Biết rồi cũng chẳng làm gì được.
Tất cả mối quan hệ trên đời đều như vậy, hoặc là cộng sinh, hoặc là hút lấy hết lợi ích của đối phương mà tồn tại tiếp thôi. Nếu nhìn theo góc độ cộng sinh, Trung Thành sẽ là cỗ máy kiếm điểm chết cho tử thần, còn cô ta, có lẽ sẽ trở thành một thứ vũ khí của hắn chứ !?
Ít nhất với tình trạng hiện tại, muốn ra khỏi khu rừng này, đương đầu với thế giới ngoài kia, Trung Thành cũng cần một người “dân bản địa” dẫn đường chỉ lối, dù sao cũng là thêm một vé đảm bảo cho cái mạng nhỏ của hắn.
Chỉ cần sống sót cho tốt trước đã, những chuyện khác sẽ từ từ tính sau vậy.
“Sắp tới, cô có dự định gì không !?” Trung Thành đột nhiên hỏi.
“Không biết, ngủ lâu quá rồi. Gần đây mới thức dậy, ta cũng chẳng biết làm gì nữa. Vốn muốn tìm mụ già kia để tính sổ, nhưng ngươi bảo mụ ta bị có thể đã bị phong ấn mất rồi, ta đang thấy hụt hẫng quá !” Arent nhún vai đáp.
“Không biết thì tôi làm chủ vậy. Có cái khế ước bình đẳng cộng sinh kia, hai chúng ta phải ở gần nhau đúng không !? Vậy tôi đi dâu, cô đi đó !”
“Ủa, làm sao ngươi biết !? Cái này ta chưa nói mà !?”
“Sáng nay tỉnh dậy tôi thử đi ra ngoài cửa hang, có vẻ nếu cách xa cô 10m thì toàn bộ sức lực sẽ biến mất hết. Tôi đoán là do thứ đó tác quái !”
“À, đơn giản thôi, trái tim ngươi đang nằm trong người ta, cách xa như vậy, dĩ nhiên là sự đồng bộ mất tác dụng. Ta thì thế nào cũng không chết được, nhưng trái tim ta trong người ngươi không cảm nhận được sự hiện diện của ta, thành ra ngừng đập đó mà ! À mà... ủa... sao ta quên mất cái này nhỉ !? Như vậy có thể...”
Trung Thành mặt đen lại.
Thế này mà kêu là khế ước bình đẳng, bình đẳng chỗ quái nào !?
Sinh mạng hắn vẫn nằm trong tay người ta thôi. Chẳng lẽ suốt đời phải kéo theo con hàng này !? Thế này mai kia làm chuyện abc, xyz gì đó chẳng phải có một cái bóng đèn rất to chiếu rõ mọi động tác à !? Không nói đến vấn đề thẩm mỹ, quyền tự do cá nhân bị xâm phạm nghiêm trọng quá.
“Đi ra đây với tôi một chút !”
Arent dường như vừa nghĩ ra cái gì đó, mặt đang ngơ ra, nghe thấy hắn nói vậy, tùy ý để hắn nắm tay lôi đi.
....
Rào rào rào....
Thác nước sáng sớm quang cảnh càng hùng vĩ hơn, vô số luồng trắng bạc thi nhau trút xuống mặt hồ bên dưới, những bọt nước bắn tung lên tạo ra một cầu vồng nhỏ do ánh sáng khúc xạ. Nếu bỏ đi tiếng động như sấm sét do những dòng nước va đập, chỉ đơn thuần nhìn nhắm tấm màn trắng bạc cùng hai hàng cây xanh rì sinh động vô cùng kia, nơi đây có thể làm một chỗ nghỉ dưỡng không tệ.
Tất nhiên, với những cỗ máy như AI, nó không quan tâm tới hàng tiếng động ầm ầm của dòng thác, cũng chẳng để ý quang cảnh sinh đẹp quanh đây làm gì, chỉ âm thầm nửa ngồi nửa quỳ ở đó, tự biến mình thành một tảng đá không có sinh mạng, trầm mặc mà lạnh lùng.
“Ah, chỗ này cảnh đẹp thật ! Ngươi có con mắt tốt đấy !” Trong mắt Arent ngập một mảng trắng bạc, khuôn mặt cô ta phiếm hồng, cái cổ trắng ngần gật lên gật xuống với vẻ thích chí và thoải mái.
Đã gần mười ngàn năm rồi mới lại được ngắm nhìn thế giới, khi bị phong ấn, cô ta mới chỉ mười sáu tuổi, trước sự kính ngưỡng và sợ hãi vô hạn của những sinh vật khác trên đại lục, những nơi cô ta đi qua thật sự không có nhiều. Và đây là lần đầu tiên cô ta được nhìn thấy một thác nước chân chính, vì thế nhất thời mọi chuyện đều bị cô ta ném ra sau đầu.
Trung Thành thấy Arent ngây ngẩn xúc động trước thác nước chỉ nợ một nụ cười nửa mép rồi đi tới bên vách núi, lấy ra công tắc điều khiển, chỉ lên trên rồi bấm nút.
Giống như không gian đột ngột bị méo mó đi, hay đúng hơn là màn hình trước mặt đột nhiên rè rè sóng, sau đó có tín hiệu trở lại, ngay khi mọi thứ ổn định bình thường, thân ảnh hùng vĩ của AI một lần nữa hiện ra.
“Chào buổi sáng, sĩ quan Trung Thành.”
Giọng nói như nhạc điện tử rót vào tai hắn thông qua thiết bị liên lạc dán chặt vào vành tai.
“Chào buổi sáng ! AI, những thứ tôi yêu cầu chuẩn bị đã xong chưa !?”
“Xác nhận. Dây thép đàn hồi từ hợp kim Orihancol đã hoàn thành kéo sợi, cần mười hai phút để hoàn thành việc bện xoắn và thêm phụ gia đảm bảo độ dẻo. Hộp bảo vệ đã hoàn thành, vì ưu tiên việc chiết xuất ánh sáng nên nồng độ Orihancol bị giảm 10%, độ bền giảm 49 độ. Móc khóa đã cải tạo xong, vì nguyên liệu khuyết thiếu nên bom điện từ cài đặt thất bại...”
“À, không cần thiết như vậy, có giật bom người ta cũng không chết mà. Cứ ưu tiên hoàn thành đoạn dây trước đi, độ dài đạt yêu cầu chứ !?” Trung Thành liếc nhìn Arent đang tung tăng nghịch nước đằng xa kia, ồ, con bé chết tiệt, chạy quá phạm vi rồi, hắn bắt đầu cảm thấy bủn rủn, chân tay vô lực và khó thở kinh khủng.
“Xác nhận, sai số 0,81%, nằm trong phạm vi cho phép.”
“Sai lên hay sai xuống !? Ý tôi là ngắn lên hay dài đi ấy !?” Trung Thành thở hồng hộc, khó khăn nói.
“Xác nhận. Dài lên.”
“Tốt. Hoàn thành xong lập tức lắp ghép rồi gửi cho tôi !”
...
“Nhìn ngươi vui quá ! Có chuyện gì vậy !? Giờ mới cảm thấy chỗ tốt của thần thể hả !?” Arent vừa nói với giọng nghi hoặc, hai tay khoanh trước ngực ngẩng đầu lên với vẻ tự hào.
[Tốt cái đầu ngươi ! Anh đây đang trong trạng thái yếu sinh lý toàn thân nè]
“À, có món quà gặp mặt định tặng cô ấy mà !” Trung Thành chắp hai tay sau lưng, làm mặt bí hiểm nói.
“Thật không, nhìn ngươi không phải dạng tốt đẹp như vậy nha !” Arent khịt khịt mũi, bán tín bán nghi nói. Nhưng ánh mắt long lanh trông đợi kia đã bán đứng cái đầu óc đơn giản của cô ta rồi.
“Nhắm mắt lại tôi mới tặng !” Trung Thành nghiêm mặt yêu cầu.
“Tại sao phải nhắm !? Ngươi phiền phức quá đi à ! Tặng cái gì lởm khởm ta không vừa mắt thì ngươi xong đời đấy !” Arent bĩu môi nói, nhưng vẫn thành thật nhắm mắt lại.
Cạch.
Có tiếng kim loại leng keng, sau đó dường như có thứ gì đó vừa được ấn vào thứ gì đó, rồi cả hai liền lại một khối, phần cổ Arent lập tức cảm thấy là lạ. Cô ta liền mở mắt ra.
“Đẹp không !?” Trung Thành híp mắt nói, sau đó nín thở chuẩn bị ăn đòn.
“Đẹp...” Arent mắt sáng lên nói.
“Đẹp thật ấy hả !?” Trung Thành chột dạ hỏi dò.
“Ừm, rất đẹp, ta chưa nhìn thấy thứ kim loại sáng vàng óng ánh thế này bao giờ... ngươi kiếm ở đâu vậy !?”
[Sặc, cái sáng óng ánh đó là do nước sơn chứ liên quan quái gì đến kim loại hả mẹ trẻ !?] Trung Thành đầu đầy hắc tuyến âm thầm khinh bỉ, nhưng cũng không lộ ra mặt, chỉ nghiêm túc nói:
“Từ giờ nó sẽ là mình chứng cho sự kết nối của chúng ta, bộ vòng này có hai chiếc, một lớn một nhỏ, được bện bằng dây tơ nhện đã qua cải tạo, chiếc lớn thuộc về cô, chiếc nhỏ thuộc về tôi, hai chúng ta sẽ mãi mãi không tách ra, dính liền cùng sợi dây này. Hi vọng là cô thích nó !”
Trung Thành nhấc tay trái lên, trên đó có một chiếc còng nửa số 8 bằng kim loại màu váng sáng óng ánh, cuối vòng đính một chiếc dây kéo dài, nối liền với một chiếc vòng khác trên cổ Arent, cái vòng của Arent thì to hơn, sáng hơn, lại có thêm một chiếc khóa vàng treo lủng lẳng trang trí, mỗi khi cô ta nghiêng đầu nó đều phát ra tiếng kêu leng keng rất vui tai. Chỉ tội tạo hình nó hơi giống vòng cổ người ta đeo cho chó cảnh một chút.
Chuẩn xác mà nói, từ bây giờ, thông qua sợi dây có thể co giãn được trong khoảng mười mét, dính liền cổ tay Trung Thành và cổ Arent này, hắn có thể thoải mái dắt nữ thần này đi dạo mà không sợ cô ta chạy mất.
Trên cái vòng cổ to của Arent, Trung Thành đã khéo léo khảm một mảnh Elf Stone vào, thứ này có đặc tính hấp thu ma thuật cực kỳ tốt, vậy nên cũng không sợ Arent lên cơn phá hủy chiếc vòng bằng ma thuật, còn dùng sức mạnh vật lý !? Trung Thành đã thử qua, Orihancol qua thế giới này đột nhiên gia tăng độ cứng lên gấp n lần, chính hắn dùng sức chín trâu hai hổ cũng chẳng thể nào gỡ được cái vòng trên tay mình, cái thứ dày cộp trên cổ Arent kia thì càng khỏi nói.
Trừ khi nữ thần này thật sự có thể bẻ đầu mình xuống để lấy vòng ra, nhưng với tính cách cô ta chắc sẽ không làm vậy đâu. Vả lại từ giờ hắn cũng sẽ ở một bên giám sát, hi vọng không có chuyện gì xấu phát sinh.
Sau khi thành công đeo xích vào cổ nữ thần, Trung Thành đã chuẩn bị tinh thần đại chiến một trăm hiệp nữa với cô ả, nào ngờ tư duy của người ở thế giới này quá kỳ quái, chắc những thứ như vòng cổ xích chó còn chưa phát minh ra, hoặc nữ thần này chưa từng nhìn thấy mấy cái đó bao giờ, kinh nghiệm xã hội của cô ta chính là con số 0 tròn chĩnh, vì thế mà hắn bình an qua ải. Anh lính trẻ nặng nẽ thở phào một hơi. Đột nhiên lại thấy mắt Arent rưng rưng như sắp khóc, hắn chột dạ vội hỏi:
“Sao thế !? Tôi không cố ý tặng cái này cho cô đâu, chẳng qua là gấp quá nên không biết tặng cái gì, hơn nữa thứ kim loại này thật sự là hiếm nhất đại lục đấy nhé, bên trong chính là chứa mấy mảnh Elf Stone mà cô thích đấy, chẳng qua phải mở khóa mới lấy được, vậy là an toàn nhất còn gì.... bla...bla..”
Arent xịt xịt mũi, nức nở mấy cái rồi đưa tay lên dụi dụi mắt, vừa cười vừa khóc:
“Ta cảm động quá, gần một vạn năm rồi mới có người đối tốt với ta như vậy, cám ơn ngươi nhé !”
Giây phút này Trung Thành ngây ra, đột nhiên cảm thấy mình đúng là bỉ ổi vô hạn, tà ác xấu xa, táng tận lương tâm, lại nỡ đi lừa tình một cô bé ngây thơ như vậy, hắn và lương tâm đấu tranh kịch liệt trong ba giây, sau đó vội vàng quay mặt đi giả lơ không biết.
Bên tai, chỗ dụng cụ liên lạc giữa hắn và AI, trí thông minh nhân tạo này cũng phát ra âm thanh xác nhận:
“Sĩ quan Trung Thành, cậu quá tà ác !”
Trung Thành mặt già đỏ lên, vội vã nhỏ giọng phân bua giải thích, nào là vì tính mạng quý giá, hay là vì không thể tin tưởng được người vừa mới gặp bla...bla... Sau đó lại thấy hành vi nói chuyện cùng một cái máy thế này quá nhảm nhí, hắn bực dọc tự rủa mấy tiếng rồi đứng lên, kéo kéo cái dây dắt thú kiểng của mình:
“Được rồi, có lẽ đã đến lúc rời khỏi đây rồi. Hãy xem thế giới bên ngoài có những gì nào.”
“Ừm !” Arent nhu thuận gật đầu, hệt như một chú cún nhỏ, dễ thương vô cùng, làm trái tim ai đó lại kịch liệt đau nhói một hồi, nội tâm lại diễn ra một cuộc chiến tranh nữa vô cùng khốc liệt.
Mang theo tâm trạng cổ quái như vậy, một kẻ vừa mới tới thế giới này một năm, và một kẻ chẳng biết mù gì về thế giới này, cùng dắt nhau bước ra khám phá đại lục rộng lớn, nhìn xuống vùng đồng bằng phía dưới và bầu trời rộng lớn trong xanh bên trên, cùng chợt cảm thấy, hóa ra thế giới này cũng thật rộng lớn vô cùng.