• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o-----

CHƯƠNG 18

Đỗ Uyển Nhược vội vàng nói:
- Đây là chị vừa lấy từ văn phòng về, bạn ấy vẫn chưa biết, em đừng trách bạn ấy!
Diệp Tử nghe nàng luôn mồm “bạn ấy”, trong lòng tức giận bèn trừng mắt nhìn Vũ Ngôn:
- Tự anh không đi lấy còn làm phiền con gái nhà người ta.

Vũ Ngôn thấy Diệp Tử như ăn phải thuốc súng, lòng thầm nghĩ nha đầu này lớn lên hẳn cũng oai phong lắm đây. Thấy khuôn mặt bé nhỏ của cô đỏ bừng, cực kì đáng yêu, hắn âu yếm vuốt mái tóc cô nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, lần này là anh sai, sau này chỉ cần thấy vật mà Diệp Tử muốn, anh dù phải ăn cướp cũng cướp về cho em.
Diệp Tử dù vẫn hậm hực “hừ” một tiếng, nhưng cũng thầm vui sướng.

Vũ Ngôn nói với Đỗ Uyển Nhược:
- Cám ơn bạn nha Uyển Nhược! Thân thể bạn không khỏe, về sau cứ để mình làm mấy việc này cho.
Diệp Tử nghe giọng hắn rất thân thiết, cũng quay mặt lại cười với nàng:
- Chị chính là chị Uyển Nhược? Thật là xinh đẹp!
Uyển Nhược nói:
- Em tên là Diệp Tử thật sao? Em cũng rất xinh đẹp!

Diệp Tử hưng phấn, kéo tay Đỗ Uyển Nhược cười mỉm:
- Chị Uyển Nhược, anh trai em thường xuyên nhắc tới chị, khen chị rất xinh đẹp, thành tích học tập rất tốt, lại dịu dàng hiền thục, khuyên em nên học tập chị đó!
Uyển Nhược đỏ mặt, lườm trộm Vũ Ngôn, tim đập nhanh hơn không ít.

Vũ Ngôn chỉ biết cười khổ, con bé này đúng là lừa chết người ta không đền mạng mà.
Diệp Tử lại nói:
- Anh ấy còn nói bạn trai chị là Lưu Viễn Dân, chơi bóng rổ, bóng đá đều rất giỏi, cũng rất tốt với chị, nói là hai anh chị rất xứng đôi. Em còn khuyên anh ấy nên học tập Lưu Viễn Dân kia đó!
Sắc mặt Đỗ Uyển Nhược có chút trắng bệch, tay Diệp Tử bị nàng nắm đến phát đau.

Vũ Ngôn thầm đổ mồ hôi lạnh, đây không phải muốn mạng lão tử sao. Thấy bộ dạng của cô nàng vội vội vàng vàng nói:
- Diệp Tử, không phải em đến lấy đồ vật mà Số 9 gửi sao?
Diệp Tử vội vàng mở cái bọc, rồi lại lấy ra một cái cái túi, trên mặt lộ ra thần sắc xấu hổ.

Vũ Ngôn hỏi:
- Số 9 gửi cho em thứ gì mà giấu diếm ghê vậy?
Diệp Tử trừng mắt liếc hắn một cái:
- Anh hỏi làm gì?
Sau đó vội vàng chạy khỏi, trước khi đi còn không quên chào Đỗ Uyển Nhược:
- Hẹn gặp lại, chị Uyển Nhược. Có thời gian thì chị hãy dẫn bạn trai đến núi Thanh Sơn bọn em chơi nha!

Diệp Tử và Đỗ Uyển Nhược giao tranh trận này, kết quả là Diệp Tử đại thắng.

Vũ Ngôn lau mồ hôi lạnh trên trán, thấy Đỗ Uyển Nhược ngồi im một chỗ không nói lời nào bèn vội vàng giải thích:
- Trẻ con nói bừa, bạn đừng để ý nhé!
Đỗ Uyển Nhược nước mắt lưng tròng, nhìn hắn chằm chằm:
- Tất cả đều là bạn nói sao?
Hắn ấp a ấp úng định nói gì đó nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì một đống sách đã đập vào người hắn.
- Mình hận bạn chết đi được.
Đỗ Uyển Nhược nói xong liền xông ra ngoài.

Vũ Ngôn thấy ánh mắt của mọi người đều hướng về bên này bèn vờ cười cười, vô sỉ nói:
- Tiểu Đỗ sao lại không cẩn thận như vậy chứ, ơ kìa, mọi người cứ tiếp tục làm bài đi!
Hắn dạo qua một vòng ở sân trường mà vẫn không tìm được Đỗ Uyển Nhược, trong lòng hơi bực, hận không thể đánh vài phát vào mông Diệp Tử. Khi đến vườn hoa, giác quan mẫn tiệp của hắn phát hiện bên trong có tiếng thút thít. Bà cô à, cuối cùng cũng tim ra nàng.

Đi vào vườn hoa đã thấy Đỗ Uyển Nhược lao vào cái cây khắc chữ lần trước, bờ vai thon khẽ run lên, lại còn nghe thấy tiếng thút thít.

Hắn khẽ gọi:
- Bạn Tiểu Đỗ...
Đỗ Uyển Nhược dường như có chút giật mình, thân thể xoay vội lại tựa vao gốc cây, hai tay nắm chặt con dao găm sáng lóa. Vũ Ngôn vội phi lên, “xoạt” một tiếng đã bắt được cánh tay nàng rồi đoạt lấy con dao găm, quát:
- Bạn đừng dọa mình, có chuyện gì từ từ nói.

Đỗ Uyển Nhược bị kéo, thân thể không tự chủ được nhào vào lồng ngực hắn. Cảm giác được cái ôm ấm áp như lần trước, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên như phát sốt bèn hô lớn:
- Bạn thả mình ra, thả mình ra!
Vũ Ngôn buông nàng ra, nghiêm mặt nói:
- Khi về ta nhất định giạy dỗ con nhóc kia một trận, nói năng linh tinh, suýt xảy ra án mạng rồi. May mà ta đến kịp.

Đỗ Uyển Nhược dựa vào thân cây, hai mắt sưng đỏ, bộ dáng rõ ràng là vừa khóc to một trận, lúc này nghe hắn nói vậy cũng không nhịn được “phì” một tiếng cười khẽ:
- Bạn nói linh tinh gì vậy, cái gì mà xảy ra án mạng?
Vũ Ngôn đáp:
- Bạn còn chối, một mình bạn ở đây, tay lại cầm dao găm, không phải là muốn dọa chết người ta đấy chứ?
Đỗ Uyển Nhược buồn cười nói:
- Cứ cầm dao găm là muốn tự sát à? Bạn từng nói mình phải học cách phát tiết còn gì, bổn tiểu thư chỉ đến đây phát tiết chút thôi.
Nói xong nàng còn huơ huơ thanh con dao găm hai lần như để thị uy.

Nha đầu này vốn đã xinh đẹp, bây giờ lại có bộ dạng này chẳng phải muốn câu hồn phách người khác đi sao? Tiểu tử Lưu Viễn Dân thật có phúc mà!
Vũ Ngôn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng như hoa đào nở rộ, trong lòng thầm nhủ.

Hắn nhìn nàng một chút, giả bộ nghiêm túc:
- Mặc kệ bạn tin hay không, mình chưa từng nói với Diệp Tử những chuyện này. Nhưng nó là em gái mình mà lại ăn không nói có, bịa chuyện như vậy, mình nhất định không thể tha cho nó được, nhất định phải dạy dỗ nó một bài học. Nếu không sau này không biết nó còn gây ra chuyện gì nữa.
Uyển Nhược vội can:
- Bạn đừng trách em ấy, em ấy còn nhỏ nên chưa hiểu được những chuyện này.
Trong lòng nàng cũng thầm nghĩ, tuổi ngươi cũng không ít mà mấy chuyện này cũng còn không hiểu đấy thôi.

Vũ Ngôn lắc đầu:
- Chính là vì còn nhỏ nên mới phải dạy nó cái gì nên, cái gì không nên. Nếu để lâu sẽ thành thói quen xấu, sau này khó mà sửa được.
Đỗ Uyển Nhược thường thấy bộ dáng hắn hi hi ha ha suốt ngày, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn nghiêm túc như vậy, thầm nhủ:
“Hóa ra khi hắn nghiêm nghị, khuôn mặt cũng rất rắn rỏi uy nghiêm đấy chứ! Cũng không biết làm thế nào mà hai khí chất khác nhau lại có thể xuất hiện trên cùng một người được. Thật là một tên quái vật, xấu chết đi được!”
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của nàng lại đỏ ửng lên.

Thấy cũng sắp đến lúc vào tiết học, nàng vội vàng giục hắn nhanh trở về phòng. Vũ Ngôn thấy nàng không có chuyện gì bèn gật đầu rồi quay người ra khỏi khu vườn. Đỗ Uyển Nhược chờ khi hắn đi liền xoay người nhìn lại thân cây. Trên thân cây lộ ra một vài ký tự mà vừa nãy nàng cố che dấu. Nàng ngơ ngác nhìn chúng, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

***

Quả nhiên Vũ Ngôn cho Diệp Tử một bài học đích đáng, Diệp Tử đỏ mặt không dám hó hé tiếng nào, nước mắt lã chã rơi vào bát cơm. Vũ Ngôn có chút mềm lòng, giọng mềm xuống không ít:
- Về sau còn dám nói hươu nói vượn không?
Diệp Tử vội vàng lắc đầu.

Hắn xoa tóc của nàng nói:
- Diệp Tử, anh làm vậy đều là muốn tốt cho em. Anh không thể bên em cả đời được, nếu tính tình em còn tùy tiện như vậy thì sau này sao ở chung với người khác được?
Diệp Tử hoảng sợ kêu lên:
- Anh! Anh không cần em nữa sao?
Sau đó khóc như mưa:
- Anh đừng bỏ em, sau này em nhất định sẽ nghe lời anh, không làm càn nữa đâu. Anh đừng bỏ em lại mà!

Vũ Ngôn thấy dáng vẻ cô bé cực kì hoảng sợ liền vội vội vàng vàng vỗ bờ vai bé nhỏ của nàng:
- Ngoan, đừng khóc, nín nào! Nha đầu ngốc. Anh nói không cần em lúc nào?
Diệp Tử ngẩng đầu lên khỏi ngực hắn:
- Anh, em sẽ không làm loạn nữa, anh đừng bỏ em lại được không?

Hắn cười nhẹ bóp bóp cái mũi của nàng:
- Em là em gái của anh, sao anh có thể bỏ em được. Em là một cô gái, đương nhiên phải có một chút hoạt bát đáng yêu, nhưng cũng không thể càn quấy quá. Sau này em trưởng thành còn phải lấy chồng nên cũng không thể quậy phá như vậy được!
Nước mắt Diệp Tử lại chảy ra:
- Anh, em không lấy chồng đâu!
Trong mắt nàng hiện lên sự kiên định:
- Em muốn theo anh cả đời.

Thấy nàng tựa đầu vào trong ngực của mình như con mèo nhỏ, hắn đành cười khổ. Ài, cô nhóc này vẫn còn trẻ con quá!

Sau đó Diệp Tử biết điều hơn rất nhiều, khi gặp Đỗ Uyển Nhược là một câu “chị Uyển Nhược”, hai câu “chị Uyển Nhược”. Bộ dáng cực kì nhu thuận đáng yêu, lại hoạt bát dẻo miệng, khiến Đỗ Uyển Nhược cực kì yêu thích, không nhịn được mà thầm nghĩ cái tên đầu gỗ kia sao lại có được một cô em gái thông minh như vậy.
Thời gian qua Vũ Ngôn thấy rất sinh động phong phú, như quả bóng da được bơm căng vậy. Sau khi thi tổng kết cuối kỳ xong, mắt thấy cũng đã gần hết năm, hắn bèn đi lên phố mua một sắm một vài thứ rồi trở về ngôi nhà trúc để chuẩn bị ăn Tết. Đây là lần đầu tiên hai anh em bọn hắn phải ăn Tết với nhau chứ trước đây còn có cả sư phụ nữa, già trẻ ba người vui tươi đón xuân.
Hắn nhớ tới quãng thời gian ăn Tết cùng đám chiến hữu trong quân ngũ, lòng bỗng thấy nhơ nhớ, bèn nhấc máy gọi cho Đại Tráng, Mập Đầu Đà và Số 9.

Câu đầu tiên của Đại Tráng là:
- Số 1, tao sắp làm bố rồi!
Vũ Ngôn thoáng ngẩn người, sau đó nhảy dựng lên:
- Đại Tráng, mày sắp sinh một thằng cu mập mạp sao? Quả nhiên là bách phát bách trúng, thật là giỏi!

Đại Tráng nhận thầu mấy chục mẫu đất vùng núi, ngay trong mùa thu đã cày xới xong hết, chỉ chờ khi xuân tới là bắt đầu trồng táo. Mập Đầu Đà đan chuẩn bị làm nhiệm vụ, hắn đã tham gia kỳ thi vào trường sĩ quan, đang đợi kết quả nữa thôi. Số 9 thì đang trực ban ở trường sĩ quan, nghe thấy giọng Vũ Ngôn thì rất vui mừng, còn la hét trong điện thoại rằng sẽ cho hắn một bất ngờ.

Diệp Tử tốt bụng mời Đỗ Uyển Nhược đến nhà mình chơi, đương nhiên nàng cũng rất “không cẩn thận” quên mời “bạn trai” Lưu Viễn Dân. Lão Hiệu trưởng thì giơ cả bốn chân ủng hộ việc này. Tiểu tử họ Vũ này quả là cao thủ thâm tàng bất lộ, không hổ là học sinh của trường quân đội, ngay cả con gái cưng của Khổng lão phu tử cũng muốn làm thân, quả đúng là tác phong “giết lầm còn hơn bỏ sót”.

Đỗ Uyển Nhược lên Thanh Sơn, được hít thở làn gió mới, cảm nhận được tia nắng ấm áp giữa mùa đông liền sảng khoái tinh thần, tâm tình cũng lập tức vui vẻ hơn rất nhiều. Một lần nữa trở lại núi, Vũ Ngôn thoải mái từ do như rồng về biển lớn, thân thể tràn đầy sinh lực, kéo tay Đỗ Uyển Nhược đi dạo khắp nơi, dạy nàng cách phân biệt hoa cỏ chim muông, cách đào măng, dạy nàng cầm viên đá liệng nảy trên mặt nước, cách thổi bài hát bằng lá cây.

Hắn kể cho nàng sự tích “Hồ điệp song phi”, trên mặt Đỗ Uyển Nhược lộ ra vẻ chờ mong. Nhớ lại trước đây bắt được hai con bướm bên trong vườn hoa, trong lòng nàng rất là hối hận, bèn hỏi:
- Ngày đó mình vừa bắt được hai con bướm thì chúng đã bay mất, còn chưa kịp cầu phúc, làm sao bây giờ?


———o Hết chương 18 o———

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Khánh
23 Tháng sáu, 2021 08:54
Truyện có dich tiếp ko các bác?
Thanlong989898
05 Tháng sáu, 2020 12:10
???
Tĩnh Tâm
30 Tháng tám, 2018 22:30
Hay
Zeroman
18 Tháng tám, 2018 12:33
Chú dịch lên tay phết đấy =)))
NAMKHA
03 Tháng tám, 2018 15:13
:))
Nếu là anh
01 Tháng tám, 2018 08:02
truyện hay đấy, cố lên bạn
Tiếu Ngạo Nhân
31 Tháng bảy, 2018 20:43
Thêm 1c mừng mình lên cao nhân :))
Tiếu Ngạo Nhân
31 Tháng bảy, 2018 09:30
nổ 5 chương nhé =)))
vttklove
30 Tháng bảy, 2018 18:55
Hay, 5*
Tiếu Ngạo Nhân
30 Tháng bảy, 2018 11:52
mai có c45 nhé =))
Tiếu Ngạo Nhân
30 Tháng bảy, 2018 11:48
Mình đoán là có :)) tại mình cũng chưa đọc đoạn cuối, vừa dịch vừa đọc mà
Tiếu Ngạo Nhân
30 Tháng bảy, 2018 11:47
Full convert thôi bạn ơi, mình dịch có 1 mình nên ko đc nhanh, thong cảm nhé
Tiếu Ngạo Nhân
30 Tháng bảy, 2018 11:46
Bác cũng đọc truyện mình viết à? :) mình bị hỏng máy, mất dữ liệu nên lười viết lại quá
Tiếu Ngạo Nhân
30 Tháng bảy, 2018 11:44
Mình hơi bận chút nên ko nhanh dc, bạn thông cảm nha
thaimanhs
30 Tháng bảy, 2018 11:39
Được .
mavuong502
30 Tháng bảy, 2018 11:37
sao lâu có chương thế...
dungkhocemoi
30 Tháng bảy, 2018 11:36
Bác bỏ viêt truyện để sang dịch à?
boonboon
30 Tháng bảy, 2018 11:35
Chậm quá, truyện này full lâu rồi
Xăng pha nhớt
30 Tháng bảy, 2018 11:34
Hay đấy, nhanh ra chương đi
Xem Chùa
30 Tháng bảy, 2018 11:33
5* ủng hộ.
Vô Sầu
30 Tháng bảy, 2018 11:31
Ra hơi chậm, đc cái chất lượng,
trần văn
30 Tháng bảy, 2018 11:29
Cũng tạm
Trùm Cuối
30 Tháng bảy, 2018 11:28
Hay à nha
Tiếu Lão Công
30 Tháng bảy, 2018 11:24
Nghe nói bộ này nhiều gái, có lấy hết ko chủ thớt =)))
BÌNH LUẬN FACEBOOK