Mục lục
[Dịch] The Witcher #1: Something End, Something Begin (The Witcher Short Story [3])
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

***

Từ căn bếp của tòa lâu đài vọng ra tiếng nồi niêu xoong chảo, cười đùa và ngâm nga. Cho từng đấy khách ăn quả thực là một vấn đề, bởi vì vua Herwig gần như không có gia nhân. Sự hiện diện của các pháp sư cũng chả giải quyết được gì cả, vì để phục vụ cho lợi ích chung, mọi người đã quyết định chỉ nấu những món tự nhiên, và ý tưởng đồ ăn ma thuật bị gạt bỏ. Và thế là dẫn tới việc Nenneke săn lùng bất kỳ ai bà có thể đem đi lao động. Thoạt tiên nó không đơn giản chút nào; những người bị nữ tư tế tóm được không hề biết một tí gì về công việc bếp núc, và những người biết thì đã chuồn mất. Tuy nhiên, Nenneke đã tìm thấy sự trợ giúp bất ngờ từ Gardenia Biberveldt và những người halfling đi cùng bà. Và, ngạc nhiên thay, cả bốn ả điếm từ đoàn diễu hành của Dandelion hóa ra cũng là những đầu bếp xuất sắc và sẵn sàng trợ giúp.

Cũng còn cả vấn đề thực phẩm nữa. Freixenet và công tước Agloval tổ chức một cuộc đi săn và cung cấp số lượng đủ thịt hươu. Braenn và các cô con gái chỉ tốn hai giờ đồng hồ để chất đầy nhà bếp bằng thú rừng. Kể cả cô bé Kashka cũng biết dùng cung khá giỏi. Vua Herwig, người rất thích câu cá, lên thuyền từ lúc mờ sáng và đem về cá chó và vài con cá vược to bự. Loki, người con trẻ hơn của Crach an Craite và khá thành thạo việc chài lưới, cũng tỏ ra rất hữu dụng buổi sáng nay, bởi vì cũng như Herwig, tối qua cậu không uống rượu.

Dainty Biberveldt và những người họ hàng, dưới sự thúc ép của Tellico, đảm nhận việc trang trí đại sảnh và phòng ốc. Họ dồn cả hai nhà tiên tri, tay thợ săn cá sấu, nhà điêu khắc và bà đồng lúc nào cũng say khướt vào phòng giặt.

Việc trông coi hầm rượu và đồ uống ban đầu được giao cho Dandelion và đám bạn nhà thơ của cậu ta. Một sai lầm tai hại. Do vậy, cả đám bị đuổi cổ và chìa khóa được giao cho bạn gái Freya của Mousesack. Dandelion và các thi sĩ ngồi cả ngày trước cửa hầm rượu và cố tán tỉnh Freya bằng những bản tình ca, mà cô gái đảo tỏ ra miễn nhiễm cũng như đối với rượu.

Geralt ngẩng đầu lên, bị đánh thức bởi tiếng vó ngựa lộc cộc trên khoảng sân lát đá. Hiện ra từ sau những bụi cây mọc quanh tường thành là Kelpie, người sáng loáng nước, với Ciri trên yên. Ciri mặc một bộ đồ da đen và đeo kiếm trên lưng, thanh Gevir lừng danh, được tìm thấy trong những hầm mộ của sa mạc Korath.

Trong một lúc họ im lặng nhìn nhau, rồi cô gái thúc ngựa lên trước và lại gần hơn. Kelpie cúi đầu và vươn ra phía witcher, nhưng Ciri giật nó lại.

"Vậy là, hôm nay." Nữ witcher lên tiếng. "Hôm nay, Geralt."

"Hôm nay." Anh xác nhận, đứng dựa vào tường.

"Con rất mừng," giọng cô không chắc chắn. "Con nghĩ...con không dám chắc rằng hai người sẽ hạnh phúc, nhưng con vẫn rất mừng..."

"Xuống ngựa đi, Ciri. Chúng ta cần nói chuyện."

Nữ witcher nhảy xuống và tới ngồi bên cạnh anh. Geralt ôm cô và Ciri ngả đầu lên vai anh.

"Con sẽ đi." Cô nhắc lại.

Anh không nói gì. Từ ngữ nằm ngay đầu lưỡi, nhưng không có từ nào anh coi là đáng để thốt ra. Hoặc cần phải thốt ra. Anh chẳng nói gì cả.

"Con biết cha nghĩ gì," cô nói chậm rãi. "Cha nghĩ rằng con đang chạy trốn. Và cha đúng."

Anh im lặng. Anh biết điều đó.

"Sau cùng thì, sau bao nhiêu năm tháng, hai người cũng đã kết hôn – Yen và cha. Hai người xứng đáng được hưởng sự bình yên và hạnh phúc. Một mái nhà. Nhưng điều đó làm con khiếp sợ, Geralt. Đó là vì sao...con bỏ chạy."

Anh im lặng. Anh nhớ đến những lần mình cũng bỏ chạy.

"Con sẽ đi ngay sau buổi tiệc," Ciri lặp lại. "Con muốn...con lại muốn cảm nhận cơn gió trên mặt. Con lại muốn trông thấy những ngôi sao nơi đường chân trời. Con lại muốn huýt sáo những bản ballad của Dandelion lúc hoàng hôn. Con khao khát cuộc chiến, vũ điệu của thanh kiếm. Con khao khát sự nguy hiểm, niềm vui sướng mà chiến thắng đem lại. Và con khao khát sự cô độc. Cha có hiểu không?"

"Đương nhiên rồi." anh mỉm cười buồn bã. "Đương nhiên là ta hiểu con, Ciri. Con là con gái của ta, con là một witcher. Con sẽ làm những gì phải làm. Nhưng ta phải nói với con một điều. Chỉ một điều. Con không thể chạy trốn, dù cho con thử hết lần này tới lần khác."

"Con biết," cô đáp lại và nép vào gần anh hơn. "Con vẫn hy vọng rằng một ngày...nếu con đợi, nếu con kiên nhẫn, thì biết đâu, con cũng sẽ được sống một ngày đẹp như thế này...thật là một ngày đẹp...dù cho..."

"Cái gì, Ciri?"

"Con chưa bao giờ xinh xắn. Và với vết sẹo..."

"Ciri," anh ngắt lời cô. "Con là cô gái đẹp nhất thế gian. Xếp sau Yen, dĩ nhiên rồi."

"Ôi, Geralt..."

"Vậy..."

"Phía Nam," cô ngắt lời anh, không ngoảnh mặt đi. "Vẫn còn khói sau cuộc chiến. Công cuộc xây dựng đang dang dở, con người đang đấu tranh để sinh tồn. Họ cần sự bảo vệ. Con sẽ rất có ích ở đó. Và còn cả Korath...và Nilfgaard. Con vẫn còn việc cần giải quyết. Cả hai vẫn còn việc cần giải quyết, Gevir và con."

Cô im lặng, gương mặt cứng đanh, đôi mắt nheo lại, đôi môi méo mó thành vẻ hận thù. Ta vẫn còn nhớ, Geralt nghĩ, ta vẫn còn nhớ. Cái khoảnh khắc đó, khi họ chiến đấu bên nhau trên cầu thang của lâu đài Stygga. Những bậc thang trơn tuột vì máu, và họ đứng đó. Sói và Mèo, hai cỗ máy chết chóc nhanh hơn người và tàn nhẫn hơn người, bị dồn vào chân tường. Những tên Nilfgaard ngỡ ngàng, rút lui trước đường kiếm chớp nhoáng của họ, chậm rãi bước xuống những bậc thang đẫm máu của lâu đài Stygga. Chúng rút lui, túm tụm vào nhau, và phía trước chúng là cái chết, cái chết trên hai lưỡi kiếm sáng loáng. Một con Sói điềm tĩnh, lạnh lùng, và một con Mèo cuồng loạn. Ánh sáng từ lưỡi kiếm, tiếng hét, máu, cái chết...Khoảnh khắc đó...

Ciri hất tóc ra sau và để lộ một sợi tóc trắng trên thái dương.

Lần đó, tóc cô chuyển màu trắng.

"Con vẫn còn việc cần giải quyết ở đó," cô rít. "Vì Mistle. Vì Mistle của con. Dù cho đã trả thù, nhưng vì Mistle thì một cái chết là chưa đủ."

Bonhart, anh nghĩ. Cô đã giết hắn với lòng thù hận. Ôi, Ciri, Ciri. Con đang đứng trên bờ vực đấy, con gái. Một ngàn cái chết cũng không thể báo thù cho Mistle của con. Hãy coi chừng lòng thù hận, Ciri. Nó gặm nhấm như ung thư.

"Hãy tự chăm sóc mình." Anh thì thầm.

"Con thích chăm sóc người khác hơn," cô mỉm cười bí hiểm. "Nó có nghĩa hơn, có ích hơn."

Ta sẽ không bao giờ gặp lại con bé nữa, anh nghĩ. Nếu nó đi, ta sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa.

"Có chứ," cô bất chợt trả lời và nở một nụ cười của pháp sư, không phải witcher. "Một ngày nào đó, Geralt."

Rồi cô đứng dậy, cao và gầy như một chàng trai, nhanh nhẹn như một vũ công. Cô nhảy lên yên ngựa.

"Đi nào, Kelpie!"

Tia lửa quẹt giữa móng ngựa và nền đá. Dandelion hiện ra từ sau bức tường, cây đàn luýt trên vai, một thùng bia trên mỗi tay.

"Đây, uống đi." Cậu nói và ngồi xuống cạnh anh. "Nó sẽ tốt cho anh."

"Tôi không biết nữa. Yennefer đã cảnh báo là nếu ngửi thấy mùi gì từ tôi.."

"Nhai thêm ít hành tây. Uống đi, anh chàng sợ vợ."

Họ ngồi trong im lặng một lúc lâu, từ tốn uống từ hai thùng bia. Dandelion thở dài.

"Ciri sắp rời đi, phải không?"

"Hmm."

"Tôi cũng nghĩ vậy. Nghe này, Geralt..."

"Im đi, Dandelion."

"Tốt thôi."

Họ lại chìm vào im lặng. Từ căn bếp, mùi thịt hươu ướp dầu bách xù tỏa ra thơm phức.

"Thứ gì đó kết thúc," Geralt nói một cách khó khăn. "Thứ gì đó kết thúc, Dandelion à."

"Không hề." nhà thơ nghiêm túc trả lời. "Thứ gì đó bắt đầu."

***

Buổi chiều trôi qua trong những tiếng nức nở. Tất cả bắt nguồn từ thần dược làm đẹp. Món thần dược, chính xác hơn thì là một loại dầu bôi, có tên Feenglanc hay glamarye trong Cổ Ngữ, nếu dùng đúng cách, sẽ cải thiện sắc đẹp một cách phi thường. Triss Merigold, được cô dâu giao phó, đã chuẩn bị một mẻ lớn và các quý cô bắt đầu quá trình tu sửa sắc đẹp. Từ đằng sau những cánh cửa đóng kín có thể nghe thấy tiếng khóc của Cirilla, Mona, Eithe và Kashka, những người không được phép dùng glamarye. Vinh dự này chỉ được trao cho cô chị cả Morenn. Kashka là người khóc to nhất. Trên đó một tầng là tiếng thút thít của Lily, con gái của Dainty Biberveldt, bởi vì hóa ra glamarye, cũng giống với hầu hết bùa chú khác, không có tác dụng với halfling. Trong vườn là bà đồng ngồi sụt sịt, bởi vì bà ta không hề biết rằng glamarye có tác dụng giã rượu tức thì và hậu quả đi kèm là trạng thái ủ dột tạm thời. Trong cánh nhà phía tây là Annika đang nức nở, con gái của thị trưởng Caldemeyn, không biết rằng glamarye phải bôi dưới mắt, đã ăn mất phần thuốc của mình và bị tiêu chảy. Ciri đem thuốc đi bôi cho Kelpie.

Cả nữ tư tế Iola và Eurneid cũng khóc, khi Yennefer không chịu mặc chiếc váy cưới trắng họ đã may cho cô. Thậm chí cả liệu pháp ngồi thiền của Nenneke cũng không giúp được. Yennefer nguyền rủa, ném bát đĩa trong khi lặp đi lặp lại rằng mình trông không khác gì gái còn trinh trong bộ váy đó. Nenneke nổi giận và cũng bắt đầu la hét, nói rằng nữ pháp sư cư xử còn tồi tệ hơn là ba đứa gái trinh. Yennefer đáp trả bằng một quả cầu sét thổi tung nóc nhà. Vụ nổ kinh hoàng tới nỗi con gái của Caldemeyn bị sốc và cơn tiêu chảy ngưng tức thì.

Lại lần nữa người ta trông thấy Triss Merigold và witcher Eskel của Kaer Morhen, lén lút, khoác tay nhau vào ngôi nhà nghỉ trong vườn. Không nghi ngờ gì rằng đó chính là họ, bởi vì gã doppler Tellico đang ngồi uống bia cùng Dandelion, Dainty Biberveldt và con rồng Villentretenmerth.

Và bất chấp mọi nỗ lực tìm kiếm, tay gnome tự xưng là Schuttenbach vẫn không thấy tăm hơi đâu cả.

***

"Yen..."

Cô trông thật lộng lẫy. Từng lọn tóc đen bồng bềnh, nằm dưới một chiếc mũ miện vàng, đổ qua bờ vai như một dải thác óng ánh. Chiếc váy cổ cao màu trắng dệt bằng thổ cẩm với sọc đen trên tay áo, được buộc lại bằng vô số nếp gấp và ruy băng tím.

"Hoa, đừng quên hoa," Triss Merigold trong bộ váy xanh đậm nhắc nhở, và đưa một bó hồng trắng cho cô dâu. "Ôi, Yen, tôi rất hạnh phúc cho chị..."

"Triss, bạn thân mến," Yennefer đột nhiên nức nở, và cả hai nữ pháp sư ôm nhau và hôn gió gần cặp hoa tai kim cương của họ.

"Sướt mướt thế đủ rồi," Nenneke ra lệnh và vuốt phẳng lại bộ áo thụng trắng của mình. "Chúng ta sẽ tới nhà thờ. Iola, Eurneid, giữ váy cho cô ấy đi, không là cô ấy sẽ ngã chết trên mấy cái bậc thang đó."

Yennefer đứng cạnh Geralt, và với bàn tay đeo găng ren trắng, sửa lại cổ chiếc áo đen thêu chỉ bạc của anh. Geralt chìa tay ra cho cô.

"Geralt," cô thì thầm vào tai anh. "Em vẫn không tin được."

"Yen," anh thì thầm đáp lại. "Anh yêu em."

***

"Herwig đang ở chỗ quái nào thế?"

"Tôi không biết," Dandelion trả lời trong khi đánh bóng mấy cái khóa trên cái áo yếm màu thạch thời trang của mình. "Và Ciri đâu?"

"Tôi không biết," Yennefer nhăn mặt và khụt khịt. "Cậu bốc mùi hành tây quá, Dandelion. Cậu ăn chay rồi à?"

Khách khứa bắt đầu tụ tập và và từ từ lấp đầy nhà thờ. Agloval, lễ phục đen hoàn toàn, tháp tùng một Sh'eenaz trắng lóa. Bên cạnh họ là các halfling lon ton trong những bộ cánh màu be hoặc nâu. Yarpen Zigrin và con rồng Villentretenmerth rực một sắc vàng. Freixenet và Dorregaray mặc đồ tím. Các sứ giả hoàng gia khoác màu cờ của họ. Elves và dryad diện màu lục. Và bạn bè của Dandelion thì đủ sắc cầu vồng.

"Có ai trông thấy Loki không?" Mousesack hỏi.

"Loki?" Eskel lại gần và nhìn họ từ bên dưới chiếc mũ bê rê đính lông công. "Loki đi câu cá cùng Herwig rồi. Tôi trông thấy họ trên con thuyền giữa hồ. Ciri đã đi tìm họ, để thông báo là buổi lễ sắp bắt đầu."

"Đó là lúc nào?"

"Cũng lâu rồi."

"Bệnh tật bắt họ đi, lũ ngư dân chết tiệt!" Crach an Craite nguyền rủa. "Cứ cá cắn câu là quên hết sự đời. Ragnar, đi tìm họ mau!"

"Đợi đã," Braenn nói và vuốt bông bồ công anh đính trên cổ áo. "Chúng ta cần người chạy nhanh. Mona! Kashka! Raenn'ess aen laeke, va!"

"Ta đã bảo rồi," Nenneke vùng vằng, "đừng có trông cậy vào Herwig. Một gã ngốc vô trách nhiệm y như mấy kẻ vô đạo. Ai đã có ý tưởng rằng lão ta nên chủ trì hôn lễ vậy?"

"Ông ta là vua," Geralt nói không chắc chắn. "Đã từng là vua, nhưng vua thì vẫn là vua..."

"Đức vua vạn..." một nhà tiên tri bất chợt la, nhưng tay thợ săn cá sấu nhanh chóng kiềm chế ông ta bằng một cú đấm sau gáy. Đám halfling bắt đầu xôn xao, ai đó chửi rủa và ai đó khác ăn đấm vào mũi. Gardenia Biberveldt ré lên, vì gã doppler Tellico đã giẫm lên váy bà.

Bà đồng bắt đầu sụt sịt mà không có lý do.

"Chỉ một chút nữa thôi," Yennefer rít với một nụ cười thân thiện và ngón tay siết chặt bó hoa. "Chỉ một chút nữa thôi là em sẽ xuất huyết cho mà coi. Hãy bắt đầu đi. Kết thúc chuyện này nhanh nào."

"Đừng ngọ nguậy, Yen," Triss gầm gừ. "Chị làm bung chỉ bây giờ."

"Gã gnome Schuttenbach đâu?" một nhà thơ lên tiếng hỏi.

"Chúng tôi không biết," bốn ả gái điếm đồng thanh trả lời.

"Vậy thì, mẹ nó nữa, cho người đi tìm ông ta đi!" Dandelion hét. "Ông ta đã hứa mang hoa đến mà. Chúng ta làm gì bây giờ? Schuttenbach hay đống hoa đều không có ở đây. Trông chúng ta ra sao này?"

Từ cửa nhà thờ vọng lại tiếng lầm rầm và cả hai dryad được cử ra hồ xộc vào la hét. Đằng sau họ là Loki cũng đang chạy thục mạng, ướt đẫm và bẩn thỉu, với một vết cắt trên trán.

"Loki!" Crach an Craite gầm lên. "Có chuyện gì thế?"

"Mẹẹẹẹẹẹẹ!" Kashka nức nở.

"Que'ss aen!" Braenn ôm ấy cô con gái, run rẩy và kích động, chuyển sang phương ngữ Brokilon. "Que'ss aen que suecc'ss feal, caer me?"

"Thuyền của chúng con bị lật..." Loki thở hồng hộc. "Ngay gần bờ...Một con quái vật khủng khiếp! Con đã đập nó bằng mái chèo, nhưng nó ngoạm mất...nó ngoạm mất mái chèo của con!"

"Ai? Cái gì?"

"Geralt!" Braenn kêu. "Geralt, Mona nói rằng nó là một con cinarea!"

"Một con zhirritva!" Witcher gọi. "Eskel, đi lấy kiếm cho tôi!"

"Đũa của tôi!" Giọng Dorregaray. "Radcliffe, đũa của tôi đâu?"

"Ciri!" Loki nói, quệt máu trên trán. "Ciri đang đánh với nó! Cô ấy đang chiến đấu với con quái vật!"

"Mẹ kiếp! Ciri không có cơ hội đấu lại một con zhirritva đâu! Eskel! Lấy cho tôi con ngựa!"

"Đợi đã!" Yennefer giật cái mũ miện và ném xuống đất. "Chúng em sẽ dịch chuyển anh đi. Anh sẽ tới đó sớm hơn! Dorregaray, Triss, Radcliffe! Đưa tay đây..."

Tất cả im lặng rồi hú lên. Trên ngưỡng cửa nhà thờ là vua Herwig, ướt đẫm, nhưng lành lặn. Bên cạnh ông ta là một thanh niên đầu trần trong bộ áo giáp sáng loáng kỳ lạ. Đằng sau họ là Ciri, nước nhỏ lõng bõng, bẩn thỉu và lếch thếch, với Gevir trong tay. Gương mặt cô bị rạch từ thái dương đến cằm. Bên dưới tay áo tả tơi, máu đang chảy.

"Ciri!!!"

"Con giết được nó rồi." Nữ witcher nói yếu ớt. "Con bổ đôi sọ nó."

Cô vấp chân và Geralt, Eskel, Dandelion chạy lại đỡ. Nhưng cô không buông thanh kiếm.

"Lại lần nữa..." nhà thơ rên rỉ. "Lại lần nữa ngay vào mặt...Sao con bé đen đủi thế nhỉ..."

Yennefer rú lên, đẩy ngã Jarre đang đứng ngáng đường, và ôm lấy Ciri. Nữ pháp sư còn không thèm để tâm đến vũng nước bùn và máu đang làm hỏng bộ váy của mình. Cô đặt ngón tay lên mặt Ciri và hô một câu thần chú. Có vẻ như với Geralt, cả tòa lâu đài rung chuyển và mặt trời bị che khuất trong giây lát. Yennefer bỏ tay ra và mọi người trầm trồ. Vết rạch xấu xí khép lại thành một vết sẹo đỏ, bé xíu và lấm tấm vài giọt máu. Ciri nằm im trong vòng tay nữ pháp sư.

"Tuyệt vời," Dorregaray nói. "Một tác phẩm của một bậc thầy thứ thiệt."

"Chúc mừng, Yen." Triss nói khẽ và Nenneke bắt đầu khóc.

Yennefer mỉm cười, đảo mắt và ngất xỉu. Geralt đỡ được nữ pháp sư trước khi cô trượt xuống sàn như một dải ruy băng lụa mềm mại.

***

"Bình tĩnh đi, Geralt," Nenneke trấn an. "Không cần phải nhặng xị. Nó sẽ qua thôi mà. Cô ấy chỉ làm hơi quá sức thôi. Vả lại mấy cái dây thần kinh đó...anh biết cô ấy yêu Ciri thế nào mà."

"Tôi biết." Geralt ngẩng đầu lên và nhìn chàng thanh niên trong bộ áo giáp kỳ lạ đang đứng ở cửa. "Nghe này con trai, quay lại nhà thờ đi. Đây không phải chuyện của cậu. Và chỉ giữa cậu và ta thôi nhé, cậu là đứa nào thế?"

"Tôi...tôi là Galahad." Chàng hiệp sĩ trẻ đáp lại. "Cho phép tôi...cho phép tôi hỏi thiếu nữ xinh đẹp và dũng cảm thế nào rồi?"

"Người nào?" witcher mỉm cười. "Có hai ở đây, đều xinh đẹp, dũng cảm, và thiếu nữ, dù cho một người sắp không còn thiếu nữ nữa rồi. Cậu hỏi ai?"

Chàng trai đỏ mặt thấy rõ. "Người trẻ hơn..." Anh trả lời. "Người đã không ngần ngại tới giúp Vua Đánh Cá."

"Ai cơ?"

"Ý cậu ta là Herwig." Nenneke chen vào. "Con zhirritva đã tấn công con thuyền của Herwig và Loki. Ciri xông tới con quái vật và chàng trai này, ngẫu nhiên đang ở gần đó, đã tới giúp con bé."

"Vậy là, cậu đã giúp Ciri," witcher nhìn chàng hiệp sĩ cẩn thận hơn và với vẻ biết ơn hơn. "Tên cậu là gì nhỉ? Ta quên mất rồi."

"Galahad. Đây có phải là Avalon không? Lâu đài của Vua Đánh Cá?"

Cánh cửa bật mở và một Yennefer trắng bệch xuất hiện, được đỡ bởi Triss Merigold.

"Yen!"

"Chúng ta sẽ tới nhà thờ," nữ pháp sư lặng lẽ tuyên bố. "Khách khứa đang đợi."

"Yen...chúng ta có thể hoãn lại..."

"Em sẽ trở thành vợ của anh kể cả nếu quỷ dữ có phải bắt em đi! Và em sẽ làm vậy ngay bây giờ!"

"Còn Ciri?"

"Ciri nào?" nữ witcher xuất hiện sau Yennefer, bôi glamarye lên phần lành lặn trên mặt. "Mọi thứ đều ổn cả, Geralt. Chỉ là một vết xước ngớ ngẩn thôi, con thậm chí còn chẳng cảm thấy gì."

Galahad, giáp trụ loảng xoảng điếc tai, quỳ xuống một chân.

"Tiểu thư xinh đẹp..."

Mắt Ciri mở ra to hơn nữa.

"Ciri, để ta giới thiệu." Witcher nói. "Đây là hiệp sĩ...hmm...Galahad. Hai người chắc biết nhau rồi. Cậu ta đã giúp con chiến đấu với con zhirritva."

Ciri đỏ mặt. Glamarye bắt đầu có tác dụng, vậy nên vết đỏ trông rất đáng yêu và vết sẹo gần như vô hình.

"Tiểu thư," Galahad lầm bầm. "Hãy ban ơn. Hãy cho tôi, hỡi công nương xinh đẹp, được ở lại...tôi ước...tôi ước..."

"Chị tin là cậu ta ước được làm hiệp sĩ của em đấy, Ciri." Triss Merigold nói.

Ciri chắp tay ra sau và cúi chào thật duyên dáng, vẫn im lặng.

"Khách khứa đang đợi," Yennefer ngắt lời họ. "Galahad, ta thấy cậu không chỉ là một chiến binh, mà còn là một chàng trai lịch thiệp. Cậu đã chiến đấu cùng...con gái ta, vậy nên cậu có thể tháp tùng con bé trong buổi tiệc. Ciri, đi thay một cái váy vào đi. Geralt, chải tóc lại và sơ vin cho hẳn hoi, áo anh lòi cả ra kìa. Trong 10 phút nữa tôi muốn thấy tất cả mọi người trong nhà thờ!"

***

Đám cưới diễn ra thật tuyệt vời. Các công nương và thiếu nữ khóc cùng nhau. Herwig là chủ hôn lễ, đã từng là vua, nhưng vẫn là vua. Vesemir của Kaer Morhen và Nenneke thay mặt cho cha mẹ của cặp đôi thành hôn, Triss Merigold và Eskel làm nhân chứng. Galahad tháp tùng Ciri và Ciri đỏ như hoa mẫu đơn.

Những người mang kiếm đứng dựa vào tường. Bạn bè của Dandelion chơi đàn và thổi sáo, và hát một bản nhạc được sáng tác dành riêng cho dịp này, với phần điệp khúc được biểu diễn bởi các cô con gái của Freixenet và siren Sh'eenaz, nổi tiếng gần xa vì chất giọng tuyệt vời của mình. Dandelion làm một bài diễn văn, chúc phúc cho cặp đôi mới cưới, và chúc họ một đêm tân hôn thành công, mà Yennefer đã tặng thưởng cho cậu bằng một cú đá vào cẳng chân.

Rồi tất cả ùa ra đại sảnh và bao vây cái bàn. Phía đầu là Yennefer và Geralt, tay vẫn buộc trong dải băng đám cưới. Họ cười và đáp lại những lời chúc tụng.

Các vị khách, đã gầm rú và điên cuồng đêm hôm trước, giờ tận hưởng cuộc vui thật khiêm tốn và kỷ luật – và trong một khoảng thời gian đáng ngưỡng mộ, không ai say cả. Một ngoại lệ bất ngờ là Jarre Một Tay, người đã quá chén khi không thể chịu nổi cảnh tượng Ciri đỏ bừng bên dưới ánh nhìn ngọt ngào của Galahad. Cũng không ai biến mất lần này, ngoại trừ Kashka, người được sớm tìm thấy dưới gầm bàn, nơi cô bé đang ngủ cùng một chú chó.

Những hồn ma của Rozrog chắc cũng đã rút kinh nghiệm từ đêm hôm trước, bởi không thấy tăm hơi chúng đâu cả. Chỉ có một ngoại lệ là một bộ xương khoác một tấm áo choàng rách nát, đột nhiên xuất hiện sau lưng Agloval, Mousesack và Freixenet. Tuy nhiên, ngài công tước, ngài nam tước và thầy druid đang mải mê đàm đạo về chính trị, tới nỗi họ còn chẳng để ý thấy hồn ma. Tức giận trước sự thờ ơ này, bộ xương chạy quanh cái bàn và táp gần Triss Merigold. Nữ pháp sư, nằm gọn ghẽ trong vòng tay Eskel của Kaer Morhen, duyên dáng nhấc tay lên và búng ngón tay. Lũ chó xử lý nốt đống xương còn lại.

"Cầu cho Melitele Vĩ Đại ban phước lành cho đôi tình nhân." Nenneke hôn Yennefer và cụng ly với Geralt. "Nhưng hai người mất thời gian quá đấy. Chà, ít ra thì anh chị cũng kết hôn rồi. Ta rất mừng và hy vọng rằng Ciri sẽ lấy đó làm gương và tìm được ai đó. Không chần chừ quá lâu."

"Tôi có cảm giác," Geralt vẫy tay về phía Galahad, đang mải mê trước cô gái witcher, "rằng con bé đã tìm thấy rồi."

"Anh đang nói tới nhân vật kỳ lạ đó sao?" nữ tư tế sửng sốt. "Ôi, không. Sẽ không có gì xảy ra đâu. Anh đã quan sát cậu ta kỹ chưa? Chưa à? Vậy thì nhìn đi. Cậu ta đang tán tỉnh Ciri đấy, nhưng tay thì cứ liên tục săm soi từng cái chén trên bàn. Anh phải thừa nhận rằng đó không phải là một hành vi bình thường. Ta đang tự hỏi tại sao con bé cứ ngắm cậu ta như ngắm tranh vậy. Jarre thì khác. Thằng bé tử tế, lịch sự..."

"Jarre tử tế và lịch sự của bà đang nằm dưới gầm bàn kia rồi," Yennefer ngắt lời. "Đủ rồi đấy, Nenneke. Ciri đang tới kìa."

Nữ witcher ngồi lên cái ghế bỏ trống bởi Herwig và dụi vào người nữ pháp sư.

"Con đi đây." Cô nói khẽ.

"Ta biết, con gái."

"Galahad...Galahad sẽ đi cùng con. Con không biết tại sao. Nhưng con đâu có ngăn anh ta được, phải không?"

"Dĩ nhiên là không rồi. Geralt!" Đôi mắt Yennefer lấp lánh một ánh sáng tím ấm áp, chiếu thẳng vào chồng mình. "Đi lại và nói chuyện với khách khứa đi. Anh cũng có thể uống gì đó. Một cốc. Một cốc nhỏ thôi. Em muốn nói chuyện cùng con gái mình, như hai người phụ nữ với nhau."

Geralt thở dài.

Bữa tiệc ngày càng trở nên náo nhiệt. Bài hát của đám bạn Dandelion khiến Annika mặt đỏ bừng bừng. Một Villentretenmerth ngà ngà đang ôm một Tellico thậm chí còn xỉn hơn và cố thuyết phục gã doppler rằng biến hình thành công tước Agloval để thế chỗ ông ta trên giường của siren Sh'eenaz xinh đẹp sẽ không phải là hành động hay ho cho lắm.

Các cô con gái của Freixenet sẵn sàng nhảy cầu để chiếm được cảm tình của các sứ giả hoàng gia, trong khi các sứ giả hoàng gia thì cố gắng hết sức để gây ấn tượng với các dryad, khiến toàn bộ chuyện này trông như một trò đùa. Yarpen Zigrin vừa sụt sịt vừa giải thích với Chireadan rằng khi còn nhỏ ông ta đã muốn trở thành một người elves. Mousesack rống lên rằng chính quyền rồi sẽ sụp đổ, và Agloval phản bác ông ta. Không ai biết họ đang nói đến chính quyền nào. Herwig đang kể với Gardenia Biberveldt về con cá chép vĩ đại ông ta bắt được với một cái cần dùng lông bờm ngựa làm dây câu, và người halfling mơ màng gật gù trong khi thỉnh thoảng gọi chồng đừng uống nhiều quá.

Ngoài phòng tranh, hai nhà tiên tri và tay thợ săn cá sấu chạy qua chạy lại, cố gắng trong vô vọng để tìm tay gnome Schuttenbach. Freya, rõ ràng là khinh bỉ đám đàn ông yếu đuối, ngồi uống cùng bà đồng, trong khi cả hai giữ im lặng đầy nghiêm trang và phẩm hạnh.

Geralt bước xung quanh cái bàn, cụng ly với khách khứa, giơ lưng cho những cái vỗ và chìa má cho những nụ hôn thân thiện. Cuối cùng anh đến gần nơi Galahad đơn độc đang ngồi cùng Dandelion. Galahad, mắt dán vào chiếc chén của nhà thơ, lầm bầm gì đó và Dandelion chăm chú lắng nghe. Geralt dừng lại và đứng bên trên họ.

"...và thế là tôi bước lên con tàu đó," Galahad kể, "và tôi dong buồm vào màn sương, dù cho tôi phải thú thật với ngài, ngài Dandelion, tim tôi bị nỗi sợ túm chặt...và thú thật rằng lúc đó tôi mất hết hy vọng. Tôi cứ tưởng là mình tới số rồi, rằng tôi sẽ chết trong màn sương dày đặc đó...rồi mặt trời mọc, chiếu sáng mặt hồ...như vàng...và đột nhiên tôi trông thấy trước mặt...Avalon. Đây chính là Avalon, phải không?"

"Không hề," Dandelion đáp lại, rót đầy cốc cho họ. "Đây là Schwemmland, dịch ra là Đầm Lầy...uống đi, Galahad."

"Và tòa lâu đài này...chắc phải là Montsalvat?"

"Không. Đây là Rozrog. Đời tôi chưa nghe đến cái tên Montsalvat bao giờ, con trai. Và nếu tôi chưa nghe đến nó, thì tức là nó không tồn tại. Mừng cặp đôi mới cưới nào, chàng trai!"

"Mừng, ngài Dandelion. Nhưng vị vua đó...ông ta không phải Vua Đánh Cá sao?"

"Herwig á? Ôi, ông ta thích câu cá, đúng vậy. Trước đây ông ta từng đi săn, nhưng rồi bị thương ở chân trong trận Orth, thế là không cưỡi ngựa được nữa. Nhưng đừng gọi ông ta là Vua Đánh Cá, Galahad. Thứ nhất, nó nghe khá là ngu, và thứ hai, Herwig có thể thấy xúc phạm."

Galahad không nói gì một lúc lâu, tay nghịch ngợm cái chén vơi một nửa. Rồi thở một hơi dài và nhìn quanh.

"Họ đã đúng," cậu thì thầm. "Đó chỉ là một huyền thoại. Một câu truyện cổ tích. Một ảo mộng. Nói ngắn gọn – một lời nói dối. Thay vì Avalon, một vùng đầm lầy tầm thường. Và không hy vọng."

"Nào, nào," nhà thơ thúc cùi chỏ vào hông chàng trai. "Đừng buồn rầu quá thế, nhóc. Sao phải buồn? Cậu đang ở một đám cưới, nên hãy vui lên đi, uống và hát. Cậu vẫn còn trẻ, cậu vẫn còn cả cuộc đời trước mặt."

"Cuộc đời," vị hiệp sĩ trầm ngâm lặp lại. "Người ta nói thế nào nhỉ, ngài Dandelion? Thứ gì đó bắt đầu, hay thứ gì đó kết thúc?"

Dandelion bắn một ánh mắt ngắn, tò mò sang Galahad.

"Không, tôi không biết." Cậu trả lời. "Và nếu tôi không biết, thì không ai biết cả. Kết luận là không có thứ gì kết thúc và cũng chẳng có thứ gì bắt đầu."

"Tôi không hiểu."

"Và cậu không cần phải hiểu."

Galahad lại trầm ngâm, nhăn mặt.

"Còn chiếc Chén?" Cuối cùng cậu hỏi. "Chiếc Chén thì sao?"

"Chén nào?"

"Đó là thứ chúng tôi tìm kiếm," Galahad giải thích, đôi mắt buồn nhìn nhà thơ. "Là điều quan trọng nhất. Không có nó cuộc đời không có ý nghĩa. Không có nó chúng tôi thiếu sót và không hoàn hảo."

Nhà thơ mím môi và tặng chàng hiệp sĩ ánh mắt nổi tiếng của mình, chứa đựng sự thông thái hòa lẫn với trung thực.

"Đồ ngốc," Dandelion trả lời. "Cậu đã ngồi cạnh cái Chén của mình suốt cả buổi tối rồi còn gì."

***

Khoảng nửa đêm, khi khách khứa đã đủ khả năng vui vẻ với nhau, và Yennefer cùng Geralt, được giải thoát khỏi bữa tiệc, đã có thể nhìn vào mắt nhau trong yên bình, thì cánh cửa bật mở và bước vào đại sảnh là tên cướp Vissing, còn hay gọi là Loot–Pat. Loot–Pat cao gần 2 mét, có bộ râu dài đến thắt lưng và mũi có hình dạng và màu như củ cải. Trên một vai ông ta vác cây chùy Tăm Xỉa Răng nổi tiếng của mình, vai kia ông ta vác một cái bao tải nặng chịch.

Geralt và Yennefer đã quen Loot–Pat được một thời gian dài. Tuy nhiên không ai có ý định mời ông ta cả. Rõ ràng đây là tác phẩm của Dandelion.

"Chào mừng, Vissing." Nữ pháp sư nói với một nụ cười. "Thật tốt là ông đã nhớ đến chúng tôi. Ngồi đi!"

Tên cướp, đứng dựa vào Tăm Xỉa Răng, cúi chào lịch sự.

"Thật nhiều những năm tháng vui vẻ và con đàn cháu đống," ông ta nói to. "Đó là lời chúc của tôi cho cặp tình nhân! Một trăm năm hạnh phúc...Nhưng tôi đang nói gì thế này, hai trăm năm đi, mẹ kiếp, hai trăm năm! Ah, tôi thấy rất hài lòng, Geralt. Còn cô, quý cô Yennefer, tôi vẫn luôn tin là cô rồi sẽ kết hôn, dù cho cô luôn miệng cằn nhằn và ngúng nguẩy như chó. A, chết tiệt, tôi lại nói gì thế này..."

"Chào mừng, chào mừng, Vissing." Witcher nói và rót rượu vào cái cốc to nhất anh tìm được. "Hãy uống vì sức khỏe của chúng tôi. Ông tới từ đâu thế? Người ta đồn rằng ông đang ngồi tù mà?"

"Họ thả tôi rồi." Loot–Pat hớp một ngụm to rồi thở dài. "Họ thả tôi vì tôi được, nói thế nào nhỉ...bảo lãnh. Và tôi có quà cho hai người đây, bạn thân mến. Đây."

"Cái gì thế?" witcher hỏi, nhìn cái bao tải to bự đựng thứ gì đó đang giãy dụa.

"Tôi bắt được nó trên đường tới đây." Loot–Pat trả lời. "Tôi bắt được nó cạnh chỗ khóm hoa, nơi đặt cái bức tượng phụ nữ khỏa thân đó. Anh biết mà, chỗ đi vệ sinh của mấy con chim bồ câu..."

"Trong túi có cái gì?"

"Ôi, chỉ là, gọi thế nào nhỉ, một con quỷ nhỏ thôi. Tôi bắt nó làm quà cho anh. Hai người có sưu tập thú hoang không? Không à? Chà, anh có thể nhồi bông nó và trưng bày ở đại sảnh, để khách khứa ngắm nhìn. Nhưng tôi bảo này, nó nói dối ghê lắm đấy. Nó cứ luôn mồm kêu rằng tên mình là Schuttenbach."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang