Ngồi dậy từ trong một cái hòm bằng kim loại đen cực kỳ khả nghi, Gavin lâm vào tình trạng ngơ ngác tột độ, trên thực tế, ngay cả động tác “ngồi dậy” cũng được tiến hành trong vô thức.
Cảm giác hỗn loạn đi kèm choáng váng xưa nay chưa từng có đang quấy rối, tấn công vào não bộ, hắn cảm thấy tiếng kêu ong ong vang lên liên miên trong lỗ tai, toàn thân truyền lại vô số cảm giác điên cuồng khó tả, mọi thứ trước mắt đều mang theo ít nhất bốn cái bóng chồng chéo, hơn nữa có hai cái bóng lại còn màu đen trắng… nhưng mang theo vô số hỗn loạn ấy, năng lực suy nghĩ của hắn lại không hoàn toàn tiêu tùng.
Có lẽ nên cảm tạ người nào đó đã nện một gậy lên mu bàn tay Gavin, một chút tỉnh táo quý giá đó đến đúng vào khoảnh khắc hắn sắp chìm nghỉm trong hỗn loạn.
“Nhưng một gậy đó thật là đau…”
Mà trong quá trình tư duy dần dần hồi phục trở lại bình thường, rốt cuộc Gavin cũng nhớ lại chuyện xảy ra trước đó… tầm nhìn đột nhiên bị gián đoạn, chương trình bỏ trốn khởi động, ảo giác bản thân mình không ngừng rơi xuống, và giờ đây vào lúc này… một thân thể, thật sự tồn tại, có tri giác, có thể hoạt động.
Thân thể!!
Hắn có được một cơ thể!
Sau khi xuyên qua đã mấy trăm ngàn năm có trời mới biết, đến lúc gần như đã cho rằng mình bẩm sinh vốn là một tầm nhìn xuống từ ngôi thứ ba, Gavin có được một thân thể!
Có thể lý giải vì sao đầu óc lại hỗn loạn, cũng có thể lý giải vì sao cảm giác hỗn loạn truyền tới từ khắp mọi nơi trên cơ thể, hắn đã trải qua quá nhiều năm không có bất kỳ cảm giác nào ngoại trừ thị giác, mặc dù tư duy vẫn bình thường nhờ một nguyên nhân thần bí nào đó, nhưng rất khó để thích ứng được ngay cái trạng thái cảm nhận được nóng, lạnh, đau đớn này.
Nhưng Gavin lại có thể cảm giác được mình đang thích ứng với thân thể này rất nhanh, thích ứng với đủ loại cảm giác khi trở về với thế giới vật chất một lần nữa, khi cảm giác choáng váng trong não yếu bớt đi một chút, bốn bóng chồng như phân thân trong thị giác cũng trở lại bình thường, tình huống xung quanh chiếu vào trong mắt.
Điều đầu tiên hắn nhìn thấy là không xa phía trước, bốn gã vạm vỡ được vũ trang đầy đủ - một trong số đó là gã đàn ông trung niên tóc đã hoa râm, mặc bộ giáp nhìn qua đã biết rất kiên cố, cơ bắp lan tràn lên đến tận trán, cầm một thanh trường kiếm màu xám bạc trong tay. Ba người còn lại trang bị áo giáp và vũ khí đơn giản hơn nhiều, có thể nhìn ra dấu vết được chế tạo hàng loạt theo cùng một khuôn mẫu.
Một thiếu nữ thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bị bốn kẻ vạm vỡ kia dùng kiếm đè đến nửa quỳ trên mặt đất, bởi vì góc nhìn và tóc che bớt nên Gavin không thấy rõ diện mạo cô gái, nhưng có thể nhìn thấy một góc vành tai nhòn nhọn thò ra từ trong làn tóc.
Ở nơi xa hơn một chút là người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ, khuôn mặt dễ nhìn, khí chất ưu nhã trưởng thành cùng với dáng người lồi lõm quyến rũ đó khiến Gavin không nhịn được mà liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái, nhờ thế mà rất nhanh hắn đã để ý thấy trong mắt vị phu nhân thành thục đó ánh lên vẻ khẩn trương và sợ hãi khó có thể che giấu.
Nhưng rất nhanh tiếng động từ bên cạnh truyền tới lại hấp dẫn sự chú ý của Gavin, hắn xoay đầu, vừa kịp trông thấy một thiếu nữ nhìn qua mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, đang hoang mang rối loạn nhảy xuống khỏi bệ đá mình ngồi, trong tay thiếu nữ còn xách theo một cây pháp trượng bằng kim loại, nhìn thôi cũng biết đập người sẽ rất đau…
Liên tưởng đến vị trí của thiếu nữ lúc trước, sắc mặt Gavin lập tức trở nên quái dị: “Vừa rồi… Là ngươi đập ta?”
Thốt ra lời này xong, chính bản thân Gavin lại là kẻ đầu tiên cảm thấy sửng sốt: Hắn nhận thấy được thứ ngôn ngữ mình vừa buột miệng thốt ra không phải là tiếng Hán, mà là một loại ngôn ngữ chưa bao giờ được nghe qua, nhưng chính loại ngôn ngữ xa lạ này lại giống như tiếng mẹ đẻ sinh ra đã biết, quen thuộc vô cùng.
Rebecca lại không biết trong đầu “Tổ tiên” đang có bao nhiêu ý nghĩ lung tung rối loạn quay cuồng, thiếu nữ quý tộc vừa mới kế thừa vị trí Tử tước lại gặp phải biến cố to lớn đã sắp bật khóc: “Tổ tiên… Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
“Ta…” thật ra đến bây giờ Gavin vẫn còn hoàn toàn không rõ ràng lắm chuyện gì đã xảy ra… cho dù hắn đã treo trên bầu trời nhìn chằm chằm vào thế giới này bằng góc nhìn thứ ba rất nhiều rất nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên đổi thành góc nhìn thứ nhất, so sánh với bất cứ ai đang có mặt tại hiện trường, độ ngáo ngơ của Gavin cũng chỉ có hơn chứ không có kém, “Các ngươi là…”
Vị phu nhân xinh đẹp mặc váy dài đỏ kia là người bình tĩnh tại hiện trường.
Sau khi Gavin ngồi dậy và chủ động lên tiếng bắt chuyện, rõ ràng vẻ sợ hãi và khẩn trương trên mặt nàng đã giảm bớt rất nhiều, giờ phút này nàng lại bước thêm một bước về phía trước… tuy trên mặt vẫn đầy vẻ đề phòng, nhưng lại bình tĩnh mở miệng: “Ngài có biết mình là ai không?”
“Ta?” Gavin sửng sốt một chút, nhưng ngay trước khi buột miệng nói tên ra theo bản năng, hắn lại giật mình nhận ra bây giờ mình phải có một thân phận khác mới đúng.
Nhìn xem cái hòm ngay phía dưới mình, tuy rằng hình thù hơi kỳ quái một chút, nhưng chắc chắn thứ này là quan tài, lại nhìn sang hoàn cảnh xung quanh, tuy còn to rộng hơn nhà mình ở kiếp trước, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy giống hầm mộ…
Lại liên tưởng đến vẻ mặt mọi người xung quanh, Gavin ý thức được một sự kiện: Hắn “xác chết vùng dậy”!
Bây giờ chỉ cần hắn nói ra bất cứ cái tên nào không phù hợp với bộ “thi thể” mà mình đang bám vào này, khẳng định chắc chắn sẽ bị xử lý như yêu ma quỷ quái ám vào người… cô bé bên cạnh vừa nói gì? Tổ tiên đúng không? Vậy hắn dám to gan suy đoán, mình đã ám lên người tổ tiên đối phương. Tạm thời không suy xét đến năm xưa tổ tiên nhà bọn họ ăn gì lớn lên để chết nhiều năm như vậy rồi mà thân thể không thối rữa, quan trọng là chính mình bây giờ làm một linh hồn ngoại lai, chẳng những chiếm cứ thân thể tổ tiên nhà người ta, ngủ trong lăng mộ tổ tiên nhà người ta, vừa rồi còn tung chân đá bay nắp quan tài tổ tiên nhà người ta…
Việc này mà bại lộ thì dùng hai từ “xấu hổ” cũng chẳng đủ để hình dung…
Nghĩ đến đó, Gavin cúi đầu ra vẻ suy nghĩ, trên thực tế lại đang cấp tốc tìm kiếm lý do, ví dụ như đã ngủ say quá lâu nên ký ức có chút hỗn loạn chẳng hạn, nhưng trong nháy mắt khi vừa tập trung suy nghĩ, hắn bị tấn công bởi cảm giác choáng váng mãnh liệt.
Khó khăn lắm hắn mới vừa thích ứng được với cơ thể mới để thoát khỏi cơn choáng váng, kết quả lúc này cơn choáng thứ hai lại dâng lên, thân thể hơi nghiêng ngả, suýt chút nữa lăn trở lại vào trong quan tài. Còn vị phu nhân mặc váy dài kia vừa nhìn thấy Gavin có cử chỉ khác thường, vội vàng giơ pháp trượng lên trong nháy mắt, chuẩn bị đem một phát hỏa cầu cỡ lớn dịu dàng êm ái bình thản dán lên mặt tổ tiên… âm thanh trầm thấp từ trong miệng Gavin truyền ra lại cắt đứt động tác của nàng.
“Gavin Cecil, ta là Gavin Cecil, kẻ khai hoang của vương quốc Ansu… Bây giờ là thời đại nào?”
Gavin vừa nói vừa hơi ngẩng đầu, ánh mắt phẳng lặng không chút gợn sóng, thâm thúy như biển cả.
Thật ra trong đầu đang nổi sóng thần vạn trượng.
Ký ức thuộc về Gavin Cecil đang điên cuồng trào ra, nhưng lại bị lên danh sách, sắp xếp theo mục lục, ghi chép lại như dữ liệu trong ổ cứng máy tính. Trong cơn choáng váng ngắn ngủi vừa rồi, Gavin kịp đọc phần dễ hiểu nhất trong số dữ liệu đó, cũng biết được thân phận hiện tại mình đang có.
Kinh ngạc lớn nhất mà hắn nhận được đó là tên của cơ thể này - thế mà cũng là Gavin.
Chẳng qua vị “Gavin” này lại không phải họ “Cao”, hắn mang một dòng họ khác - Cecil.
Đây là trùng hợp?
Giờ phút này Gavin hoàn toàn không có thời gian lẫn sức lực để suy nghĩ xem sự trùng hợp này kỳ diệu tới mức nào, bởi vì ký ức thuộc về Gavin Cecil vẫn cứ đang không ngừng trào ra, hắn phải dốc toàn lực mới có thể khống chế bản thân mình không đến nỗi lăn ra ngất xỉu hoặc lộ ra vẻ dữ tợn. Trong cái trạng thái mơ mơ màng màng đó, hắn vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng trả lời thanh thúy vang lên từ thiếu nữ đã dùng pháp trượng bằng thép đập mình một gậy đang đứng bên cạnh: “Hiện tại là lịch Ansu năm thứ 735, ngài đã ngủ hơn bảy trăm năm thưa tổ tiên…”
Herty cũng nhẹ nhàng thở ra sau khi nghe Gavin trả lời, là một người làm phép có tri thức và lý luận cực kỳ phong phú, Herty cũng hiểu biết đôi chút về việc vong linh sống lại… những sinh vật nhơ bẩn đó có khuyết điểm trí mạng về mặt linh hồn. Đại đa số vong linh khi mới thức tỉnh đều không có khả năng suy nghĩ hay phát ngôn, mặc dù một số ít vong linh khá mạnh vẫn có thể nhanh chóng đạt được khả năng suy nghĩ, nhưng cũng sẽ quên đi toàn bộ mọi chuyện khi còn sống.
Hơn nữa, bọn họ tuyệt đối không thể nói ra tên của mình… không cần biết là tự nhớ lại ký ức hay là được người khác nhắc nhở, một khi người đã chết nói ra tên mình thời còn sống đều sẽ khiến cho ngọn lửa linh hồn thiêu đốt cắn trả, mặc dù sẽ không bị thiêu “chết”, nỗi đau đớn kinh hoàng đó không một vong linh nào chịu đựng nổi.
Hơn nữa cũng tuyệt đối không thể che giấu hiện tượng ngọn lửa linh hồn cắn trả thiêu đốt.
Cho nên Herty thả lỏng, nhưng lại vẫn chìm trong nỗi hoang mang lớn lao, bởi vì nếu tổ tiên trước mắt không phải là vong linh sống lại, chuyện đang xảy ra ngay giờ phút này lại càng không thể giải thích nổi…
“Tổ tiên! Ngài đã chết rồi sao lại đột nhiên thức dậy?!”
Nhưng mặc kệ có hoang mang đến đâu, lễ phép cơ bản vẫn phải có, vì thế Herty tiến lên một bước, khom lưng mang theo khẩn trương cùng với kính sợ: “Tổ tiên của gia tộc Cecil, tôi là hậu duệ của ngài - Herty Cecil, người bên cạnh đây cũng là hậu duệ của ngài - Rebecca Cecil, xin ngài châm chước nàng còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, xin đừng truy cứu hành vi thô lỗ vừa rồi của nàng, và… Xin tha thứ cho chúng ta quấy rầy giấc ngủ của ngài!”
“À há, cô nàng trước mắt này là chắt chắt chắt chắt chắt… chắt gái, có vẻ bên cạnh cũng vậy.”
Dường như quá trình nạp ký ức điên cuồng đó đã kết thúc, hiện tại Gavin không có thời gian rảnh để xem xét đống dữ liệu đã được sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề trong óc, mà phải mau chóng hiểu rõ tình hình xung quanh, hắn vịn quan tài của mình định đứng dậy, miệng lẩm bẩm: “Không việc gì, không việc gì, chính ta cũng không biết làm sao mình lại tỉnh dậy… ai tới đỡ ta một chút?”
Hắn phát hiện đã tự đánh giá cao khả năng thích ứng của mình với cơ thể mới, dùng sức mà không dậy nổi, có hơi xấu hổ.
Rebecca xách theo pháp trượng bằng thép đứng bên cạnh đã nơm nớp lo lắng nhìn suốt nửa ngày, chợt phát hiện ra cuối cùng cũng đến lúc mình thể hiện, lập tức nhảy nhảy nhót nhót tiến tới, nhảy lên trên bệ đá, vừa đỡ cánh tay Gavin kéo ra bên ngoài vừa nói: “Để cháu đỡ ngài rời khỏi quan tài, cháu đỡ ngài rời khỏi quan tài…”
Nghe đến đâu là phát nghẹn đến đấy.
“Hơn bảy trăm năm rồi sao…” cả người cứng đờ, Gavin bị thiếu nữ đỡ ra khỏi quan tài, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người mình, cảm khái thốt ra một điều khiến Rebecca rất bối rối, “Nguyên liệu làm ra thứ này là gì?”
“Hình như là vải Silver Moon do người Elf dệt ra…” Rebecca trả lời mà không quá chắc chắn.
“Thật là công nghệ đen.”
Rebecca: “Hả?”
(Tổ tiên nói chuyện thật quá thâm thúy huyền ảo.JPG.)
Nhờ Rebecca nâng đỡ, cuối cùng Gavin cũng đi xuống khỏi bệ đá, đứng ổn định vững chắc trên mặt đất, hắn cảm giác khả năng kiểm soát của mình với thân thể này đang tăng nhanh, giống như linh hồn đang cài đặt Driver cấp tốc, ý thức và thân thể hắn đang kết hợp với một tốc độ khiến người ta líu cả lưỡi.
Hắn buông tay Rebecca, thử tự mình đi một bước nhỏ về phía trước.
Ngay sau đó, gần như nước mắt tràn trề đầy mặt Gavin, nếu bên cạnh có một cái Micro, hắn cảm thấy mình có thể gửi lời cảm ơn lần lượt đến tất cả những người từng quen, tới mọi đài truyền hình từng biết, mà không hề lặp lại một lần nào.
Đã qua nhiều năm như vậy, người xuyên việt khác trong tiểu thuyết đã sớm hoàn thành diệt thần giết phật thống trị vũ trụ, Gavin lại vừa mới hoàn thành Achievement đầu tiên của loài người: Đứng thẳng mà đi trên hai chân…
Mà sau khi đạt được thành tựu “đứng thẳng trên hai chân”, hắn mới nhớ ra cô bé suýt chút nữa đã bị mình quên khuấy mất, thiếu nữ Half Elf đang bị bốn người đàn ông vạm vỡ bao vây.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK