• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tan giờ học, Nhiêu Hải Yến hết sức cao hứng chạy bay ra ngoài, nói với Sử Hạo rằng sẽ đem tới cho hắn một niềm kinh hỷ trước tiết tự học, và kết quả là, Sử Hạo trở nên càng thêm hưng phấn, trong vòng 10 phút đồng hồ mà đã chạy quanh 4 dãy nhà vệ sinh, hai chân cứ chạy như phát sốt.

Trong lòng thấp thỏm không yên, cứ mỗi lần tâm tình hắn kích động khó nghĩ là lại phải đi nhà cầu giải quyết chút nhu cầu sinh lý, xong thì mới dễ chịu đi chút ít, Sử Hạo đẩy cánh cửa phòng học, bước dài tiến vào.

Trong nháy mắt khi mà cánh cửa kia được mở ra, cũng đồng thời là lúc mà bảy tám đứa học sinh khẽ kêu lên một tiếng, phấn viết bảng trong tay hướng Sử Hạo đang đứng gần cửa ném tới.

"Phù" "Phù" "Phù"

Vô số viên phấn lao trên không trung bay vèo đến, mặc dù tần suất không cao, thế nhưng đủ để cho một kẻ bình thường không cách nào tránh khỏi. Trong ánh mắt chờ đợi của bọn người, mục tiêu chung chỗ cánh cửa liên tiếp vang lên mấy tiếng kêu, bảy tám viên phấn viết đã hoàn thành rất tốt sứ mạng của mình.

Sử Hạo bị năm viên phấn mềm trúng lên người, trong đó có 2 viên vô cùng chuẩn xác nện trúng mặt hắn, khuôn mặt bám đầy bụi phấn càng thêm trắng xóa, trông mặt mũi thật chẳng còn giống như chính mình, lúc này trong phòng học, học sinh đợi chờ vào tiết tự học đã tới hơn phân nửa, thấy bộ dáng "mặt chán nản, đầu đầy đất" của Sử Hạo thì không khỏi cười toáng lên, đây cũng không phải là lần đầu tiên gã đem đến loại chê cười này.

"Phù"

Sử Hạo phun viên phấn ra khỏi miệng,

Trong ánh mắt trong suốt của hắn một luồng tàn bạo khẽ lóe lên rồi chợt tắt, đối mặt với vẻ cười nhạo của đám bạn học hắn chỉ biết cười khổ trong lòng, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên , nín nhịn một chút, nín nhịn một chút cho qua.

Sử Hạo kìm nén tức giận, tự khuyên mình không nên vong động. Sự tức giận kia chính là những điều đã chất chứa từ tận sâu trong nội tâm hắn.

- Ha ha ha ha, mày thật đúng là đứa giỏi nhịn.. Sử Hạo, tao thấy mày có lẽ đổi tên sang thành Thỉ Hạo (1) được rồi đấy, ha ha..

Tiền Nhâm Hào kiêu ngạo cười lớn nói, gã cao cỡ một mét bảy mươi năm, mái tóc nhuộm thật dài được hất cao lên, giữa màu vàng óng là một mỡ hỗn tạp chút bạch kim, vận một cái quần jeans mới tinh, 2 bên đầu gối toạc ra 2 cái lỗ mới to làm sao. Trang phục thật khó ngửi, nghe nói đây là model mới nhất của dân bụi, là loại sành điệu nhất, nguyên do gã này cũng là thuộc dạng ăn theo có chút thế lực tại trường Nhị Trung, vì được theo đuôi mấy bậc tiền bối giang hồ.

Tiền Nhâm Hào đã tốt nghiệp Sơ tam, nhưng bỏ qua cơ hội không học lên cao trung, nên là lại quay lại học lại Sơ tam, ở Nhị Trung hắn được coi như là một kẻ lõi đời, hoành hành chẳng chút cố kỵ, thường xuyên đánh đấm bắt nạt học sinh, lừa gạt vơ vét tài sản.

Trong lớp cũng có không ít người cực kỳ bất mãn với những hành vi của Tiền Nhâm Hào, nhưng cũng đều là giận mà không dám lật, cha gã là cục trưởng cục giáo dục, dây dưa vào đen đủi là đuổi học như chơi, mà khéo lại còn bị ăn đòn thêm một trận ấy chứ.

Sử Hạo tìm cái khăn giấy lau sạch sẽ những bụi phấn trên mặt, rồi lẳng lặng về chỗ mình ngồi xuống, sự nhạo báng cùng châm chọc của bạn học khiến hắn như bị kim châm vào não, nhưng đối với Tiền Nhâm Hào, hắn thực sự chả có dũng khí mà dây vào, bởi vì phụ thân Tiền Nhâm Hào là cục trưởng cục giáo dục, chẳng may đắc tội với gã này, thì hết cả đi học đọc sách.

Sử Hạo nén giận, càng tô điểm thêm cho cái vẻ bệ vệ, kiêu ngạo của Tiền Nhâm Hào, gã nghênh ngang tiêu sái đến bên cạnh Sử Hạo, đem cái bàn của Sử Hạo mà lật ngửa lên, không chút kiêng kỵ cười cười:

- Hạo ca, thật không cố ý a, cái bàn của mày bị tao ném đi mất rồi.

Sử Hạo hờ hững nhìn vào vẻ mặt kiêu ngạo của Tiền Nhâm Hào, chẳng nói chẳng rằng.

- Ánh mắt này của mày là ý gì đấy? Khinh tao? Hận tao? Mày có thể đánh tao mà, thằng đần.

Tiền Nhâm Hào nắm lấy tay phải của Sử Hạo, dùng sức mà đấm lên chính mặt mình.

- Cho đánh cũng không dám đánh, thằng gan chuột như mày có tư cách quái gì mà đòi ngồi chung bàn với Hải Yến. Bắt đầu từ hôm nay, tao sẽ ngồi bàn này, mày cút ra phía sau.

Rồi chẳng thèm phân bua, tiện tay vớ lấy cái túi sách của Sử Hạo, dùng lực liệng mạnh ra phía sau, tuy nhiên, ngay khi cái túi sách sắp sửa bay lên, thì một bàn tay kịp thời nắm lấy cánh tay phải của Tiền Nhâm Hào.

- Nhâm Hào ca, ta bất quá là một học sinh bình thường, hà cớ gì cần phải dày vò ta như vậy?

Sử Hạo nắm lấy cánh tay của Tiền Nhâm Hào thật chặt. Mới vừa rồi trong miệng Tiền Nhâm Hào hẵng còn phát ra những lời nói cùng cử chỉ đầy tính vũ nhục khiến lửa giận chất chứa trong lòng hắn đã lâu, suýt chút nữa bộc phá ra ngoài. Trải qua 10 năm dưới sự huấn luyện của Phương Nghị Thiên, Sử Hạo vô luận là về tốc độ, sức lực khắp các mặt đều đã đạt tới trình độ nhảy vọt, nhóm người cùng lứa tuổi khó mà có thể với tới, hạ thằng Tiền Nhâm Hào này thật dễ như trở bàn tay, nhưng trong suy nghĩ hãy còn một tia tỉnh táo không ngừng khuyên răn hắn, phải bình tĩnh, nếu mình đánh Tiền Nhâm Hào, thật đúng là sẽ chả yên ổn mà sinh sống.

- Ao, khí lực của thằng lùn này cũng lớn vậy sao?

Tiền Nhâm Hào trong lòng tràn đầy kinh ngạc, thằng ranh so với mình thấp hơn cả một cái đầu, vậy mà nó nắm cánh tay phải mình không cách nào nhúc nhích, thẹn quá hóa giận, gã vung tay lên, tả quyền nặng nề nhắm lên mặt Sử Hạo đánh tới.

Sử Hạo cứng cỏi đỡ lại một quyền đầy uy lực của Tiền Nhâm Hào, thân thể chợt lảo đảo, bàn tay đang nắm cánh tay phải của Tiền Nhâm Hào cũng tự nhiên buông lỏng ra.

- Ô hô ! ! Sảng khoái ghê.

Thân người Tiền Nhâm Hào đột nhiên hạ thấp xuống rồi ưỡn ra, làm một động tác bỉ ổi hạ lưu đến cực điểm. (bóp …@_@)

- Ngao ngao ngao ngao!, Nhâm Hào ca, quyền pháp hay, hỏa lực mạnh.

Không ít học sinh bám gót theo Tiền Nhâm Hào cũng phải dối lòng mà giơ ngón tay cái lên, hưng phấn rồi hò hét kêu gào.

Sử Hạo chịu một quyền của Tiền Nhâm Hào, thân thể chẳng qua là khẽ lảo đảo một chút, cũng không có cảm giác đau đớn bao nhiêu, hắn cúi đầu xuống đất, nhìn không ra sắc mặt, chỉ chốc lát, chậm rãi ngẩng đầu lên nói

- Nhâm Hào ca, đánh cũng đã đánh rồi, thế được chưa?

- Thằng ranh, mày thật có sức chịu đựng, mày nhớ kĩ cho tao, từ nay về sau, phạm vi 5 mét cấm mày đến gần Hải Yến, nếu không lão tử giết chết.

Tiền Nhâm Hào cứ nghĩ tới thiên sứ người mà mình ngày nhớ đêm mong lại có thể ngồi cùng một chỗ với loại thằng lùn như vậy, trong lòng tức giận không nguôi, vừa dứt lời gã giơ chân lên một cước đá tới.

Một cước này là nhằm vào hạ bộ của Sử Hạo, nếu như bị đá trúng, sinh mệnh của Sử Hạo sợ là mãi mãi cũng không gượng dậy nổi, Sử Hạo sắc mặt hơi đổi, cơ hồ vô thức đá ra một cước, một cước này thế đi vừa mãnh vừa nhanh, thật là đi sau mà tới trước, nhanh hơn một bước mà đá thẳng lên trước bắp chân của Tiền Nhâm Hào, Tiền Nhâm Hào chỉ cảm thấy dưới chân mình trơn trượt, phù phù một tiếng, rồi ngã gục xuống đất, cú ngã rất đúng tiêu chuẩn.

Tiền Nhâm Hào chỉ cảm giác một cơn đau đớn truyền đến từ bắp chân, ngó thấy đông đảo lũ bạn đang trợn mắt há hốc mồm cùng nét mặt có ý cười, đột nhiên cảm nhận trên mặt không chút ánh sáng, tức quá hóa liều, gã bò dậy rồi vung hữu quyền lên hung hăng nhắm Sử Hạo mà đánh tới, đồng thời kêu gào anh em huynh đệ lao vào hỗ trợ,

- Ao, lại còn dám oánh trả, thử đánh chết tao xem nào.

Bốn năm tên học sinh sớm đã nhịn không được nhất thời ùa lên, hướng về phía Sử Hạo tay đấm chân đá.

Quần ẩu với bốn năm người, Sử Hạo vốn định nhảy lên rồi đem cái lũ này quăng ngược đi, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể, hắn không muốn chọn con đường kia, nỗi khuất nhục trong lòng, sẽ cố chôn nó vào thật sâu, cố quên đi, nhất định sẽ quên.

- Dừng tay!

Đột nhiên, một tiếng quát mạnh mẽ truyền đến.

Nhiêu Hải Yến cùng một thiếu niên đẹp trai rạng ngời như ánh mặt trời sóng vai đi đến...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK