• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Phong tuy chẳng biết Trúc Diệp Thanh là thứ gì bởi Trúc Diệp Thanh là loại rắn độc chỉ phương Nam mới có, có điều căn cứ vào từ “con” và “kịch độc” mà đoán ra được Trúc Diệp Thanh là một loại rắn, thế nhưng phản ứng đầu tiên không phải là sợ mà là cảm giác lão mù đang muốn hù dọa mình.

Có điều nghĩ kỹ lại thì đạo cô kia thực có chút kỳ quặc, đầu tiên là việc sáng sớm xuất hiện dưới sông, theo như lời nàng ta nói là xuống mò đồ, dẫu cho rằng nàng ta thực sự xuống mò đồ thì cũng không cần thiết phải mang y phục cất vào tổ chim trên cây, để bên bờ sông có phải đỡ phiền hơn không.

Một điểm chính là tay nàng rất lạnh, cầm lâu như không thấy chút nhiệt nào. Còn nữa, trước lúc giảng kinh, vị Hộ Quốc chân nhân kia từng lên tiếng đuổi người nào đó không được hoan nghênh, khi ấy đạo cô có vẻ như rất sợ. Tính cả điểm cuối là như nàng nói là nàng đi đường thủy trở về mà không cần lộ phí.

Rất nhiều chi tiết như thế xâu chuỗi lại cho thấy lão mù không nói xằng, đạo cô kia chính là một con xà tinh mà lại cứ u mê không biết, lại còn nằm tay nó suốt, bây giờ nghĩ tới hắn vẫn còn có thể nhớ rõ ràng bàn tay trắng mịn nhưng lạnh băng kia.

“Sao lão biết được cô ấy là yêu quái?” Nam Phong hỏi với giọng hơi run run, nói hắn không sợ là giả, chỉ là đạo cô kia thoạt trông cũng không có vẻ gì tà ác, lại đối xử rất tốt với hắn.

“Ta có thể cảm nhận được yêu khí của nó.” Lão mù giải thích.

“Dung mạo cô ấy hiền hòa phúc hậu, không giống người xấu.” Nam Phong lắc đầu phản bác.

Lão mù mỉm cười lắc đầu: “Mang hình dạng con người cũng không nhất định có nhân tính, đừng quá tin vào đôi mắt của mình.”

“Cô ấy tuyệt đối sẽ không hại ta.” Nam Phong kiên quyết phản đối, “Ta gặp cô ấy khi ta ở cạnh mép nước, nếu như muốn hại ta thì đã kéo ta xuống rồi.”

“Nó cần mượn dương khí của ngươi để che dấu yêu khí của bản thân nó.” Lão mù giảng giải.

Nam Phong không lập tức nói thêm gì, rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao đạo cô kia luôn nắm tay hắn, nhưng đến giờ khắc này hắn vẫn không nghĩ đạo cô kia là kẻ xấu: “Cô ấy có thể đúng là yêu quái nhưng cô ấy không muốn hại ta.”

Lão mù cũng không kiên trì áp đặt suy nghĩ của mình nữa: “Có thể ngươi nói đúng, nhưng ngoại tộc với con người luôn khác nhau về cách nghĩ, tốt nhất là tránh xa.”

Nam Phong vừa định tiếp lời thì bỗng nghe có tiếng bước chân gấp gáp từ bên ngoài vọng vào, vừa ghé đầu nhìn liền thấy bảy, tám tráng han đang ở cách đó không xa chạy vọt về phía ngôi miếu, tay những kẻ này đều cầm gậy gộc, rõ ràng là vì hắn mà tới.

Thấy tình hình không ổn, Nam Phonh nhanh chân bỏ chạy, nhưng vừa lao ra khỏi đại điện liền phát hiện không chỉ có mấy tên hắn vừa mới thấy mà cả hai mặt đông tây của ngôi miếu đều có người tạo thế bao vây hắn.

“Không phải sợ, quay lại đây.” Tiếng lão mù từ trong điện truyền ra.

Thấy rõ không có cách nào chạy trốn, Nam Phong chỉ còn nước lùi vào trong đại điện, đoạn nhanh chóng móc túi tiền trong ngực áo ra: “Lão tiên sinh, ta cầu xin người một việc, nếu ta bị bắt, lão hay cầm số tiền này tới quan phủ chuộc ta ra ngoài.”

“Kẻ tới không phải người của quan phủ.” Lão mù đáp.

Nam Phong giật mình, trông lại thì đúng như lão mù nói, những kẻ kia không phải người quan phủ, những tráng hán này là do tiệm thuốc bỏ tiền thuê, nếu chúng bắt được hắn thì đoán chừng sẽ không buồn đưa đến nha môn mà cứ thế loạn côn đập chết hắn luôn.

“Ngồi xuống.” Lão mù trầm giọng ra lệnh.

“Người có cách gì sao?” Nam Phong ngồi xổm xuống, hỏi.

Lão mù không đáp mà đưa tay trái nắm lấy tay Nam Phong, tay phải khua khua tìm khuôn mặt hắn, tìm thấy rồi liền vuốt một cái từ trên xuống dưới: “Đừng mở miệng.”

Nam Phong chỉ cảm thấy mặt cực kỳ tê dại, đang khi định đưa tay sờ lên mặt thì có người vọt từ ngoài cửa vào, vung hai tay hất hắn ngã lăn ra đất: “Đến đây mau, ta bắt được tên này.”

Gã này rất khỏe, Nam Phong bị đè xuống thì không cách nào thoát ra, trong lúc ấy có thêm người lao nhanh từ ngoài cửa vào, kẻ này cầm đuốc, kéo Nam Phong đứng lên rồi giơ đuốc lên soi, đôi mắt thì mở to để quan sát cho rõ.

“Các ngươi là ai, định làm gì?” Lão mù vịn vào tường đứng dậy.

“Thế nào rồi A Phúc?” Một gã đứng cạnh tên tiểu nhị già hỏi.

“Ta nhìn nhầm rồi, đây không phải thằng nhóc ở miếu kia.” A Phúc thả lỏng tay nơi cổ áo Nam Phong, đáp.

“Ngươi nhìn cho kỹ lại đi.” Thêm một kẻ cầm đuốc bước tới lên tiếng.

“Không phải thật mà, chúng ta nhận nhầm người rồi.” A Phúc mặt ảo não, lắc đầu.

“Chúng ta hành tẩu giang hồ cũng chỉ vì kiếm miếng ăn sống qua ngày, kính xin chư vị đừng làm khó chúng ta.” Lão mù chắp tay lên tiếng.

“Chỗ này các ngươi không thể ở, cút mau.” A Phúc lớn tiếng xua đuổi.

“Đã muộn thế này, chúng ta lại không có chỗ để đi, xin các vị làm phúc.” Lão mù lần nữa chắp tay cầu khẩn.

Đám người hung hãn này làm gì có lòng bao dung, chúng lập tức xô đẩy, xua đuổi hai người ra khỏi ngôi miếu, tiếp đó kẻ thì nấp trong miếu, kẻ thì ẩn ở khu rừng phía sau, chắc hẳn muốn ôm cây đợi thỏ.

Sau khi đi khuất tầm mắt đám người kia, Nam Phong vội vàng sờ lên mặt mình, vừa sợ hắn vừa sợ hết hồn, khuôn mặt đã biến dạng hẳn, trước đây gầy xương mà giờ mập như bánh mỳ, mũi thì tẹt xuống, đôi môi dày lên, cái quan trọng nhất là khuôn mặt chẳng có chút cảm giác nào.

“Lão đã làm gì ta?” Nam Phong lo lắng kéo lão mù lại hỏi.

“Chút thuật che mắt thôi, đừng lo, qua chút nữa là sẽ khôi phục nguyên dạng.” Lão mù đáp.

Nam Phong vẫn thấp thỏm không chút yên tâm: “Có thật là có thể khôi phục nguyên trạng không?”

“Thật.” Lão mù vừa trả lời vừa khua gậy bước về phía con đường.

“Cảm ơn lão đã cứu ta.” Nam Phong đi theo sau lão, miệng không quên nói tiếng cám ơn.

“Không cần nói cám ơn, đây là điều ngươi đáng được nhận.” Lão mù bình thản đáp.

Nam Phong nghe xong có chút ngạc nhiên, sau nghĩ lại mới hiểu lời của lão mù. Đêm hôm qua hắn rót nước ấm cho lão, khi lão ho thì hắn nổi lửa giúp lão sưởi ấm, lão mù hắn vẫn ghi nhớ nên mới ra tay cứu giúp.

“Lão tiên sinh, bây giờ người định đi đâu?” Nam Phong hỏi. Hằn dù không biết lai lịch của lão, nhưng có một điểm hắn chắc chắn, lão mù chính là một cao thủ thâm sâu khó lường, chẳng những lão có thể cảm nhận dược yêu khí cách mình cả mười dặm mà còn có thể trong nháy mắt đã thay đổi hoàn toàn dung mạo của hắn.

“Tìm chỗ nghỉ chân.” Lão mù đáp gọn.

“Ta có tiền, chúng ta tìm khách sạn ở.” Nam Phong đề nghị

Lão mù trầm ngâm chút rồi gật đầu đồng ý.

Nam Phong nắm cây gậy gỗ của lão mù rồi đi trước dẫn đường, sau khi ra đến đường lớn hắn liền mượn đồ mồi lửa của lão mù đoạn chạy quay lại, đốt cỏ khô hai bên rìa con đường nhỏ dẫn tới ngôi miếu, việc này là nhằm cảnh báo những đồng bạn có thể còn ở trong thành, nếu như chúng thấy ánh lửa sẽ đề cao cảnh giác hơn.

“Ngươi rất cẩn thận.” Lão mù nhận lại đồ mồi lửa, gật đầu tán thưởng.

“Lão tiên sinh, người rốt cuộc là ai?” Nam Phong tò mò hỏi. Lão mù có thể gio tay nhấc chân một cái là đã thay đổi được dung mạo của hắn, tất nhiên là cũng có thể tự thay đổi dung mạo của lão. Tối qua hắn đã để ý đến hàm răng lão sạch sẽ lại đều tăm tắp, không giống như người năm mươi tuổi, giờ nhìn lại, người này trừ việc phải rờ rẫm là thật thì những điều cả rất có thể đều là giả, bộ dạng hay tuổi tác thực sự có thể không như hắn đã thấy, đã nghĩ.

Lão mù dường như đoán được hắn sẽ hỏi như thế nên không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lão cũng không trả lời câu hỏi mà chỉ nói: “Đi thôi, trước tiên tìm chỗ ở đã.”

Nam Phong vâng một tiếng xong lại tiếp tục nắm gậy gỗ đi trước dẫn đường.

Sau thời gian nửa nén hương, Nam Phong dẫn lão mù đến một khách sạn đoạn bấm bụng tiêu năm đồng, thuê một gian phòng hảo hạng. Phòng hảo hạng này nằm ở hướng chính Đông, ở ngay tầng dưới.

Vào cửa xong, Nam Phong liền đỡ lão mù ngồi xuống đoạn rót chén trà nóng đặt vào tay lão.

Lão mù nhấp một ngụm xong bèn đặt chén trà xuống, cất lời: “Ngươi có biết vì sao ta ở lại miếu mà không rời đi không?”

Nam Phong lắc đầu: “Không biết.”

“Ta biết nhất định ngươi sẽ trở lại, ta ở đó đợi ngươi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK