn cảm giác toàn thân đau đớn thoát lực.
Đưa đầu nhìn xung quanh, cảnh tượng xung quanh làm Dương Kiên rất ngạc nhiên.

Dương Kiên thấy trăng vàng rực rỡ ,tiếng chim gọi bạn tình ,chim kêu vượn hú . Ở gần bên có một lão bà nằm trên đất, khóe miệng đầy máu, toàn thân khô đét, như thể sắp chết,tuy nhiên Dương Kiên nhìn trang phục kì quái của bà lão , đây không phải là trang phục của người hiện đại, đây đúng là trang phục Trung hoa thời cổ đại.

Lúc này bỗng xuất hiện một thiếu nữ mỹ lệ, nàng vận bộ xiêm y màu trắng như tuyết, ánh mắt lạnh lùng của nàng như có mãnh lực trấn áp ,chế ngự mọi người khác, trong chốc lát nàng đọat lấy trường kiếm, dáng vẻ như Hằng nga tiên tử hạ phàm.

“Đẹp quá! ” Dương Kiên lẩm bẩm nói, chắc thiếu nữ này là một nữ minh tinh giống Lưu Diệc Phi , chỉ bất quá dung mạo và khí chất trội hơn Lưu Diệc Phi nhiều.
Ở đằng xa tụ tập một nhóm đạo sĩ già có trẻ có, người đứng đầu là một lão đạo sĩ tóc bạc, trong chốc lát đôi mắt họ nhìn về hướng này.
“Đây chắc chắn là Đài truyền hình hay hãng phim nào đó, chỉ là tại sao mình lại đến chỗ này? ” Dương Kiên trong lòng kinh ngạc phán đoán đây là Đài truyền hình hay là hãng phim,nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở đây.
Dương Kiên đang chuẩn bị hỏi những việc đó với “ diễn viên ”, nhưng lúc này lão bà và thiếu nữ ấy đang nói chuyện với nhau, lão bà hướng về người thiếu nữ ấy nói : “ Cô nương, trong suốt cuộc đời tôi chưa yêu cầu cô nương một điều gì,hiện tại bà già này sắp chết, nay có việc cần cô nương giúp đỡ chẳng biết cô nương có vui lòng không? ” âm thanh của bà già ấy thì rất nhỏ, rất khó nghe, nếu Dương Kiên không may mắn ở gần đó , thì hắn đã không nghe thấy lão bà bà nói gì.
Thiếu nữ có khuôn mặt mỹ lệ nhướng đôi mày thanh tú lên hỏi: “ Tôn bà có điều gì sai bảo con đây? ” Lão bà bà khẽ gật đầu, lấy tay chỉ vào Dương Kiên, khóe miệng mấp máy, như muốn nói gì nhưng không nói được.
Dương Kiên nhìn thấy lão bà bà chỉ vào mình, nên cũng gật đầu đáp ứng, lão bà bà đưa đôi mắt hòa ái nhìn hắn .
Người thiếu nữ hỏi : “ Tôn bà muốn dặn con coi sóc nó phải không? ” âm thanh (của) nàng nghe như oanh hót, nhưng có phần lạnh lẽo.Lão bà bà sắc mặt có phần thống khổ, khẽ quay đầu nói : “ Tôi muốn cô nương chăm sóc nó suốt đời! Không được bỏ rơi nó, cô nương có chịu không? ”Nghe lão bà bà nói,thiếu nữ chần chờ nói : “ Chăm sóc nó suốt đời ư? ” thiếu nữ có vài phần do dự.
Lão bà bà tức thời nước mắt chảy dài nói : “ cô nương, nếu già này chưa chết thì vẫn còn săn sóc cô nương! Lúc còn nhỏ,già đã chăm nom cô nương từng miếng ăn giấc ngủ ? bây giờ cô nương báo đáp cho già như thế sao?” Nghe lão bà bà nói những lời này, thiếu nữ thở dài,cắn môi nói : “Được, Con xin tuân lời Tôn bà! ” Trên nét mặt xấu xí của lão bà bà hiện lên một nét vui, mắt nhìn sang phía Dương Kiên, cái nhìn có phần sung sướng và đau khổ, phảng phất như­ có thiên ngôn vạn ngữ mà không thể nói.
Trước cái nhìn như vậy, Dương Kiên có phần không thể tự chủ đi lại, mặc dù trong lòng hắn nhận định đây chỉ là đóng phim, Như­ng đối diện với sự chân thành như vậy, dưới cái nhìn phức tạp đầy trìu mến,Dương Kiên vô ý thức tự giác hành động cho phù hợp với hoàn cảnh.
Hắn nắm tay lão bà bà , dịu dàng hỏi : “ lão bà bà muốn bảo cháu điều gì? ”Nhất thời tâm thần Dương Kiên hoàn toàn bị nhãn thần của lão bà bà thu hút,hắn hoàn toàn không chú ý rằng giọng nói của hắn đã trở nên trong trẻo, giọng như tiếng nói của trẻ con.
Lão bà bà nhìn vào Dương Kiên, gật đầu, nói trong hơi thở : “Quá nhi, cô cô sẽ chăm sóc cháu cháu không còn cô đơn nữa, cháu, cháu..”
Lão bà bà nói đến đây, âm thanh đột nhiên dừng lại , Dương Kiên nhìn về phía lão bà bà , máu từ trong miệng chảy òng ọc, trợn mắt rồi nhắm nghiền lại, thân thể gục xuống chết,phảng phất sanh mạng đã rời khỏi.
Dương Kiên đột nhiên cảm giác điều này có thật hay không, tài năng diễn kịch của lão bà bà này thật cao siêu, làm cho người khác cảm giác bà ấy đã chết thật, Dương Kiên có phần bối rối, đưa tay của hắn trước mũi lão bà, sự tình phát sinh làm hắn sợ hãi,lão bà bà đã không còn hơi thở.
“Đây, đây không phải là đóng phim! ” Dương Kiên chấn kinh tại đương trường, trong đầu trống rỗng, lần đầu tiên nhìn thấy một người yêu quý hắn chết đi, hắn ta bất giác chấn kinh.
Trải qua năm phút,Dương Kiên liền tỉnh lại, hắn lắc lắc cái đầu, như muốn thoát ra tâm trạng đau xót này, lúc này hắn phát hiện y phục trên người không đúng, hắn nhớ rõ lúc trên xe, mặc một áo khoát màu vàng trên người, tại sao bây giờ quần áo lại là màu xám? Hắn đứng lên kiểm tra,nhất thời phát hiện trên người mặc một bộ đạo phục .
“Không, Không thể! ” Dương Kiên đột nhiên la lên,nguyên lai hắn lai phát hiện hai tay mình có vấn đề,chỉ thấy Dương Kiên chậm chạp đưa tay ra, quan sát cẩn thận, đây là hai bàn tay mềm mại trắng trẻo, chỉ là có phần nhỏ nhắn, không thể là tay của một người lớn 22 tuổi , đây đích thị là tay của một tiểu hài tử.
Dương Kiên hoảng sợ nhìn hai tay, rồi quan sát khắp người, quả nhiên không có một điểm nào giống với hắn.

Chết rồi,cây long thương dưới quần có còn không, may quá, vật đó còn, nhìn vào cự vật của nam nhân, Dương Kiên thở phào nhẹ nhỏm.
“ Tại sao mình lại biến thành trẻ con thế này? ” Dương Kiên chung quy đã xác định trên thân thể đã phát sanh biến hóa , hắn ta từ nam nhân 22 tuổi biến thành tiểu nam hài mới 11 tuổi !
Sau khi Dương Kiên chấp nhận sự thật khó tin này , hắn quay đầu nhìn quanh,thi thể của lão bà bà còn ở đây, chỉ là không thấy thiếu nữ mỹ lệ đó đâu. Ở nơi xa đột nhiên truyền lại âm thanh đinh đinh đang đang , Dương Kiên nhìn lại, chỉ thấy duy nhất một thiếu nữ nắm lấy cuộn dây trắng đang cùng với một lão đạo sĩ đánh nhau, dải lụa lóng lánh ở ngoài đầu một vật tròn như một quả cầu bằng kim khí, liên tục cùng với trường kiếm của lão đạo sĩ va chạm nhau, phát ra âm thanh đinh đing đang đang.

thân hình thiếu nữ thoát ẩn thoát hiện, lên xuống bất ngờ, khinh thân của nàng tựa hồ đã vượt qua cực hạn của nhân loại , nàng bay lượn trên không như tiên nử, Dương Kiên ngắm nhìn thiếu nữ tự hỏi nàng có phải là tiên tử hạ phàm không?
Dương Kiền đột nhiên nhớ lại lời nói cuối cùng của lão bà bà : “Quá nhi, cô cô sẽ chăm sóc cháu cháu không còn cô đơn nữa...”“Quá nhi,cô cô ... ” Dương Kiên đột nhiên tâm trạng có phần hỗn loạn, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt kết hợp với hai từ này làm Dương Kiên có nhiều suy nghĩ.
Han đưa tay lên má nhéo, cơn đau làm hắn gần như nhảy lên,Dương Kiên hít một hơi sâu, xác nhận tất cả điều này không phải là một giấc mơ.
"Quá nhi ? cô cô ? Đây chính là Thần Điêu Hiệp Lữ,tại sao,tại sao mình lại lạc vào thế giới của thần điêu vậy? ” Dương Kiên chấn kinh khi nghĩ tới sự thật này . Lúc trước tại trường đại học, Dương Kiên có đọc nhiều huyền huyễn tiểu thuyết, bây giờ tình cảnh xung quanh rất giống, bởi vậy hắn rất nhanh đã nghĩ về phương diện này.
“ thiếu nữ trông như­ tiên tử chính là Tiểu Long Nữ từ nhỏ sống trong Cổ Mộ , lão bà chết lúc nãy chính là người trông coi Cổ Mộ gọi là Tôn bà bà ,hiện tại nàng đang đấu với một trong Toàn Chân Thất Tử là Xích Đại Thông . Như­ng mình, mình, Mình chắc chắn là Dương Quá phản đồ của Toàn Chân Giáo! ”

Dương Kiên khi còn học tiểu học đã đọc toàn bộ tác phẩm của nhà văn Kim Dung , đối với Thần Điêu Hiệp Lữ rất quen thuộc, đối với hoàn cảnh hiện tại mình phải cố thích ứng, hiện tại hắn đã minh bạch hoàn cảnh của hắn.Hiện tại hắn chính là Dương Quá chạy trốn tới Cổ Mộ, như­ng Tiểu Long Nữ thì không muốn thu nhận hắn,cho nên Tôn bà bà và Dương Quá cùng ly khai , không may trên đường gặp Xích Đại Thông giết chết .
“ Mình,Mình bất ngờ lạc vào thế giới của Thần Điêu Hiệp Lữ ! ” Dương Kiên hai mắt nhìn lên trời, trên mặt lúc vui lúc buồn, vào lúc này tâm trạng của hắn không có bút nào tà được! Bi thương vì đã rời xa phụ mẫu người thân trong gia đình , từ giờ trở đi hắn đơn độc trơ trọi một mình sống trên thế gian này; còn hưng phấn là vì trong thế giới Thần Điêu hắn kính phục đại hiệp Quách Tĩnh, hắn yêu mến Tiểu Long Nữ, Hồng Thất Công , Hoàng Dược Sư , Âu Dương Phong cùng vô số nhân vật truyền kì , quan trọng nhất là Thần Điêu Đại Hiệp Dương Quá !

Không lâu sau, Dương Kiền bình tĩnh lại , hắn nhìn về hướng tiên nữ mang hình dáng Tiểu Long Nữ, trái tim đột nhiên đập thình thịch, trong tương lai nàng là vợ yêu của mình!

“ Bắt đầu từ hôm nay, Ta không còn là Dương Kiên, Ta là Dương Quá, Dương Quá là ta! Ta sẽ yêu thương Tieu Long Nu, bảo vệ không cho nàng bị bất cứ phương hại nào , đương nhiên không thể để thân thể băng thanh ngọc khiết của nàng bị xâm phạm bởi tên dâm tặc Doãn Chí Bình ! ” Hắn bí mật phát thệ trong tim.

( từ nay về sau, hắn chính thức gọi là Dương Quá )

Vào lúc này trên chiến trường truyền lại một tiếng “ crak ” , Dương Quá ( Dương Kiên) quay đầu nhìn lại, nguyên lai trường kiếm của Xích Đại Thông bị Tiểu Long Nữ dùng tay bẻ gãy, Dương Quá ( Dương Kiên ) đã đọc qua Thần Điêu Hiệp Lữ , vì vậy biết rằng trong tay Tiểu Long Nữ là bảo vật phái Cổ Mộ, dung sợi bạch kim dệt thành găng tay, nên hắn không ngạc nhiên.

Những đạo sĩ Toàn Chân Giáo ngạc nhiên nhìn Tiểu Long Nữ, họ nghĩ rằng Tiểu Long Nữ đã luyện thành đao thương bất nhập , há miệng ra nhìn ngây ngốc.

Một lúc sau Xích Đại Thông mở miệng ra nói : “Được rồi, bần đạo xin nhận thua cô nương,Vậy cô nương có quyền đem Dương Quá về dạy dỗ.Chúng tôi xin nhường hắn cho cô nương đó” Nghe Xich Đại Thông nói điều đó, Dương Quá ( Dương Kiên ) thở dài trong lòng, hắn đã xác định chắc chắn rằng đây là thế giới của Thần Điêu.

Tiểu Long Nữ trên mặt lạnh lùng không có một chút biến hóa nhìn Xích Đại Thông lạnh lẽo nói : “ Ngươi đánh chết Tôn bà bà rồi chịu nhường đệ tử và thú nhận cái bất lực của ngươi như thế là xong chuyện ư? ”Xích Đại Thông ngẩn mặt lên trời cười ngạo nghễ nói:"Nên biết ta là một đạo sĩ biết trọng danh dự, ngươi chớ quá hồ đồ!"Dứt lời Xich Đại Thông đưa lưỡi kiếm gãy vào cổ toan quyên sinh.

Dương Quá thì nguyên lai không phải là Dương Quá thật, trong lòng biết rằng Xích Đại Thông sẽ không chết,đương nhiên với điều kiện đây chính là Thần Điêu Thế Giới , như nhà văn Kim Dung miêu tả tuyệt không sai khác.

Quả nhiên, chỉ nghe một tiếng “keng ” ,đoạn kiếm của Xích Đại Thông bị một viên sỏi đánh rơi xuống đất ,có một người nhảy qua bức tường.Người chưa tới, mà âm thanh đã tới : “ thắng bại chỉ là việc bình thường củaa binh gia, nếu thua trận mà tự sát,thì sư huynh đã chết 18 lần rồi ! ”Người vừa đến,thể hiện một khí vũ hiên ngang, thanh âm rất hào sảng, Dương Quá vừa đưa đầu nhìn qua đã biết rằng đây là Khưu Xứ Cơ một trong Toàn Chân Thất Tử
Chỉ thấy Khưu Xứ Cơ vung trường kiếm đâm thẳng tới, và nói với Tiểu Long Nữ: “ Toàn Chân môn hạ Khưu Xứ Cơ xin lĩnh giáo vài đường với cô nương! ”Tiểu Long Nữ im lặng , đưa tay bắt lấy thanh trường kiếm của Khưu Xứ Cơ, Xích Đại Thông không có thời gian đề tỉnh sư huynh về thiết thủ của Tiểu Long Nữ, thanh kiếm của Khưu Xứ Cơ đã bị bẻ gãy .

Tiểu Long Nữ thì cảm thấy không hay,Khưu Xứ Cơ nội lực cao thâm hơn nàng,Tiểu Long Nữ cảm thấy tay nàng đau buốt và ngực hơi ê ẩm , do đó Tiểu Long Nữ không đánh nữa, một tay bồng xác Tôn bà bà, một tay ôm Dương Qua, khinh thân qua khỏi vách tường biến mất.

Khưu Xú Cơ và Xích Đại Thông kinh dị nhìn Tiểu Long Nữ khinh thân bay đi không còn tung tích, lối khinh công thần kì đó lần đầu tiên mới thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang