Mục lục
[Dịch]Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm ầm, ầm ầm!”

Trống trận đánh dồn dập, bốn phía Đại Hưng sơn đều bị quân Hán bao vây. Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn mang đến năm vạn đại quân, thêm tám nghìn bạch mã nghĩa quân còn lại của Công Tôn Toản, về số lượng thì đã vượt qua giặc Hoàng Cân , chưa nói đến tố chất binh lính cũng vượt xa quân Hoàng Cân vài lần.

Chỗ khó của trận chiến này chỉ có một, đó chính là “Đại hiền lương sư” của Trương Giác. Chỉ cần loại bỏ đi màn sấm sét giăng đầy trời kia thì trận chiến này lập tức sẽ kết thúc .

Tôn Vũ ngồi trên lưng ngựa, toàn bộ đầu óc đều tập trung suy nghĩ: Rốt cuộc phải dùng biện pháp nào?

“Tầm Chân tiên sinh, nổi trống rồi, phải tiến quân rồi!” Triệu Vân ở phía sau hắn nhỏ giọng nhắc nhở.

“Khục khục, ta ra trận ngay đây.” Tôn vũ quay lại xoa đầu Triệu Vân, nhẹ nhàng nói: “Ngoan ngoãn theo sau chủ công tỷ tỷ, không nên chạy loạn.”

“Vâng!” Triệu Vân nhu thuận gật đầu.

Tôn Vũ đeo tam thạch cung, tay cầm đại thiết chùy, ghìm ngựa xông lên. Tám nghìn bạch mã nghĩa quân liền theo hắn tiến về phía trước. Lam quang lóe lên trên đỉnh núi, Trương Lương trên đầu có hai chữ “Hoàng Cân” đi ra, lực sĩ Hoàng Cân lập tức đứng trấn thủ tại sườn núi.

Cùng lúc đó, Công Tôn Toản huơ thiết mâu lên, lam quang của “Bạch mã” bao trùm tất cả bạch mã nghĩa quân. Hai quân khi đến cách nhau ngoài một tầm tên thì dừng lại, phùng mang trợn mắt nhìn đối phương, chỉ chờ một tiếng hiệu lệnh của chủ tướng sẽ xông lên liều mạng chém giết .

Chỉ thấy tiểu đạo cô Trương Giác xuất hiện trên vách núi, mái tóc bạc của nàng tung bay trong gió. Tay trái nàng vẫn cầm chí bảo ”Thái bình yêu thuật”, tay phải cầm thanh kiếm gỗ đào, cao giọng nói: “Các ngươi còn dám tới khiêu chiến? Không sợ lôi điện của ta sao?”

Bạch mã nghĩa quân nghe thế đều hiện lên vẻ bối rối.

Nhưng trong trận Hán quân vang lên một tiếng cười to, Hoàng Phủ Tung chậm rãi đi ra, đưa tay chỉ về phía Trương Giác trên đỉnh núi, lớn tiếng nói: “Người khác sợ ngươi, nhưng ta không sợ!”

“Là ngươi...” Trương Giác nhìn thấy Hoàng Phủ Tung quả nhiên có chút hoảng hốt. Nàng khẽ cắn môi nói: “Vậy thì đánh thôi.”

“Thái bình yêu thuật” phát động, ánh sáng màu vàng sậm tỏa ra từ người Trương Giác, bốn chữ “Đại hiền lương sư” ngưng tụ lại trên đầu nàng. Nàng nâng thanh kiếm gỗ đào lên, quát lớn: “Tật!”

Một tia sét từ thanh kiếm bắn thẳng về phía Hoàng Phủ Tung.

Tôn Vũ thầm nghĩ: Ta xem ngươi có biện pháp gì chống lại sấm sét của nàng.

Nhưng Hoàng Phủ Tung không hề sợ hãi, người nàng lóe lên kim quang, trên đỉnh đầu nhảy lên hai chữ lớn - “Tận diệt”.

Ồ? Màu vàng! “Tận diệt” là ý gì? Ta nghĩ không ra. Trong lòng Tôn Vũ tò mò.

Đúng lúc này Chu Tuấn đột nhiên xuất hiện ở bên phải Hoàng Phủ Tung. Trên người nàng cũng tỏa ra kim quang, trên đầu nhảy ra hai chữ “Hoàng thiên”.

Tôn Vũ cảm thấy rất thú vị. “Hoàng thiên” lại có ý gì? Càng lúc càng khó hiểu.

Nhưng trong nháy mắt, Hai chữ “Tận diệt” và “Hoàng thiên” trên đỉnh đầu Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn rõ ràng lại hợp nhất với nhau, nối liền thành bốn chữ: “Tận diệt hoàng thiên”.

Ngay tại lúc bốn chữ sát nhập kim quang trên người các nàng lập tức chuyển thành màu ám kim.

Lại có thể như vậy...

Song nhân liên hợp kĩ, võ tướng kĩ siêu cấp ám kim sắc -“Tận diệt hoàng thiên”.

Lúc này lôi điện của Trương Giác đã bắn tới. Hoàng Phủ Tung giơ lên một tấm thuẫn bài ám kim, tia chớp đánh thẳng vào tấm thuẫn.

“Bùng” một tiếng, tia sét bị Hoàng Phủ Tung dễ dàng chặn lại.

Ta ngất, võ tướng kĩ còn có thể được hai người sát nhập? Tôn Vũ đổ mồ hôi. Ta cũng không biết Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn lợi hại như vậy. Đều do La Quán Trung viết bậy trong “Tam quốc diễn nghĩa”, trong đó miêu tả rất nhiều người không đúng. Nhưng... theo tên chiêu thức của các nàng, hẳn là một loại hình võ tướng kĩ thiên địch, giống như “Phá lỗ” của Điền Dự, chỉ có hiệu quả với một loại địch nhân nhất định.

“Tận diệt hoàng thiên” chỉ có hiệu quả với giặc Hoàng Cân thôi.Tôn Vũ thở dài, thật đáng tiếc cho một kỹ năng cấp ám kim như vậy. Thảo nào sau này thiên hạ đại loạn, Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn chẳng có vai trò gì. Các nàng chính là chuyên gia đối phó với giặc Hoàng Cân, chuyện khác đều không làm được.

Lúc này trên vách núi Trương Giác huơ kiếm gỗ đào lên. “Tật! Tật! Tật!” liên tục. Mỗi lần hô lên liền có một tia chớp đánh xuống. Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn đứng song song cùng một chỗ, cười ha ha giơ lên hai tấm thuẫn. Các nàng lấy thuẫn đỡ sấm sét, ánh sáng màu vàng sậm bảo vệ khiến cho lôi điện của Trương Giác không thể phá được tấm chắn. Không một tia chớp nào có thể làm tổn thương tới các nàng .

“Thời cơ đã đến, toàn quân tấn công!” Hoàng Phủ Tung cao giọng ra lệnh.

Nàng và Chu Tuấn tiến nhanh về phía Trương Giác trên đỉnh núi.

“Ầm ầm, ầm ầm!”

Tiếng trống rung trời. Công Tôn Toản chỉ thiết mâu về phía trước. Tám nghìn bạch mã nghĩa quân dẫn đầu xông lên, theo sau là mấy vạn bộ binh Hán quân tầng tầng lớp lớp tiến về phía đỉnh núi .

Địa công tướng quân Trương Bảo xuất hiện giữa sườn núi. Nàng giơ kiếm gỗ đào lên, võ tướng kĩ đỉnh cấp kim sắc “Yêu thuật” phát động. Khí đen lập tức bao trùm Đại Hưng sơn, thiên binh thiên tướng cuồn cuộn đánh tới.

Binh sĩ Hán quân bị khí đen bao trùm thì hoảng loạn.

Lúc này Tào Tháo trong Hán quân đi ra. Bộ giáp của nàng hôm nay càng thêm rực rỡ, trang sức lập lòe, biểu hiện ra hết sự tao nhã. Mặc bộ trang phục diễm lệ đến chói mắt đứng giữa trận, Tào Tháo giống như một vị nữ vương phong hoa tuyệt đại. Đôi meo meo mắt câu hồn đoạt phách chợt mở ra, Tào Tháo hét to một tiếng: “Phá!”

Thanh âm này như biến thành thực chất. Khí đen phía trước tan ra, thiên binh thiên tướng đều ngã xuống, thì ra đều là một đám người giấy. Gió thổi qua, người giấy theo gió tung bay đầy trời. “Yêu thuật” trong nháy mắt đã bị phá sạch.

Tôn Vũ luôn lén nhìn hành động của Tào Tháo, nhưng hắn hoàn toàn không hiểu Tào Tháo làm thế nào lại phá được “Yêu thuật”. Hắn tò mò hỏi Nghiêm Cương: “Nghiêm tướng quân, Tào Tháo phá ‘Yêu thuật’ như thế nào? Ta không hiểu gì cả.”

Nghiêm Cương nhún vai nói: “Xem ra ‘Yêu thuật’ là quân sư kĩ, thảo nào phạm vi thi triển lại lớn như thế, có thể bao trùm toàn bộ Đại Hưng sơn.” Nàng quay đầu nói với Tôn Vũ: “Có còn nhớ ta đã nói qua với ngươi ở thành Quản Tử không. Quân sư kĩ nếu gặp phải quân sư lợi hại hơn mình có khả năng sẽ bị phá giải, hoàn toàn không phát huy ra được uy lực .”

Tôn Vũ mới bừng tỉnh hiểu ra. Té ra “Yêu thuật” là quân sư kĩ, khi gặp phải quân sư mạnh hơn mình sẽ có khả năng bị đối phương khám phá. Khục khục, Tào Tháo đủ khả năng để làm một vị quân sư hùng manh, điểm này không hề nghi ngờ. Bệnh hiếu kì của hắn lại phát tác, võ tướng kĩ của Tào Tháo rốt cục là gì? Nếu nàng chỉ là một quân sư thì thực không hợp lý?

“Yêu thuật” của Trương Bảo bị phá bởi một tiếng hô của Tào Tháo. Sĩ khí của Hán quân tăng vọt. Bạch mã nghĩa quân vốn sợ hãi khí đen cũng không chần chờ nữa, ra sức phóng ngựa về phía trước.

Trương Lương quát to một tiếng, huy động lực sĩ Hoàng Cân tới nghênh chiến. Năm nghìn lực sĩ Hoàng Cân cùng tám nghìn bạch mã nghĩa quân trong nháy mắt đan vào nhau, thương chùy vung lên, huyết nhục bay tung tóe.

Mặt khác năm vạn quân Hán cũng tiến lên Đại Hưng sơn cùng giặc Hoàng Cân giao chiến. Tôn Vũ và Nghiêm Cương liếc nhau, nói: “Đi thôi, chúng ta giúp Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn đối phó với Trương Giác!” Hai người cũng thúc ngựa phóng về phía núi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK