Mục lục
Chuế Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Vũ Triều Kiến Sóc năm thứ nhất, ngày 17/9, Tây Bắc Khánh Châu phủ, một hồi không thể tưởng tượng nổi lúc ấy, nhưng lại có ý nghĩ kỳ lạ (sau này) - bỏ phiếu, đang diễn ra trong Khánh Châu thành.

Bất luận trận này bỏ phiếu ở đời sau được coi là có ý nghĩa tốt đẹp hay khai thiên tích địa như thế nào hình dung, ở Tây Bắc thời điểm đó, đa số người thật ra không thể hiểu rõ. Toàn bộ quá trình của nó đại khái là như thế này, đầu tiên là do Hoa Hạ quân cùng Chủng, Chiết hai bên đàm phán, bàn về bỏ phiếu, thống kê, công chứng quy trình. Sau đó, do ba nhà ủy nhiệm mấy nhân sĩ địa phương đức cao vọng trọng làm đoàn giám sát. Tiếp đến, Trúc ký người kể chuyện, trong ngoài Khánh Châu tổ chức khoảng mười lăm ngày tuyên giảng. Thật ra quá trình này rất là vô vị lại tẻ nhạt. Rồi sau đó, nghe thủng chuyện rồi thì hương dân bắt đầu trên phố, trong thôn, ngoài xóm thăm dò ý kiến các bô lão.

Mười sáu ngày sau, từng nhóm nhỏ của Chủng gia, Chiết gia quân đội dẫn dắt thôn dân Khánh Châu mấy địa phương quanh đó vào thành. Nhân số tụ tập rồi, bọn họ mỗi người được phát một tờ giấy, lăn tay, có người giám sát, cho vào ba hòm phiếu màu sắc khác nhau. Toàn bộ quá trình diễn ra trong ba ngày, sau này xác định bỏ phiếu tổng nhân số, là 2 vạn 8,732 người.

Lại sau đó ba ngày, Hắc Kỳ quân từ Khánh Châu nhổ trại, dời đi.

Chỉnh chuyện này phát sinh, gọn gàng nhanh chóng, không có một chút nào dây dưa dài dòng. Mãi cho đến sự tình kết thúc, thế giới yên tĩnh vắng vẻ đi rồi, rất nhiều người mới lại nháo lên không rõ đến cùng chuyện này là vì cái gì.

Trong toàn bộ quá trình này, Chủng, Chiết hai nhà đều đã làm lượng lớn chuẩn bị cùng hậu chiêu, ở trong lòng cũng ngóng chờ các loại khả năng xuất hiện tình hình. Đã lên võ đài chính trị này, các đại nhân vật xưa nay đều không thể tin được. Ninh Nghị tuyên bố dõng dạc thế, rồi lại êm đẹp rút lui như thế, chuyện thật đúng như mơ ngủ. Bọn họ chưa từng cùng Ninh Nghị qua lại, chỉ nghe thám báo truyền về thì cũng toàn là phố phường truyền lưu tin tức. Trong đẩy, thật không thể coi là chính xác. Nhưng dù như thế nào, cùng phối hợp bày ra "Trò khôi hài" này, cả Chủng, Chiết hai phe trong lòng, đều có vô số điểm ngờ vực.

Đối phương liệu có minh tu sạn đạo, ám độ trần thương, liệu có dùng "Bỏ phiếu" mà che giấu một vài thứ. Liệu có muốn gây xích mích ly gián, liệu có muốn đối với chúng ta động thủ, lại có hay không sẽ trong quá trình bỏ phiếu động cái gì tay chân, để mọi người dù là như thế nào thì kết quả đều giống hệt nhau?

Những chuyện này nếu mà phát sinh, bọn họ cũng sẽ không có chút nào cảm thấy giật mình.

Nhưng mà chả xảy ra cái gì cả!

Trò khôi hài kết thúc, vốn từng quản lý Khánh Châu Chủng gia, đạt quá nửa số phiếu. Lúc này bởi vì thúc đẩy "Trò khôi hài" tiến hành, ba bên đưa đến Khánh Châu thành có một ngàn người. Khi mà Hắc Kỳ quân hướng tới Chủng Liệt thủ hạ bàn giao lại các thứ trong thành, rồi nhổ trại rời đi, người của Chủng Liệt thảy đều sững sờ.

Đây rốt cuộc đúng âm mưu quỷ kế gì?

Bỏ con săn sắt, bắt con cá rô? Gây xích mích mình cùng Chiết gia mâu thuẫn? Dùng cả tòa thành gây xích mích?

Bởi vì mùa đông lương thực không đủ? Không muốn đối phó với cục diện rối rắm? Hay hoặc là đúng bởi vì những cái được gọi là "Thông thương" lợi ích? Hay là lo rằng vào Khánh Châu rồi thì sẽ kết thù với mình và Chiết gia —— nói đùa hả, một nhánh vừa đánh bại Tây Hạ hơn mười vạn đại quân binh, dù cho có muốn làm kẻ địch, trong vòng một hai năm nữa, đố ai dám tùy tiện động thủ. . .

Khánh Châu đổi chủ, Chiết Khả Cầu cả người cũng đã ngây ngốc. Đúng là cả đời mới gặp chuyện hoang đường, mà lại trong 2, 3 tháng gặp tới mấy lần! Đã thế, lúc rời đi Ninh Nghị còn mời hai nhà không lâu sau đó đi Duyên Châu làm khách, bởi vì đối phương hi vọng tuyển cử thêm một lần như thế nữa. Ở Duyên Châu!

Nửa tháng sau, Duyên Châu bầu không khí căng thẳng, vì để tránh cho Ninh Nghị đem Khánh Châu vì mồi, hấp dẫn Chủng, Chiết hai nhà trình diện sau đó một lưới bắt hết, đại biểu hai nhà lúc qua đây, cũng làm ra cẩn thận bố trí, ở Hắc Kỳ quân mời mọc, hai chi Tây quân đội ngũ hướng về Duyên Châu cảnh nội đi tới. Lần này ngồi đi ở trên bàn đàm phán còn có cả Tây Hạ sứ giả nào đó.

So với Khánh Châu, Duyên Châu thế cuộc thì lại phức tạp hơn một ít, vì muốn bảo đảm bất luận xuất hiện tình huống nào xảy ra thì Hắc Kỳ quân ở Tây Bắc cũng vẫn có thể được bảo đảm lợi ích. Mọi người cần thương lượng không ít việc. Hầu như hết thảy người tham dự đều là lấy một loại ánh mắt nhìn "phá gia chi tử", "tiêu xài bạt mạng" gia sản mà nhìn kỹ Hắc Kỳ quân cùng Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm những người khác. Bọn này khả năng đúng thật không muốn chiếm cứ, chúng nó thật sự muốn cho người khác quyền lựa chọn, thật sự chỉ muốn làm ăn thôi hay sao. . . Những chuyện này phi thường hoang đường, nhưng đối phương cứ làm thế thật.

Trong quá trình này, những Tây Hạ sứ giả tỷ như Lâm Hậu Hiên tới đây, cũng gần như có tuyệt vọng tư thái mà quan sát tất cả những thứ này. Trong lòng ngổn ngang bao cảm xúc hỗn tạp. Xuất phát từ quan điểm bảo vệ Tây Hạ lợi ích mà cân nhắc, Lâm Hậu Hiên còn tìm Ninh Nghị thành khẩn khuyên can một lần, nhưng không ra chuyện gì.

Từ lần thứ nhất đến tiểu Thương Hà tới giờ, song phương lui tới cũng đã không ít. Nhưng mà tới lúc này, hắn mới chính thức cảm thấy, ẩn sau vẻ thư sinh này, cùng những, khi thì ôn hòa, khi thì trầm ổn biểu hiện, thật ra là điên cuồng không thể hiểu nổi.

Người này đúng thật sự người điên, vậy thì không có ai khuyên can được. . .

**************

Gió tây xoáy vòng, cỏ cây ngả ngiêng.

Duyên Châu thành, Mao Nhất Sơn từ trong sân trống đi ra, giữa bầu trời ánh nắng tươi sáng, nhưng đã dần thấm ý lạnh ngày đông.

Vị lão phụ hắn trông nom suốt thời gian kia, mấy ngày trước đã chết đi. Bữa trước, trong tràng quy mô lớn bỏ phiếu, lão phụ nhân đã không cách nào xuống giường, nhưng nghe nói chuyện này xong, hơi hiểu rõ rồi, cũng nhờ người đem cho nàng một tờ giấy, ấn dấu tay, bỏ vào hòm cho Hoa Hạ quân.

Nhưng mà, việc đi hay ở của Hoa Hạ quân thì đã định.

Đổng Chí Nguyên, kỷ niệm Hoa Hạ quân đại thắng, có tấm bia mới dựng thẳng lên được ít lâu. Nó lẻ loi đứng ở đó, trên miền quê, đối mặt bốn phía cỏ khô gió thu. Heo hút cảnh tượng tựa như đang kể lại trận này Tây Bắc đại loạn trong, hòa bình từng ngắn ngủi ra làm sao.

Hoa Hạ quân sẽ phải trở về tiểu Thương Hà, Duyên Châu lại một lần nữa thuộc về Chủng Liệt quản hạt. Cùng Khánh Châu khác nhau đó là, dựa theo đàm phán, ba năm nữa, Duyên Châu sẽ có một lần khác bỏ phiếu, lại quyết định nó thuộc về. Sau này cũng sẽ mỗi ba năm lặp lại một lần. Đối với Ninh Nghị lúc đề xuất điều kiện như vậy, Chủng, Chiết song phương cũng nghĩ là cách quản chế của hắn, nhưng cuối cùng cũng không từ chối. Trong thế đạo này, ba năm rồi sẽ có tình cảnh ra sao, không ai nói trước được, bất kể là ai đạt được nơi này, ba năm rồi muốn đổi ý hoặc là muốn dối trá, cũng có đầy cách.

Quay trở lại trong núi nhánh quân đội này, mang đi hơn một ngàn binh mới chiêu mộ. Còn thì bọn họ chỉ lưu lại một nhánh 200 người đội ngũ Duyên Châu, dùng để giám sát tiểu Thương Hà ở Tây Bắc lợi ích không bị tổn hại. Ở đoạn thời gian thái bình này, phương Nam do thành viên Bá đao đoàn áp vận các loại vật tư bắt đầu lục tục xuyên qua Tây Bắc, tiến vào tiểu Thương Hà trong núi, xem ra chỉ như muối bỏ biển, nhưng tí tách gộp lại, cũng bổ sung không ít.

Đồng thời, tiểu Thương Hà phương diện cũng bắt đầu rồi cùng Tây Hạ phương mậu dịch. Sở dĩ tiến hành đến nhanh như vậy, đúng bởi vì đầu tiên đi tới tiểu Thương Hà, tỏ thái độ muốn cùng Hắc Kỳ quân hợp tác, chính là một nhánh bất ngờ thế lực: Đấy là Hà Bắc Hổ vương Điền Hổ sứ thần. Biểu thị đồng ý ở Vũ Triều phúc địa tiếp ứng, hợp tác buôn bán Tây Hạ thanh diêm.

Hoàng Hà mạn bắc, Nhạn Môn Quan lấy nam Vũ Triều thống trị, lúc này đã không còn vững chắc. Theo trọng trách ở này một mảnh bôn ba, chính là rất có danh vọng lão đại tên là Tông Trạch, hắn bôn ba thuyết phục một chút thế lực thủ lĩnh vì Vũ Triều mà chiến đấu. Nhưng đấy chỉ là danh nghĩa thôi, chứ thực ra Vũ triều lấy cớ chiến tranh cấm đoán buôn bán, vận chuyển, đủ loại việc từ lâu không còn được những thế lực dân gian này kiêng kỵ nữa.

Điền Hổ nọ phản ứng nhanh như vậy, sau lưng rốt cuộc là ai ở vận trù cùng chủ trì, bên này không cần nghĩ cũng có thể biết đáp án. Lâu Thư Uyển động tác rất nhanh, Hắc Kỳ quân mới đánh bại người Tây Hạ, nàng lập tức định ra được song phương có thể làm giao dịch lượng lớn vật phẩm, đem danh sách giao đến Ninh Nghị bên này, mãi đến khi Ninh Nghị trả lời đồng ý. Nọ lương thực, vật tư cũng đã trên đường vận chuyển.

Lâu Thư Uyển nhanh chóng như vậy phản ứng lý do tới có tự. Nàng ở Điền Hổ trong quân tuy rằng được trọng dụng, nhưng mà thân là nữ tử, không thể đi sai bước nhầm. Vũ Thụy Doanh hành thích vua tạo phản nữa, Thanh Mộc trại trở thành đám thỉ chi, vốn cùng với có chuyện làm ăn vãng lai Điền Hổ quân cùng với đoạn tuyệt vãng lai, Lâu Thư Uyển lần này đi tới Tây Bắc, đầu tiên là muốn cùng Tây Hạ vương móc nối, thuận tiện muốn mạnh mẽ chèn ép Ninh Nghị một cái, nhưng mà Tây Hạ vương không còn trông đợi gì được, Ninh Nghị thì lại nói rõ trở thành Tây Bắc địa đầu xà. Nàng nếu mà mặt mũi u ám trở lại, sự tình chỉ sợ cũng sẽ trở nên càng lúng túng.

Mà khi Ninh Nghị chiếm cứ Tây Bắc sau, cùng quanh thân mấy liên hệ, phía bên mình đã ép không được. Cùng với bị người khác chiếm lợi thế. Nàng chỉ có thể làm ra ở lúc đó "Tốt nhất" lựa chọn, thà rằng là người đầu tiên cùng tiểu Thương Hà lấy lòng, chí ít sau này trong chuyện làm ăn, so với người khác càng chiếm được tiên cơ.

Nhanh chóng như vậy nhưng "Chính xác" quyết định, ở trong lòng nàng, đến cùng là ai thế nào tư vị. Khó có thể biết được. Nhưng sau khi nhận được Hoa Hạ quân từ bỏ Khánh, Duyên hai tin tức lúc, trong lòng nàng đến cùng là ai thế nào tâm tình, có thể hay không đúng một mặt đại tiện, trong thời gian ngắn, e rằng cũng không có người có thể biết.

Nhưng ở cái này mười tháng trong, từ Tây Hạ vận chuyển tới thanh diêm cùng Hổ vương nọ rất nhiều vật tư, thì sẽ ở Hoa Hạ quân tham dự dưới, tiến hành lần đầu tiên giao dịch, nói theo một ý nghĩa nào đó, xem như là cái khởi đầu tốt đẹp.

Hắc Kỳ quân sau khi rời đi, Lý Tần đi tới Đổng Chí Nguyên xem cái bia đá kia. Trầm mặc nửa ngày, lại cười lên ha hả. Trong khắp trời u ám, cười to kia lại giống như tiếng khóc.

"Ta rõ rồi, ha ha, ta đã rõ ràng rồi. Ninh Lập Hằng này thật là độc ác mà. . ."

Bên cạnh Thiết Thiên Ưng nghi hoặc nhìn hắn. Lý Tần cười một hồi lâu, dần yên lặng. Hắn chỉ vào bia đá kia, điểm mấy phát.

"Hắn đây là ở. . . Nuôi dưỡng sâu độc. Hắn căn bản không hề thương hại gì ai! Có rất nhiều người hắn vốn có thể cứu được nữa cơ mà. . ."

"Lý đại nhân." Thiết Thiên Ưng muốn nói lại thôi, "Ngài đừng nghĩ nhiều thêm những thứ này chuyện này nữa. . ."

"Hắn. . ." Lý Tần chỉ vào kìa bi, "Một dải Tây Bắc, lương thực vốn đã thiếu. Hắn dẫu lúc trước theo đầu người chia cho, nhưng vẫn còn thiếu đói tới chết rất nhiều người. Đem Khánh Châu, Duyên Châu trả lại cho Chủng Liệt, Chủng Liệt không thể không tiếp. Nhưng mà tới mùa đông này, chết đói người sẽ tăng gấp bội! Ninh Nghị, hắn để Chủng gia gánh nỗi oan ức này đây mà! Chủng gia thế lực đã mất hơn nửa, đào đâu ra nhiều như vậy lương thực nữa. Người sẽ bắt đầu cắn nhau, cắn xé đến cùng cực, cuối cùng rồi sẽ nhớ tới Hoa Hạ quân hắn. Vào lúc ấy, người cùng khổ sẽ cam tâm tình nguyện gia nhập vào quân đội của hắn mà."

Thiết Thiên Ưng chần chờ chốc lát: "Hắn đến cả hai địa phương này cũng không muốn, chỉ muốn lưu cái danh tốt, có lẽ cũng chưa hẳn. Có thể là do nghĩ thủ hạ binh chưa đủ. . ."

"Chưa hẳn?" Lý Tần cười lên, "Ngươi có biết hay không, hắn vốn vẫn có biện pháp. Dù cho chiếm cả Khánh Châu, Duyên Châu đi chăng nữa, hắn cùng Tây Hạ, cùng Điền Hổ nọ chuyện làm ăn, đã bắt tay vào làm rồi! Hắn phương Nam vận chuyển tới đồ vật cũng đến, chí ít ở nửa năm trong vòng một năm, Tây Bắc không có ai thật sự dám chọc giận hắn. Hắn có thể để cho rất nhiều người sống sót. Nhưng (với hắn) như thế chưa đủ, chiếm hai toà thành, hắn có ăn, nhưng thật sự không có cách nào chiêu binh? Hắn là muốn cho những người này rõ rõ ràng ràng, chứ không không phải ù ù cạc cạc!"

"Thiết bộ đầu, ngươi biết không?" Lý Tần hơi ngừng lại, "Trong thế giới của hắn, không thể có phe trung lập a. Ai cũng phải tìm chỗ đứng, dù cho ngày thường làm gì, thì cũng đừng có làm người thường, phải biết cho rõ mình phải đứng ở chỗ nào! Ngươi biết thế giới như thế, hình dáng thực sự là sao không? Hắn đây là cố ý buông tay, buộc người đi chết! Khiến người ta chết trong rõ ràng, minh bạch đấy!!!"

Lý Tần lời nói vang vọng ở kìa cánh đồng hoang vu bên trên, Thiết Thiên Ưng nghĩ một hồi: "Thế nhưng thiên hạ đảo lộn, ai cũng chỉ có thể lo thân mình. Lý đại nhân a, thứ Thiết mỗ nói thẳng, thế giới của hắn nếu như không ổn, thế thì thế giới của ngài là như thế nào?"

Lý Tần trở nên trầm mặc, kinh ngạc mà đứng ở đàng kia. Cực lâu sau, ánh mắt của hắn hơi động một chút. Ngẩng đầu lên: "Đúng vậy, thế giới của ta, rốt cục hình dáng thực sự, là như thế nào. . ."

Hắn nhắm mắt lại: "Ninh Nghị có mấy lời, nói tới là... Đối với, nho gia cần biến đổi thì phải thay đổi. . . Ta cũng nên đi thôi. Thiết bộ đầu. . ." Hắn nghiêng đầu đi. Nhìn phía Thiết Thiên Ưng, "Nhưng. . . Dù là như thế nào, ta luôn cảm thấy, thiên hạ này cũng nên lưu cho người thường một con đường sống với chứ!!!. . ." Những lời cuối cùng của câu nói này nhỏ như muỗi, bi thương khôn tả, lại như lời van cầu. . .

Ninh Nghị ngược lại tiểu Thương Hà, đúng cuối tháng mười, lúc đó nhiệt độ đã đột nhiên chững lại. Thường xuyên cùng hắn biện luận Tả Đoan Hữu cũng hiếm thấy trầm mặc, Ninh Nghị ở Tây Bắc các loại hành vi. Làm ra quyết định, lão nhân cũng đã xem không hiểu, đặc biệt là kìa hai trường khôi hài bỏ phiếu, người bình thường nhìn thấy một người điên cuồng, lão nhân nhưng lại có thể nhìn thấy nhiều hơn một chút.

Đầu tháng mười một, nhiệt độ đột nhiên bắt đầu giảm xuống. Ngoại giới hỗn loạn, đã có một chút đầu mối. Mọi người chỉ đem chuyện này coi như Chủng gia đột nhiên tiếp nhận hai cái trái phải vướng víu. Nhưng ở trong thung lũng, cũng bắt đầu có người mộ danh đi tới nơi này, hy vọng có thể gia nhập Hoa Hạ quân. Tả Đoan Hữu thỉnh thoảng tới cùng Ninh Nghị luận lên vài câu, ở Ninh Nghị cho sĩ quan trẻ tuổi một ít giảng bài bên trong, lão nhân thật ra cũng có thể tìm hiểu được đối phương một ít ý đồ.

". . . Đánh một lần hai lần thắng trận. Sợ nhất là cảm giác mình sống sót sau tai nạn, bắt đầu hưởng thụ. Mấy ngàn người, đặt ở Khánh Châu, Duyên Châu hai toà thành, rất nhanh các ngươi liền có thể có thể gặp sự cố, hơn nữa mấy ngàn người đội ngũ, mặc dù lợi hại đến đâu. Cũng khó tránh khỏi có người có ý đồ. Giả thiết chúng ta ở lại Duyên Châu, lòng mang ý đồ xấu người chỉ cần làm sao đánh bại ba ngàn người chuẩn bị, khả năng sẽ bí quá hóa liều, ngược lại tiểu Thương Hà, ở bên ngoài lưu lại 200 người, bọn họ cái gì cũng không dám làm."

". . . Hơn nữa, Khánh, Duyên hai châu, rất nhiều việc cần sửa sang lại, muốn đưa chúng nó chỉnh lý được, chúng ta phải hao tốn rất nhiều thời giờ cùng tài nguyên, gieo mầm xong, một hai năm sau mới có thể mở bắt đầu chỉ vào thu hoạch. Bọn chúng ta không nổi. Nhưng hiện tại mà nói, hết thảy kiếm lời tới đồ vật, cũng bỏ của mà giữ lấy người. . . Các ngươi muốn trấn an được trong quân đoàn người tâm tình, không cần xoắn xuýt vào một chỗ hai được mất. Khánh Châu, Duyên Châu tuyên truyền rồi, rất nhanh, càng ngày càng nhiều người đều sẽ đến nhờ vả chúng ta, vào lúc ấy, muốn cái gì địa phương không có. . ."

Nhưng mà, ở lão nhân nọ, chân chính quấy nhiễu, cũng không phải những này tầng ngoài đồ vật.

Cuối tháng mười một, ở thời gian dài bôn ba cùng suy nghĩ bên trong, Tả Đoan Hữu bị bệnh, Tả gia con cháu cũng lục tục đi tới nơi này một bên, khuyên bảo lão nhân trở lại. Tháng mười hai hôm ấy, lão nhân ngồi ở trong xe ngựa, chậm rãi rời khỏi đều là lạc tuyết trắng xóa tiểu Thương Hà, Ninh Nghị những người khác lại đây đưa hắn, lão nhân gạt lui người chung quanh, cùng Ninh Nghị nói chuyện.

"Ta xem hiểu nơi này một ít chuyện." Lão nhân mang theo thanh âm khàn khàn, chậm rãi nói rằng, "Luyện binh phương pháp rất tốt, ta hiểu, thế nhưng không có tác dụng."

"Ừm. . ." Ninh Nghị nhíu nhíu mày.

"Bọn họ. . . Liên lụy tính mạng, đúng thật sự bởi vì tự mình mà chiến đấu người, bọn họ tỉnh lại này một phần, sẽ đúng là anh hùng. Nếu thật sự có anh hùng xuất thế, sao lại có loại nhát gan đặt chân địa phương? Biện pháp này, Tả gia của ta dụng không được a. . ."

Ninh Nghị hơi, gật gật đầu.

"Việc ta nghĩ không ra, cũng có rất nhiều. . ."

"Đừng nghĩ, về bế cháu đi."

"Ha ha. . ." Lão nhân khẽ cười, vung vung tay, "Ta đúng thật sự muốn biết, ngươi trong lòng liệu có nghĩ tới hay không. Bọn họ đúng là anh hùng, nhưng bọn họ không phải thật sự đã hiểu đạo lý, ta nói là phần lớn, ngươi dùng để chiến đấu thì có thể, lấy này trị quốc, những người này không thích hợp, ngươi có hiểu hay không. . . Còn có gì đó ngày ấy, ngươi ngẫu nhiên đề xuất, ngươi muốn làm 'Tình lý pháp' ba chữ. Ninh Nghị, trong lòng ngươi có thật nghĩ như thế?"

Lông ngỗng như tuyết lớn rơi xuống, Ninh Nghị ngẩng đầu lên tới, lặng lẽ chốc lát: "Ta đều nghĩ tới, tình lý pháp muốn xây dựng, trị quốc hạt nhân, cũng nghĩ đến."

Lão nhân nhắm mắt lại: "Xây dựng tình lý pháp, ngươi đúng thật sự không cho vào thiên địa này. . ."

"Hừm, lão nhân gia à, thế nhưng ta có thể xác định, này tương lai tất đúng lấy 'Lý' chữ làm đầu." Ninh Nghị ở càng xe lên ngồi xuống, đem dày đặc màn xe tận lực kéo lên, "Ngươi thật sự muốn biết, ta chỉ nói một lần, sẽ không nói với người khác."

"Ngươi nói đi. . ."

"Vấn đề hạt nhân, thật ra là lão nhân gia ngài đã nói, ta cho người thức tỉnh rồi huyết tính, bọn họ phù hợp đánh trận yêu cầu, thật ra không phù hợp trị quốc yêu cầu, này không sai. Như vậy đến cùng hạng người gì phù hợp trị quốc yêu cầu đây, nho gia giảng quân tử. Dưới cái nhìn của ta, tạo thành một người tiêu chuẩn, gọi là ba cách nhìn nhận, nhân sinh quan. Thế giới quan, giá trị quan. Này ba loại đều là rất chuyện đơn giản, nhưng phức tạp nhất quy luật, rồi ở ba người này trong lúc đó."

Lão nhân nghe hắn nói chuyện, ôm chăn. Dựa vào ở trong xe. Thân thể của hắn chưa được, đầu óc thật ra đã không kịp lời Ninh Nghị nói ra, chỉ có thể nghe, Ninh Nghị thì cũng chậm rãi nói.

*************************
**Đoạn này rất lủng củng*
*************************
"Cái gọi là nhân sinh quan, xác định một người này, cả đời muốn đến địa phương, thành vì hạng người gì, làm chuyện gì tốt, sẽ là nho gia người như thế nào, vì thiên địa lập tâm, vì dân lập mệnh, vì hướng về thánh kế tuyệt học, vì vạn thế mở thái bình, làm được cái này, là tốt đẹp. Nhưng cái gọi là thế giới quan thì là: Thế giới cô lập vào ở ngoài, mà thế giới quan thì lại ở trong lòng mỗi chúng ta, coi cái thế giới ấy bản chất là gì, nhìn nhận cái quy luật của thế giới ấy là như thế nào. Nhân sinh quan cùng thế giới quan hợp lại, hình thành nên giá trị quan. Thí dụ, ta cho rằng thế giới bộ dáng thật sự là như thế này, ta nên vì thiên địa lập tâm, là sẽ làm thế, thế này. Ta muốn làm chuyện gì, cuộc đời của ta theo đuổi cái gì, có giá trị như thế nào. Người khác làm thế khác, có hay không có giá trị. Loại này chính phụ nhận thức, gọi là giá trị quan."

"Nhưng người ở trên thế giới này. Vấn đề lớn nhất ở chỗ, nhân sinh quan cùng thế giới quan, rất nhiều lúc xem ra, mâu thuẫn, bội phản nhau"

"Ngươi ta cả đời nhìn nhận thế giới này, để xem hiểu quy luật của nó. Xem hiểu quy luật rồi chúng ta mới biết, chính mình phải làm gì, để có thể cải biến nó . Nhưng rất nhiều người ở bước đầu tiên này lên sẽ dừng lại, như những người đọc sách kia, bọn họ sau khi trưởng thành, nhìn quen quan trường đen tối, sau đó bọn họ nói, thế đạo là bộ dáng (đen tối) này, ta cũng phải thông đồng làm bậy. Người như vậy thì nhân sinh quan đã sai rồi. Nhưng có mấy người, ôm ý tưởng ngây thơ, tới chết cũng không tin thế giới này đúng bộ dáng như thế, thế giới quan của hắn cũng sai nốt. Nhân sinh quan, thế giới quan chỉ cần sai lệch một chút, giá trị quan nhất định sẽ sai. Hoặc là họ không muốn thế giới cải biến, hoặc là họ muốn thế giới cải biến, nhưng bịt tai trộm chuông (ý nói cải biến chả theo quy luật gì, cải biến theo cách họ thích). Tất cả lựa chọn của những người này làm ra, đều không có ý nghĩa."

"Thí dụ như Khánh Châu, Duyên Châu người, ta nói cho bọn họ lựa chọn, thật ra đó không phải lựa chọn. Bọn họ cái gì cũng không hiểu, rằng, kẻ ngu si cùng người xấu xa như nhau. Cái bọn họ lựa chọn đều chẳng có ý nghĩa gì. Ta lừa gạt Chủng Liệt Chiết Khả Cầu lúc ấy nói, ta tin tưởng cho mỗi người lựa chọn, có thể làm cho thế giới cải biến. Điều đó là không thể. Người muốn thực sự thành người ở bậc cao nhất, phải đột phá được cái mê hoặc của nhân sinh quan cùng thế giới quan. Thế giới quan thì phải khách quan, mà nhân sinh quan thì phải chính diện. Chúng ta phải biết thế giới làm sao hoạt động, cùng lúc đó, chúng ta lại phải có ý nghĩ mong muốn cải biến nó. Lựa chọn của những người như thế mới có ý nghĩa."

"Nhưng thế giới cực kỳ phức tạp, có quá nhiều chuyện, làm người mê hoặc, xem cũng không hiểu. Thật giống như kinh thương, trị quốc một dạng. Ai không muốn kiếm tiền, ai không muốn để cho quốc gia tốt lên. Làm sai, sẽ nhất định sẽ phá sản, thế giới lạnh lẽo vô tình, phù hợp đạo lý người thắng (làm vua)."

Ninh Nghị hơi ngừng lại: "Lấy tình lý pháp trình tự làm hạt nhân, đúng nho gia phi thường trọng yếu đồ vật, bởi vì thói đời a, đúng từ trạng thái một nước lẻ loi, tiểu dân trong phát triển ra tới. Quốc gia lớn, các loại địa phương nhỏ, ngóc ngách, lấy chữ tình thống trị, so với lý, pháp có lợi ích thực tế hơn hẳn. Nhưng mà tới phương diện quốc gia, theo ngàn năm qua phát triển, triều đình một ít cần là chữ lý đi đầu. Bên trong cất nhắc không lo (mang tiếng) là thân thích, ở ngoài đề bạt thì không nghi ngờ. Đây là cái gì, đây chính là lý, chữ lý là thiên địa vận hành đại đạo. Nho gia nói quân quân thần thần phụ phụ tử tử, có ý gì? Hoàng đế phải có hoàng đế dáng vẻ, thần tử phải có thần tử dáng vẻ, phụ thân có phụ thân dáng vẻ, nhi tử có dáng dấp của con cái. Hoàng đế không làm tốt, quốc gia nhất định phải trả nợ, không thể cầu may mắn được."

"Nhưng những này năm, vẫn có lúc nói chuyện ân tình, hơn nữa xu thế ngày càng nhiều. Hoàng đế nói nhiều về ân tình thì quốc gia sẽ yếu. Thần tử giảng ân tình nhiều thì quốc gia càng thêm yếu. Cứ thế mãi, cho nên tuyệt đối với không cách nào đối kháng sự xâm lược."

"Truy nguyên đều sẽ phát triển lên, Tả công, ngươi đối với nó không có lòng tin, nhưng mà có một ngày, nó đều sẽ gấp mười gấp trăm lần thay đổi ngươi bây giờ nhìn đến đồ vật. Truy nguyên càng thêm khách quan lạnh lùng, nó chắc chắn không cho phép một tia ân tình. Quy luật là quy luật. Thử nghĩ một nhà xưởng có thể gấp mười gấp trăm lần thậm chí ngàn lần tăng cường nhân lực. Người đi nghiên cứu cả ngày giảng toàn ân tình, hắn sớm muộn sẽ bị ân tình mê hoặc. Người quản lý giảng ân tình, thì làm sao chân chính người hữu ích có thể đi lên được. Một đồ vật, muốn bay lên trời đi, chỉ cần một tia sai lầm sẽ phải rơi xuống. Người quản lý nếu không thể nghiêm khắc, sẽ biến thành thế nào?"

"Quốc gia ngày càng lớn, càng phát triển, đối với đạo lý yêu cầu càng bức thiết. Sớm muộn có một ngày, cõi đời này ai cũng có thể đọc sách, nghe giảng. Bọn họ không còn phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Bọn họ muốn có tiếng nói, muốn trở thành một phần của quốc gia, bọn họ hẳn sẽ hiểu, đạo lý là khách quan, bởi vì —— có lẽ Khánh Châu, Duyên Châu giống như vậy, có một ngày, có người sẽ cho bọn họ làm người có quyền lực, nhưng nếu như bọn họ không đủ khách quan, mê muội vào cái mà mình hướng tới, thì bọn họ cũng không thể dùng được quyền lụa chọn đó.

"Tả công, ngài nói người đọc sách chưa chắc có thể hiểu lý, cái này rất đúng. Bây giờ nho sinh, đọc cả đời sách thánh hiền, có thể hiểu trong đó đạo lý, chẳng có mấy ai. Ta có thể dự kiến, tương lai khi mà người trong cả thiên hạ cũng có đọc sách lúc ấy, có thể đột phá nhân sinh quan cùng thế giới quan đối lập thống nhất cửa ải này người, cũng sẽ không quá nhiều. Việc này còn bị giới hạn ở chỗ có thông minh hay không, có tri thức truyền thừa phương thức hay không, bình thường sinh hoạt hun đúc ra làm sao. Thông minh hay không, sinh ra được cũng đã định đoạt, nhưng tri thức truyền thừa có thể cải tổ, sinh hoạt hun đúc cũng có thể cải tổ."

"Khi mà thế giới này không ngừng phát triển, thế đạo không ngừng tiến bộ, ta chắc chắn có một ngày, mọi người đối mặt với cái mục nát nhất của nho gia, chính là thứ tự của 'Tình lý pháp' ba cái chữ này. Một kẻ không giảng đạo lý không hiểu đạo lý, không thấy rõ thế giới khách quan vận hành quy luật, mê muội với những thứ mà mình hướng tới, sự lựa chọn của hắn không có ý nghĩa. Nếu như một cái quốc gia mà hoạt động hạt nhân không nằm ở đạo lý, mà dựa trên ân tình, quốc gia ấy tất phải đối mặt với vấn đề tiêu vong. Chúng ta gốc rễ là đặt Nho lên trên, chúng ta vấn đề lớn nhất, là tiếp tục đặt Nho lên trên"

"Bất kể là cần người thế nào, hay là cần quốc gia như thế nào. Không sai, ta muốn xóa bỏ đi tình lý pháp (trật tự), không phải không nói ân tình, mà là chữ lý nhất định phải để trước tiên." Ninh Nghị trật nghiêng đầu, "Lão nhân gia à, ngươi hỏi ta những thứ đồ này, trong thời gian ngắn khả năng cũng không có ý nghĩa, nhưng nếu như nói tương lai làm sao, ta nhìn thấy, là như vậy. Ta cả đời này, có lẽ cũng không làm được nó, vốn là chỉ tạo cái căn cơ, gieo một cái hạt giống. Tương lai thế nào, hai ta e rằng cũng chẳng nhìn thấy. Hoặc là, ta cũng không sống nổi qua người Kim từ bên kia tới."

***************************************
***Dưới đây là đoạn nguyên văn từ tool.
***Ai không thích đọc xin bỏ qua.
***************************************

"Cái gọi là nhân sinh quan, xác định một người này, cả đời muốn đến địa phương, thành vì hạng người gì, là chuyện tốt, sẽ như thể nho gia người, vì thiên địa lập tâm. Vì dân lập mệnh, vì hướng về thánh kế tuyệt học, vì vạn thế mở thái bình, làm được cái này, là tốt đẹp. Nhưng cái gọi là thế giới quan: Thế giới cô lập vào ở ngoài, thế giới quan, thì lại ở chúng ta trong lòng của mỗi người, chúng ta nhận vì thế giới này hình dáng thực sự, chúng ta trong lòng đối với thế giới quy luật đúng làm sao nhận thức. Nhân sinh quan cùng thế giới quan hỗn hợp, hình thành giá trị quan. Thí dụ như nói, ta cho rằng thế giới đúng bộ dáng này, ta nên vì thiên địa lập tâm, như vậy. Ta muốn làm một ít chuyện gì, những việc này đối với cuộc đời của ta theo đuổi, có giá trị, người khác làm như vậy, không có giá trị. Loại này chính phụ nhận định, gọi là giá trị quan."

"Nhưng người ở trên thế giới này. Vấn đề lớn nhất ở chỗ, nhân sinh quan cùng thế giới quan, rất nhiều lúc xem ra, đúng mâu thuẫn, bội phản."

"Ngươi ta cả đời, đều có xem thế giới này, bởi vì xem hiểu nó quy luật, xem hiểu quy luật rồi chúng ta mới biết, chính mình làm chuyện gì, có thể làm cho thế giới này cải biến. Nhưng rất nhiều người ở bước đầu tiên này lên sẽ dừng lại, như những người đọc sách kia, bọn họ sau khi trưởng thành, nhìn quen quan trường hắc ám, sau đó bọn họ nói, thế đạo là bộ dáng này, ta cũng phải thông đồng làm bậy. Người như vậy, nhân sinh quan sai rồi. Nhưng có mấy người, ôm ý tưởng ngây thơ, tới chết cũng không tin thế giới này đúng bộ dáng này, thế giới của hắn quan sát sai rồi. Nhân sinh quan thế giới quan sai một hạng, giá trị quan nhất định sẽ sai, hoặc là người này không muốn để cho thế giới cải biến, hoặc là hắn muốn thế giới cải biến, nhưng bịt tai trộm chuông, những người này làm hết thảy lựa chọn, cũng không có ý nghĩa."

"Thí dụ như Khánh Châu, Duyên Châu người, ta nói cho bọn họ lựa chọn, thật ra kìa không phải lựa chọn, bọn họ cái gì cũng không hiểu, kẻ ngu si cùng người xấu này hai hạng dính một hạng, bọn họ hết thảy lựa chọn sẽ cũng không có ý nghĩa. Ta lừa gạt Chủng Liệt Chiết Khả Cầu lúc ấy nói, ta tin tưởng cho mỗi người lựa chọn, có thể làm cho thế giới cải biến, không thể. Người muốn thực sự trở thành người cửa thứ nhất, ở chỗ đột phá nhân sinh quan cùng thế giới quan mê hoặc, thế giới quan muốn khách quan, nhân sinh quan muốn chính diện, chúng ta phải biết thế giới làm sao hoạt động, cùng lúc đó, chúng ta lại có để nó cải biến ý nghĩ, người như thế lựa chọn, mới có tác dụng."

"Nhưng thế giới cực kỳ phức tạp, có quá nhiều chuyện, cho người mê hoặc, xem cũng xem không hiểu. Thật giống như kinh thương, trị quốc thành một dạng, ai không muốn kiếm tiền, ai không muốn để cho quốc gia được, làm hỏng việc, sẽ nhất định sẽ phá sản, thế giới lạnh lẽo vô tình, phù hợp đạo lý người thắng."

Ninh Nghị hơi ngừng lại: "Lấy tình lý pháp trình tự làm hạt nhân, đúng nho gia phi thường trọng yếu đồ vật, bởi vì thói đời a, đúng từ quả quốc tiểu dân trạng thái trong phát triển ra tới, quốc gia lớn, các loại địa phương nhỏ, khe suối câu, lấy tình chữ thống trị, so với lý, pháp càng thêm lợi ích thực tế. Nhưng mà đến quốc phương diện, theo này ngàn năm qua phát triển, triều đình lên một ít cần là lý chữ đi đầu. Bên trong nâng không tránh thân, ở ngoài nâng không tránh hiềm nghi, đây là cái gì, đây chính là lý, lý chữ là thiên địa vận hành đại đạo. Nho gia nói quân quân thần thần phụ phụ tử tử, có ý gì? Hoàng đế phải có hoàng đế dáng vẻ, thần tử phải có thần tử dáng vẻ, phụ thân có phụ thân dáng vẻ, nhi tử có dáng dấp của con trai, hoàng đế không làm tốt, quốc gia nhất định phải trả nợ, không đến may mắn có thể nói."

"Nhưng những này năm, ân tình một ít đúng ở đạo lý lên, hơn nữa có càng nghiêm ngặt xu thế. Hoàng đế giảng ân tình nhiều đạo lý lúc ấy, quốc gia sẽ yếu, thần tử giảng ân tình nhiều đạo lý lúc ấy, quốc gia cũng sẽ yếu, nhưng tại sao bên trong bộ không có có chuyện? Bởi vì đối nội bộ ân tình yêu cầu cũng càng nghiêm khắc, khiến bên trong cũng càng yếu, lấy này duy trì thống trị, cho nên tuyệt đối với không cách nào đối kháng sự xâm lược."

"Truy nguyên đều sẽ phát triển lên, Tả công, ngươi đối với nó không có lòng tin, nhưng mà có một ngày, nó đều sẽ gấp mười gấp trăm lần thay đổi ngươi bây giờ nhìn đến đồ vật. Truy nguyên càng thêm lạnh lẽo khách quan, nó không cho phép một tia ân tình cùng chắc hẳn phải vậy, quy luật là quy luật. Thử nghĩ một nhà xưởng có thể gấp mười gấp trăm lần thậm chí ngàn lần tăng cường nhân lực, đi nghiên cứu nó người, cả ngày giảng là ân tình, hắn sớm muộn sẽ bị ân tình mê hoặc, phụ trách chuyện này người giảng ân tình, như vậy chân chính người có ích sẽ không lên được. Một đồ vật, bay lên trời đi, chỉ cần một tia sai lầm, bị rơi xuống, phụ trách người nếu không thể nghiêm ngặt, lại sẽ biến thành thế nào?"

"Quốc gia ngày càng lớn, càng phát triển, đối với đạo lý yêu cầu càng bức thiết. Sớm muộn có một ngày, cõi đời này ai cũng có thể đọc sách, nghe giảng, bọn họ không còn bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, bọn họ muốn nói chuyện, muốn trở thành quốc gia một phần, bọn họ hẳn là hiểu, là khách quan đạo lý, bởi vì —— có lẽ đúng Khánh Châu, Duyên Châu giống như vậy, có một ngày, có người sẽ cho bọn họ làm người quyền lực, nhưng nếu như bọn họ đối xử sự tình không đủ khách quan, mê muội vào cái mà mình hướng tới, chắc hẳn phải vậy, các loại hoặc này hoặc kia hai phần pháp, bọn họ sẽ không phải làm có quyền lực như thế."

"Tả công, ngài nói người đọc sách chưa chắc có thể hiểu lý, này rất đúng, bây giờ nho sinh, đọc cả đời sách thánh hiền, có thể hiểu trong đó đạo lý, chẳng có mấy ai. Ta có thể dự kiến, tương lai khi mà người trong cả thiên hạ cũng có đọc sách lúc ấy, có thể đột phá nhân sinh quan cùng thế giới quan đối lập thống nhất cửa ải này người, cũng sẽ không quá nhiều, được giới hạn ở thông minh hay không, được giới hạn ở tri thức truyền thừa phương thức, được hạn cho bọn họ bình thường sinh hoạt hun đúc. Thông minh hay không điểm ấy, sinh ra được cũng đã định, nhưng tri thức truyền thừa có thể cải tổ, sinh hoạt hun đúc cũng có thể cải tổ."

"Khi mà thế giới này không ngừng phát triển, thế đạo không ngừng tiến bộ, ta chắc chắn có một ngày, mọi người đối mặt nho gia to lớn nhất bã, tất nhiên là 'Tình lý pháp' ba chữ này trình tự. Một không giảng đạo lý không hiểu đạo lý người, không thấy rõ thế giới khách quan vận hành quy luật mê muội vào các loại cái mà mình hướng tới người, sự lựa chọn của hắn đúng không có ý nghĩa, nếu như một cái quốc gia hoạt động hạt nhân không ở đạo lý, nhưng ở ân tình lên, quốc gia này tất nhiên sẽ đối mặt lượng lớn bên trong tiêu hao vấn đề. Chúng ta gốc rễ ở nho lên, chúng ta vấn đề lớn nhất, mà còn nho lên."

"Bất kể là cần muốn người thế nào, hay là cần muốn như thế nào quốc. Không sai, ta muốn xây dựng đi tình lý pháp, không phải không nói ân tình, mà là lý chữ nhất định phải cư trước tiên." Ninh Nghị trật nghiêng đầu, "Lão nhân gia à, ngươi hỏi ta những thứ đồ này, trong thời gian ngắn khả năng cũng không có ý nghĩa, nhưng nếu như nói tương lai làm sao, ta nhìn thấy, là như vậy. Ta cả đời này, khả năng cũng làm không được nó, vốn là đánh căn cơ, gieo một cái hạt giống, tương lai thế nào, ngươi ta e rằng cũng không nhìn thấy, hay hoặc là, ta đều sống không qua người Kim từ miền nam đến."



Hắn khẽ cười: "Trong ngày thường, Tần Tự Nguyên bọn họ theo ta tán gẫu, cũng hỏi ta cái nhìn đối với Nho gia. Ta không nói. Bọn họ chắp chắp vá vá, ta không nhìn thấy kết quả, sau này quả nhiên như vậy. Chuyện ta cần làm, ta cũng không nhìn thấy kết quả, nhưng nếu đã mở đầu, chỉ còn cách làm hết sức. . . Xin bái biệt từ đây đi. Tả công, thiên hạ muốn rối loạn, ngài phải bảo trọng. Nếu có ngày không tiếp tục chờ được nữa, dẫn người nhà của ngài đi về phía Nam đi. Ngài nếu như sống lâu trăm tuổi, tương lai có một ngày có lẽ chúng ta còn có thể gặp mặt. Dù là cùng ngồi đàm đạo,hay lại tiếp tục cùng ta cãi vã, ta đều hoan nghênh."

Hắn giơ tay lên, vỗ vỗ tay của ông lão. Tính tình cực đoan cũng được, không thuận mắt bất kỳ ai cũng được, Ninh Nghị cũng mặc kệ, nhưng hắn kính trọng người trí tuệ. Con mắt của ông lão run rẩy, ánh mắt của hắn phức tạp, muốn nói những lời gì, nhưng cuối cùng không nói ra. Ninh Nghị nhảy xuống xe đi, gọi những người khác lại đây.

Xe ngựa đặc chế cho đường núi gập ghềnh đã rời đi rồi, Ninh Nghị phất tay, hắn biết mình cũng còn có thể gặp lại gặp ông lão này. Đoàn xe đi xa rồi, hắn ngẩng đầu lên sâu sắc thở ra một hơi, xoay người theo sơn cốc đi lên.

Tiểu Thương Hà ở trong mảnh thiên địa phau phau này, có một luồng sức sống cùng sinh lực kỳ lạ. Núi xa dốc gần, tuyết gió nhòa mi.

Vốn là Vũ Triều Tĩnh Bình năm thứ hai, Kiến Sóc năm thứ nhất, không lâu nữa sắp qua đi. (chưa xong còn tiếp. )

PS: Cảm ơn mọi người, đã đệ tứ, có không có khả năng tiến vào ba vị trí đầu này ^_^

Hơn bảy ngàn chữ, cầu vé tháng! ! !

Nghiêm túc một chút nói, hết chương này, toàn bộ ( người ở rể ) mở đầu của nữa phần sau, mới xem như là chân chính hoàn thành.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Khoa Anh
21 Tháng hai, 2020 22:40
đọc bộ này mệt não vl. không phải vì đấu trí mà là vì ức chế
Wanted1102
21 Tháng hai, 2020 03:26
Lên danh sách những bà vợ của main cho ae nào mới nhảy hố để lấy tinh thần :)) Theo thứ tự vào cửa nhé : Tô Đàn Nhi Tiểu Thiền Niếp Vân Trúc Nguyên Cẩm Nhi Lục Hồng Đề Lưu Tây Qua Quyên Nhi Lý Sư Sư Còn 2 người nữa nhưng ko rõ tương lai : Công chúa Chu Bội ( Thầy trò luyến ) Lâu Thư Uyển ( từ Yêu sinh Hận )
Wanted1102
21 Tháng hai, 2020 03:15
Main vk rất đông, đến chương mới nhất đã 8 vợ, nhưng ko ngựa giống đâu ( nói thế hơi mâu thuẫn tý ) cảnh giường chiếu ko nhiều, xuyên suốt bộ truyện chắc dc 5-6 cảnh là cùng, con tác đi sâu vào t/c trên tinh thần, tương tác giữa vợ chồng, sự sẻ chia trong công việc và gia đình, nó là những nốt lặng trong thời chiến tranh, những hoàn cảnh éo le, con người ko bằng súc vật. Đọc tiếp đi bạn, đây là bộ truyện mà mình có thể đọc lại dc đến lần thứ 5 :))
Wanted1102
21 Tháng hai, 2020 03:08
Sự tĩnh lặng trc cơn Bão đấy bạn ạ :)) đến khi chiến đấu nó kiến ng đọc nghẹt thở và khó chịu vô cùng
Wanted1102
21 Tháng hai, 2020 03:05
Đến khi nào đắm chìm trong bóng tối, chúng ta mới thấy được quang minh đáng quý đến nhường nào :((
maththunder
20 Tháng hai, 2020 23:56
Đọc đến đoạn Tần tướng thất thế buồn ơi là buồn :(. Cảm giác vừa buồn vừa tuyệt vọng cho chính nghĩa :(.
Khoa Anh
20 Tháng hai, 2020 15:08
cho hỏi sau này tác có tập chung cho quân sự ,chiến đấu chưa ,chứ đọc mấy trăm chương đầu toàn chuyện tình cảm rắc rối quá
zmlem
19 Tháng hai, 2020 19:35
bộ này convert chương đầu ở ttv là năm 2011, năm nay đã là 2020 rồi :))
zmlem
19 Tháng hai, 2020 19:34
truyện này viết tính ra gần chục năm rồi mới được 10k chương, thế mà vẵn luôn ở top những truyện hàng đầu là đủ hiểu
zemv13
19 Tháng hai, 2020 13:19
Có bản dịch đến tầm 300 chương đầu đấy bạn. Đọc bản dịch trước đi rồi đoạn sau hãy nhai convert. Truyện ban đầu hơi chậm, về sau rất hay.
maththunder
17 Tháng hai, 2020 22:44
Xài hàng tỷ nơ ron não luôn đấy bạn :)). Truyện siêu hay nhưng nếu bạn trc giờ chỉ đọc mấy bộ chém giết não tàn hoặc siêu cấp yy thì có thể ko hạp đâu, vì mạch truyện rất chậm rãi và sâu lắng, ko phải kiểu tiết tấu dồn dập.
huukhaitran
17 Tháng hai, 2020 13:30
nghe đồn truyện sau bao lâu không đăng chương mà giờ đăng lại vẫn giựt được top, mọi người review về main giúp mình được không? Main có ngựa giống, có xài não không ?
lazymiao
16 Tháng hai, 2020 10:20
Giờ Ninh Nghị ko giả heo thịt hổ đc nữa......thì cho con hắn trang. Hợp lý và hấp dẫn :))))
nguyenha11
15 Tháng hai, 2020 10:57
Hịc hịc
cjcmb
14 Tháng hai, 2020 18:49
Chương mới nhất là đang vét lưới r nhé.
Lê Nghĩa
14 Tháng hai, 2020 18:37
hic
trung1631992
13 Tháng hai, 2020 08:16
Sory các đạo hữu, cái laptop cùi dùng để convet bị hư rồi, để hết pin lâu ko sạc hay sao ấy nên màn hình đen bật ko lên, h đang để tiệm sửa rồi.
nguyenha11
10 Tháng hai, 2020 19:57
Thế mà bác ko post cho ae đọc ké với
hunterxtn1991
08 Tháng hai, 2020 16:29
lão chuối build tình tiết yy từ xưa đến nay ta thấy vẫn thế, cho mấy con gà múa cho đến lúc sướng nhất rồi nvc ra tát từng con vài phát cho tỉnh.
trung1631992
08 Tháng hai, 2020 15:11
Tối 8/2 up chương mới, đọc tới chương mới nhất khiến ta có chút nản chẳng có động lực convet gj cả, dù biết là bạo lực ko phải biện pháp giải quyết tốt nhất nhưng cũng nên giết gà dọa khỉ chứ, xem đám ruồi nhặng tập trung thành đô bày mưu đặt kế mà khó chịu vc, ta là có chút tán đồng suy nghĩ của Ninh Kỵ.
Lê Đức
06 Tháng hai, 2020 22:53
Đọc tới chương 630, đoạn Thái Nguyên bị phá cay thật...
hunterxtn1991
05 Tháng hai, 2020 10:42
Chuối dạo này ra đều 2 ngày 1 chương, chỉ là không biết kéo dài được bao lâu
Augustinous
04 Tháng hai, 2020 17:01
Con chuối ko có corona nó còn són chương. Giờ thêm lý do .... haiz !
trung1631992
03 Tháng hai, 2020 19:08
Xạo đó, có thông tin chính thức thì con tác sẽ ghi chú lên liền, lão tác này thích ghi truyện ngoài lề với tâm sự của lão lên đây.
Lê Đức
03 Tháng hai, 2020 01:18
Vãi, thật hả bác?
BÌNH LUẬN FACEBOOK