• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa trưa được dọn lên với phá lấu, thịt ba chỉ luộc, canh xương nấu rau muống và hai món rau nữa, kèm theo bình rượu nhỏ. Nhà tuy có khách, nhưng vị khách quý nhất lại là nam tử nên mọi người cũng không ngại ngùng gì lắm. Mâm cơm vẫn phải chia. Hiểu Linh cùng Vân Sương, Ngọc Lan, Lưu Minh và Tiểu Đông ngồi một bàn.

Hiểu Linh đạo đãi khách gắp món phá lấu cho Vân Sương và Ngọc Lan. Rồi rót rượu ra mấy chiếc chén nhỏ. Cười nói:

- Đây là món phá lấu mà mọi người chờ đợi. Nhà ta cũng không có cái quy định thực không nói gì đó. Nên mọi người cứ tự nhiên thôi.

Vân Sương cũng rất tò mò về món phá lấu này. Phải biết rằng đường đệ của hắn ăn uống khẩu vị cũng rất cẩn thận. Không phải bất kỳ món gì cũng lưu lại được ấn tượng với đệ ấy. Gắp một miếng cho vào miệng, Vân Sương không khỏi ngạc nhiên về mùi vị của món ăn này. Nếu không phải biết từ đầu nó được chế biến từ nội tạng lợn, thứ mà ngoài gan, tim thì đều bị bỏ đi hết vì không có cách nào làm sạch được, thì hẳn hắn đã phải hỏi món này làm từ thứ gì rồi. Hương vị đậm đà, lại không phải của bất kỳ thứ gia vị nào mà Vân Sương hắn từng biết, chỉ có chút cảm nhận được có mùi quế trong đó. Hắn không nhịn được hỏi:

- Hiểu Linh muội, món này muội cho gia vị gì vậy. quả thực rất đặc biệt. Hơn nữa mùi vị cũng không thể lẫn vào đâu được.

Hiểu Linh mỉm cười:

- Hương vị đặc trưng một phần đó là do nội tạng đưa đến. Ta cũng có một loại gia vị thêm vào nên càng đặc trưng hơn.

Vân Sương và Lê chưởng quầy nhìn nhau một cái rất nhanh rồi cười hỏi:

- Nha. Là gia vị kiểu gì vậy? Liệu có được coi là bí phương? Gia vị đó có thể áp dụng cho các món ăn khác sao?

Hiểu Linh tay rót ly rượu cho Ngọc Lan, cũng thong thả đáp:

- Bí phương thì không dám nói, nhưng cũng áp dụng được cho vài món ăn khác như thịt áp chảo… à… nói đến gia vị kia, có lẽ cũng rất hợp với nước phở của quý Lâu.

Biết được hai vị thương gia này lại hứng thú với húng lìu mình điều chế rồi. Nhưng là với phối phương cực đơn giản kia, Hiểu Linh không biết có nên bán công thức, hay đơn thuần tặng họ đổi lấy một mối giao tình. Đang suy nghĩ một chút thì Lê chưởng quầy đã nói:

- Vậy chẳng hay Hiểu Linh muội có đồng ý bán cho chúng ta phối phương của thứ gia vị này, cũng như cách chế biến món phá lấu này hay không? Ta nghĩ nó sẽ bán rất chạy nếu cung ứng cho bình dân tới ăn. Không giấu gì muội, Phúc lạc lâu bán hàng đều cho dân chúng tầm trung trở lên. Nếu có món ăn này, hẳn là dân chúng nghèo một chút cũng sẽ đến ăn. Giá mua phối phương như cũ.

Nói tới đây, Hiểu Linh dứt khoát tặng húng lìu cho bọn họ đi. Dù sao thứ này điều chế vô cùng dễ, không hề phức tạp như thập tam hương. Nhưng cô không muốn đưa ra cách làm phá lấu. Món ăn này giá rẻ, phù hợp với dân chúng nghèo, cô còn định làm bán một chút. Cô nghĩ món này cũng không hợp bán ở lâu. Hiểu Linh cười cười:

- Ta không phải thứ gì cũng bán. Phối phương của gia vị kia, ta tặng hai vị đi. Dù sao nó cũng đơn giản. Còn phá lấu, nếu biết cách làm sạch nội tạng thì cũng không khó nấu. Tuy nhiên, ta nghĩ quý lâu không nên bán món ăn này.

Vân Sương giật mình nhìn Hiểu Linh. Người này quả nhiên không đơn giản, còn có thể tặng phối phương sao. Tại sao nàng nói món ăn phá lấu kia không hợp buôn bán ở Phúc Lạc lâu đây.

- Tại sao muội nói món ăn này không hợp ở bổn lâu. Ta còn đang nghĩ nhờ nó để lôi kéo tầng lớp dân làm công ở bến tàu đến ăn đây. Một bát này với hai chiếc bánh ngô chừng 6,7 xu, hẳn là bán tốt.

Hiểu Linh cười cười, đáp:

- Ta chỉ muốn hỏi huynh một câu thôi: Nếu đi đến một nhà hàng, phía dưới ngồi đều là những người nghèo, ăn uống thô lỗ, ầm ĩ… liệu một người có thân phận như huynh còn muốn bước vào hay không?

Trong đầu Vân Sương và Ngọc Lan lập tức bật ra câu trả lời: không muốn. Ngay sau đó giật mình khi hiểu được dụng ý của Hiểu Linh. Vân Sương tự tay mình rót một ly rượu đưa lên kính Hiểu Linh:

- Hiểu Linh muội, chén này muội phải uống với ta. Đa tạ lời chỉ điểm của muội. Thiếu chút nữa ta vì một chút lợi ích trước mắt mà không biết đánh đổi thứ gì rồi.

Hiểu Linh nâng chén uống cạn, đáp:

- Nên là ta nói: không phải thứ gì ta cũng bán. Huynh cũng nên như vậy. Không phải thứ gì cũng muốn mua bán.

Vân Sương cười cười:

- Đạo lý này ta còn phải học hỏi nhiều.

Nói rồi, hắn quay sang đường đệ từ nãy vẫn im lặng ngồi ăn, nói:

- Minh nhi, chẳng phải đệ nên kính Hiểu Linh và Phạm phu lang một chén để cảm ơn thời gian qua đã chiếu cố đệ sao?

Lưu Minh nghe thấy đường ca nói vậy, ngước mắt ngạc nhiên nhìn ý cười trong mắt huynh ấy, gương mặt bỗng chốc đỏ hồng, lúng túng rót thêm rượu vào mấy chiêc chén.

- Hiểu Linh muội, Tiểu Đông ca, ta kính hai người một ly. Cảm ơn hai người và đại gia thời gian qua đã chiếu cố ta và Tiểu Nhã. Thời gian ở đây ta thực sự rất vui vẻ.

Tiểu Đông lúng túng cầm ly rượu lên, cũng không biết làm sao nhìn sang Hiểu Linh. Cô cười cười, cầm ly rượu, đáp:

- Minh huynh quá câu nệ rồi. Thời gian huynh ở đây cũng giúp đỡ gia đình ta rất nhiều. Ta còn phải kính huynh một chén. Chúc huynh mọi sự như ý, bình bình an an.

- Đa tạ lời chúc của muội. Sau này nếu rảnh rỗi, mong muội cho phép Tiểu Đông, Lập Hạ, Tiểu Hàn đến trấn thăm ta một chút.

Lưu Minh cười rộ, hai bên má hồng hồng không rõ do ngượng ngùng hay do rượu càng làm nổi bật làn da trắng nõn. Đôi mắt lung linh ngập nước. Vốn hắn luôn đem lại cho người khác cảm thấy dịu dàng, trầm tĩnh. Nay lại khiến mọi người ngẩn người vì sự hoạt bát, trẻ con của mình.

Bữa tiệc kết thúc, mọi người cũng chỉ hàn huyên đôi ba câu rồi Hiểu Linh tiễn khách về trấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK