Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa hè, đêm đã khuya, khí trời vẫn u ám như mọi khi, mây đen lặng yên che khuất trời đầy sao, tại phòng cho thuê giá rẻ ở thành phố S, một khung cửa sổ vẫn còn ánh đèn sáng, Lâm Thiên mặc quần đùi và nằm trên bàn làm việc, xem xét một bảng đầy những tư liệu, nhức đầu vô cùng, dự án đầu tiên với công nghệ cao, phải bắt đầu xem xét và tìm hiểu tường tận tất cả các chi tiết kỹ thuật, nói đơn giản, nhưng thực tế nào có dễ dàng như vậy.

Lâm Thiên, vừa mới tốt nghiệp đại học từ một trường ở địa phương, rời quê quán, tới thành phố S có kinh tế phát đạt này, trải qua không biết bao nhiêu lần phỏng vấn xin việc, rốt cục kiếm được một chức vị kỹ sư công trình tại một công ty, mặc dù không nhiều người lắm, nhưng là nghiên cứu phát triển không ít sản phẩm, kỹ thuật nói chung rất cao, hơn thế công ty có đại lý ở rất nhiều nước và nhiều người biết đến, là điển hình của một công ty về công nghiệp và thương mại, là một người tốt nghiệp đại học, Lâm Thiên có thể vào làm việc tại công ty, hắn cảm thấy rất thỏa mãn, bởi vì khi ba tháng thử việc trôi qua là có thể chính thức ký hợp đồng, cho nên Lâm Thiên vẫn rất cố gắng vì nghĩ muốn ngồi vững vị trí này tại công ty.

Lần này công ty trải qua nhiều vòng ganh đua khốc liệt, đánh bại nhiều đối thủ cạnh tranh chính, dành được một dự án lớn của thành phố S, dự án được chia thành ba giai đoạn, giai đoạn đầu của dự án có nhiều loại thiết bị khác nhau với số vốn hơn 20 triệu tệ, bởi vì lượng công việc rất lớn, thời hạn công việc rất gấp, nên tân binh như Lâm Thiên cũng được tham gia, đến để trợ giúp cho những nhân viên trước. Mặc dù là trợ giúp, nhưng cũng phải có kỹ thuật tương đối cao mới có thể nên Lâm Thiên mấy ngày nay một mực vội vàng xem tư liệu sản phẩm. Bởi vì có rất nhiều tài liệu lấy từ nước ngoài, nói cho rõ thì sách và tài liệu đều là ngôn ngữ nước ngoài, cho nên Lâm Thiên không thể làm gì khác hơn là mượn từ điển trợ giúp phiên dịch, vốn ngoại ngữ của hắn không được khá cho lắm, trong cuộc thi cũng là dựa vào dối trá mới thông qua, quả thật sách vở dùng được là quá ít. Không biết vì khí trời u ám hay là bởi vì phiên dịch không tốt, mà Lâm Thiên khắp người đổ đầy mồ hôi hột.

Lâm Thiên dùng khăn lông khoác lên trên cổ lau mồ hôi, vuốt vuốt huyệt Thái Dương, rồi vươn vai đứng dậy, đi tới phía trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm đen, trí óc buông lỏng một hồi rồi lại chuẩn bị vùi đầu vào đống sách.

Lâm Thiên thuê phòng để ở, bên trong bày trí rất đơn giản, có một cái giường, một cái bàn đơn, một cái ghế, một tủ quần áo, trừ nhiêu đó ra, cái gì cũng không có, không có phòng bếp, không có phòng vệ sinh, mỗi tầng lầu có một phòng vệ sinh công cộng, mùa hè ở thành phố S rất nóng bức, nhưng vì Lâm Thiên tiết kiệm tiền, không lắp đặt bộ điều hòa, cho nên trong phòng không khác một cái hầm, không ra mở cửa sổ căn bản là ngủ không được, nhưng một khi mở cửa sổ thì rất nhiều con muỗi nhỏ nhân tiện mượn cơ hội xông tới tại trên người Lâm Thiên lưu lại các loại ấn ký, Lâm Thiên vốn là không thể tránh được, ngay cả lưới muỗi cũng vô ích, nhưng chỉ cần hoàn tất được một phần nhỏ của những việc này là có thể yên tâm , mặc dù cuộc sống rất khổ, nhưng Lâm Thiên vẫn như cũ tràn ngập hy vọng.

"Đó là vật gì vậy?" Lâm Thiên lầm bầm lầu bầu, xa xa có một vạch sáng lấp lóe trong màn đêm trầm lắng, tại trong ánh sáng trời đêm phân giải thành những quang điểm rất nhiều rất nhỏ, hướng bốn phía tán đi, Lâm Thiên có hứng thú ý định giựt lại cửa sổ vừa nhìn đến lúc tột cùng, có một quang điểm nhỏ phi thường nhanh chóng đánh tới, tiềm thức của Lâm Thiên tự động theo bản năng dùng tay trái ngăn cản, quang điểm không có trực tiếp lao thẳng vào trong tay, ngay sau đó Lâm Thiên cảm thấy tay trái một trận đau nhức kinh khủng, cả tay trái sưng phù lên rất to, có vật gì đó tại mắt thường có thể thấy được dưới tình huống theo cánh tay bò lên, cực kỳ hoảng sợ, Lâm Thiên dùng tay phải gắt gao ngăn chặn khủy tay của tay trái chính mình, mà cái đồ vật đáng trách kia liều mạng muốn xông qua trở ngại, hơn nữa bên trái trong cánh tay đấu đá chung quanh xung đột lung tung, Lâm Thiên đau đến mức đầu đầy mồ hôi, không biết lúc nào, Lâm Thiên đau hôn mê bất tỉnh, nhưng là hắn vẫn như cũ gắt gao ngăn chặn khủy tay của tay trái, không chút buông lỏng, một lúc sau cả tay trái cánh tay mất đi tri giác, cái đồ vật đáng trách kia cũng không tác quái, an tĩnh lại.

Ngày thứ hai, Lâm Thiên tỉnh lại, phát hiện chính mình đang nằm ở trên sàn nhà, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên người cảm giác hết sức ấm áp, chậm rãi đứng lên, nhìn tư liệu đầy bàn, Lâm Thiên nghi hoặc vỗ vỗ đầu chính mình, chẳng lẽ chính mình ngày hôm qua quá mệt mỏi thế cho nên xuất hiện ảo giác sao? Xem tay trái chính mình một chút, một điểm khác thường cũng không có, Lâm Thiên cười khổ một chút, ánh mắt lập tức rơi vào đồng hồ trên tường.

"Muộn giờ ! ! !" Từ trong phòng truyền ra một tiếng kêu thê thảm, trong vài giây ngắn ngủi, Lâm Thiên đeo laptop lên lưng, trong miệng nuốt nhấm nháp nửa ổ bánh mì, nhanh như chớp vọt ra, bắt một xe taxi, chạy tới công ty.

Vào phòng hội nghị, chạm phải ánh mắt có thể giết người của vị giám đốc, Lâm Thiên vội vàng đi tới tổ nhỏ của chính mình, nghe tổ trưởng phân phối nhiệm vụ. Báo cáo cho thấy tiến độ thi công của công ty rất nhanh, trên cơ bản đã sắp xây xong rồi, cho nên bây giờ thiết bị công ty phải lập tức vào trận, tổ trưởng Lưu Khánh nhìn Lâm Thiên âm thầm thở dài một hơi, tiểu tử mới tới này cho dù lĩnh ngộ đồ vật rất nhanh, rất là khiến người thích nhưng lại chính có tật xấu là luôn đến muộn khiến cho người ta đau đầu, mang nội dung công việc cần làm hôm nay gửi qua điện thoại di động của Lâm Thiên, Lưu Khánh nhẹ giọng nhắc nhở Lâm Thiên vài câu, Lâm Thiên nghe xong sau lúc vội vàng hứa sau này không bao giờ đến muộn nữa, bất quá Lưu Khánh đối với loại này cam đoan rõ ràng không tin.

Một đám người sau khi nhận nhiệm vụ, trực tiếp đi theo xe tải vận chuyển thiết bị đi tới công trường tiến hành làm việc, tại lúc đem thiết bị bảo mật nâng khỏi mặt đất, bởi vì thiết bị rất nặng, vài người cùng nhau mới có thể nâng lên, Lâm Thiên là người mới, đương nhiên đứng tuyến đầu, Lưu Khánh ở một bên ngạc nhiên phát hiện, tổ nơi có Lâm Thiên đứng so với các tổ khác, tốc độ nhanh nhất, hoàn thành trình độ tốt nhất, hơn nữa mọi người hình như cũng rất nhẹ nhàng giống nhau, trái lại các tổ khác hô hào vang trời, đầu đầy mồ hôi, nhưng tốc độ cũng rất chậm, chính Lưu Khánh cũng cùng người khác vận chuyển qua loại thiết bị này, nhìn Lâm Thiên bọn họ nhẹ nhàng như vậy tuyệt đối bất bình thường, nhìn bọn người Lâm Thiên vừa cười vừa nói làm việc, Lưu Khánh nghĩ muốn điên đầu cũng không biết là chuyện gì xảy ra, bất quá điện thoại di động của Lâm Thiên đột nhiên kêu vang rồi, hết thảy chân tướng lập tức rõ ràng, Lâm Thiên chỉ bất quá nói mấy câu đơn giản, những người khác cũng đã vốn là đầy người mồ hôi rồi, xem ra Lâm Thiên với bộ dáng rõ ràng yếu đuối, nhưng khí lực thật đúng là rất lớn, mãi một lúc sau, Lưu Khánh quay lại nghiêm trang nói vài câu với Lâm Thiên.

Lâm Thiên sờ sờ cái mũi, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên có người nói hắn có khí lực lớn, ngày hôm qua mua mười cân khoai tây qua mang về nhà tay cũng đau nhức rồi hồi lâu đây, hôm nay khí lực lại lớn như vậy, thật là có điểm kỳ diệu.

Sau khi công việc hoàn thành, Lâm Thiên về đến nhà, trước đây Lâm Thiên thường cảm thấy uể oải không chịu nổi, nhưng hôm nay không biết tại sao, hắn cảm thấy cả người tràn ngập lực lượng, một điểm cũng không cảm giác mệt, hơn thế hắn cảm giác rất đói.

Tại trong phòng bếp, Lâm Thiên chuẩn bị cơm tối rất nhanh,lúc làm thức ăn, hắn cảm giác rất lạ, để nghiệm chứng cảm giác chính mình, hắn cắt bốn năm củ khoai tây, nhìn khoai tây được cắt một cách tinh tế như vậy, hắn quả thực nhân tiện không thể tin được đây là sự thật, bình thường hắn gọt một củ khoai tây đều phải hơn mười phút đồng hồ, hơn nữa cắt ra thì vô cùng thê thảm, lần này tự nhiên lại ngắn ngủn vài phút nhân tiện cắt gọt bốn năm củ khoai tây, rốt cuộc xảy ra cái gì?

Nhìn tất cả trên bàn rồi lại nhìn lên bầu trời, Lâm Thiên lại càng khẳng định chính mình đã bị vấn đề gì rồi, hôm nay sức ăn chính mình gấp vài lần bình thường, sau khi nhớ lại chuyện tối hôm qua, Lâm Thiên lật qua lật lại nhìn tay trái chính mình, nhưng căn bản nhìn không ra có cái vấn đề gì, có điều trực giác hắn cảm giác được có chút không thích hợp, mặc dù hắn vẫn như cũ có thể dễ dàng sử dụng điều khiển tay trái, nhưng lại luôn cảm giác tay trái đã không hoàn toàn thuộc về chính mình, loại cảm giác này làm cho Lâm Thiên cảm thấy rất hoang đường.

Nằm ở trên giường, Lâm Thiên gối đầu lên hai tay, rầu rĩ nhìn trần nhà, lúc này đột nhiên hắn nghe được sau đầu truyền đến một câu nói "Ngươi có phải cảm thấy có chút kỳ quái? Ta nghĩ chúng ta nên nói chuyện." Ngữ khí rất quái lạ, hình như là miệng bị vật gì vậy bưng kín vậy.

Lâm Thiên nhất thời cảm thấy tóc gáy trên cổ dựng lên, giật mình từ trên giường nhảy xuống mặt đất, trái tim hắn đập mạnh "Thình thịch thình thịch thình thịch" kinh hoàng không ngừng.

"Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi, ta nghĩ chúng ta nên bình tĩnh nói chuyện." thanh âm cái kỳ quái kia vừa vang lại bắt đầu, hơn nữa lại sát bên người, mặc kệ Lâm Thiên trốn ở địa phương nào, luôn không cách nào rời xa loại thanh âm này.

"Người nào hả? Là ai hả? Có giỏi ra đây! ! !" Lâm Thiên khua hai tay lớn tiếng quát, hắn bị hù dọa đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, cả người trên dưới đầy mồ hôi, giống như là mới từ trong nước bò lên trên, lần này hắn thật là bị hù dọa không nhẹ, trong phòng rõ ràng chỉ có mình hắn, rốt cuộc là ai đang nói chuyện cùng hắn? Chẳng lẽ gặp quỷ ? Người dọa người, hù chết người, đặc biệt đáng sợ hơn là chính mình hù dọa chính mình, luôn đặc biệt hiệu quả, từ nhỏ Lâm Thiên đặc biệt sợ quỷ, mặc dù hắn cũng biết, tại trên thế giới này vốn là không có quỷ, nhưng đều là trong sách nói, ai biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Tại tâm tình kinh hoảng quá dẫn đến, Lâm Thiên bắt đầu liều mạng tìm kiếm thanh âm tên kỳ quái nọ vốn là từ đâu tới đây, thanh âm tên kỳ quái nọ còn ra ngay lúc đó qua mấy lần, nhưng là cũng không có cách nào làm cho Lâm Thiên tỉnh táo lại.

"Bốp!!" Tiếng bạt tai xé gió vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, Lâm Thiên sửng sờ, không thể tin được nhìn tay trái chính mình lại tát vào mặt mình, rất nhanh, mặt phải truyền đến một trận cảm giác, hơn nữa rất nhanh sưng lên. Hơn nữa tay trái không bị chính mình khống chế lại đi tới chính mình trước mắt, xảy ra biến hóa khó có thể tin, vị trí ở lòng bàn tay xuất hiện hé ra một cái miệng đầy răng nhọn, tại ngón giữa dựa xuất hiện một con mắt, nhìn chằm chằm vào hắn, hơn nữa cái miệng còn nói: "Đừng sợ, loại phương pháp này mặc dù hơi thô bạo một chút, nhưng là có thể giúp cho ngươi an tĩnh lại, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện hay chưa ?"

Ngay lập tức, Lâm Thiên không nói hai lời, trực tiếp hôn mê bất tỉnh ~~~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang