Thẩm Ngư nhất thời không biết nên nói gì, khuôn mặt mơ màng.
U oán thế này, bi thương thế này đáng ra là lời kịch của cô, không phải sao? Nam chủ đây nhầm kịch bản?
Thẩm Ngư rũ mắt mím môi, nếu lần này cô bất chấp phá hình tượng, chính là khiến Lý Thanh Sâm kia ghê tởm đến chết.
Đến lúc khảo nghiệm kĩ thuật rồi. Thẩm Ngư hít sâu, nhớ lại nguyên tác...
[ Kí chủ.... ] Hệ thống hoảng sợ với ý nghĩ trong đầu cô, chỉ hận không thể lập tức ngăn lại. Chỉ tiếc, nó không thể....
Thẩm Ngư bày bộ dáng thẹn thùng, mở to mắt nhìn Lý Thanh Sâm:" Anh Sâm thật muốn biết lý do sao?" ( chỗ này nguyên là Lý ca ca xưng hô lịch sự nhưng mình không tìm được từ ngữ thích hợp lắm nên viết bình thường)
Lý Thanh Sâm có chút sửng sốt, gật gật đầu.
Thẩm Ngư nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to của hắn, tiến lại gần, run run mang theo dũng khí to lớn nói ra: " Anh Sâm, em thích anh. Lý Thanh Sâm, em thích anh. Em ghét anh coi em như em gái, em muốn trở thành bạn gái anh, trở thành người trong lòng anh."
Dứt lời, Thẩm Ngư gục đầu xuống bộ dáng thẹn thùng. Nhưng thực chất, chính là đang thầm ghê tởm chính mình.
Lại nhớ nguyên chủ cũng từng tỏ tình vậy mà Lý Thanh Sâm liền lạnh lùng xa cách, cô thở dài: coi như bù đắp.
Thông suốt, Thẩm Ngư ngẩng đầu định " đối diện sự thật phũ phàng ", bàn tay to kia bỗng nắm chặt tay cô, đỉnh đầu truyền âm thanh vui sướng.
" Em nói thật sao, tiểu Ngư?"
Thẩm Ngư bỗng chốc hoá đá, kinh ngạc tròn mắt.
[ Kí chủ... ] Hệ thống nhìn Hà Nhất Trạch rời đi mà muốn khóc [ Hà Nhất Trạch a.... ]
Thẩm Ngư nào nghe được nó nói nữa.
Lý Thanh Sâm tiến một bước, cúi đầu nhìn vào đôi mắt cô.
" Em nói thật sao? Tiểu Ngư?"
Thẩm Ngư ngẩn ra, rút tay khỏi tay hắn, nghi ngờ
".....Giản...Túc?" Giản Túc là người cùng cô từng đụng độ ở những thế giới xuyên không khác, thật chẳng ngờ tới lại đụng nhau ở thế giới này.
Lý Thanh Sâm, hay Giản Túc, bày bộ dáng bi thương: " Cá, ngươi không nhớ ta sao?"
Thẩm Ngư đen mặt
" Sao ngươi cũng ở thế giới này?"
Phải biết đây là thế giới nam xứng cấp S, hắn chính là không bao giờ tới.
" Ngươi không cần lo nhiều vậy." Giản Túc run run vai, đôi mắt loé sáng " Ngươi không nhớ ta sao?"
Thẩm Ngư lạnh mặt " Ngươi không phiền ta ta còn phải cảm tạ."
Cô vốn thấy Lý Thanh Sâm có điểm kì lạ, lại không nghĩ đến có người khác xuyên vào. Mà hắn, thì sớm đã biết cô là nguyên thân.
Thẩm Ngư không ưa Giản Túc, bởi vì ngày trước xuyên qua từng đụng độ, cũng nhờ hắn mà nhiều lần nhiệm vụ của cô suýt thất bại do phát hiện quá muộn.
Thẩm Ngư còn nhớ lần đầu đụng Giản Túc, nghe thân thế bi thảm kia mà tốt bụng giúp đỡ, cuối cùng bị hiểu lầm chồng chất không gỡ được.
" Cá...." Giản Túc bày bộ đáng thương
Thẩm Ngư đau đầu. Chính là cái vẻ mặt này làm người ta không thể phát tiết với hắn
" Được rồi được rồi, thế giới này ta nhất định phải hoàn thành. Ta còn phải nhờ ngươi giúp đỡ, có thể không làm trở ngại ta không?"
Thiếu niên rạng rỡ gật đầu, thủy mâu đẹp đẽ " Vậy ngươi đừng ghét ta."
" Ngươi không làm gì sao ta phải ghét ngươi?" Thẩm Ngư liếc mắt nhìn hắn, nghĩ đến chuyện chính lại nói " Ta đi trước."
Giản Túc tâm tình vui vẻ hình theo thiếu nữ dần khuất sau cánh cửa.