• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết

Tập 1: Một không làm, hai không nghỉ, ba không quay đầu

Chương 7: Ta họ Lãnh

Người dịch: Robin Lee
Nguồn: tangthuvien.vn

Trong thời gian này, kế hoạch “thu dọn” đã gần hoàn tất, mùi hôi thối trên người Kinh Bố Đại tướng quân càng lúc càng nặng, đứng từ xa ngửi liền biết ngay là hắn, có điều bản thân hắn lại càng ngày càng không ngửi ra.

Có người nghi ngờ hắn bị điếc mũi.

Thực ra không phải.

Những ngày này, hắn từng suýt bị ám sát ba lần (không tính người chưa đến gần hoặc chưa ra tay, không thì không tài nào đếm xuể).

Một lần khi hắn nửa đêm đi vệ sinh.

Vừa bước vào nhà xí, đột nhiên hắn cảm thấy trên nóc có người, nhưng cái mũi hắn lại nói với hắn, dưới hố phân có mùi hôi của người, cho nên hắn lập tức nhảy lên trên, cùng lúc tung song chưởng tấn công kẻ trốn trên nóc nhà và tránh được một kích của sát thủ nấp dưới hố phân.

Lần khác xảy ra vào dịp tết Nguyên Tiêu khi hắn đang ngắm hoa đăng.

Hắn đứng giữa đám đông, chúng đệ tử của Đại Liên Minh lần lượt đến chào. Trên đường đi, hắn say mê thưởng thức hoa đăng, tâm tình thư thái. Đột nhiên trong đám đông, một tiểu cô nương rụt rè hỏi mẹ.

- Cái kia là gì thế ạ? Vì sao trong hố lại có chiếc đèn sáng như bạc?

Kinh Bố Đại tướng quân chợt cảm thấy sát khí.

Hắn tức thì quay đầu lại, chỉ thấy một người đang đặt một ống tiêu bên thân ngựa, đuôi tiêu chĩa thẳng vào cổ hắn.

Hắn vội nghiêng đầu, là một mũi Hàn Mang, không đâm trúng chỗ yết hầu yếu hại trên thân thể hắn.

Hắn lập tức hạ lệnh:

- Phải tóm được hắn bằng mọi giá, bất kể sống chết!

Kết quả sau đêm Nguyên Tiêu đó, mười một người vô tội chết oan, ba mươi bảy người bị thương, có ba thai phụ, sáu trẻ em (bao gồm cả bé gái khi nãy chỉ ra trong ống tiêu giấu ám khí).

Gã thích khách kia bị Tiêu Kiếm Tăng chém chết tại trận.

Đao pháp của Tiêu Kiếm Tăng chỉ biết giết người, không biết đả thương người.

Lần thứ ba là khi Kinh Bố Đại tướng quân lên miếu Phật tổ dâng hương.

Hương vòng cháy đượm, hắn đang định rút một quẻ, chợt lờ mờ nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ phát ra từ pho tượng Phật tươi cười cầm hoa trên điện thờ.

Hắn ra quyết định trong gang tấc, ném thẻ trúc trong tay đi, xuyên qua cặp mắt khép hờ của bức tượng, đâm trúng cổ họng tên sát thủ nấp sau bức tượng.

Hắn cầm tấm thẻ dính máu đi so số, rút lời phán, lúc đó mới biết đó là quẻ “gặp hung hoá cát.”

Dĩ nhiên hắn cao hứng vô cùng, lệnh cho toàn bộ hoà thượng, khách đến dâng hương và các thủ hạ truyền ra ngoài rằng:

- Không ai giết được Kinh Bố Đại tướng quân, ông ta có thê tử, có nhi nữ, có gia nghiệp, có thế lực, lại có Bồ Tát phù hộ.

Sau khi “thanh lý” sạch sẽ đám người này, mỗi lần nhìn thấy ánh mặt trời, hắn lại nhớ tới tiểu cô nương kia, xinh đẹp, dịu dàng, tinh khiết, rụt rè, ngây thơ.

Tiểu cô nương tên Ân Động Nhi.

Nàng đến từ kinh thành.

Nàng là người Tiêu Kiếm Tăng yêu thương hết mực.

Kinh Bố Đại tướng quân sai Lý Các Hạ và Đường Đại Tông đi dò la về tiểu cô nương, họ tra được chừng đó.

Như vậy đủ rồi.

Đại tướng quân không đợi được nữa, hễ nghĩ đến thân thể trẻ trung mơn mởn, toả nắng ấm áp kia, hắn cảm giác như cạo đầu tái sinh.

Hắn có rất nhiều thiếp thất. Ngoại trừ phu nhân Tống Hồng Nam có cưới hỏi đàng hoàng, những người còn lại hễ hắn thấy xinh đẹp là bắt về, đương nhiên hắn chơi chán rồi thì không đoái hoài gì đến họ nữa.

Có lần một sủng thiếp kém hắn bốn mươi lăm tuổi lén dẫn nam nhân về, hắn làm như không biết, sau đó trực tiếp bắt gian tại trận.

Hắn sai người lột sạch quần áo của đôi gian phu dâm phụ, lôi ra phố thị, bắt làm chuyện ô nhục, sau đó mới hạ lệnh dùng đá ném chết, trừ phi hán tử kia chịu dùng roi đánh chết nữ tử trước bàn dân thiên hạ.

Hán tử quả nhiên đồng ý để bảo toàn tính mạng của mình, nữ tử bị roi đánh đến chết.

Tất nhiên hán tử đó về sau cũng mất mạng.

Lần này hắn hạ lệnh cho Lôi Đại Cung, Thố Hoà Thượng và Cẩu Đạo Nhân bắt Tiêu Kiếm Tăng lại.

“Xạ Nhật Thiên Vương” Lôi Đại Cung, “Nhất Liễu Bách Liễu” Thố Đại Sư, “Nhất Tử Bách Liễu” Cẩu Đạo Nhân, cả ba tuy hết sức im hơi lặng tiếng, nhưng vẫn không ám toán được Tiêu Kiếm Tăng.

Họ vừa đến gần, Tiêu Kiếm Tăng tức thì rút đao:

- Các ngươi toả ra sát khí.

Sau đó hắn chợt ngửi thấy mùi hôi.

Quả nhiên là Kinh Bố Đại tướng quân, hắn giậm chân bước tới như một con gấu.

- Ta biết Ô Cung Thố Cẩu không chế trụ được ngươi.

Khi hắn nói chuyện, hai mắt sáng rực, tựa như mọi sự xấu xa trên người hoàn toàn không làm lu mờ thị tuyến của hắn.

- Trừ phi ngươi tự nguyện bó tay chịu trói.

- Nếu ngươi muốn giết ta...

Tiêu Kiếm Tăng nói.

- Ta chỉ còn cách liều mạng đối phó.

- Ngươi đấu không lại ta đâu. Chống đối ta sẽ không có kết cục tốt. Đầu hàng mới là thông minh. Ngươi vất vả công cao, ta sẽ không làm khó ngươi.

- Rất nhiều người vất vả công cao hơn ta, kết cục vẫn là chết không chỗ chôn!

Tiêu Kiếm Tăng đáp.

- Ta chỉ không ngờ ngay cả ta ngươi cũng không tha.

- Ta chỉ sai ba người họ đánh lạc hướng ngươi thôi.

Kinh Bố Đại tướng quân nói.

- Ân Động Nhi đã rơi vào tay ta rồi.

Đúng lúc này, Đường Tiểu Ô xuất hiện.

Ân Động Nhi nằm trong tay hắn, yếu ớt vô lực, sai lầm ở chỗ không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tiêu Kiếm Tăng cắn môi dưới đến bật máu.

- Thế nào? - Kinh Bố Đại tướng quân nhướng mày, - Ngươi đầu hàng, ta thả cô ả.

Ân Động Nhi kêu lên:

- Không được! Huynh đừng nghe lời hắn! Hắn khống chế huynh rồi nhất định sẽ giết muội! Hắn là tên hỗn đản!

Kinh Bố Đại tướng quân một tay bóp cổ Ân Động Nhi, khẽ dụng lực, nghe “cách” một tiếng, Tiêu Kiếm Tăng điên cuồng thét lên:

- Đợi đã!

Kinh Bố Đại tướng quân dừng tay, hỏi hắn:

- Thế nào?

Tay Tiêu Kiếm Tăng run rẩy không ngừng.

Đột nhiên Kinh Bố Đại tướng quân rút chuỷ thủ ra, cứa một vết lên má Ân Động Nhi, máu đỏ chảy xuống, tương phản trên làn da có lúm đồng tiền trắng như tuyết.

- Quyết nhanh lên - Kinh Bố Đại tướng quân nói - Trước giờ ta không biết nhẫn nại là gì đâu.

Tiêu Kiếm Tăng như bị đao cứa vào tim, nghiến răng ken két.

- Ngươi thân là một Đại tướng quân mà lại dùng thủ đoạn này...

Kinh Bố Đại tướng quân giơ dao, huơ huơ trên mặt Ân Động Nhi.

- Dừng tay!

Tiêu Kiếm Tăng hốt hoảng kêu lên.

- Hửm?

Dao của Kinh Bố Đại tướng quân dừng giữa không trung nhưng tay trái vẫn bóp cổ Ân Động Nhi.

- Ta có thể đầu hàng - Tiêu Kiếm Tăng giọng nói đứt quãng - Nhưng ta có điều kiện.

- Nói đi.

- Thứ nhất, ngươi không được giết Ân Động Nhi, - Tiêu Kiếm Tăng vắt óc nghĩ ngợi, muốn giành chút lợi thế - cũng không được làm cô ấy bị thương.

- Được thôi! Điều thứ hai là gì?

- Không được giết ta, - Tiêu Kiếm Tăng nói, - Ta sẽ đưa Động Nhi cao chạy xa bay, tuyệt đối không oán giận ngươi.

- Được! - Kinh Bố Đại tướng quân nói, - Ta chỉ cần ngươi không chống đối ta.

- Ngươi lấy gì bảo đảm?

Tiêu Kiếm Tăng nghi ngờ.

- Ngươi muốn ta bảo đảm thế nào?

- Ngay hôm nay ngươi hãy lập thệ - Tiêu Kiếm Tăng nói - Ta không tin lời nói miệng của ngươi, vô căn vô cứ.

- Được ta sẽ không giết Tiêu Kiếm Tăng hay phương hại Ân Động Nhi, trời cao làm chứng, nếu làm trái lời thề, nguyện bị trời phạt sét đánh, ngũ lôi giáng xuống đỉnh đầu, một nhà lớn bé không được chết yên ổn. Ngươi vừa lòng chưa?

Kinh Bố Đại tướng quân chầm chậm buông từng chữ.

- Ngươi không được oán giận ta! Nếu ngươi không đầu hàng, ta sẽ giết Ân Động Nhi trước, sau đó sẽ tự tay giết ngươi, ngươi có bay lên trời cũng đừng hòng thoát!

Chuyện đến nước này, Tiêu Kiếm Tăng chỉ còn cách buông đao.

Đao vừa rời tay, Cẩu Đạo Nhân và Thố Hoà Thượng lập tức chế trụ hắn, phong bế huyệt đạo của hắn.

Ân Động Nhi ai oán thét lên.

Tiêu Kiếm Tăng không phát ra được tiếng nào.

Cẩu Đạo Nhân và Thố Hoà Thượng sử dụng thủ pháp đặc biệt rất được Đại tướng quân ưa dùng để đánh đập hắn, chỉ chốc lát, hán tử phong tư anh tuấn, khí thế bức người, cứng như gang thép khi nãy hoàn toàn biến dạng, không những không còn nhìn ra một hán tử, thậm chí còn không giống người.

Lúc này cho dù được giải huyệt hắn cũng không đứng lên nổi, bởi lẽ trên người hắn không còn chỗ xương nào lành lặn.

Ân Động Nhi đau đớn kêu lên:

- Ngươi...ngươi nuốt lời!

- Ta đâu có nuốt lời.

Kinh Bố Đại tướng quân buông Ân Động Nhi ra, lấy tay xoa xoa cái đầu trọc.

- Ta đâu có giết hắn, cũng chẳng đụng đến cọng lông của hắn, là thủ hạ của ta làm đấy chứ. Cô không thấy à? Hoàn toàn do họ làm, ta không hề động tay. Cho dù họ giết hắn cũng chẳng liên quan đến ta. Với cô cũng vậy thôi.

Ân Động Nhi lao đến chỗ Tiêu Kiếm Tăng, bi phẫn và tuyệt vọng rơi nước mắt:

- Đồ bỉ ổi!

Tiêu Kiếm Tăng gắng gượng rên rỉ:

- Mau...chạy...đi...

- Chạy?

Kinh Bố Đại tướng quân cười ha hả:

- Chuyện bỉ ổi hơn ta còn chưa làm, tính chạy đi đâu?

- Ngươi! Ngươi đã nói...sẽ...thả...cô ấy...!

Mọi ước nguyện bộc lộ qua cặp mắt đầy phẫn nộ của Tiêu Kiếm Tăng.

- Ngươi...sẽ...gặp...báo...ứng...

- Phải, ta sẽ thả cô ta, nhưng không phải bây giờ.

Kinh Bố Đại tướng quân xoa xoa cái đầu trọc, dường như muốn cọ xát ra lửa.

- Chờ ta làm xong chuyện bỉ ổi hơn, ta nhất định sẽ thả. Còn báo ứng hả, từ trước đến nay quỷ thần đều bảo hộ ta, việc quái gì ta phải sợ?

Bốn người Ô, Cung, Thố, Cẩu như sủng vật ngoan ngoãn hiểu chuyện, nối đuôi nhau tế nhị đi ra ngoài.

Họ đứng chờ ở cổng.

Từ bên trong truyền ra tiếng la hét thảm thiết của Ân Động Nhi, khiến cho bốn tên sát thủ giết người không chớp mắt này cũng có chút nghe không lọt tai. Họ còn nghe thấy tiếng thở dốc như dã thú của Kinh Bố Đại tướng quân, hắn hỏi đi hỏi lại liên tục:

- Thế nào? Còn bảo ta hỗn đản nữa không? Hả? Đấy ngươi xem, không phải ta đả thương ả, là ả không biết điều hưởng thụ. Ta có giết ả đâu? Ta chỉ cưỡng hiếp ả thôi, ta cũng đâu có thề sẽ không cưỡng hiếp ả...

Những lời về sau càng nghe không nổi.

Khi Kinh Bố Đại tướng quân xong việc đi ra, bước chân có phần loạng choạng. Bốn người nhìn tấm lưng to như gấu của hắn, có thể tưởng tượng nỗi thống khổ hắn giày vò trên thân thể thiếu nữ.

Khi họ quay lại gian thạch thất để “thu dọn hiện trường,” “lo liệu hậu sự,” phát hiện tiểu cô nương toàn thân đầy máu, thân thể loã lồ, tóc tai rũ rượi, đang lẩm bẩm gì đó ai nghe cũng không hiểu, nếu ngẫu nhiên nghe hiểu một chữ sẽ cảm thấy kinh hoàng.

Tiêu Kiếm Tăng trước giờ luôn kiên cường như đá nay đã cắn lưỡi tự vẫn.

Từ khi Kinh Bố Đại tướng quân giết Lãnh Hối Thiện cướp ngôi Tổng minh chủ đến khi hắn ổn định đại cục, đánh cho các bang phái khác không thể chống trả, từ lúc hắn cấu kết với quan thương, độc bộ thiên hạ, “thanh lý môn hộ,” xua tan dị nghị, đến khi Tiêu Kiếm Tăng, người cùng hắn đánh chiếm Đại Liên Minh từ khi mới mười một tuổi cũng bị “nhổ cỏ tận gốc,” tổng cộng hai mươi năm đã trôi qua.

Tuế nguyệt hai mươi năm, đủ khiến hồng nhan biến lão, hạt mầm thành đại thụ, tóc đen bạc trắng.

Trong khoảng thời gian đó xảy ra không ít “bạo loạn,” các mũi nhọn đều chĩa về Kinh Bố Đại tướng quân.

Lần này, thái học sinh và thư sinh ở các thư việc từ khắp nơi lên tiếng bàn chuyện quốc sự, lời lẽ phẫn nộ mà đanh thép cẩn trọng, trong số đó đâu đâu cũng thấy những lời tố cáo Kinh Bố Đại tướng quân lạm dụng quyền thế hoành hành ngang ngược.

Kinh Bố Đại tướng quân quyền khuynh một cõi, đã quá quen với sóng to gió lớn chốn võ lâm, đối với những vụ “bạo loạn” nho nhỏ này, hắn hoàn toàn không để vào mắt, chỉ lệnh cho Phủ Doãn Lộ Tuyển Thắng, Đô Giám Trương Phán đi bắt vài “thủ lĩnh” đầu sỏ gây náo loạn vào lao ngục, tra tấn đến mức chỉ còn lại chút hình người.

Nhưng hành động đó lại khiến cho các thái học sinh vốn đang phẫn nộ và có cốt cách cứng cỏi kích động bản sắc của người đọc sách, liều mạng đánh đến cùng. Một nhóm do một người có uy tín là Tô Thu Phường dẫn đầu, quyết tâm kéo tới phủ nha kỹ trường cầu kiến Phủ Doãn Trần Tinh, nếu Phủ Doãn cự tuyệt, họ sẽ không rời khỏi kỹ trường. Một nhóm khác do Trương thư sinh, một người văn võ song toàn lãnh đạo mười bảy vị thái học sinh, văn nhân, danh sĩ, thư sinh, tất cả kéo đến kinh thành dâng huyết thư, cầu xin triều đình thực thi chính nghĩa vì dân chúng.

Như vây “đội quân” chia thành hai lộ. Trương thư sinh dẫn một đoàn người hừng hực khí thế xuất phát, bách tính vui mừng đợi họ xuất hiện, xếp thành hàng dài hai bên đường, reo hò đưa tiễn. Tô Thu Phường dẫn ba trăm ba mươi mốt người đến nha phủ viết thư, dâng cáo trạng, không thu được kết quả, liền lợi dụng dịp “Thần Tiên Hội” của “Thanh Ngưu Quan,” kêu gào khóc lóc trong các cửa tiệm, lên án ác bá, kể tội kẻ xấu, cho dù là “ác bá” hay “kẻ xấu,” trong lòng mọi người đều hiểu họ đang ám chỉ ai, cho nên càng xuất tiền xuất lực, hô hào trợ giúp, hết lòng ủng hộ.

Sự kiện này tự nhiên sôi sục lan rộng, truyền tới tai Kinh Bố Đại tướng quân.

Hắn không kinh không hoảng, đứng trên tường thành nhìn xuống, chỉ thấy một đám dân chúng như con sâu cái kiến xôn xao nhộn nhạo, liều mạng đi làm chuyện không rõ sống chết. Trước đó hắn nghe nói có không ít thái học sinh từ các huyện kéo nhau lên kinh tố cáo nên đã sớm sai tay chân đi diệt khẩu vài người, huống chi khi nghe tin những nơi như Lão Cừ Trấn có loạn dân bạo động, hắn cũng phái người đi trấn áp. Hắn đã có kinh nghiệm phong phú với những chuyện này, bình tĩnh chỉ huy đối phó.

Lúc này Phủ Doãn thấy sự việc nghiêm trọng nên phái Giáo Uý Tăng Hồng Quân đi hỏi ý kiến Kinh Bố Đại tướng quân.

- Đây chỉ là chuyện vặt. Quá đơn giản. Ta đã sớm phái người đi trà trộn vào đám dân lên kinh thành đó từ trước, trên đường đi sẽ xử lý chúng một lượt, nguỵ trang thành chuyện tốt do sơn tặc cường đạo làm, rồi để lại mật tín, tiết lộ cho quan sai địa phương rằng chúng lên kinh cấu kết với gian thần, ý đồ mưu phản, nhân tiện có thể mượn sức hảo bằng hữu trên triều, loại trừ kẻ thù cũ, quả là nhất cử lưỡng tiện, một mũi tên trúng hai đích!

Kinh Bố Đại tướng quân thong thả nói.

- Thực hiện kế thay mận đổi đào ở chỗ này lại càng dễ giải quyết. Nhân lúc chúng đang ầm ĩ dưới kia, chúng ta phái vài người lẻn vào, hễ thấy cơ hội lập tức rút đao gây sự, để họ náo thành chuyện máu đổ lệ rơi, vừa vặn cho chúng ta lý do đường đường chính chính phái nha dịch, bộ khoái bắt hết loạn dân đả thương người lại, quy cho chúng tội gây náo đông mưu phản, danh chính ngôn thuận một mẻ tóm gọn, thành sự mĩ mãn. Mấy gã thư sinh đó làm được gì nào?

Tăng Hồng Quân nghe xong thiếu điều quỳ mọp xuống.

- Ti chức lập tức quay về hồi bẩm với đại nhân, chắc chắn đại nhân sẽ cao hứng. Có điều chưa rõ Đại tướng quân định phái người nào đi châm lửa?

- Người làm được việc không nhiều, mục đích là phải gây náo loạn càng lớn càng tốt, lại bảo bảo đảm không hỏng chuyện.

Kinh Bố Đại tướng quân lầm rầm suy tính.

- Chắc chắn chỉ có “Nha Đầu Tử” Trần Tam Ngũ Lang là được việc.

Quả nhiên một đám người nộ khí xung thiên, náo động đến tận chiều tối vẫn chưa giải tán, mà người tụ tập lại càng đông, sự việc càng lúc càng khó kiểm soát. Họ chỉ cầu công lý, không màng sinh tử.

Kinh Bố Đại tướng quân đứng từ trên cao nhìn xuống toàn cảnh, chỉ huy đại cục, một đám quan sai nha dịch nghiêm chỉnh chờ đợi, sẵn sàng xuất phát dưới sự bày binh bố cục của Tăng Hồng Quân.

Nhìn thấy Kinh Bố Đại tướng quân đứng trên tường thành, dân chúng càng kích động, lớn tiếng chửi bới.

Kinh Bố Đại tướng quân không hề tức giận, chỉ nói:

- Đây là thời cơ tuyệt hảo.

Những người ở phía tây thành lén lút đồng loạt giương cờ Ngũ Trảo.

Cờ vừa kéo lên, Trần Tam Ngũ Lang đang trà trộn trong đám đông tức thì nhận lệnh, hắn giả vờ tiến lại gần Tô Thu Phường lúc này đang bận rộn chỉ huy mọi người, theo dõi tình hình, đột nhiên xảy ra va chạm, suýt nữa xô Hạ Tĩnh Ba rớt xuống đài. Lúc đó vài học tử môn sinh chạy đến gần Hạ Tĩnh Ba, bảo hộ hắn hô hoán lên.

- Làm gì thế!

- Đánh người rồi!

Vài thủ hạ của Trần Tam Ngũ Lang lập tức xông tới, kích động bạo lực. Chúng vừa xuất chiêu, đội ngũ liền xáo trộn, kẻ chạy người la, náo loạn hết cả lên. Tô Thu Phường và các thủ lĩnh nhất tề hô lớn:

- Không được đánh!

- Đừng mắc bẫy!

- Không được đánh nhau, hỏng chuyện mất!

Trần Tam Ngũ Lang len lén rút dao, định bụng trước tiên đâm chết vài người, khiến cho tình hình hỗn loạn đến mức không thể cứu vãn. Hắn hạ quyết tâm, cầm dao xông đến chỗ Tô Thu Phường.

Đột nhiên tay hắn bị một bàn tay khác nắm lấy, giống như bị ép chặt trong khuôn đúc, không tài nào giằng ra được.

Mày trái của Kinh Bố Đại tướng quân bỗng nhiên giật giật như châu chấu nhảy, da mặt co rút, hắn thất thanh kêu lên:

- Á!

Hắn vốn tính toán kỹ lưỡng, một khi có người đổ máu sẽ hạ lệnh bình loạn ngay lập tức, thế nhưng thấy Trần Tam Ngũ Lang trong đám đông vừa động dao, chỉ chờ giọt máu đầu tiên rới xuống sẽ biến thành máu chảy ngập đường, ai ngờ hắn bị người ta chế trụ, Đại tướng quân rướn người lên, muốn nhìn xem người kia là ai, người kia bất thình lình ngẩng đầu lên, dùng hai ngón tay khẽ đẩy chiếc mũ tre lên cao vài phân, ánh mắt lạnh lẽo như điện bắt gặp ánh mắt hắn.

Kinh Bố Đại tướng quân chấn động.

Người đó không mở miệng, tung mình nhảy lên đầu thành, trong tay vẫn cầm con dao của Trần Tam Ngũ Lang và đao của hắn.

Dân chúng dưới thành ai nấy đang lớn tiếng hô hào, đột nhiên lắng xuống, trong ánh hoàng hôn, bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng không một tiếng động. Nhiều người như vậy, đông nghịt đến mức nước chảy không lọt, khi nãy còn láo nháo ầm ĩ động trời, giờ đây đột nhiên im ắng, không nghe tiếng thở, thực sự vô cùng quái lạ.

Sau khi bắt gặp ánh mắt người kia, Kinh Bố Đại tướng quân có cảm giác như mắt bị thương.

Người đó lắc mình một cái, chớp mắt đã đứng lên bờ thành trước mặt Kinh Bố Đại tướng quân, dường như chỉ hơi di chuyển một chút đã đứng vững tại nơi đó, còn cao minh hơn một bậc so với Kinh Bố Đại tướng quân.

Tất nhiên mắt của Kinh Bố Đại tướng quân không hề bị thương, nhưng hắn thấy thiếu niên này rất giống một người.

Rốt cuộc là giống ai, nhất thời hắn không nói được, chỉ cảm giác người này không những hắn từng quen biết, thậm chí còn có mối liên hệ sinh tử.

Hắn giống ai nhỉ?

Rốt cuộc là giống ai?

Cùng lúc đó, binh lính cho rằng có thích khách, liền ùa tới bao vây. Kinh Bố Đại tướng quân biết rõ kẻ đến không có ý tốt. Hắn giơ tay ngăn thủ hạ lại, hỏi:

- Ngươi là ai?

Thiếu niên đáp:

- Ta họ Lãnh.

Sau đó nhàn nhạt, lạnh lùng bổ sung một câu:

- Người đời gọi ta là Lãnh Huyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK