Dịch giả: Shun
Sau khi mọi người ra khỏi ảo giới bằng lối thoát hiểm khẩn cấp thì địa điểm họ xuất hiện cũng không quá tốt đẹp. Trên thực tế, rất may rằng phần lớn trong số mọi người đều là ‘ma’, hai sinh mạng sống duy nhất thì cũng là những kẻ có năng lực dị thường, nếu không thì người ta hoàn toàn có thể nghĩ rằng cửa ra của lối thoát hiểm kia chính là một cái bẫy. Mà còn là một cái bẫy đủ nguy hiểm để khiến người bình thường chết tan xương nát thịt!
Đúng vậy, nơi mà mọi người xuất hiện là ở giữa không trung… Nói một cách chính xác thì là ở trên bầu trời của dãy Alps, cách mặt đất vài trăm mét. Rơi từ độ cao như thế thì dù người làm bằng kim cương cũng sẽ nát bét! Có điều cũng còn may, khoảng không nơi cả bọn xuất hiện lại ở gần đỉnh núi nên ở bên dưới có tuyết phủ rất dày. Mà các thuộc tính linh hồn thể của mọi người lúc này đều đã được tăng cường rất nhiều, thế nên dù bị trọng lực tác động, rơi từ trên không vài trăm mét xuống đất thì cùng lắm là rơi vào trạng thái chấn động chấp niệm mà thôi.
Về phần hai người có sinh mạng – Vu Nữ Trần và Schnau, họ đang đạp trên những màn ánh sáng giống như vật chất, từ trên cao từ từ đi xuống.
Lại nói, lúc trước, khi Schnau mới thức tỉnh, mắt của Vu Nữ Trần đã bị mù vì gặp phải ánh sáng cực mạnh. Sau này không hiểu Schnau làm thế nào mà đã chữa khỏi hoàn toàn được cho cô ấy. Vì vậy mà từ sau đó, quan hệ của hai người trở nên rất tốt. Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng Schnau đã cố ý tiếp cận để tạo mối quan hệ với Vu Nữ Trần. Là hậu duệ của một giống loài đã diệt vong, và cũng là một kẻ yếu thế, những hành động của Schnau đã cho thấy một cách rõ ràng: cô không phải chỉ đơn giản là một cô bé khoảng bảy, tám tuổi như vẻ bề ngoài. Cô đã thấy được rất rõ ràng quan hệ của Vu Nữ Trần và người mạnh nhất trong đoàn đội này, vậy nên kết bạn với Vu Nữ Trần cũng có nghĩa là đã giúp cho sự an toàn tính mạng cô được đảm bảo khá chắc chắn.
“… Đây là cái mà ngươi gọi là lối thoát hiểm khẩn cấp đấy hả?”
Cùng lúc hai người Vu Nữ Trần chậm rãi hạ xuống từ trên trời thì Cung Diệp Vũ là người đầu tiên nhảy ra từ trong lớp tuyết dày đặc. Thân thể hắn lúc này được bao phủ bởi một lớp vật chất màu tím mỏng như cách ve, hình dạng giống như ngọc lưu ly, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, hắn giống như một bức tượng làm bằng ngọc lưu ly tím. Tới lúc hắn mở miệng nói thì lớp ‘ngọc lưu ly’ kia cũng vỡ vụn rồi tan biến, cơ thể hắn lại khôi phục hình dạng như bình thường.
Không ngờ Schnau lại chợt buông lời khen tặng trong tiếng cảm thán: “Quả nhiên không hổ là Ma Vương cấp! Lớp chiến giáp ý chí này so ra còn kiên cố, bền chắc hơn cả hợp kim Nimes! Không những vậy còn chắn được năng lượng và tăng cường các chỉ số của bản thân, rất nhiều ích lợi! Có cái chiến giáp này, một mình ngươi đánh lại 100 Chân Ma cấp quỷ quái hay linh hồn là hoàn toàn không thành vấn đề. Đúng là khiến cho người ta phải thèm thuồng đấy!”
Gân xanh đã nổi đầy đầu Cung Diệp Vũ, tuy vậy nhưng vì có Vu Nữ Trần ở bên cạnh nên hắn vẫn đành cố hạ thấp giọng: “Tại sao cửa ra của lối thoát hiểm lại ở giữa không trung? Vị trí không cố định thì cũng thôi, nhưng tại sao lại ở giữa không trung? Nếu cao hơn chút nữa, một hai nghìn mét gì đấy, thế chẳng phải chúng ta sẽ rơi tan xương nát thịt à?”
Schnau lại vừa cười hì hì vừa trả lời: “Yên tâm, yên tâm! Tuy rằng vị trí của lối ra không cố định nhưng dù gì thì lúc trước nó cũng được đặt ở nơi cách mặt đất khoảng vài trăm mét. Thế nên không cần phải lo lắng tới chuyện nó sẽ ở cách quá xa Trái Đất hay mở ra ngay trong lòng đất.”
“Ta không nói tới cái đó! Ta đang nói…” Cung Diệp Vũ định ngoác miệng phản bác nhưng lại thấy Vu Nữ Trần đứng sau lưng Schnau đang mỉm cười lắc đầu, hắn liền không nói thêm gì nữa, chỉ đành tức giận trừng mắt với Schnau vài lần.
Schnau cười hì hì, tuy quả thật có hơi sợ hãi thực lực của Cung Diệp Vũ, nhưng tới giờ thì cô đã hoàn toàn nắm được điều quan trọng nhất và cũng là nhược điểm của hắn – chính là Vu Nữ Trần! Chỉ cần có quan hệ thật tốt với Vu Nữ Trần, như vậy thì cái gã có thực lực đáng sợ này sẽ không còn tạo ra bất cứ uy hiếp nào nữa.
Sau một hồi gián đoạn vì ‘sự cố’ như vậy, những người còn lại cũng lần lượt bò ra từ trong đống tuyết. Dù sao thì lớp tuyết bên dưới cũng dày tới hàng mét, bọn họ lại đều là linh hồn nên dù rơi xuống từ độ cao vài trăm mét cũng chỉ khiến cho mấy người yếu nhất hơi chấn động chấp niệm mà thôi, ngoài ra thì những người còn lại đều không tổn thất chút nào… Phải biết rằng cả bọn đã ở lại trong ảo giới kia hơn một năm, và cũng không phải là chỉ dạo chơi ở trong đó mà mỗi phút mỗi giây đều rèn luyện để tiến bộ. Mức độ tiến bộ thậm chí vượt xa cả sự tưởng tượng của chính họ. Có thể nói rằng, thực lực của bọn họ lúc này đã đủ để đè bẹp mọi cá nhân cũng như tổ chức trên thế giới…. đương nhiên là trừ ba tên Ma Vương cấp đang bị giam cầm.
Trong số mọi người ở đây, thực lực của Cung Diệp Vũ vẫn vững vàng đứng ở vị trí kẻ mạnh nhất thế giới! Thực lực Ma Vương cấp chân chính, tuy rằng còn chưa thể so sánh được với Thần Rồng Bầu Trời, Thần Chiến Binh và Thần Rồng Có Cánh - ba tên Ma Vương cấp đỉnh cao, nhưng quả thật giờ đã không kẻ nào có thể ngăn cản nổi hắn.
Còn Bùi Kiêu, có được một bộ phận kí ức của Odin – kiếp trước của mình để lại, tuy còn chưa chạm được tới ngưỡng Ma Vương nhưng lại có được một bộ phận thực lực mà chỉ cấp bậc kia mới có thể sử dụng, có thể coi là người mạnh nhất dưới cấp Ma Vương.
Về phần những người còn lại, Valkyrie vốn đã có thực lực Chân Ma cấp từ lâu, trong vòng hơn một năm qua, tuy thực lực không vượt được cấp nhưng cũng đã đạt tới cấp độ rất cao của Chân Ma cao cấp, chỉ còn cách Chân Ma đỉnh cao một bước ngắn. Ngoài ra thì những người còn lại trong nhóm cũng đều đã đạt tới Nhập Ma đỉnh cao, đã vô cùng gần với Chân Ma cấp.
Với thực lực như vậy, đội ngũ như vậy, trước khi á không gian hàng lâm, với đối thủ chỉ gồm các quốc gia trên thế giới thì đã là sức mạnh mang tính hủy diệt với hệ thống cầm quyền, hoàn toàn đủ để ‘hủy nước diệt tộc’, đây quả thực là điều cả nhóm không hề dám nghĩ tới trước khi bị nhốt trong ảo giới. Vậy nên lần này đúng là ‘Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường’! Có lẽ chính phủ thế giới sẽ chẳng bao giờ có thể tưởng tượng nổi rằng, chính vì hành động nhốt chết bọn Bùi Kiêu mà lại dẫn tới việc sự thống trị của bọn họ bị phá hủy hoàn toàn.
Không bao lâu sau, khi mọi người đều đã chui ra khỏi lớp tuyết, Bùi Kiêu mới quay sang hỏi Schnau: “Chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao bọn ta lại chịu tác động của trọng lực? Hơn nữa ta cũng cảm thấy dường như linh hồn thể đang bắt đầu bị vật chất hóa. Hiện tượng giống như khi chúng ta bắt đầu tiến vào đảo Phục Sinh.”
Schnau nghe vậy thì sững sờ. Cô lập tức đưa tay điểm điểm vài cái vào khoảng không trước mắt. Một màn hình ánh sáng liền xuất hiện, sau đó cô liên tục gõ vào màn hình ánh sáng kia như cách người ta gõ bàn phím máy tính. Khoảng hơn mười giây sau, cô mới nói với mọi người bằng vẻ rất nghiêm túc: “Mức độ dung hợp của á không gian với Trái Đất đã bắt đầu tăng lên. Cái gọi là linh hồn thể, thực chất chính là một dạng tinh thần thực thể hóa, mà á không gian lại có cả tính chất vật chất cũng như tinh thần, thế nên khi Trái Đất hoàn toàn trở thành một phần của á không gian thì các ngươi sẽ vừa là tinh thần lại vừa là vật chất, giống như người sống… Hay nói cách khác, lúc này sức mạnh vật chất đã có thể gây thương tổn, thậm chí giết chết các ngươi!”
Cả bọn nghe vậy thì đều cảm thấy giật mình. Phải biết rằng, tuy linh hồn thể đều là những kẻ ‘ngoài vòng pháp luật’ nhưng chính phủ thế giới lại chỉ có thể dùng ngọn ngọt, lợi ích để dụ dỗ bọn họ. Nguyên nhân duy nhất của chuyện này chính là bởi vì chính phủ thế giới không làm gì được bọn họ! Tuy nhờ những tri thức lấy được từ di tích người Ba Mắt mà các chính phủ đã chế tạo ra được thứ hợp kim có thể gây ra thương tích cho linh hồn thể, nhưng sản lượng của thứ này lại quá thấp, cơ bản là không thể ứng phó được với số lượng linh hồn thể đang tăng lên không ngừng, hơn nữa súng ống bằng vật chất và cả các vụ nổ năng lượng đều không thể gây ra thương tổn cho linh hồn thể. Vậy nên chính phủ chỉ còn cách dụ dỗ, mua chuộc, hơn nữa lại lợi dụng việc người thân, bạn bè của linh hồn vẫn còn là người sống, cho bọn họ hưởng thụ vật chất giàu có, thậm chí là địa vị xã hội cao sang, từ đó gián tiếp ước thúc linh hồn thể. Nguyên nhân của tất cả những điều đó cũng đều là vì linh hồn thể đã gần như là vô địch trong thế giới thực.
Nhưng nếu như các lực lượng vật chất cũng có thể gây thương tổn, thậm chí giết chết linh hồn thể? Như vậy thì chính phủ thế giới – vốn nắm giữ tất cả chính quyền, quân quyền sẽ có thể dễ dàng khống chế bất cứ linh hồn nào. Nguyên nhân đơn giản là vì lúc này linh hồn cũng chỉ tương tự như một người sống khá mạnh mẽ hoặc cùng lắm là có chút siêu năng lực mà thôi, sẽ không còn địa vị vô địch kia nữa.
Hơn nữa, không chỉ riêng đám linh hồn! Nếu như linh hồn dần dần bị vật chất hóa, vậy thì chính phủ thế giới sẽ không còn gì phải e ngại nữa. Bọn chúng nắm giữ di tích của người Ba Mắt nên hoàn toàn có thể tạo ra linh hồn thể trên quy mô lớn, thậm chí dùng tới những thí nghiệm rất vô nhân đạo kia để tăng cường thực lực của linh hồn thể, đó là còn chưa nói tới việc bọn chúng có rất nhiều các dạng vũ khí khoa học kỹ thuật hiện đại. Trong tình thế này, nếu mọi người muốn phá vỡ trật tự của chính phủ thế giới thì sẽ là vô cùng khó khăn. Mặc dù lúc này thực lực tất cả đều đã tăng nhiều nhưng trừ một vài người ra thì những còn lại thậm chí vẫn có thể gặp nguy hiểm tới tính mạng.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của mọi người đều trở nên có chút khó coi, nhưng Cung Diệp Vũ thì bỗng nhiên lại bật cười phá lên. Hắn cười nói nhưng mặt mũi tràn đầy sát ý: “Như vậy lại hay! Nếu giết đám lãnh đạo thế giới kia mà chỉ đơn giản như mổ heo giết chó thì chẳng phải quá mức nhàm chán hay sao? Có chút thách thức lại càng hay, không thì không đủ để ta giải tỏa hết cơn giận trong lòng!”
Bùi Kiêu hơi thoáng trầm tư, hắn lại nhìn qua một lượt những người còn lại, rồi mới lên tiếng: “Dù sao thì ‘xe đến trước núi, ắt tìm thấy đường’. Trước hết chúng ta hãy đi tới thành thị gần nơi này nhất, ít nhất cũng phải sử dụng mạng internet để tìm hiểu một chút về những biến động của thế giới trong hơn một năm qua. Chúng ta cần làm rõ những thay đổi trong sách lược của chính phủ.”
Những người còn lại đều gật đầu đồng ý, chỉ có Valkyrie bỗng nói: “Nếu đã thoát ra rồi thì ta muốn tách ra.”
Cô bé Stana luôn theo bên cạnh Valkyrie đầu tiên là sững sờ rồi liền nói: “Đúng vậy đấy! Chúng ta đã tách khỏi mọi người lâu như vậy rồi, lần này lăn lộn trong ảo giới tới hơn một năm, không biết bọn anh Reinhardt giờ ra sao rồi. Ta phải mau mau đi gặp bọn họ, phải không chị Valkyrie?”
Biểu cảm của Valkyrie vẫn là cái vẻ lạnh băng thường ngày. Cô không đáp lời, cũng chẳng gật đầu, mà lại quay sang nhìn Bùi Kiêu. Dung nhan cô tuyệt mỹ nhưng cũng vẫn thiếu sức sống, giống như một pho tượng bằng ngọc quý, thế nhưng không hiểu vì lý do gì mà giờ phút này đây, Bùi Kiêu lại thấy được một chút dịu dàng trong mắt cô. Điều đó khiến trái tim hắn như khẽ rung lên, trí nhớ của kiếp trước dường như sống lại, hắn lẩm bẩm nói: “Valkyrie, phải đi thật sao?”
Valkyrie gật đầu đáp: “Đúng vậy, đoàn đội của ta hiện nay còn chưa rõ tin tức. Cần phải đi tìm bọn họ, nên ta phải đi.”
Bùi Kiêu lại vội vàng hỏi: “Có còn trở lại nữa không? Ta… Ý ta là dẫn theo cả đoàn đội của ngươi, tới hội họp cùng một chỗ với bọn ta. Dù sao nếu ngươi muốn tìm lại trí nhớ của kiếp trước thì bắt buộc phải lấy được Máy Chủ Linh Hồn. Thế nên tấn công Đảo Phục Sinh là việc chắc chắn phải làm, nếu có chúng ta cùng tham gia thì khả năng thành công sẽ lớn hơn rất nhiều mà, phải không?”
Bùi Kiêu nói xong mấy chữ ‘trở lại nữa không’ thì lại đột ngột tỉnh táo lại từ trong dòng ký ức của kiếp trước. Mấy câu thầm thì đầy thâm tình vừa rồi làm hắn quá sức lúng túng, thế nên hắn liền vội vàng lấp liếm bằng một chuỗi những giải thích sau đó.
Valkyrie lại lần nữa gật đầu đáp: “Ừ, sẽ còn trở lại…” Nói xong, cô không nhìn Bùi Kiêu thêm nữa mà quay sang dắt tay cô bé Stana, đồng thời, trên lưng cô liền xuất hiện một đôi cánh có vẻ ngoài như cánh chim bằng ánh sáng. Valkyrie kéo cô bé Stana bay lên bầu trời, phóng về phía xa, không bao lâu sau, cô và Stana đều đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Bùi Kiêu lặng nhìn Valkyrie dần dần đi xa. Lòng hắn lúc này không hiểu sao tràn đầy cảm giác buồn phiền và mất mát, như thể một điều quý giá nhất trong cuộc đời của hắn đang dần rời xa. Nhưng cũng may mà hắn đã là cường giả Chân Ma cấp, nội tâm đã vô cùng cứng cỏi và ổn định, chỉ sau thoáng chốc đã đè nén cảm xúc kia xuống. Hắn quay lại nhìn cả bọn rồi nói: “Đi thôi! Đi tới thành thị gần nhất của loài người!
ng?”