Make by Linh Tinh Chi Mộng
Sau khi Tiểu Linh Nhi lấy xong, đến lượt Trần Hạo. Trần Hạo đi thẳng tới, nhìn cơm vừa trắng cùng với khối thịt lớn, nhìn rất chi là ngon (đoạn này ta chịu không biết nên dịch sao )
“Số chín mươi chín?” Người phụ trách phát cơm, sau khi nhìn thấy con số của Trần Hạo thì tỏ vẻ xem thường, múc lên một muôi cơm, sau ba lần lắc chỉ còn lại non nửa. Sau đó mới đổ vào hộp cơm của Trần Hạo.
Còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng thấy người phát cơm ngoắc người tiếp theo, nên hắn đã hiểu rõ, là mình lại nhận thêm một lần đãi ngộ bất công nữa. Đến lượt người phát đồ ăn, sau ba lần lắc thì không còn lại mấy đồ ăn, lúc đấy mới đổ vào khay cho hắn.
Trong tâm Trần Hạo ngọn lửa phẫn nộ ngày càng tăng vọt. Trong đầu của hắn, hiện lên những hình ảnh của Lục trưởng lão Tiêu Bác, đệ tử dẫn đường, huấn luyện viên Tiêu Thiên Thụy, và bây giờ là hai người phát cơm ở nhà ăn, tất cả bọn họ đều khinh thường hắn. Tất cả sự khinh thường trên, chỉ vì một cái tên, Tiêu Cát Hàn!
Đè nén lửa giận đang cháy trong lòng xuống, Trần Hạo cùng với Tiểu Linh Nhi đi tới một ngồi bàn còn trống ngồi xuống.
“Thức ăn của Tiêu gia coi như là không tệ. Thiên Tứ, của ngươi như thế nào lại ít như vậy?” Thấy trong hộp cơm của Trần Hạo, thức ăn còn lại không đầy một nửa của mình, Tiểu Linh Nhi cảm thấy kỳ quái liền hỏi thăm.
“Không có gì.”
Trần Hạo bình tĩnh trả lời, nhưng thanh âm của hắn lại mang theo một tia phẫn nộ. Tuy rằng suy nghĩ của hăn thành thục hơn những người đồng lứa, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một hài tử mới mười hai tuổi, dù thành thục tới đâu, nhưng khi đối mặt với sự đối xử không công bình, thì hắn vẫn cảm thấy sự ủy khuất cùng với sự khuất nhục và phẫn nộ.
Sau khi trả lời Tiểu linh Nhi xong, hắn há to mồm đút vào từng thìa cơm to đùng, rồi nhai ngấu nghiến giống như miếng cơm có đắc tội với hắn vậy. Tiểu Linh Nhi nhìn thấy cảnh này, đáng ra là đệ nhất nhưng lại là đệ nhất đếm ngược. Cùng với đó là những đãi ngộ bất công đối với hắn, chẳng hạn như tài liệu lúc nãy. Tuy rằng thông minh nhưng Tiểu Linh Nhi vẫn không thể nghĩ tới rằng đây là âm mưu nhằm vào Trần Hạo. Nàng đơn giản chỉ nghĩ rằng nó là do cái danh đệ nhất đếm ngược của Trần Hạo gây ra thôi. Đáng ra cái danh đệ nhất đếm ngược ấy phải là nàng mới đúng.
“Thiên Tứ, hay là ngươi lấy của ta một ít này, chứ của ta nhiều lắm ăn không hết.”
“Không cần, ta đủ rồi.” Trần Hạo nhẹ nói.
Đối với Trần Hạo, hắn thế là đã đủ rồi, tuy rằng ít hơn những người khác, nhưng với hắn, thì như thế là hơn ở nhà rất nhiều rồi, dù sao cũng còn có thịt mà ăn. Nghe Trần Hạo nói thế, nhưng Tiểu Linh Nhi vẫn cố chấp lấy ít cơm của mình chuyển qua cho Trần Hạo.
“Hì hì! Tường Linh, Tường Hạo, cuối cùng cũng tìm được các người. Đúng lúc này, tám tiểu cô nương xếp ở cuối bảng khảo thí, ở cùng khu nhà ở kém chất lượng với Trần Hạo đi tới, ngồi xuống, cùng một bàn với Trần Hạo và Tiểu Linh Nhi. May sao cái bàn của Trần Hạo chọn đủ lớn, mười người vừa vặn ngồi đầy.
‘Tường Linh, ngươi cũng ăn không hết à? Chúng ta ăn cũng rất ít. Tường Hạo, ta cũng chia cho ngươi một ít nha.” Một tiểu nữ hài trong đám nhìn thấy hành động của Tiểu Linh Nhi liền nói.
“Ta cũng ăn không hết, Tường Hạo ăn giúp chúng ta đi” Căn bản là không để cho Trần Hạo có cơ hội cự tuyệt, tám tiểu cô nương đã nhao nhao lên chia sẻ cơm cho Trần Hạo. Chẳng mấy chốc mà hộp cơm của hắn đã đầy.
Trần Hạo thường xuyên lấy cơm của mình để cho đệ, muội của mình ăn. Nhưng đây là số cơm của Tiểu Linh Nhi thì tuyệt đối hắn sẽ không làm được (đoạn này khó hiểu quá ta chém đại ).
Tuy nhiên đối mặt với sự nhiệt tình của đám nữ hài, hắn cũng không từ chối, vì các nàng ăn không được bao nhiêu. (lại chém ).
Từ nhỏ, lượng cơm của hắn ăn rất kinh người, nhưng từ khi hiểu chuyện đến nay, hắn chưa từng cảm nhận được cảm giác no.
Cả đám tiểu cô nương mở to hai mắt nhìn, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Một hộp cơm đầy như vậy mà hắn đã ăn hết, trong khi đấy còn không có dấu hiệu của việc no bụng. ( đoạn này ta lược bớt nha, thấy vằn vèo mà không cần thiết ).
“Tường Hạo, ngươi ăn thật là tốt, à! hay là ngươi ăn tiếp hộ ta đi, ta không có ăn hết à.”
“Đúng vậy a! Ngươi ăn giúp chúng ta đi, chứ lúc nãy ta vừa sang cho ngươi có một ít thì hộp cơm của ngươi đã đầy rồi, bằng không đổ đi thì phí lắm.” Hai tiểu nữ hài vừa nói vừa động thủ, các tiểu nữ hài khác cũng thế. Thấy vậy cũng nhao nhao ra tay chẳng mấy chốc là hộp cơm của Trần Hạo lại đầy.
“Các ngươi... Thật sự ăn không hết sao?” Trần Hạo hỏi một cách không có ý tứ.
“Đương nhiên thật sự.”
“Vậy thì ta không khách khí nữa, cám ơn!” Khuôn mặt Trần Hạo tràn đầy cảm kích, nhẹ nói.
…
Thời điểm trở lại nơi ở, bầu trời bên ngoài đã tối đen.
Trần Hạo mở tài liệu trong tay ra, xem một cách chăm chú. Tuy hắn không biết chữ, nhưng lại xem một cách rất chân thành, xem từng chữ một, xem một lần từ đầu tới cuối. Sau đó, hắn nhắm mắt lại, trong đầu dần dần hiện lên lại những chữ đã từng xem qua.
Tuy không biết nghĩa của những chữ này, thế nhưng hắn có thể khẳng định, cho dù bảo hắn viết lại những chữ này một lần, hắn cũng có thể dễ dàng viết hoàn chỉnh không sai một nét.
Đã gặp qua một lần là không quên được.
Cho dù là thính lực hay thị lực đều cũng như thế. Trí nhớ của hắn vượt xa so với người thường rất nhiều. Từ lúc hiểu chuyện đến giờ, hễ là những thứ hắn thấy qua, nghe qua, hắn đều chưa từng quên.
“Trần Hạo, ngươi ngủ chưa?” đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của Tiểu Linh Nhi.
“Chưa!” Trần Hạo vừa đáp vừa mở cửa. Hắn biết, sau khi xem qua tư liệu, Tiểu Linh Nhi đến để giúp đỡ mình.
“Tiểu Linh Nhi, làm phiền ngươi rồi, ngươi chỉ cần đọc qua một lần giúp ta là được.” Trần Hạo giao tài liệu trong tay cho Tiểu Linh Nhi, nhẹ giọng nói.
“Tốt, đốt đèn lên đi, tối thế này thì sao mà thấy được!”
“Ah..tốt.” Trần Hạo vội đốt đèn lên.
“Trần Hạo, sau khi nghe xong ngươi đừng nổi giận, ta nghĩ… sau khi biết chữ xong, ngươi sẽ được đối xử giống như chúng ta thôi!” Tiểu Linh Nhi nhẹ nhàng nói. Sau khi nhìn sơ qua vài trang, nàng đại khái biết rõ, Trần Hạo sắp sửa đối mặt với cái gì.
“Sẽ không đâu.” Trong ánh đèn lờ mờ, hai mắt Trần Hạo lóe sáng như ánh sao, giọng hắn hơi thấp. nhưng tràn đầy kiên định. Hắn tinh tưởng, chỉ cần mình trở nên mạnh mẽ thì những đối xử không công bằng đó sẽ phải thay đổi.
“Ân!” Tiểu Linh Nhi đáp một tiếng, sau đó mở tài liệu ra bắt đầu đọc: “Hôm nay, ngươi vẻ vang vì Tiêu gia; ngày mai, Tiêu gia vì ngươi vẻ vang.”
Trang thứ nhất là mười sáu chữ to này. Khi Tiểu Linh Nhi đọc ra, Trần Hạo cũng đồng thời đem mười sáu chữ này so sánh với trí nhớ trong đầu.
“Quy định đối với đệ tử Tiêu gia. Bất luận là đệ tử nào đều phải tuân thủ, nếu không, nhẹ thì diện bích sám hối, nặng thì phế bỏ võ công, đuổi khỏi môn hộ. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ!” Tiểu Linh Nhi nhìn tư liệu nói.
…
“Nhật trình của đệ tử ngoại môn đời thứ tám Tiêu gia Tiêu Tường Hạo, chương trình an bài trong ngày”
Sau khi đọc xong môn quy của Tiêu gia, cùng với nhũng hạng mục mà đệ tử Tiêu gia cần phải biết, Tiểu Linh Nhi bắt đầu đọc những việc chuyên môn dành cho Trần Hạo, những việc phải làm trong ngày. Nội dung phía trước thì giống với các đệ tử khác, chỉ có cái này là có chút đặc thù.
Sau khi chứng kiến cái này xong, Tiểu Linh Nhi có lo lắng Trần Hạo không chịu được.
Tiểu Linh Nhi vừa ngừng lại. Trần Hạo đồng thời mở mắt.
“Tiếp tục đi, ta không sao đâu.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang có chút khó xử của Tiểu Linh Nhi, Trần Hạo cười nhẹ nói. Cho dù không công bằng thì sao chứ? Có khó khan gì mà hắn chưa từng trải qua? Bây giờ được ăn, được mặt, thì đã quá tốt so với trước kia rồi.
Hắn có thể nhẫn, nhưng không có nghĩa là sẽ một mực nhẫn nhịn. những điều này đều là do Tiêu Cát Hàn mà ra, rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ dùng thực lực tuyệt đối, nói cho Tiêu Cát Hàn biết, không phải ai cũng có thể khi dễ Trần Hạo hắn!
“Ân.” Tiểu Linh Nhi lên tiếng.
“Thứ nhất, rạng sáng từ sáu giờ đến bảy giờ rưỡi (không hiểu về mấy cái giờ giấc theo ngôn ngữ cổ nên chém theo ngôn ngữ của mình ) đến lớp học sơ cấp ban sáng của Văn Uyên các học đọc; thứ hai, từ chín giờ sáng đến mười hai giờ, đến học đường học viết; thứ ba, từ hai giờ chiều đến sáu giờ, tiếp tục tới học đường học. Từ nay, bắt đầu chấp hành ba điều này cho đến khi nào học thuộc toàn bộ ‘Học Hải Vô Nhai mới thôi, không được phép vi phạm”
Từ đầu tới cuối, không có một từ ‘võ’ nào được Tiểu Linh Nhi đọc ra. Vốn nàng cho rằng, sau khi nghe xong thì Trần Hạo sẽ không cam lòng, phẫn nộ, hay khổ sở. Nhưng, khi nhìn về phìa Trần Hạo, nàng lại phát hiện, hắn vô cùng bình tĩnh, ngoại trừ hai mắt ngày càng sáng hơn ra thì trên mặt không có biến hóa gì thêm.
Phải biết, ‘Học Hải Vô Nhai’ ngoại trừ 3400 (lười đánh chữ quá từ giờ trở đi, số nào dài quá thì ta dùng số luôn cho gọn ) chữ cái thường dùng ra thì còn có hơn sáu vạn chữ ít sử dụng, thêm gần bảy vạn chữ mà đến cả Tiểu Linh Nhi cũng không biết hết được. Muốn học thuộc cả ‘Học Hải Vô Nhai’ đâu có dễ như vậy!
Cho dù là Đại Nho đương đại cũng không dám cam đoan có thể học thuộc và hiểu hết tất cả!