Edit & Beta: Tử Linh
Lang tộc có một quy định: Phàm là người trong tộc ai đến tuổi ba trăm, đều phải xuống núi hoàn thành ba nhiệm vụ rèn luyện. Đến khi nào hoàn thành hết quay lại mới được ghi tên vào gia phả, trái lại sẽ bị đuổi khỏi tộc vĩnh viễn không được quay lại núi Thiên Lang.
Mà Thời Thất, năm nay vừa tròn ba trăm tuổi.
Thời Thất là đứa con thứ bẩy của thủ lĩnh lang tộc, phía trên còn có sáu huynh trưởng, ai cũng đều thông minh sáng sủa, tinh thông văn võ, anh tuấn xuất sắc. Nhưng Thời Thất thì không được như mấy người ca ca, so với những người trong tộc, nàng rất nhát gan lại hay khóc, tu vi thấp thì cũng thôi nhưng lại còn thấy máu là choáng, bình thường thức ăn săn được cũng có thể dọa nàng sợ gần chết, khi biết phải xuống núi, cả ngày ăn không ngon đêm ngủ cũng không yên.
Sau núi Thiên Lang có một cái hồ có dạng nửa vầng trăng, nên được đặt tên là Bán Nguyệt. Lúc này, dưới tán cây xanh tốt bên hồ Bán Nguyệt, có một nữ tử thân mặc váy áo lông ngỗng màu vàng đang dựa vào thân cây, hai mắt nhắm chặt, chân trần, trên khuôn mặt trắng mịn tràn đầy buồn bã.
Bỗng nhiên, từ phía sau truyền đến một giọng nói trầm ổn.
"Tiểu Thất."
Hàng mi lay động, Thời Thất chậm rãi mở mắt, con ngươi đen tuyền như phủ màn sương.
"Sao lại ngủ ở đây?" Nam tử đi đến mặt mày tuấn dật, đứng trước mặt Thời Thất liền che hết ánh nắng.
Thời Thất dụi dụi mắt, nhỏ giọng đáp lại: "Có chút mệt."
Khi thấy thần sắc nàng, không nhịn được thở dài, nói: "Đã đến lúc bói nhiệm vụ rèn luyện của muội rồi, phụ thân bảo ta mang muội về."
Nhiệm vụ rèn luyện đều được bói ra từ trì toán*, nói đơn giản thì chính là dựa vào vận khí của bản thân. Mà Thời Thất... Từ nhỏ đã rất xui xẻo, lúc này nghe Tứ ca nói thế, tim thót lên tận họng.
*ao bói
"Tứ ca... " Thời Thất ngửa đầu nhìn Thời Tứ, giọng run lợi hại, hỏi: "Chắc là sẽ không... Không bắt muội đến dương tộc giết dê chứ?"
Dương tộc là kẻ thù của lang tộc, bọn họ ở phía bắc núi Kỳ Lân, đối diện với lang tộc. Khi Thời Thất còn nhỏ từng gặp một con dê, con dê kia bốn chân rắn chắc, cực kỳ lợi hại, dễ dàng đá vỡ đầu một con hươu sao. Tới bây giờ chỉ cần nhớ lại thôi, tứ chi nàng đã lạnh ngắt nhũn cả ra.
Dê thật đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả đám ngỗng trắng ở phía tây nữa.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của tiểu muội, Thời Tứ vừa đau lòng lại vừa buồn cười, hắn đưa tay bế nàng lên, dịu dàng nói: "Đừng sợ, chúng ta là sói sao lại phải e sợ đám dê trắng ăn cỏ kia."
Nhưng mà... đúng là nàng e sợ đám dê trắng ăn cỏ kia a.
Khi Thời Tứ đến trì toán, ngoài hai người bọn họ, người trong tộc đã đến đông đủ. Thời Thất nhìn cái ao nước đen kịt kia, cảm thấy thật đáng sợ.
"Đừng thất thần nữa, mau đến nhận thạch toán*, quá giờ sẽ không may mắn."
*đá bói
Thời Thất bị kéo đến trước trì toán, trưởng lão làm như không thấy vẻ mặt tái nhợt của nàng, đặt thạch toán màu trắng hình tròn vào tay nàng. Tảng đá trơn nhẵn, sờ thấy lành lạnh, nàng liền cứng người, hàng mi dài lay rộng, quay qua nhìn xung quanh, phát hiện ánh mắt đầy chờ mong của mọi người trong nhà.
Không thả không được rồi...
Thời Thất ôm tảng đá ở trước ngực, nhắm mắt thầm cầu may, thở sâu, thả tảng đá vào giữa ao.
Ao nước đen trước mắt nổi lên những vòng tòn lăn tăn, một lúc sau, thạch toán từ từ bay lên, Thời Thất nhìn chằm chằm, tim đã nhảy lên tận họng, trưởng lão đỡ lấy thạch toán, ánh mắt nhìn chữ ở phía trên, một lát sau, ánh mắt chuyển đến người Thời Thất.
"Trưởng lão, kết quả thế nào?"
Thời Thất nắm chặt tay, sống lưng thẳng tắp.
"Ba nhiệm vụ rèn luyện lần lượt là. . ."
Thời Thất thở gấp, không chớp mắt.
"Thứ nhất: Bắt được tộc trưởng linh dương trại trấn linh giới."
Linh dương trại. . .
Linh dương trại. . .
Dương trại. . .
Dương. . .
Hức.
Đại não Thời Thất thiếu dưỡng khí, hụt chân lảo đảo về phía sau khó khăn lắm mới đứng vững.
"Thứ hai, lấy được roi của dương trưởng lão."
"Thứ ba, lấy được lông đuôi màu đỏ của tộc trưởng tộc Bạch vũ Bạch Linh Linh."
"Ba nhiệm vụ rèn luyện thiếu một cũng không được tính, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ mang vật phẩm về mới được trở về núi Thiên Lang, trong khi thực hiện không được tìm người trong tộc đến giúp đỡ."
Mũi Thời Thất đỏ ửng, cố gắng không khóc.
Nàng thật xui xẻo. . .
Nàng sợ nhất chính là ngỗng phía tây với dê phía bắc, một thì kéo bầy kéo đàn, đập cánh phành phạch; một thì có sừng đen thùi trên đầu, đâm thủng bụng hươu sao, con sói nhỏ vừa trưởng thành như nàng đừng nói bắt được, sợ còn chưa tiếp cận được, thì đã bị. . . giết rồi!
Còn Bạch vũ tộc kia yêu lông như mạng, bình thường không cẩn thận bị người chạm phải liền dùng khổ hình chăm sóc lại, trộm ư? Không thể nào không thể nào.
Thấy Thời Thất khóc đến khổ sở, đám huynh trưởng đều đau lòng.
Bọn hắn nhìn tiểu muội từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cho bú sữa thì lúc nào cũng chú ý chăm nom, thực sự rất thương nàng, nhưng giờ lại không thể ra mặt, đây là chuyện mà mỗi người của lang tộc đều phải trải qua, chỉ khi học được đơn độc sinh tồn mới có thể độc chấn một phương, trở thành một con sói mạnh mẽ.
Thời Thất cũng hiểu được đạo lý này, nàng khóc thút thít trở về tẩm cung*, khóc thút thít thu thập hành lý, khóc thút thít rời khỏi lang cung.
*phòng ngủ của ẻm
Không ai đến tiễn nàng.
Thời Thất nhát gan, tính nết lại mẫn cảm, nếu bọn họ đến tiễn, sẽ lại khổ sở một trận.
Khi sắp rời khỏi núi Thiên Lang, nàng dừng bước nhìn lại nơi sống từ nhỏ đến lớn.
Ngọn núi này vô cùng hùng vĩ rộng lớn, đỉnh núi chọc trời, cỏ cây tươi tốt, thú hiếm thành bầy, nơi cao nhất chính là lang cung, Thời Thất đong đầy nước mắt, mi dài chớp, nước mắt trong suốt chảy dài hai bên má.
Thời Thất khụt khịt, ở lang tộc, khi đi săn ở ngoài đám sói mới lớn thường tụ lại cùng nhau chăm sóc đệ muội*, thế nên Thời Thất thích mấy ca ca hơn cả cha mẹ. Thân là đứa nhỏ nhất, nên có gì tốt sáu ca ca đều giữ lại để cho nàng, tuy nàng vô dụng lại thích khóc, nhưng các huynh đều không ghét bỏ, trong khi phụ thân thì lại có chút không hài lòng. . .
*em trai em gái
Thời Thất lau nước mắt, kéo túi trên vai rời khỏi núi Thiên Lang.
Đến khi trở về. . .
Nàng nhất định sẽ thật dũng cảm, trở thành một con sói kiêu ngạo.
Lời tác giả:
Nữ chính tên Kinh Thất, à quên, Thời Thất, chỉ được cái đáng yêu, giống như làm từ nước, rất thích khóc lóc thút thít, nhưng sau này có đỡ hơn, nhưng ta cảm thấy cũng được nên không thay đổi.
Chương một hơi ngắn, sau này sẽ dài hơn (antueee, đừng mà, chưa chi tui đã muốn bỏ hố mà đi rồi), là một câu chuyện ngắn, nếu mọi người thích một ngày một chương, nếu không cách ngày một chương _(:з" ∠)_.
Vốn ban đầu ta muốn viết chính là 《 Sói xám vui vẻ 》.
Ta:. . . . .
Ta thực rất muốn viết một cuốn mà động vật là nhân vật chính a a_(:з" ∠)_.
Lời editor: Chương 1 có vẻ chán nhưng ace đừng nản, mấy chương sau cũng hay lắm :'>.