Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Chấn Mi đỡ Trương Hận Thủ ướt đẫm dậy, vừa nhìn tình hình, lập tức liên tục truyền chân khí vào trong cơ thể Trương Hận Thủ.

Trương Hận Thủ chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt của hắn rời rạc, không còn sắc bén.

- Sát thủ không thể bại, bại chỉ có chết.

- Ta biết.

- Ngươi đã đánh bại ta, nhưng cũng không giết ta.

- Ta và ngươi không thù không oán, tại sao phải giết ngươi?

- Ngươi còn nhờ ta chiếu cố cô bé mà ta muốn bắt.

- Đổi lại là ngươi, vào thời khắc gian nguy như vậy, có thể cũng sẽ ủy thác cho ta.

- Thế nhưng.
Trương Hận Thủ khó khăn nói:
- Cô bé kia...

Thẩm Thái Công vội hỏi:
- Cô ấy làm sao rồi?

Trương Hận Thủ cười khổ lắc đầu:
- Ta... đã phụ ủy thác của ngươi.

Phương Chấn Mi nói:
- Đừng nói như vậy... cô bé kia rốt cuộc thế nào rồi?

Hắn đã nhìn ra thương thế của Trương Hận Thủ, cổ họng có một vết tích nhàn nhạt, vết tích này đã phá vỡ bảy động mạch và tĩnh mạch trên cổ Trương Hận Thủ, nếu là người thường thì đã sớm tắt thở rồi. Hơn nữa trên người Trương Hận Thủ còn dính phải “nước đọng” mỏng manh trong sông, nếu Trương Hận Thủ không nổi danh là “sát thủ trên sông”, khả năng bơi lội cũng là hạng nhất, vậy cho dù không trọng thương mà chết cũng sẽ ngạt thở trong sông.

Nhưng Trương Hận Thủ vẫn vùng vẫy đến trên bờ.

Hắn nhất định có lời muốn nói.

- Kẻ nào giết ngươi?

- Hoắc Oan Nhai.

- Đệ nhất sát thủ Hoắc Oan Nhai trong Nhân Đầu Phiên?

- Cũng là đệ tử chân truyền của “Mao Sơn Động” Tư Vô Cầu?

Phương Chấn Mi cảm thấy ngạc nhiên:
- Các ngươi cùng ở Nhân Đầu Phiên, sao hắn lại giết ngươi?

- Hắn đâu chỉ giết ta, còn hại chết Mãn Thị Song Xà.
Trương Hận Thủ cười khổ nói:
- Ngươi nói đúng, nếu thật là chủ nhân tốt đáng để người khác quên mình phục vụ, vậy không nên để thủ hạ hảo thủ tùy tiện hi sinh tính mạng... Vừa rồi Hoắc Oan Nhai đột nhiên lẻn lên bè gỗ, muốn bắt tiểu cô nương kia. Ta nói “ta chịu ủy thác của người khác, nếu muốn bắt cô ta đi, vậy hãy đợi Phương Chấn Mi trở lại”. Hắn hỏi “ngươi ăn cơm bên nào”. Ta đáp “chuyện này không liên quan đứng bên nào, chỉ là tín nghĩa giang hồ, ta dù phải liều mạng với Phương Chấn Mi cũng phải bắt được tiểu cô nương, nhưng không thể ra tay vào lúc hắn không có ở đây”. Hắn cười lạnh một tiếng nói “được, ta nghe theo ngươi”. Ta tưởng là thật, ai ngờ hắn lại đột nhiên xuất thủ...

Phương Chấn Mi chợt hỏi:
- Hoắc Oan Nhai dùng vũ khí gì?

Trương Hận Thủ lập tức biết dụng ý Phương Chấn Mi.

- Kiếm.
Hắn đáp.

Phương Chấn Mi nhíu mày:
- Kiếm?

Trương Hận Thủ nói:
- Khi đó kiếm của ta chưa ra khỏi vỏ, vỏ kiếm bảo vệ cổ họng, mũi kiếm của hắn đánh vào đầu kiếm của ta.

Phương Chấn Mi có thể tưởng tượng được tình cảnh khi đó. Trong sông, trên bè, Hoắc Oan Nhai đột nhiên xuất kiếm tập kích Trương Hận Thủ. Kiếm của Trương Hận Thủ chưa kịp rút ra, vẫn treo ngược từ cổ họng đến bụng, đó là phương thức treo kiếm đặc biệt của hắn. Mũi kiếm của Hoắc Oan Nhai vốn đâm vào cổ họng Trương Hận Thủ, lại đâm trúng đầu kiếm. Lực lượng của mũi kiếm xuyên thấu qua đánh vào cổ Trương Hận Thủ, phá vỡ bảy gân mạch chung quanh cổ hắn.

Trương Hận Thủ nổi tiếng là rút kiếm như chớp, nhưng một kiếm này của Hoắc Oan Nhai có thể nhanh đến mức Trương Hận Thủ cũng không kịp rút kiếm, mà lực đạo lại lớn như vậy, Hoắc Oan Nhai không hổ là sát thủ đứng trên Trương Hận Thủ.

Phương Chấn Mi gật đầu, hắn đã cảm giác được cái bóng của một kẻ địch mạnh mẽ.

- Ta biết rồi, ngươi yên tâm đi!

Trong mắt Trương Hận Thủ có một lớp sương mù.

Hắn hiểu được ý tứ của Phương Chấn Mi.

Hắn vùng vẫy đến nơi này, để Phương Chấn Mi nhìn rõ vết thương của hắn. Phương Chấn Mi bảo hắn “yên tâm”, hắn cũng thật sự yên tâm.

Bởi vì Phương Chấn Mi nhất định sẽ để hắn chết được nhắm mắt.

Hắn cố gắng nói:
- Ta là một sát thủ. Hoắc Oan Nhai bắt tiểu cô nương đi, ta biết hắn sẽ đưa cô ấy đến tổng đàn của Nhân Đầu Phiên hoặc Mao Sơn Động. Nhưng dù sao ta cũng từng là thuộc hạ của bọn họ, ta không thể nói cho ngươi biết chỗ đó ở đâu, ta không thể phản bội chủ nhân. Cho nên... ngươi cũng không cần làm gì cho ta cả.

Phương Chấn Mi đồng ý:
- Con người vốn không nên phản bội người khác. Ta cũng không làm gì cho ngươi cả, có điều Hoắc Oan Nhai ám toán ngươi, về tình về nghĩa, mỗi người trong võ lâm đều nên đòi lại công bình.

Trương Hận Thủ thở dốc nói:
- Tuy ta không thể nói cho ngươi biết, thế nhưng...

Ánh mắt hắn giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại bắt đầu thở dốc, một tay cong lên, muốn cầm lấy tay Phương Chấn Mi. Thẩm Thái Công vội vàng giữ lấy mạch môn của hắn, sắc mặt biến đổi nhìn sang Phương Chấn Mi.

Phương Chấn Mi hiểu ý:
- Ngươi còn chuyện gì muốn nhắn nhủ không?

Trương Hận Thủ đột nhiên nhìn sang Thẩm Thái Công, lại nhìn sang Phương Chấn Mi, trong mắt xuất hiện an ủi và vui vẻ, cuối cùng tắt thở.

Ngã Thị Thùy chậm rãi đến gần, nói từng chữ từng câu:
- Thật là một hảo hán.

Phương Chấn Mi thở dài nói:
- Đáng tiếc... chúng ta vẫn không biết tung tích của Tiểu Tuyết.

Nói xong lại liếc sang Thẩm Thái Công.

Thẩm Thái Công than một tiếng, cũng không nói tiếp.

Sau khi chôn cất Trương Hận Thủ, ba người Phương Chấn Mi và Thẩm Thái Công, Ngã Thị Thùy phân biệt chọn hai gốc cây lớn, ngủ trên cành cây.

Người giang hồ ăn gió uống mưa vốn là chuyện bình thường.

Phương Chấn Mi vốn đang nghĩ kế cứu Tiểu Tuyết, đồng thời tìm cách chắp vá những sự kiện lại với nhau, suy nghĩ hướng đi tiếp theo, cùng với quan hệ giữa Nhất Điều Long và Âm Hỏa công chúa, nhưng một lúc sau lại cảm thấy buồn ngủ, liền ngủ một giấc.

Trời rất nhanh đã sáng, Phương Chấn Mi cũng rất nhanh tỉnh dậy.

Ngã Thị Thùy còn đang ngáy khò khò ngủ say. Chim chóc ở nơi này nếu có thể thì đã sớm dọn nhà đi rồi, nếu không thì cũng thà rằng bay đến nơi khác ở tạm, để tránh bị tiếng ngáy của Ngã Thị Thùy làm giật mình.

Phương Chấn Mi cũng rất nhanh phát hiện, Thẩm Thái Công đã không thấy nữa.

Trên đất bùn có viết mấy chữ: “Ta đi tìm Tiểu Tuyết, miễn phải suy nghĩ, sẽ nhanh trở về. Thẩm.”

Phương Chấn Mi cười khổ.

Ngã Thị Thùy gãi gãu sau đầu, hiển nhiên không hiểu:
- Lão bất tử kia đi đâu tìm Du Tiểu Tuyết?

Phương Chấn Mi nói:
- Y biết chỗ.

Ngã Thị Thùy giật mình, đang đợi Phương Chấn Mi nói tiếp. Phương Chấn Mi liếc hắn một cái, cười khổ nói:
- Chúng ta bị lừa rồi. Bởi vì thực chất Trương Hận Thủ đã nói ra chỗ bọn chúng giấu Du Tiểu Tuyết.

Ngã Thị Thùy không tin:
- Khi đó ta cũng có mặt, tại sao không nghe được?

Phương Chấn Mi lắc đầu thở dài:
- Trương Hận Thủ là một sát thủ, sát thủ có quy tắc của sát thủ. Cho dù Tư Không Thoái bán đứng hắn, hắn vẫn không muốn nói ra sào huyệt của Tư Không Thoái. Hắn là một sát thủ tốt làm tròn trách nhiệm... Ta vốn không hiểu ánh mắt của hắn trước khi chết...

Ngã Thị Thùy không rõ:
- Ánh mắt?

Phương Chấn Mi nói:
- Đúng. Ánh mắt của Trương Hận Thủ trước khi lâm chung, giống như đã nói hết tất cả, có thể yên tâm ra đi... nhưng khi đó hắn cũng không nói ra.

Phương Chấn Mi lắc đầu cười khổ nói:
- Đó là vì hắn đã đưa hành tung của đám Tư Không Thoái hoặc là biện pháp tìm được Nhân Đầu Phiên cho Thẩm Thái Công... Hắn nghĩ rằng với giao tình của Thẩm Thái Công và chúng ta, nhất định sẽ nói cho chúng ta biết, cho nên hắn cũng yên tâm ra đi...

Ngã Thị Thùy thở hồng hộc nói:
- Vậy tại sao lão chết tiệt kia không nói cho chúng ta biết, lại một mình lén lén lút lút rời đi?

- Đều do chúng ta sơ ý không cẩn thận.
Phương Chấn Mi nói:
- Nếu ta đoán không sai, tối hôm qua chúng ta nói chuyện đã bị Thẩm lão nghe được... Y sợ chúng ta không để y đi, cho nên lén rời đi trước.

Ngã Thị Thùy bực bội nói:
- Vậy ít nhất y cũng nên lưu lại địa điểm, để chúng ta đi tìm! Hoắc Oan Nhai có thể giết chết Trương Hận Thủ, mà võ công của Trương Hận Thủ còn trên lão chết tiệt, y làm sao ứng phó được! Huống hồ còn có Tư Không huynh đệ...

Phương Chấn Mi than:
- Tư Không huynh đệ còn chưa đáng sợ. Trong Tam Tư thì “Mao Sơn Động” Tư Vô Cầu có cổ lực mạnh nhất, võ công cao nhất, thân phận lại thần bí nhất, Hoắc Oan Nhai cũng chỉ là đồ đệ của hắn, có thể tưởng tượng được hắn lợi hại thế nào.

Ngã Thị Thùy vội nói:
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?

Phương Chấn Mi trầm mặc một lúc, nói:
- Ngươi đi dự lễ mừng thọ của Nhất Điều Long.

Ngã Thị Thùy hỏi:
- Ngươi thì sao?

Phương Chấn Mi đáp:
- Ta nghĩ cách đi tìm Thẩm lão.

Ngã Thị Thùy không nói gì.

- Chúng ta nhất định phải chia nhau làm việc. Khi chưa cứu được Tiểu Tuyết và không biết an nguy của Thẩm lão, ta không thể xuất hiện tại lễ mừng thọ của họ Long, bởi vì Tư Không Thoái đã nói rõ không cho ta tham dự, hắn cũng không nhắc đến ngươi... Cho dù hắn biết ngươi đến tham gia, nhưng ta không có mặt, có lẽ hắn cũng không dám ra tay với Tiểu Tuyết. Nhất Điều Long gánh vác trách nhiệm trọng đại của võ lâm Vân Quý, gần đây liên tục xảy ra những vụ án kỳ lạ, chắc chắn ẩn giấu âm mưu rất lớn. Ngươi nhất định phải đi xem thử, lúc cần thiết giúp y một tay... Còn về ta, nhân lúc chủ lực của bọn chúng tập trung toàn bộ ở lễ mừng thọ, ta muốn nghĩ cách cứu Tiểu Tuyết trước, liên lạc với Thẩm lão, sau đó trở lại hội họp với ngươi.

Ngã Thị Thùy chỉ cảm thấy lại có đại sự cần làm, lớn tiếng đáp:
- Được!

Hai người đập tay một cái, chia nhau lên đường.

Gánh nặng đường xa, người giang hồ cần phải mạo hiểm.

oOo
Rời khỏi hai bằng hữu tốt, trong lòng Thẩm Thái Công cũng có một chút lưu luyến buồn bã.

Nhưng y lại sợ sau khi Phương Chấn Mi và Ngã Thị Thùy tỉnh dậy sẽ không cho mình đi.

Y vẫn chưa già.

Y nhất định phải cứu Tiểu Tuyết.

Trước khi chết Trương Hận Thủ đã đưa cho y một tấm giấy da dê, lúc đó y giật mình, khi liếc thấy khu vực vẽ trên giấy, y lại lén giấu đi, không nói cho Phương Chấn Mi biết.

Mặc dù thực ra y cũng không biết vì sao Trương Hận Thủ không dứt khoát nói ra, mà lại muốn giao địa đồ cho y, nhưng cho dù là cạm bẫy y cũng phải đi cứu Tiểu Tuyết.

Y dựa theo địa đồ đi một đoạn đường, đi tới phía sau một khu nhà lớn, chỉ nghe phía trước nhà chiêng trống vang trời, vô cùng náo nhiệt. Y đối chiếu địa đồ, thấy Tiểu Tuyết bị giấu ở gần chỗ này. Nơi này có mấy chục hộ gia đình, trong đó có một ngôi nhà xanh cửa đỏ, nằm đối diện với cửa sau của khu nhà lớn kia, nhìn vô cùng âm u, cửa đồng đóng chặt, cũng chẳng biết có người hay không.

Khu nhà lớn kia càng không biết bao sâu bao xa. Thẩm Thái Công ló đầu xem thử, muốn tìm người hỏi một chút, chợt cảm giác sau lưng có tiếng tay áo lướt nhanh.

Y đột nhiên quay đầu, đứng dựa vào cần trúc.

Tại cửa sau của khu nhà lớn yên tĩnh đến mức giống như không có cả một con mèo, chẳng biết từ lúc nào sau lưng y đã có thêm hai người, trong tay bọn họ cầm hai sợi dây xích, cột vào hai con chó. Hai con chó kia không kêu tiếng nào, lại há miệng lộ ra răng nhọn. Hàm răng kia khiến người ta vừa nhìn đã biết, bọn chúng chỉ cần cắn một cái là có thể xuyên qua xương cẳng chân người.

Thẩm Thái Công nói:
- Ta chỉ câu cá, không câu chó, con chó này có thể kéo ra một chút không?

Đại hán bên trái lạnh lùng nói:
- Ngươi câu cá không tới bờ sông, lại tới đây làm gì?

Thẩm Thái Công cười híp mắt nói:
- Thế nào? Nhà lớn như thế không có hoa viên sao? Trong viện không phải cũng có hồ nước sao? Ta nghe nói trong viện này có một con cá tuyết, đang muốn đi vào câu thử.

Đại hán bên trái quay sang nhìn hán tử bên phải, nói:
- Hóa ra là một kẻ điên.

Hán tử bên phải lại trầm giọng nói:
- Không, hôm nay tình hình đặc biệt, bang chủ đã dặn dò nhất định phải đề phòng cẩn thận, người này đến chỉ sợ ý đồ bất thiện...

Thẩm Thái Công nghe được liền ngẩn ra:
- Đây là nhà của ai...

Còn chưa nói xong, bỗng một người quát lên:
- Đường Tù, Đường Khốn, nói dài dòng với lão già này làm gì, còn không đuổi hắn ra ngoài!

Hai hán tử đáp một tiếng, một người nói:
- Lão già, hôm nay ở đây đang có chuyện vui, ngươi mau đi đi!

Một người khác nói:
- Ngươi cũng nghe thấy rồi, nếu không phải là tới gây rối, vậy đi nhanh đi!

Nói xong liền đưa tay muốn đẩy Thẩm Thái Công đi.

Thẩm Thái Công cười mỉm nói:
- Ta đã nói là tới câu cá, không phải tới làm chuyện vô vị, ôi chao, lão nhân gia ta...

Y giả vờ té một cái. Hai người kia sợ y ngã thật, vội vàng đỡ lấy. Thẩm Thái Công nhanh như chớp điểm huyệt đạo hai người, vòng ra sau lưng bọn họ, cười nói:
- Có điều không câu cá được, tới thừa nước đục thả câu cũng tốt.

Hai đại hán Đường Tù và Đường Khốn tuy bị điểm huyệt, nhưng vẫn kịp hét lên hai tiếng. Hai con chó ngao đồng loạt nhào tới Thẩm Thái Công. Thẩm Thái Công nhanh tay lẹ mắt, thân trúc quét ngang ngăn cản thế công, dây câu vung ra quấn lấy hai con chó, lại móc vào hai người bị điểm huyệt đạo, giống như hai con thoi ném đi đâu không biết.

Thẩm Thái Công cúi người một cái, đã nhảy lên tường vây.

Cùng lúc đó trong tường đã có cảnh giác.

Mũi chân Thẩm Thái Công vừa chạm xuống tường, còn chưa đứng vững, một hàng ám khí mấy chục loại đã bắn tới trước, trái, phải, trên, giữa, dưới người y.

Thẩm Thái Công lộn nhào một cái, trở về ngoài tường.

Một tiếng “kẹt” vang lên, cửa sau mở rộng, mười hai mười ba đại hán xông ra, lập tức đưa Đường Tù và Đường Khốn đi, mười người khác thì rút binh khí vây quanh Thẩm Thái Công.

- Ngươi là ai, tới làm gì?
Thẩm Thái Công vẫn cười đùa cợt nhả nói:
- Tới câu cá.

Trong lòng y thầm kinh ngạc vì khu nhà lớn này lại phòng thủ nghiêm ngặt như vậy.

Đại hán cầm đầu giận dữ nói:
- Đây không phải là nơi để ngươi câu cá, cút đi!

Thẩm Thái Công khép hờ mắt nói:
- Đây đúng là nơi để ta câu cá.

Đại hán kia ngẩn ra, hỏi:
- Ngươi câu cá gì?

Thẩm Thái Công cười hì hì nói:
- Một con cá tuyết Thiên Sơn không phải là vật trong ao các ngươi.

Đại hán kia sửng sốt:
- Nào có cá tuyết?

Thẩm Thái Công thấy khu nhà này có trận thế lớn như vậy, xuất động nhiều người tới chặn đường mình như vậy, đã sớm nhận định Tiểu Tuyết bị nhốt ở bên trong, lập tức giận dữ nói:
- Ngươi không để ta câu, vậy mua cũng được, cứ ra giá đi, con cá này ta nhất định phải có!

Đại hán kia cả giận nói:
- Ngươi lại dám giương oai tại Thủ Noãn bang!

Dứt lời liền đánh tới một chưởng.

Hai người đấu nhau một chưởng, cả hai đều chấn động.

Thẩm Thái Công lại giơ tay lên, đánh ra một chưởng. Đại hán kia vẫn đấu một chưởng với y, nhưng đã đổi sang tay khác.

Chưởng thứ hai vừa chạm, hai người lại nhoáng lên một cái. Thẩm Thái Công tiếp tục đánh ra chưởng thứ ba, vẫn dùng tay phải như trước.

Người nọ đành phải dùng hai tay nghênh đón.

Đỡ một chưởng, lại là một chưởng khác. Thẩm Thái Công càng công đánh nhanh. Chín tên đại hán còn lại lập tức vây công, nhưng Thẩm Thái Công dùng cần câu trên tay trái điểm, đâm, ấn, quét, ngăn cản toàn bộ thế công của chín người.

Đấu bảy tám chưởng, đại hán kia đã chống đỡ hết nổi, chợt nghe có một người từ trên tường nói:
- Lão Sùng, để đó cho ta!

Lúc người này nói chuyện vẫn ở trên tường, nhưng sau khi nói xong đã chắn trước người đại hán gọi là “lão Sùng” kia, đỡ một chưởng của Thẩm Thái Công.

Sau một tiếng “bùng”, hai người đều ngẩn ra. Lần này Thẩm Thái Công phải hít sâu một hơi, mới có thể xuất chưởng lần nữa.

Người nọ lại đỡ một chưởng, Thẩm Thái Công không lùi nửa bước, người nọ lại lui ba bước lớn. Nhưng tay trái của Thẩm Thái Công vốn đối phó với chín người kia dễ như trở bàn tay, lúc này cũng phải cố hết sức.

Gương mặt người nọ căng thẳng, chợt quát một tiếng:
- Lui xuống!

Trong lòng Thẩm Thái Công cũng thầm kinh ngạc vì chưởng lực của người nọ, nhưng vẫn quật cường nói:
- Cần gì dừng tay, gọi người trong nhà ra hết đây, chẳng phải càng sảng khoái sao?

Sắc mặt người nọ nghiêm túc, chợt hỏi một câu:
- Các hạ là “Thái Hồ Thần Điếu” Thẩm Thái Công Thẩm lão tiền bối?

Người nọ thi lễ trước, lại khiến Thẩm Thái Công sững sốt. Một tiếng “tiền bối” này làm y tiêu đi nửa bụng lửa giận. Y chống sào trúc xuống, hỏi:
- Ngươi là tiểu bối phương nào?

Trung niên kia chắp tay nói:
- Vãn bối là “Thiết Diện Thần Ưng” Diệp Biên Chu trong Thủ Noãn bang, ngưỡng mộ Thẩm lão tiền bối nghĩa hiệp đã lâu. Chuyện hôm nay nhất định có hiểu lầm, xin tiền bối thứ lỗi!

- Hiểu lầm?
Thẩm Thái Công nói:
- Mau trả cho ta! Ta sẽ lập tức đi ngay.

Diệp Biên Chu ngẩn ra:
- Trả cái gì?

Thẩm Thái Công không kiên nhẫn nói:
- Cá.

Diệp Biên Chu ngạc nhiên nói:
- Cá! Cá gì?

Thẩm Thái Công cả giận nói:
- Nhân ngư.

Diệp Biên Chu vẫn không hiểu:
- Nhân ngư? Nhân ngư nào?

Thẩm Thái Công tức giận nói:
- Ngươi bớt giả vờ đi, đừng giả thần gạt quỷ trước mặt lão nhân gia ta! Mau giao ra đây, nếu không...

Lúc này cánh cửa đỏ đối diện với cửa sau của khu nhà lớn đột nhiên mở ra, một nha hoàn ló đầu, yểu điệu nói:
- Lão gia tử muốn tìm người?

Thẩm Thái Công cũng không nể mặt:
- Liên quan gì đến ngươi!

Nha hoàn kia cười nói:
- Đương nhiên có liên quan, người mà lão muốn tìm, chỗ ta có đây.

Thẩm Thái Công lập tức mặc kệ đám người Diệp Biên Chu, chỉ vài bước đã đến trước ngôi nhà kia:
- Ngươi... ngươi biết người mà ta muốn tìm là ai sao?

Tròng mắt của nha đầu kia đảo một vòng:
- Người mà lão gia tử muốn tìm, không phải là một con cá sao?

Thẩm Thái Công sững sốt:
- Cá?

Nha hoàn kia cười nói:
- Một con cá tuyết nho nhỏ.

Nàng giơ một ngón tay lên:
- Nhanh, nhanh, muốn tìm thì mau vào, nếu không cá tuyết bị nấu chín, sẽ không có tuyết nữa.

Nàng kéo Thẩm Thái Công vào trong cửa.

Sau đó cửa đồng đỏ thẫm khép lại, ngôi nhà lớn như thế lại âm u tĩnh mịch, không có một âm thanh nào.

Chỉ còn lại đám hán tử ở cửa sau khu nhà lớn, ngơ ngác nhìn một hồi. Lão Sùng hỏi:
- Người nọ là Thẩm Thái Công?

Cặp mắt Diệp Biên Chu vẫn nhìn vào cánh cửa đỏ kia:
- Đúng.

Lão Sùng lại hỏi:
- Thẩm Thái Công rốt cuộc là đến tìm người, hay là tìm cá? Y muốn tìm người nào, cá nào?

Diệp Biên Chu đáp:
- Ta không biết.

Hắn lại thở dài một tiếng nói:
- Tóm lại y đã đi vào Mao Sơn Động, không phải là chuyện tốt.

Lão Sùng gãi gãi sau đầu, lại hỏi:
- Chuyện này có cần bẩm báo với Long bang chủ không?

Diệp Biên Chu lại thở dài một tiếng, phất tay nói:
- Hôm nay là ngày gì? Sao có thể làm phiền ngài? Tự chúng ta toàn lực đề phòng là được. Đường đàn chủ, Kham đàn chủ đều bị giết hại, Hưu đàn chủ cũng bị trọng thương, chúng ta phải hao tổn tâm thần một chút...

Mọi người đều nói phải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK