Mục lục
[Dịch]Tuyệt Thế Toàn Năng- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời khỏi văn phòng Anh ngữ, Gia Vệ chạy thẳng một mạch về lớp học.

Hắn muốn ngay lập tức quay về cướp điện thoại trên tay Vương Cường.

Đi vào phòng học, Gia Vệ quan sát xung quanh, Vương Cường vẫn đang chờ hắn, liền nở nụ cười đi tới chỗ Vương Cường.

Song một tiếng hừ lạnh nhanh chóng vang lên, Gia Vệ đưa mắt về nơi phát ra thanh âm thì chứng kiến Gia Cát Uyển Nhi cằm hếch lên cao, dùng tư thái cao cao tại thượng nhìn Gia Vệ, hơn nữa còn lạnh lùng nói:

- Hạng nhất lớp, khẩu khí không nhỏ nhỉ.

Gia Vệ bĩu môi, hắn chả có hứng thú đôi co với Gia Cát Uyển Nhi, trực tiếp ngó lơ nàng, đi thẳng tới bên người Vương Cường, thấy điện thoại hắn đang nằm trên bàn, Gia Vệ nhanh chóng chiếm lấy.

- Mày làm gì thế?

Vương Cường đang sắp xếp bàn học thì thấy Gia Vệ 'chôm' điện thoại di động của hắn, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

- Trưng dụng! Thứ hai trả lại cho mày.

Gia Vệ bỏ di động vào túi quần, cười đáp.

Vương Cường nhướng mày:

- Mai tao có hẹn, đừng có phá.

- Kệ mẹ mày hẹn ai, chủ nhật này nó là của tao.

Gia Vệ vô cùng bá đạo.

Mà bên này Gia Cát Uyển Nhi thấy Gia Vệ không để ý tới nàng nữa, hầm hè thu thập đồ đạc của mình, rời khỏi phòng học.

- Chủ nhật mày dùng nó làm gì?

Chân mày Vương Cường nhíu lại, mặt bày ra vẻ tươi cười thăm hỏi Gia Vệ.

- Quan tâm làm gì, chủ nhật tao trưng dụng rồi, giờ cho mày mượn gọi lại cho người đã hẹn kia nói một tiếng.

Gia Vệ đưa di động ra.

Vương Cường vừa nhận lấy điện thoại không nói hai lời bỏ ngay vào túi mình, nói:

- Mày không nói, tao đéo cho xài.

- Không cho?!

Gia Vệ cau mày, hắn trực tiếp quay người há miệng la lớn về phía cửa:

- Gia Cát Uyển Nhi, Vương Cường muốn theo đuổi ngươi kìa......

Gia Cát Uyển Nhi vừa rời khỏi không được bao lâu, thanh âm Gia Vệ không nhỏ, sợ rằng nàng có thể nghe được, Vương Cường ngay lập tức bịt mồm Gia Vệ, cười khổ:

- Mày trở nên đểu giả từ khi nào thế?

Trả di động cho Gia Vệ, Vương Cường tiếp lời:

- Tao nói xong rồi, điện thoại đây, mày làm gì thì làm đi.

Đợi Gia Vệ cất điện thoại đi, Vương Cường khoác vai Gia Vệ vội hỏi:

- Hồi sáng mày nộp bài sớm, nói là có tự tin thi xếp nhất lớp, thiệt hay giả thế?

- Theo mày trắc nghiệm tổng hợp lần này khó không?

Gia Vệ nhăn trán hỏi ngược lại Vương Cường.

- Cũng không tồi, tao làm được 90%, còn khoảng 10% chưa xong, 180 điểm trở lên là chắc chắn rồi.

Vương Cường nghĩ ngợi đoạn nói.

Gia Vệ thấp giọng:

- Có 10% chưa xong?

- Mày đừng nói là mày nộp bài sớm mà cũng đã làm xong hết rồi đấy nhá?

Vương Cường sững sờ, theo suy đoán của hắn, coi như là Gia Cát Uyển Nhi cũng không nhất định có thể làm được hết.

- Ai biết được, dù sao tao thấy đề khá là dễ, hoàn thành rất nhanh, nhàn rỗi không có việc gì nên nộp bài cho xong.

Gia Vệ bộ dáng như không sao cả nói.

Vương Cường đứng một bên mụ mị ra, đây là thằng Gia Vệ hắn quen biết trước kia ư?

Tuy trước kia Gia Vệ rất hướng nội, nhưng trừ môn tiếng Anh và Ngữ văn ra, thành tích Toán, Lý Hóa đều phi thường tốt, lần nào cũng mơ tưởng có thể thi đạt kết quả tốt nhất, mà hiện tại lại tỏ ra vẻ không quan tâm.

- Người anh em, mày quả thật phải mau tìm bạn gái đi thôi, nói chuyện tình cảm một hồi, nếu không tao e mày phát điên mất.

Vương Cường lắc lắc đầu.

Gia Vệ nhướng mày, thật sự hắn đang trong giai đoạn hành động.

Chiều không có tiết nhưng phải lên trường chờ, thế nên Gia Vệ và Vương Cường cũng không trở về nhà mà ghé vào căn tin dùng cơm trưa.

Điểm thi trắc nghiệm đến thứ hai mới công bố, vì vậy tâm tư mọi người không còn để ý đến cuộc thi buổi sáng mà đặt toàn bộ lên mấy đề thi mới sẽ phát trong chiều nay.

Gia Vệ buổi chiều cũng thành thật ở lại lớp làm đề thi, không mò đi tìm Liễu Tình nữa.

Mất không tới thời gian ba tiết học, Gia Vệ đã hoàn thành tất cả các đề thi một cách trọn vẹn như một kì thi tốt nghiệp trung học, cho dù có hai ngày rưỡi thời gian, Gia Vệ của trước kia cũng phải tới chiều chủ nhật mới có thể làm xong, mà hiện tại hắn hạ bút như có thần trợ giúp, các học sinh còn chưa giải xong một đề, hắn đã giải quyết gọn ghẽ hết rồi.

Dù kinh ngạc với khả năng đột biến của mình, nhưng hắn cho rằng như lời Vương Cường nói là 'kích thích tố sinh dục tăng vọt' nên cũng không băn khoăn gì thêm.

Nhàm chán ngồi trong lớp chờ đợi, cuối cùng đã tới giờ tan học.

Cơ hồ tất cả các học sinh đều thở phào một hơi, chỉ là hai ngày nghỉ vẫn còn những đề thi đang đợi bọn họ giải, làm gì có thời gian nghỉ ngơi chứ.

- Lát nữa có đi đâu không?

Vương Cường sớm dọn xong đồ đạc, chuông vừa mới reo hắn đã đi tới bên Gia Vệ hỏi.

- Về nhà chứ còn đi đâu?

Gia Vệ nói.

- Về nhà học tiếp?

Vương Cường nhếch miệng:

- Mày coi chừng đầu óc đang sáng sủa, học riết lại ngu ra như trước. Lát nữa tao ra sân bóng rổ của trường chơi vài ván, mày cũng đi luôn đi, nhân tiện rèn luyện thân thể luôn.

- Vương Cường, ta và ngươi đi chơi bóng, về phần Gia Vệ, cứ để hắn về nhà làm con ngoan đi, cái đầu hắn còn chơi bóng rổ được sao?

Gia Cát Uyển Nhi khinh bỉ liếc Gia Vệ cười nhạo.

- Vãi loằng, lớp trưởng đại nhân cũng biết chơi bóng rổ ah?

Hai mắt Gia Vệ mở to, sau đó nhìn bộ vị dưới cổ Gia Cát Uyển Nhi, gật gù nhận xét:

- Ài, ngươi chơi bóng rổ, quả thật không sợ bất tiện.

- Ngươi nói gì đấy?

Gia Cát Uyển Nhi giận dữ, mặt đỏ lên, lấy hai quyển sách dày trong tay định đập Gia Vệ.

- Được hay không được ra sân rồi biết! Thế nào lớp trưởng, có dám khiêu chiến Gia Vệ không?

Vương Cường chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Gia Vệ nghe xong mặt nhăn nhó, Vương Cường muốn bóp d*i đồng đội sao, bóng rổ hắn mới sờ qua được mấy lần chứ.

- Có gì mà không dám, Gia Vệ, ngươi là nam nhân thì đừng có từ chối.

Gia Cát Uyển Nhi cao ngạo nói, nhưng nàng nói lại khiến người khác nghe thành ý vị sâu xa.

- Tốt, lớp trưởng, chúng ta ủng hộ ngươi......

- Đúng rồi, lớp trưởng, phải có phần thưởng mới được ah......

- Bằng không lớp trưởng thắng thì Gia Vệ mời chúng ta uống nước; ngược lại Gia Vệ thắng, lớp trưởng phải dâng môi thơm cho hắn một cái, thế nào?

- Tốt, cứ như vậy, môi thơm, môi thơm......

Gia Cát Uyển Nhi quậy thành một đoàn náo nhiệt, nguyên bản các học sinh chuẩn bị về nhà ăn cơm chiều, có hơn một nửa người ở lại, tổng cộng hơn ba mươi người, trong đó còn có hơn 10 học sinh nữ, Gia Vệ nếu như không tiếp thụ khiêu chiến mặt mũi coi như mất hết.

Với người có chủ nghĩa đại nam tử mãnh liệt như Gia Vệ, tự nhiên không thể mất mặt trước nhiều bạn học như vậy, hắn quyết định chắc chắn, vô cùng khí phách đồng ý:

- Quẩy lên đi, ta mà phải sợ cô bé con này sao?

- Ngươi......, được lắm, ta sẽ cho ngươi thấy cô bé con này lợi hại thế nào.

Gia Cát Uyển Nhi đùng đùng tức giận bỏ ra ngoài.

Sau khi Gia Cát Uyển Nhi đi khỏi phòng học, các nam sinh khác hướng về Gia Vệ vươn ngón cái, bất quá trong lòng Gia Vệ đang phát sầu, hắn hiểu biết bóng rổ chỉ như em bé tập đi, lúc nhỏ có đập đập qua bóng, theo hắn nhớ bản thân mình hình như còn chưa ném rổ bao giờ.

Nhưng đã đáp ứng thì phải kiên trì.

Vào trong sân bóng, giờ này có lẽ vì đã tan học cộng với hôm nay là tối thứ 6 nên sân bóng rổ rất đông người, mấy người bạn hay chơi cùng mình, Vương Cường nhận thức không ít, qua nói chuyện một chút liền có người nhường cho một sân.

Hơn nữa dưới sự truyền bá của tin tức, mấy người ở các bãi khác đều bu lại xem, khiến sân mà Gia Vệ đang đứng chật như nêm, cả khi trường có giải đấu cũng không đông được như vậy.

Gia Cát Uyển Nhi nhận bóng từ Vương Cường, tiêu sái cởi áo khoác ném cho một bạn học, chính mình vỗ vỗ quả bóng trực tiếp thực hiện động tác ba bước ném bóng, hứng lấy một tràng pháo tay.

- Người anh em, có rất nhiều người đang tập trung chú ý về đây, tất cả trông cậy vào mày đấy.

Vương Cường nói khẽ với Gia Vệ một tiếng, sau đó một cước đạp thẳng hắn vào sân.

Gia Vệ vừa mới bước vào, âm thanh xôn xao truyền đến.

Gia Cát Uyển Nhi tuy thế nhưng thường xuyên đến sân chơi bóng, thực lực không kém gì một số nam sinh, tỉ lệ ném vào rổ thậm chí so với Vương Cường còn cao hơn, mọi người vây xem ở đây cơ hồ ai cũng biết Gia Cát Uyển Nhi.

Gia Vệ chỉ là một nam sinh gầy yếu, còn thấp hơn Gia Cát Uyển Nhi, đã không chiếm được sự ủng hộ của nữ sinh, nam sinh thì càng khỏi phải nói.

Cũng chỉ có Vương Cường vẫy vẫy tay với hắn vài cái, bất quá sau vài giây, hắn chuyển qua hoan hô Gia Cát Uyển Nhi. (bạn như cc :/ )

- Ngươi nói đi, muốn chơi thế nào?

Gia Cát Uyển Nhi ném bóng cho Gia Vệ, trên mặt lộ ra nụ cười cao ngạo hỏi.

Gia Vệ quan sát quả bóng trong tay, lại nhìn khung rổ cách đó không xa, nhíu mày, tuy chưa chơi qua nhưng bỗng hắn lại có cảm giác rất quen thuộc, điều này khiến hắn có chút kỳ quái.

Chẳng lẽ mình trước kia có đánh qua bóng rổ, nhưng đã quên?

Gia Vệ nhìn mọi người xung quanh, lại nhìn về phía Gia Cát Uyển Nhi, cười thâm hiểm:

- Lady first, ngươi thích gì ta chiều nấy.

Gia Vệ lời này vừa thốt ra, dẫn tới một hồi thổn thức, đương nhiên trong đó một số người kêu to 'vậy mới tốt chứ', tiếc là đám bọn hắn nói xong lại quay qua bợ đít Gia Cát Uyển Nhi.

- Ta cũng không muốn bắt nạt newbie (gà), chúng ta chơi ném rổ là đơn giản nhất, từ vạch 3 điểm bên ngoài trở ra, mỗi người mười quả, chỉ cần ngươi có thể ném vào nhiều ngang ta là ngươi đã thắng, thế nào?

Gia Cát Uyển Nhi cằm vểnh lên kiêu ngạo nói.

- Có khí phách......

Gia Cát Uyển Nhi vừa dứt lời, Vương Cường bên cạnh giơ ngón tay cái với nàng.

Gia Vệ khinh bỉ liếc Vương Cường, rất phong độ:

- Tốt, cứ làm như thế, ưu tiên phụ nữ, ngươi ném trước.

Gia Vệ trả bóng cho Gia Cát Uyển Nhi, Gia Cát Uyển Nhi sau khi nhận lấy, chỉ cười lạnh rồi xoay người một cái, ngay lập tức ném một quả.

Ấy vậy mà nàng còn cách xa vạch ba điểm hơn hai bước chân, độ khó có thể nói tăng lên rất nhiều.

Một giây sau, khi quả bóng trực tiếp lọt rổ, một hồi tiếng còi cùng những tiếng la hét vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK