Mục lục
Vấn Đạo Hồng Trần (Tiên Tử Thỉnh Tự Trọng)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sư thúc ngươi thật sự muốn đi sao?"

Đảo hoang trên biển, Thanh Trà kéo góc áo Tần Dịch, cái mũi sụt mịt: "Lần này gặp mặt, còn không có cùng sư thúc chơi."

Tần Dịch ngồi xổm người xuống, sờ lên ngốc mao của nàng, ôn nhu nói: "Sư thúc cũng muốn cùng Thanh Trà chơi... Nhưng sư thúc có rất nhiều chuyện phải làm."

Thật giống như gia trưởng trước khi đi làm, bị tiểu hài tử trong nhà giữ chặt lưu luyến không rời. Nhưng trên thực tế Thanh Trà đã không phải là tiểu hài tử rồi, bề ngoài của nàng từ trước tới giờ đều là một thiếu nữ mười ba mười bốn.

Nhưng tâm này tinh khiết, giống như hài đồng.

Thanh Trà sụt sịt nói: "Sư phụ cũng nói như vậy, nàng nói sư thúc nếu như có thể lựa chọn, đại khái hận không thể nằm ở Vũ Nhân Đảo hàng đêm sênh ca cả đời không đi ra."

"..." Tần Dịch ngửi thấy được mùi giấm cách không mà đến.

Vì sao nói Vũ Nhân đảo, không nói Kiến Mộc đỉnh?

Vị chua đều đem gió biển lấn át rồi.

Tần Dịch quay đầu mà trông, lờ mờ có thể thấy được Kiến Mộc chi đỉnh xa xôi, tay áo bồng bềnh, lẳng lặng ngưng mắt.

Đôi mắt của hai người cách ngàn dặm nhìn nhau, lại như ở trước mắt. Càn Nguyên chi niệm, đã rất huyền bí.

Sư tỷ không phải không tiễn đưa, chỉ là sợ ly biệt.

Nàng ly biệt nhiều lần, ngày càng chán ghét cảm giác tiễn đưa.

Người đau buồn mất hồn, chỉ có thể do ly biệt (Biệt Phú (别赋) - Giang Yêm), loại người văn thanh như sư tỷ lúc này suy nghĩ gì, Tần Dịch hoàn toàn có thể nhận thức.

Lần này mọi người là ở tha hương gặp nhau, hết sức bất đồng. Hôm nay đại sự đã xong, vốn tưởng rằng ít nhất có thể ở Kiến Mộc chi đỉnh không biết xấu hổ mấy tháng, cùng lắm thì phân một chút thời gian đi Vũ Nhân Đảo nha... Kết quả lời cũng không có nói hai câu, nháy mắt liền muốn đi rồi.

Ai cam lòng?

Thế nhưng Côn Luân tạo hóa có bao nhiêu, ai cũng biết rõ, bản thân sư tỷ không thích hợp đi, cũng không có nhiều hứng thú, chung quy không thể nói ngươi cũng đừng đi, ở lại trong nhà... Đó gọi là cản trở, Cư Vân Tụ mới không làm chuyện sa điêu như vậy.

Cho nên phái Thanh Trà làm đại biểu tiễn đưa, bên cạnh còn có một An An.

Tần Dịch thu hồi ánh mắt, lại lần nữa sờ lên ngốc mao của Thanh Trà: "Rất nhanh đấy, Côn Luân Hư nói xé trời chẳng phải cũng chỉ là một bí cảnh thám hiểm thôi sao? Còn có thể là một đại thế giới hay sao? Nói không chừng ta đi ra các ngươi vẫn còn ở Kiến Mộc chưa đi đấy."

Thanh Trà nhếch miệng nở nụ cười: "Vậy sư thúc sớm chút trở về, Thanh Trà vẽ tranh cho sư thúc xem."

"Vẽ bản chất (bản tử = bản chất = hentai)?" Tần Dịch liếc về phía An An.

An An rụt một chút.

Thanh Trà nghe không hiểu, rất cao hứng nói: "Đúng vậy a vẽ bản chất."

"Họa sĩ bản chất Thanh Trà, nhất định phải cố gắng lên." Tần Dịch lặng lẽ kề tai nói nhỏ: "Vụng trộm vẽ mấy bức sư phụ ngươi, nhớ rõ không cho phép bị người khác trông thấy, chờ ta trở về lặng lẽ cho ta thưởng thức."

Thanh Trà nắm tay: "Tốt!"

An An ở một bên khóe miệng co quắp cả buổi, mới thấp giọng nói: "Tiên sinh, thiết lập nhân vật của ngươi..."

"A?" Tần Dịch rất kinh ngạc: "Ngươi đối với thiết lập nhân vật của ta có hiểu lầm gì sao?"

An An bất đắc dĩ thở dài: "Đây chính là Càn Nguyên sao?"

Tần Dịch nở nụ cười: "Không biết vì sao, đã từng gặp một vị tiền bối Kiếm Đạo Càn Nguyên, bức cách cao đến mức quả thật không ở nhân gian, chính mình sau khi Càn Nguyên, cảm giác giống như cũng không có khác biệt gì lớn..."

"Vậy khác biệt ở chỗ nào?"

"Có lẽ... Chẳng qua là càng kiên định một chút gì đó a." Tần Dịch nói: "An An, nếu như ngươi khó hiểu, có thể hỏi sư tỷ của ta... Sư tỷ đạo tâm thanh tịnh, xa rời thế tục, là dẫn dắt cho ta. Ngươi muốn vấn đạo, nên học nàng, chớ học ta, ta cũng không phải là vật gì tốt."

An An sắc mặt trở nên hồng.

Học nàng, học nàng cái gì, phát ra loại thanh âm kia?

An An trong lòng thật sự đối với tìm người khác học tập không có hứng thú gì, khơi gợi hứng thú của nàng chẳng qua là bản thân Tần Dịch. Nhưng loại lời này nàng thật sự nói không ra, cắn môi dưới nhìn hắn cả buổi, rốt cuộc móc ra một viên bảo châu: "Tiên sinh mang theo vật này, có lợi cho chuyến này."

Tần Dịch mắt trợn tròn, Định Hải Thần Châu?

"Đồ chơi này ngươi đều tùy tiện cho ta?"

"Chẳng qua là mượn..." An An do dự một hồi, thấp giọng nói: "Ta nghe nói bên trong Côn Luân chi hư, cũng có biển. An An không thể giúp tiên sinh cái gì, chỉ trông mong tiên sinh bình an."

Tần Dịch yên lặng nhìn nàng một hồi, trong lòng biết loại chuyện hữu dụng đối với cứu mạng này cũng không có gì phải sĩ diện cãi láo đấy, liền trân trọng mà cất kỹ: "Ta nhất định sẽ trả lại cho các ngươi đấy, yên tâm."

An An quay đầu: "Tin tưởng tiên sinh."

Tiếng phá không vang lên, Tù Ngưu xuất hiện ở bên người, đưa qua một bộ y phục: "Không nghĩ tới thời gian eo hẹp như vậy, y phục coi như là gấp rút làm tốt rồi, không phụ ủy thác."

Tần Dịch nhìn Thanh Trà bên cạnh.

Lúc này mới nhớ tới hai ngày nay y phục của mình là biến hóa mây mù mà thành, không biết "Bản chất" xem ở trong mắt nha đầu này là dạng gì đấy, sẽ không phải là trần truồng chạy hai ngày a?

Thanh Trà con mắt sáng lóng lánh đấy, giống như cũng bị nhắc nhở nghĩ tới cái gì đó.

Tần Dịch không biết lúc này Thanh Trà đang não bổ cái gì, bản chất của nàng có khả năng muốn hướng địa phương kỳ quái phát triển rồi...

Hắn bất đắc dĩ khóe miệng co quắp, tiếp nhận thanh sam.

Phản ứng đầu tiên là thật nặng, nhìn mặt ngoài vẫn là bộ dạng thanh sam, không biết tăng thêm cái gì, nặng như vậy.

Tù Ngưu thản nhiên nói: "Dung nhập một mảnh mai trên lưng Bá Hạ."

Mai rùa của Bá Hạ!

Viết là thanh sam, đọc là trọng giáp?

Tù Ngưu nói: "Bộ pháp y này của ngươi, vốn vẫn là thiên hướng pháp hệ đấy, thật ra cùng loại đấu pháp man rợ của ngươi không quá hợp đấy. Hôm nay mới xem như thích hợp... Ngoài ra mai của Bá Hạ, cũng không chỉ là bảo hộ vật lý, phàm là bói toán một loại đều có thể bắn ngược cắn trả —— mặc dù số mệnh của ngươi vốn là rất khó tính toán, nhưng đó là Thiên Đạo tối tăm, không thể nắm chắc, trước mắt cái này mới là bảo hộ thực chất."

"Cảm ơn." Tần Dịch thành tâm thi lễ, mặc y phục vào.

Quả nhiên vẫn là bộ dạng thanh sam quen thuộc, chẳng qua là hoa văn tạo hình có chút bất đồng, nhìn qua như là đã đổi kiểu mới. Có thể cảm nhận được bên trong tăng thêm các loại yêu lực, chủ yếu là Thủy hệ Mộc hệ tương quan, bổ sung sinh cơ lúc trước liệt cốc Yêu Thành tương đối khiếm khuyết.

Vạn Y Pháp Y chân chính.

Tần Dịch rất hoài nghi, hiện tại chính mình nếu như muốn móc tim, trảo của mình căn bản là xuyên không qua bộ y phục này.

Đây đã là pháp y mạnh nhất mà nhân công hậu thiên có khả năng chế tạo rồi... Muốn lại ngưu bức một chút đại khái phải hướng tiên thiên tìm, tựa như chó không lỡ thời cơ mà hái được hoa sen Kiến Mộc? Chỉ là một mảnh hoa sen cũng chưa chắc thực dụng bằng bộ y phục này.

Tù Ngưu nói: "Ta biết ngươi đi Côn Luân Hư, hơn phân nửa là vì vị tiền bối theo bên người kia... Cho nên ngươi phải làm những gì, ta cũng không nhắc nhở thêm, đây là bản đồ vị trí ta đã từng đi qua, ngươi tạm thu lấy, có lẽ có ích."

Tiếp nhận ngọc giản Tù Ngưu đưa qua, Tần Dịch thi lễ thật sâu: "Trước khi tới trung tâm biển, từng đối với chư vị có chút hiểu lầm không tốt, Tần Dịch tạ tội."

Tù Ngưu khoát tay, trong mắt như có thâm ý: "Ngược lại cũng không có hiểu lầm gì... Giậm chân tại chỗ, an phận thủ thường, lời bình như vậy chạy không thoát. Nếu ngươi cùng vị tiền bối kia... Tương lai có thu hoạch, chúng ta lại nghị."

Giống như tên của một ít người trên trời không thể nói loạn, tên của Lưu Tô trong miệng Tù Ngưu Bá Hạ cũng chưa bao giờ truyền bá.

Mọi người trong lòng hiểu rõ, Tần Dịch gật gật đầu: "Gặp lại."

Dứt lời quay người, như là tối tăm có cảm giác, tại Kiến Mộc chi đỉnh vang lên tiếng đàn.

Khúc viết " Thải Vi " (hái rau vi).

Tần Dịch lại lần nữa ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía tay áo thấp thoáng trong mây mù ở Kiến Mộc chi đỉnh.

Hai thế giới, văn minh bất đồng, mà tình tương tự.

Cầm nhạc chi đạo, cuối cùng chỉ hướng đều là điểm cuối tương đồng.

Hái rau vi hái rau vi, rau vi mới mọc đã lớn. Nói về nhà nói về nhà, mắt thấy một năm lại qua.

Có nhà cũng như không nhà, vì cùng Hiểm Doãn chém giết. Không có thời gian nghỉ ngơi, vì cùng Hiểm Doãn chém giết. (Tiểu Nhã • Thải Vi (小雅 • 采薇), một thiên trong Kinh Thi - Khuyết Danh) (Hiểm Doãn: dân tộc thiểu số của Trung Quốc cổ đại.)

Trào Phong chi dực chấn động, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
zimind
12 Tháng hai, 2020 02:26
truyện của lão Cơ này thì k có nữ nhân nào bị lãng phí đâu. nên cứ yên tâm 1 slot cho Dao Quang
Nam Dương
11 Tháng hai, 2020 21:55
huhmmm, mong manh dễ vỡ nữ nhân nhưng ẩn bên trong là bụng hắc, ta thấy bóng dáng ai đó
Тruy Hồn
11 Tháng hai, 2020 20:01
Âu cũng là vì diệt trừ Thiên Đế, là nên làm đấy...
Khói Thuốc Lá
11 Tháng hai, 2020 14:59
tâm hồn chong xáng của mình...
Тruy Hồn
11 Tháng hai, 2020 12:19
Lưu Tô: "O_O " Vũ Thường: "←_← " An An: "→_→ "
Nam Dương
11 Tháng hai, 2020 09:04
nam nhân suy nghĩ bằng nửa dưới...
cjcmb
11 Tháng hai, 2020 06:51
rồi sẽ phân thân thành 2, xong tần nó 3p phát là ok :3
Lê Đức
10 Tháng hai, 2020 23:49
Bổng quất Thiên Đế, Tần thú đủ uy phong a =))
Тruy Hồn
10 Tháng hai, 2020 23:31
Không khống chế được hạ thân, cưỡng gian đồ đệ, đạo đức suy đồi a...
Hoaqin
10 Tháng hai, 2020 23:07
Phân ra như Trình Thúy Hoa là xong =))
Minh Thuận
10 Tháng hai, 2020 22:55
Bác đoán như thần , chắc là v r
natsukl
10 Tháng hai, 2020 21:56
Thiên đế bị đè rồi =]] hóng 50 sắc thái :v
Lê Đức
10 Tháng hai, 2020 21:52
Hợp cmn lí =))
natsukl
10 Tháng hai, 2020 20:56
Thiên đế sure bị cầm đầu dí xuống rồi =))
Hieu Le
10 Tháng hai, 2020 19:20
vote bản lý vô tiên nhưng đề cử hình dạng trưởng thành hoặc hốt luôn cả thiên đế , ez
Nam Dương
10 Tháng hai, 2020 16:45
Lý Vô Tiên chậm rãi nói: "Nếu như ta sẽ biến thành một người khác, vậy liền xin cô cô lập tức... Giết nàng." Lý Thanh Quân (sau chương 829) :"Khỏi lo, tầm này bất luận ngươi là ai lão nương cũng đâm hết! Ta năm xưa tắm máu cứu ngươi là để ngươi lục ta?"
cuongprodvhg
10 Tháng hai, 2020 15:38
ý thức khác mmp k biết nói gì. thấy sư phụ mắt sáng lên ngay
Hieu Le
10 Tháng hai, 2020 15:37
chặn người tài lộ như giết người phụ mẫu, huống chi đây là đại đạo chi tranh. ngồi cắn dưa xem là đc rồi. ko cản nổi đâu
Tiêu Thiên Tà
10 Tháng hai, 2020 12:17
Trong tình huống đó thì người hiệp nghĩa thực sự sẽ cứu người như một bản năng chứ ở đó mà còn toan tính thiệt hơn, ngoài đời có thiếu gì ví dụ, như ở Mỹ, nhiều người đã liều mình cứu người trong các vụ xả súng bất chấp họ có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhiều người trong số đó còn trúng đạn và mang thương tật suốt đời, đó là hiệp nghĩa.
Nam Dương
10 Tháng hai, 2020 10:07
Nhân Hoàng Lưu Tô, nhân tộc xưa quả là bi ai nha :<
Тruy Hồn
10 Tháng hai, 2020 00:41
Đạo bất đồng bất tương vi mưu thôi, các bác căng thế...
natsukl
09 Tháng hai, 2020 23:03
Đây không phải Cổ Chân Nhân =)) à mà Cổ Chân Nhân cũng sẽ cứu nhưng mục đích không thuần :v
natsukl
09 Tháng hai, 2020 23:02
hợp lí =))
eet751
09 Tháng hai, 2020 21:14
Lưu Tô là Nhân Hoàng, từng là con của "Nhân Hoàng" đời trước lololololol
Đức Lê Thiện
09 Tháng hai, 2020 20:52
:)) không tiễn
BÌNH LUẬN FACEBOOK