Nhưng ánh sáng chói mắt như thái dương bùng nổ trên đỉnh đầu chỉ kéo dài vài giây.
Giống như bị thứ gì đó hấp thu trong chớp nhoáng ấy – bỗng chốc, trong đầu Mục Căn tự nhiên nảy sinh ý tưởng kỳ quái này.
Trong thời gian ý nghĩ vụt lóe rồi lặn tăm, ánh sáng trên đỉnh đầu đã tan biến hoàn toàn! Thay vào đó là mặt trời nguyên bản của tinh cầu đang ngấp nghé xuống núi, tia nắng êm dịu chứ không chói mắt.
Bầu trời im ắng, thiệt cứ như vừa rồi chả xảy ra chuyện gì.
Là… Là… sao?
Mục Căn kinh ngạc nhìn trời, cõi lòng đau buốt.
Nhưng cậu không bi thương lâu lắm, vì chả mấy chốc sau, một điểm đen nho nhỏ đã rơi xuống từ vị trí phát sáng ban nãy. Theo độ cao càng ngày giảm, điểm đen nhỏ dần hóa điểm đen lớn, sau đó biến thành một thứ na ná cơ giáp —
“Sigma!” Ngay giây phút thấy rõ đó rốt cuộc là gì, Mục Căn hét ầm lên, nhanh chóng chạy về hướng Sigma rơi xuống. Chẳng thể giải thích là do khẩn trương, chờ mong hay bởi tốc độ thoáng cái tăng lên tối đa, mà trái tim cứ nện thình thịch không ngừng. Băng qua một mảnh rừng rậm rạp đến nơi Sigma đáp xuống, Mục Căn vừa khéo bắt gặp cảnh Sigma rơi tùm xuống biển.
Mục Căn cũng ghim đầu xuống nước!
Đuổi theo mảng bọt nước đang lan rộng khi Sigma ngã xuống, Mục Căn bơi thật nhanh tới chỗ hắn.
Sigma cao lớn yên lặng nằm giữa lòng đại dương, màn hình tối đen ngòm, nom như đang tắt máy.
Màn hình tối bị vỡ vụn một bên, thân thể rải rác đủ loại vết rạch, trông nát bươm…
Mục Căn trợn to mắt, vươn tay về phía Sigma.
Ra sức kéo rồi kéo, nhưng tất nhiên, cậu căn bản không lôi nổi Sigma nặng trịch như thế. Cơ mà, thời khắc chạm đến người máy Sigma lần nữa, trong lòng cậu bỗng an định.
Mục căn bơi theo Sigma xuống đáy biển – hên quá, ở đây cũng không sâu lắm. Khi Sigma chìm hẳn xuống đáy, hơi của Mục Căn cũng dùng gần hết, bèn ghi nhớ vị trí của Sigma, đoạn bơi lên mặt nước lần nữa.
Lau nước trên mặt, Mục Căn hít một hơi thật sâu, ngay tiếp theo lại nghe trên bờ truyền đến một trận “chíp chíp” chói tai. Mục Căn ngoái đầu dòm: Là Đại Bạch, Đại Bạch cũng chạy đến đây với mình!
“Mày ngoan ngoãn ngồi trên bờ đợi tao một lát, tao xuống biển vớt Sigma lên.” Lớn tiếng dặn Đại Bạch xong, Mục Căn lập tức hít sâu thiệt sâu, rồi lại ngụp xuống nước.
Vì phần lớn thành viên trong nhà đều là người máy, nên Mục Căn luôn mang theo bên mình một ít công cụ thiết yếu, dễ dàng kiểm tu cho người máy bất cứ lúc nào. Thói quen này có từ thời còn ở hoang tinh, sau bao năm đã trở thành thói quen thâm căn cố đế, lần này cũng không ngoại lệ.
Mục Căn sờ bộ công cụ trên túi áo.
Hít một hơi rồi lặn xuống chỗ Sigma lần nữa, Mục Căn không hành động thiếu muối, mà cẩn thận đánh giá cấu tạo hiện tại của Sigma.
Lần thứ hai lặn xuống, cậu chỉ nới lỏng đinh trên cổ Sigma thôi.
Cứ thế thực hiện với từng linh kiện một, Mục Căn lặn xuống nước tổng cộng mười ba lần, bấy giờ mới gỡ đến đầu Sigma. Chờ kéo được cái đầu to này lên bờ, cậu cũng sức cùng lực kiệt.
“Chíp chíp! Chíp chíp!” Đại Bạch nhảy loi choi một bên, tò mò nghiêng đầu nhìn Sigma chỉ còn mỗi cái đầu.
“Ừ, Sigma đó, Sigma đang ngủ.” Mục Căn lau khô đầu Sigma, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm màn hình tối bị hư một nửa, bỗng dưng trong lòng lại lan tràn cảm giác sợ hãi.
Đúng lúc này, Đại Bạch đột nhiên mổ mổ cậu, Mục Căn quay sang nhìn, thấy Đại Bạch đẩy quả trứng trên cổ nó tới đây.
“Hả? Mày mang cả trứng ông nội theo à?” Mới đầu Mục Căn hoàn toàn chẳng hiểu ý Đại Bạch, nhưng ngay sau đó, Đại Bạch lại ủn ủn trứng ông nội về phía cậu, cuối cùng đường nhìn của Mục Căn rơi vào… máy ấp trứng bao ngoài trứng ông nội.
“Ah! Mày muốn Sigma dùng năng lượng trong này đúng không?” Bóng đèn trong não Mục Căn vụt sáng.
Đại Bạch liền nghiêng đầu nhỏ, tiếp tục dòm cậu.
Là một con chim chưa hoàn toàn khai trí, thực ra nó nghe không hiểu năng lượng là cái chi, cũng chẳng tài nào hiểu hết ý trong lời nói của mọi người. Song nhờ người trong nhà Mục Căn thường xuyên chuyện trò với nó, năng lực thông suốt của nó cao hơn đồng loại rất nhiều. Tỷ như nó không hiểu năng lượng là gì, nhưng nó biết máy móc và người máy trong nhà đều “xơi” thứ này, còn biết người máy thiếu năng lượng thì sẽ tắt máy.
Thiệt tình nó chả hiểu ban nãy phát sinh cái gì, cũng không rõ tại sao Sigma chỉ còn mỗi cái đầu, cơ mà nó thấy Sigma đen thùi, vì thế tự cho đã tìm được phương pháp giải quyết.
Trong máy ấp trứng có đồ ăn của người máy nha!
Đại Bạch liền cống hiến máy ấp trứng bao ngoài trứng ông nội.
Đằng nào theo nó thấy thì cái máy này cũng chẳng có tác dụng chi, hơn nữa Sigma thường ngày hay cho nó đồ ăn ngon lắm nhe ~
~(≧▽≦)/~
Mục Căn bê quả trứng lên, thận trọng gỡ máy ấp trứng bám bên ngoài xuống. Sau khi được họ cải tạo, máy ấp trứng đã trở thành một người máy giản đơn, chậc… Ngặt nỗi trí năng rất thấp, chỉ có thể tự quyết định dăm ba việc đơn giản như có cần nạp điện hay không, đúng giờ về nhà này nọ, song lại rất thực dụng với quả trứng bị Đại Bạch mang đi khắp chốn lắc lư, chí ít có thể giữ ấm, hơn nữa Đại Bạch không cần lo mình quẳng trứng đi nữa!“Xin lỗi, tạm thời mượn ít năng lượng của mày nha.” Mục Căn nhẹ nhàng xoa người máy ấp trứng, lấy năng lượng trên người nó, cẩn thận đặt lên người Sigma, tiếp đó —
Mục Căn thấy trên màn hình tối của Sigma có một điểm sáng.
Đây là tín hiệu “đang bổ sung năng lượng”!
Khóe miệng khẽ cong, vui sướng từ từ trào dâng trong lòng, Mục Căn nở nụ cười toe toét, lo sợ thoắt cái tiêu tan, nội tâm bỗng dưng thỏa mãn không gì sánh kịp, phình to, thảng như sắp tràn ra ngoài tới nơi.
“Đại Bạch! Mày đúng rồi!” Ôm lấy Đại Bạch kế bên, Mục Căn hôn lên đầu nó một cái thật kêu.
“Cám ơn năng lượng của mày nha!” Xong lại hôn người máy ấp trứng hết điện một cái.
“Cuối cùng cám ơn cả trứng nữa!” Mục Căn hôn chụt lên thân thể lõa lồ của trứng ông nội.
Sigma không bị hư! Chỉ cần đủ năng lượng, hắn có thể tỉnh lại như bình thường!
Ý thức được đây là chuyện vô cùng có khả năng phát sinh, nỗi niềm khẩn trương và sức sống tức khắp lấp đầy Mục Căn. Trời tối rồi, cậu cũng không mạo hiểm xuống nước vớt cơ thể Sigma nữa, mà nổi một đống lửa lớn bằng phương thức đánh lửa, vội vàng dẫn Đại Bạch đi săn.
Mười mấy năm không đi săn, thân thủ hơi gượng gạo, song thể năng và độ chính xác cao hơn xưa, cộng thêm mắt Đại Bạch rất tốt, Mục Căn chả mấy chốc đã bắt được một con mồi.
Tối nay, họ ăn thịt rắn.
Tuy nhiên, rắn trong ngày đầu tiên chắc mẩm là món quà lớn dành cho tân thủ, mấy ngày sau họ không hên như vậy nữa, thức ăn hiếm tới thảm thương. Thậm chí có không ít bữa, Mục Căn và Đại Bạch phải ăn sâu.
Mục Căn dành đại bộ phận thời gian để lặn xuống nước.
Bữa nay một cái đầu, bữa mai một bàn tay, bữa mốt một cái chân… Mục Căn vớt lên từng bộ phận thân thể của người đang say giấc – Sigma. Trong quá trình vớt, Mục Căn tự động phân kim loại trên thân Người Diệt Thế thành từng nhóm, của bác cả gom thành một nhóm, bác hai gom thành một nhóm…
Hợp đủ sớm nhất là Sigma ← vì từ nhỏ đã giúp hắn làm mông, nên Mục Căn quen thuộc với người máy Sigma nhất. Lắp ráp cũng lẹ nhất.
Không tìm thấy mông và đùi Sigma, hôm nay nằm trước mặt Mục Căn là Sigma mà cậu nhìn quen nhất: Một tiểu người máy thiếu mông và đùi, đầu chỉ cao đến eo cậu.
Mục Căn đặt Sigma tại nơi có ánh nắng dồi dào nhất trên bờ cát, đoạn tập trung lắp ráp những người máy khác trong nhà.
Tại tinh cầu không một bóng người, chỉ có Đại Bạch bầu bạn, Mục Căn dồn tất tật tâm lực lên người máy, thậm chí quên luôn việc thống kê thời gian. Chả biết qua bao lâu, khi sáu người máy cùng nằm song song trên cát, Mục Căn rốt cuộc thở phào một hơi.
Sigma “tỉnh lại” sau đó.
Màn hình tối vừa sáng lên tức thì, hắn đã “nhìn thấy” trời xanh.
Không phải thế giới cong vẹo thuần đen trắng xám trong mộng, mà là bầu trời xanh thẳm.
Theo sau tiếng “chíp — chíp –”, một con gà trắng mũm mĩm bay lướt qua vùng trời trên đầu hắn.
Sigma ngồi dậy.
Đầu tiên, “tầm mắt” rơi vào thứ dưới tay, đệm cỏ mình đang nằm giờ phút này: Đó là một đệm cỏ đặc biệt dày, hắn không nằm trên cát, mà nằm trên đệm cỏ.
Kỹ thuật bện đệm cỏ quen vô cùng quen, hồi ở hoang tinh, hắn thường xuyên dùng loại đệm được Mục Căn bện từ cỏ này. Khi đó, cả gia đình đều ngủ trên đệm cỏ giống vầy.
Mục Căn? Gia đình?
Sigma đơ rồi đơ.
“Sắp xếp lại ổ đĩa bị phân mảnh.” Hắn hạ chỉ lệnh với mình.
Khi đại lượng ký ức hình bột phấn được sắp lại lần nữa, cuộc đời của người máy Sigma cũng khôi phục trong “não”!
“Anh.” Sigma chợt đọc ra một xưng hô.
Màn hình tối nhắm ngay một bóng lưng nhân loại đang ngồi chồm hổm dưới đất làm gì đó chẳng biết, Sigma chống cánh tay “đứng” lên, hai cánh tay một trước một sau phi đi như bay, nhanh nhẹn rời khỏi đệm cỏ, chạy xuống bờ biển đến cạnh Mục Căn.
Đầu to áp lên lưng Mục Căn, bấu chặt lăng cậu.
Sau đó —
“Anh ơi.” Sigma cất giọng nhõng nhẽo.
Kinh ngạc quay đầu lại, Mục Căn trông thấy Sigma với nửa màn hình tối vỡ vụn.