Anh Linh tiểu thế giới, là thế giới nương nhờ vào đại lục Đại thế giới, cùng loại với Chân Long đại lục, nhưng cường đại hơn.
Luyện Thi tông, một trong những môn phái cường đại nhất của Anh Linh tiểu thế giới.
Toàn bộ tông môn có trên vạn người đệ tử, mấy trăm vị trí Trưởng lão cường đại, chiếm cứ những tài nguyên tốt nhất ở thế giới này, là tông môn có dã tâm thống nhất toàn bộ thể giới.
Mà nơi chôn cất thi thể, hay còn gọi là Táng thi địa, chính là nơi bọn hắn bồi dưỡng ra Cương thi ở nơi này, cũng là cấm địa quang trọng nhất của tông môn.
Táng thi địa có diện tích hơn vạn dặm, chiếm gọn một cái sơn mạch.
Ở trong đó có thâm cốc âm u, núi cao, sườn núi nguy hiểm, Cương thi du đãng thì có vô số.
Nơi đây có âm mạch hội tụ, thi thể bình thường để ở đây rất lâu đều sẽ biến dị, huống chi là thi thể của tu hành giả.
...
Không biết qua bao lâu, Cơ Trường Không từ từ tỉnh lại.
Hắn cảm thấy khí huyết* toàn thân đình trệ, huyết nhục cứng ngắc, các đốt ngón tay mất cảm giác, giống như là đã chết, khắp toàn thân không có chỗ nào là không đau, vô cùng khó chịu.
*Khí huyết: ý nói đến khả năng lưu thông máu. (^^ta hiểu vậy)
Chắc chắn vì khí huyết ngưng trệ quá lâu nên làm cho cơ thể hắn bị tổn thương. Âm khí nơi đây rất thịnh, có thể ảnh hưởng đến vật sống mà hắn lại hôn mê ở đây không biết bao lâu rồi, làm thương thế trên cơ thể càng ngày càng nặng thêm.
Cho dù như vậy, Cơ Trường Không vẫn đang cao hứng. Hắn nhắm mắt nhớ lại hết thảy mọi chuyện, nhất là một màn cuối cùng kia, quả thật làm hắn khiếp sợ.
Nam tử không biết tên kia như một Thần Vương hạ phàm, vĩ ngạn vô song, chỉ một luồng khí tức giận thôi cũng xoá sạch tên trưởng lão kia và hơn trăm tên đệ tử, rồi sau đó, chỉ giơ lên một ngón tay đã có thể làm cho Chân Long thần thành khôi phục như cũ, hóa hủ hủ vi thần kỳ, phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ*, nhân vật như vậy, quả là được nhìn thấy lần đầu
*Hóa hủ hủ vi thần kỳ, phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ: hoá mục nát thành thứ tốt, lật tay nổi mây, trở tay nổi mưa.
Tất nhiên, lời nói cuối cùng của người đó là quan trọng nhất, chính mình cũng không cô độc, cuối cùng sẽ có một ngày, thiên hạ này sẽ đảo ngược, bất diệt sẽ bị lật đổ, không chỉ có một mình hắn kháng cự. Tin tức này đối với hắn như là một tiếng sét giữa đêm tối.
Nghĩ ngợi lung tung một hồi, hắn lại lần nữa hôn mê, mà hắn cố ý đấy, hắn muốn ngủ một chút để chữa thương mà thôi.
Tinh khí xen lẫn Âm khí được Cơ Trường Không từ từ thu nạp, khí huyết khôi phục một chút, chỉ vì Âm khí nên tốc độ chữa thương vô cùng chậm chạp.
Cũng không biết qua bao lâu, Cơ Trường Không tỉnh lại lần nữa.
"A, A...." Mở mắt ra, nhưng chỉ trong nháy mắt sau, Cơ Trường Không kêu lên một tiếng đây sợ hãi. Một thứ gì đó mềm mại dán lên bờ môi của hắn, lại có mùi thơm nhàn nhạt nữa chứ. (^^)
"Đây, đây. . ."
Cơ Trường Không bay nhanh về phía sau, mở to hai mắt nhìn chăm chăm mỹ nữ trước mắt, rồi bỗng nhiên hắn cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Không biết mỹ nữ có dáng vẻ mộc mạc của người xưa này xuất hiện ở đây từ lúc nào. Trên người là một bộ trang phục mỏng màu xanh, bộ ngực cao ngất, chiếc eo nhỏ nhắn, tóc dài quá eo, ngũ quan cân đối, không chút tỳ vết, xinh đẹp không giống người phàm.
Chỉ là, nàng có con mắt trống rỗng vô thần, gưởng mặt lại tái nhợt làm cho người ta sởn hết gai ốc.
Nhất là vừa rồi, khi tỉnh lại, hắn không cẩn thận nên đã hôn lên đôi môi của ỹ nử này.
Lạnh như băng, cảm giác này làm cho hắn càng thêm lạnh người.
Cơ Trường Không nuốt một ngụm nước miếng, muốn lẻn khỏi nơi này.
Nhưng sau một khắc, hắn liền cảm giác được một ánh mắt đang chắm chú nhìn mình, giống như đang vác trên lưng làm toàn thân hắn rét run.
"Cái này... Xin hỏi tiền bối là. . .? Cơ Trường Không cố gắng xoay người lại, nói.
Có thể đoán được mỹ nữ này là người đã chết nhưng gặp tình huống quỷ dị như vậy làm lòng hắn bồn chồn, cũng có cảm giác cực kỳ sợ hãi.
Quả nhiên, Thanh y nữ tử không có động tĩnh gì.
*Thanh y: áo xanh.
"Cái này, tiền bối, nếu như ngài không trả lời, vậy tiểu tử xin đi trước." Cơ Trường Không không thể không mở miệng lần nữa.
"Tiền bối không nói lời nào tức là ngài đã đáp ứng." Cơ Trường Không cắn răng một cái, quay người bỏ chạy.
Cũng không thể trách hắn nhát gan. Cho dù ai gặp loại chuyện này đều cảm thấy sợ hãi.
Một vị nữ tử tuyệt đẹp trên thế gian, khuynh quốc khuynh thành, nhưng không còn hơi thở, toàn thân lạnh như băng, con mắt lại trống rỗng nhìn chằm chằm mình, nhất là nghĩ đến việc lúc trước hắn đã khinh mạn Tiên tử thì lại càng chột dạ.
Nơi hắn đang đứng là sơn động, cách cửa sơn động rất sâu nên hắn cắm đầu chạy hơn ngàn mét rồi mới dám qua đầu nhìn lại.
Nhưng hắn không ngờ, vừa quay đầu lại thì suýt tí nữa là chết vì mém rụng tim.
Chỉ thấy Thanh y Tiên Tử kia lại như một u linh phiêu phù theo sau lưng hắn. Đôi mắt đen lóng lánh nhưng lại vô hồn vẫn nhìn chăm chăm hắn, một khắc cũng không dời đi, vô cùng nghiêm túc và quái dị.
Nếu như không phải là tình cảnh như bây giờ, hắn cũng không ngại mà hảo hảo thưởng thức vị Tiên Tử đang ở trước mắt này.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đã thấy qua không ít mỹ nữ nhưng cho dù người được xưng là đệ nhất mỹ nữ của Chân Long tiểu thế giới cũng không thể sánh bằng vị Tiên Tử trước mắt này.
Dáng người nàng cao gầy, cũng gần giống như Cơ Trường Không, không quá chênh lệch.
Toàn thân mặc một bộ áo lụa mỏng màu xanh có kiểu dáng cung đình, càng tôn lên nét hấp dẫn trên người nàng, chân ngọc thon dài và thẳng tắp, cái eo nhỏ nhắn, tóc dài qua eo, ngũ quan xinh đẹp, tất cả mọi thứ làm cho người ta hít thở không thông, nhất là cái xương quai xanh tinh xảo kia càng làm cho người ta sinh ra khó mà kiềm chế tâm tư khinh mạn.
Không biết nên dùng từ ngữ gì để mô tả dáng vẻ xinh đẹp của nàng, càn không cách nào hình dung khí chất của nàng.
Như hoa lan chốn u cốc, ẩn chứ khí chất khó nói bằng lời.
Cho dù bộ dạng của nàng lúc này tĩnh lặng kỳ dị, vẫn không thể nào che giấu khí chất Tiên tử của nàng, không thể nào nắm giữ được nó.
Chỉ là, nếu có được quyền chọn lựa, Cơ Trường Không sẽ lựa chọn mình sẽ không gặp được vị Tiên tử này.
Vì nơi đây là Táng thi địa, nơi bồi dưỡng ra cương thi đấy!
Mà cái vị Tiên tử xinh đẹp này cũng không hề có tí xíu nhiệt trong cơ thể, cũng chẳng có khí tức sinh mệnh.
Dù là đang di chuyển nhưng lại không phát ra một tiếng động, như là u linh, quỷ hồn. Hơn nữa, lúc trước Cơ Trường Không đã vô tình khinh nhờn nàng Tiên tử này nên bây giờ thanh sam nữ tử này dường như cho rằng đi theo hắn là chuyện hiển nhiên, tình huống này làm cho hắn lạnh cả người. Thử nghĩ một Tiên tử xinh đẹp, ừ, dù cho có xinh đẹp thì cũng như một cương thi, thử nghĩ mà xem, một cương thi luôn đi theo bên người...!!!
Chuyện này thật sự là quỷ dị, quả thực không thể tượng tượng được.
Vị Tiên tử xinh đẹp kia lại như một nữ quỷ phiêu lãng sau lưng hắn như thường, không nói một lời, chỉ là chăm chăm nhìn hắn, mặt không biểu tình gì.
Một cơn gió lạnh thổi tới, mái tóc dài của thanh y nữ tử bồng bềnh, góc áo nhẹ lướt trong gió. Nàng xinh đẹp như một Tiên tử đang ở trong mây, xinh đẹp làm người ta muốn ngạt thở, không dám bất kính.
Nhưng khi Cơ Trường Không nhìn thấy hai gò má trắng bệt cùng đôi mắt vô hồn thì không khỏi giật nảy mình, sau đó lại xoay người, điên cuồng bỏ chạy.
Lúc trước đã chạy được hơn ngàn mét, gần như đã đến được phần cuối sơn động. Bây giờ trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi nên ra sức chạy như bay, cuối cùng qua mấy hơi thở, hắn cũng ra khỏi được sơn động.
"A, cứu mạng!"
Nhưng hắn lại không nghĩ tới bên ngoài cửa động chính là vách núi, sương mù bao phủ phía dưới. Hắn không hề phát hiện được nên khi cảm thấy thân thể nhẹ đi thì đã chạy ra khỏi bên ngoài vách núi. Hắn không nhịn được mà kinh sợ, kêu lên thành tiếng
Vách núi cũng không sâu lắm, độ cao cũng chỉ có hơn mười mét
Cơ Trường Không rơi tỏm xuống đám bùn phía dưới vách núi, trong rất thảm hại.
"Phì, phì, ọe. . ."
Nước bùn dưới vách núi tản ra mùi thối rữa, vậy mà hắn lại đáp cái đầu xuống trước, thế là hắn uống luôn một ngụm vào bụng.
Vất vả ói ra, sau đó Cơ Trường Không gắng sức trở mình, thân thể bị lún sâu trong bùn cũng được lật lại.
Nhưng rất nhanh, hắn hối hận muốn chết.
Bởi vì sau khi hắn lật người trở lại thì ngay lập tức một thân ảnh màu xanh xuất hiện trước mắt hắn.
Thân thể thanh y Tiên tử nằm trong không trung, song song với mặt đất, đầu nàng hơi cúi xuống, khi hắn trở mình thì đôi mắt tối hắc động vừa vặn đối diện ánh mắt của hắn. Hơn nữa, cơ thể hai người gần nhau như vậy thế nên hắn ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng. Vả lại, cũng vì gần nhau quá, mũi của hai người đã đụng phải nhau.
"Aaaa!" Bỗng nhiên gặp tình huống kinh hãi như thế, Cơ Trường Không theo bản năng đẩy nàng đi ra.
Trán thật lớn, và cái gì kia thật mềm. . .
Bất ngờ sau đó là hai tay hắn tiếp xúc với hai vật mềm mại, mồ hôi lạnh liện xuất hiện, hắn quên mất tư thế của mình và Thanh y Tiên tử nên một khi hắn đẩy nàng thì rất dễ đụng phải Ngọc Nữ Phong thánh khiết kia. Tuy rằng cách lớp quần áo nhưng cũng không thể ngăn cản cảm giác ấm áp truyền đến tay. (@@hixx)
Việc này quả thực không phải cố ý!
Cơ Trường Không như muốn khóc đến nơi. Hắn giống như từ trong nước bùn bò ra, chứ không phải là bộ dạng đi đứng bình thườn nữa. Sau đó thì hắn cắm đầu mà chạy như điên, mùi hôi thối và bùn đất trên người cũng mặc kệ.
Khinh nhờn Tiên tử a, đích thị là khinh nhờn Tiên tử...
Nhưng quan trọng chính là Tiên tử vẫn còn quỷ dị như trước, giống như u linh làm cho da đầu người ta run lên!
Tim Cơ Trường Không đập nhanh hơn, trên trán toát ra vô số mồ hôi lạnh. Hiển nhiên Thanh y Tiên tử này mạnh hơn nhiều nếu so với hắn, vạn nhất nếu trách tội mình vô lễ, vậy xong đời.
Nhưng mà sự thật chứng minh, sự lo lắng của hắn đúng là dư thừa!
Tuy Tiên tử bị khinh nhơn nhưng vẫn không có hành động sẽ trách phạt hắn. Nàng vẫn theo sau Cơ Trường Không đang cắm đầu chạy trốn kia, giống như nữ quỷ bám người.
Cơ Trường Không thật sự muốn khóc!