• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nhẹ nhàng tới kèm theo se lạnh, Lạc Quyên và Tuần Vũ bị ép ngủ chung một phòng, cảm giác chỉ có... bất lực.

Tuần Vũ : Khi có một mẹ vợ tương lai quá mong có cháu.

Lạc Quyên : Thì bà ấy sẽ đẩy hai bạn cùng một phòng, cho dù bạn còn rất trẻ chưa kết hôn.

Tuần Vũ : Và rất trong sáng.

Tuần Vũ/Lạc Quyên : Lạy chúa, con còn lứa tuổi học sinh.

bà Liệu : "..." Hai đứa bay nghĩ bậy thì có! Suy bụng ta ra bụng người! Bà đơn giản chỉ muốn hai đứa ngủ chung và không làm gì hết!

...

Lạc Quyên vẻ mặt buồn buồn ngồi trên giường, bên cạnh Tuần Vũ đang.nhìn, Lạc Quyên lập tức sát lại chui lòng Tuần Vũ,"Mẹ nói lần này đi hơn nửa năm đấy, anh thật sự không đi với em à?"Anh không đi cùng mà ở lại... cô sợ, sợ thời gian cô đi anh biến mất lúc nào không hay.

"Ba tháng, khi anh học xong anh sẽ sang với em mà, đừng xị mặt nào." Tuần Vũ véo véo cái má mịn của Lạc Quyên.

Tuần Vũ từ chối đi cùng Lạc Quyên tới mỹ vào lúc này, bởi còn ba tháng nữa là anh học việc xong, anh muốn lập sự nghiệp nữa, sau này còn nuôi cô thêm con...nhưng đành gác lại, học xong rồi sang mỹ. Mà anh hình như định sẵn hơi sớm thì phải? Haizz... kệ.

Tuần Vũ vốn không phải học sinh trong trường Khắc Uy thật, là ông Tuần bảo anh đến xem Tuần Nghiêm nên anh mới là học sinh ở đó. Thi thoảng anh tới trường xem Tuần Nghiêm thế nào, vì ông Tuần sợ Tuần Nghiêm thấy anh nhiều sẽ giận dỗi.

Đôi lúc anh nghĩ anh cũng là con của ông ấy, nhưng cách đối xử hoàn toàn khác, anh làm sai sẽ bị mắng, bị đánh, bị phạt, bị nhốt, lúc nhỏ anh đơn thuần nghĩ chỉ là ông ấy chưa quen, chưa tiếp nhận được về sau khi anh lớn anh hiểu hơn, mẹ và anh không có gì giúp ông ấy có thể thuận lợi làm ăn, còn vì sao ông ấy vẫn để mẹ và anh ở lại là lời hứa của bà nội trước khi chết.

Mẹ anh được lòng bà nội, bà nội khi còn ở Tuần gia luôn bao bọc mẹ và anh... khi chết, sợ mẹ và anh không có nơi ở, sợ vất vả nên ép ông ấy hứa.

Nghĩ tới, Tuần Vũ cảm thấy buồn, môi mím chặt,đôi lông mày nhíu lại được một bàn tay kéo ra, "Có gì cảm thấy có thể nói với em không? Anh nhăn nhó thế làm em lo." Giọng cô ngọt lại nhè nhẹ, Tuần Vũ cười, "Không có gì, nếu lo cho anh thì ngủ sớm đi."

"Nếu thế... ôm nhau ngủ nhé?" Lạc Quyên đẩy Tuần Vũ ngã ra sau, Tuần Vũ không đề phòng bị đẩy ngã dễ dàng.

"Anh nhớ ba tháng sang với em đấy nhé." Lạc Quyên khẽ nói vào tai anh, cả người cô đè lên người anh.

Cô sẽ tôn trọng quyết định của anh, tình yêu phải có tin tưởng. tư tưởng vững chắc cho tình yêu, tình yêu mới có thể chắc chắn xây lên hoàn chỉnh sau khó khăn.

Đêm ngọt ngào pha chút ngượng ngùng....

...

Sáng, mặt trời lên cao, ánh nắng nhẹ phủ xuống.

Sân bay đông đúc.

Lạc Quyên ngồi trên xe lăn, được người đẩy đi, vẻ mặt đượm buồn. Cô cầm điện thoại, nhắn một tin nhắn đi.

Đáng lẽ là bảy giờ bay nhưng đến năm giờ cô bị gọi dậy nói là bay sớm, cũng không muốn đánh thức Tuần Vũ, vì tối qua tận một giờ cô và anh mới ngủ, đành gửi tin nhắn.

Lạc Quyên suy nghĩ hồi lâu. Bà Liệu căn dặn người hầu rồi đi làm thủ tục cần thiết... Bà Liệu vừa rời đi, một người chạy lại gần người hầu đẩy xe cho Lạc Quyên, đặt đầu dao sắc vào lưng người hầu, gã ta nói gì đó với người hầu nọ, người hầu làm theo, tay cầm khăn trắng nhanh chóng bịt miệng Lạc Quyên, Lạc Quyên mải miết nghĩ, lúc phát giác thì thuốc trên khăn đã ngấm vào...

(Mấy hôm lười viết, mãi mới xong >< Đề cử + CMT ĐỂ TA ĐỠ LƯỜI, CÓ THÊM ĐỘNG LỰC NÀO!)

(À, chúc các má Thi Tốt!)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK