Bị lôi vào hàng ngũ, mặt Hà Lạc vẫn ngu ngơ, không để lộ chút sơ hở nào. Chỉ có thể đi một bước tính một nước, tình huống xấu nhất bị phát hiện... Cùng lắm là chết thêm lần nữa.
" Đặt tay lên"
Tay Hà Lạc vừa chạm vào quả cầu, đã có một số người nín thở. Đây chính là con gái gia chủ, không biết sẽ là loại tư chất gì ? Bích Thúy cũng nắm chặt tay, đáy mắt lóe lên chút mong chờ. Xung quanh đó còn có người của Tô phu nhân đang giám sát... Nhưng kết quả thật đáng kinh ngạc, quả cầu pha lê vẫn im lìm bất động , không có chút thay đổi nào. Sao có thể? Là người Hà gia, ngay cả tư chất kém nhất cũng phải có chút ánh sáng chứ? Đằng này lại còn là con gái gia chủ.. Đúng là sỉ nhục. Lão giả lần đầu tiên ngẩng đầu, nhưng trong ánh mắt không hề che giấu sự khinh miệt. Lão không nói rõ tư chất của nàng, vì đã quá rõ ràng, cũng không quản nàng là tiểu thư:
" Đây không phải chỗ ngươi nên đến"
Không rõ là nói với nàng , hay là nói với Bích Thúy. Ánh mắt mọi người trong tộc hả hê sung sướng khi thấy người gặp họa, ngay cả đám hạ nhân nô bộc cũng cười đầy khinh bỉ. Tư chất kia, chính là loại tư chất mà cả đời này, đừng mong mơ tưởng đến võ đạo. Mặt Bích Thúy lúc này đã đen không thể nào đen hơn được nữa. Nàng ta nắm tay Hà Lạc lôi đi, hung tợn quát:
" Đồ vô dụng!"
Một đám trẻ con 3 tuổi hiếu kì nhìn theo. Lúc bóng dáng hai người khuất hẳn, tiếng nghị luận gần như nổ tung.
" A..quả đúng là mẹ nào con nấy! Nữ nhân kia ngu xuẩn như vậy, con nàng ta cũng chỉ là phế vật!"
" Cái loại nữ nhân thanh lâu không biết liêm sỉ đó có thể sinh ra thứ gì tốt chứ!"
" Không biết chừng còn là nghiệt chủng của dã nam nhân nào đem về đây!"
" Này ! Nói nhỏ thôi, ngươi không sợ gia chủ..."
" Có gì mà sợ? Ha ha, theo ta thấy gia chủ đã sớm muốn từ bỏ nó rồi!"
" Đúng là nỗi nhục của gia tộc!"
Con người chính là như vậy, nếu hôm nay Hà Lạc có thiên phú tốt, mọi chuyện sẽ khác biệt một trời một vực. Nhưng bản thân chính chủ đang bị Bích Thúy vừa lôi vừa kéo , vừa chửi rủa lại chẳng có cảm giác gì. Ánh mắt nàng có chút sâu. Dù mọi chuyện thật kì lạ, nhưng đã bớt được một mối nguy. Nàng đoán lão đầu đã âm thầm động tay động chân, dù chẳng biết vui vẻ là thế nào, khóe môi nàng cũng khẽ nhếch. Một lũ ngu xuẩn ! Bích Thúy một đường lôi thẳng Hà Lạc về phía Tây viện, một loạt bạt tai giáng xuống gương mặt nàng. Nàng ta vừa đánh vừa chửi:
" Khốn kiếp, ngươi là đồ tiện nhân! Tiện nhân hại cuộc đời ta! Ông trời ơi....tại sao lại để tôi sinh ra nghiệt chủng này???? ...."
Bích Thúy là 1 luyện thể tầng 3, chỉ là trước nay chẳng chịu tu luyện, sau tuổi thọ càng cao, cấp bậc không thể tăng lên được nữa. Chưởng lực nàng ta giáng xuống vốn không thể thương tổn đến thân thể cấp bậc cao hơn nàng ta, nhưng Hà Lạc lại cố tình để cho nàng ta đánh. Thành ra khi bích thúy đánh mỏi, gương mặt Hà Lạc cũng sưng lên, khóe miệng rỉ máu. Nàng ta đẩy nàng ngã xuống đất, tức giận chạy vào trong phòng. Sân viện im ắng, chỉ có tiếng gió thu khẽ thổi qua. Hà Lạc quệt vết máu trên khóe môi, chậm rãi bò dậy. Nàng vô tâm, nhưng không phải cục đá không biết đau. Nàng ước gì có thể cảm thấy chút cảm xúc gì đại loại như tức giận? Nhưng chỉ có bỏng rát hai bên má. Hai mắt tỏa ra ánh sáng lạnh. Có ngày, nàng sẽ trả lại đầy đủ.
Những ngày tháng tiếp theo, cuộc sống của Hà Lạc không mấy dễ chịu, thậm chí có thể nói là khổ sở. Sau lần trắc thí trước kia, Hà gia đã coi như không có đứa con gái này. Nàng, ngay cả hạ nhân cũng không bằng. Những chuyện này nàng không quan tâm nhưng việc Bích Thúy dăm bữa nửa tháng lại lôi nàng ra đánh, cùng với Liên Hoa đem đến cơm thiu canh thối khiến nàng rất khó chịu. Bích thúy cản trở tu luyện của nàng không nói, nàng chưa tu đến cảnh giới ích cốc, đồ ăn như vậy, thật không nuốt nổi. Nhìn con chuột nằm chình ình trong bát cơm, Hà Lạc chậm rãi đứng dậy. Hà gia không phải không nuôi nổi nàng. Cơm canh dù kém hơn những kẻ khác nhiều lần nhưng cũng coi như đầy đủ. Nhưng Liên Hoa , tiểu nhân này, đến cơm ăn của một đứa trẻ cũng không tha. Thường có câu nói, làm điều ác sẽ phải chịu báo ứng. Quả thật, báo ứng của nàng ta đến rồi.
Liên Hoa nghi hoặc nhìn đứa nhỏ 3 tuổi đang đứng trước mặt nàng
" Tiện nhân! Đứng đây làm gì? Nếu không cút.....a..a.."
Không để nàng ta nói hết, một bàn tay nhỏ bé đã tóm lấy cổ họng nàng. Nhìn Liên Hoa giãy dụa, mặt Hà Lạc thậm chí chẳng có chút cảm xúc gì. Nàng chậm rãi nhả từng chữ:
" Giết loại người như ngươi, ta cũng thấy ghê tởm. Đừng tiếp tục làm những chuyện khiến ta khó chịu, bằng không, dù ghê tởm, ta cũng sẽ chặt đầu ngươi cho chó ăn."
Hà Lạc nói chuyện rất bình thản đều đều, nhưng từng câu từng chữ của nàng như khiến Liên Hoa lọt vào hầm băng. Nàng ta khiếp sợ mở to mắt, cố gắng vùng vẫy. Phế vật có sức mạnh như vậy từ bao giờ? Đến khi sắc mặt nàng ta tím tái sắp chết, Hà Lạc đúng lúc kịp thời buông tay ra. Bị đè dưới đất, Liên Hoa ho sặc sụa, lồm cồm bò dậy. Trong mắt nàng ta không che giấu nỗi kinh hoàng, lại nghe âm thanh khiến nàng ta sởn tóc gáy vang lên:
" Chuyện hôm nay, nếu kẻ nào biết được, ta không đảm bảo ngươi sẽ không mất đi một bàn tay hay một con mắt đâu!"
Ác ma! Đứa nhỏ này tuyệt đối là ác ma chuyển thế! Ngày hôm nay, sợ là cả đời Liên Hoa cũng không thể quên.
Hà Lạc thả chậm cước bộ. Giờ chỉ còn lại Bích Thúy nữa thôi. Bích Thúy chìm vào giấc ngủ trong cơn oán hận. Mấy ngày nay, Tô phu nhân hết kêu nàng ta đi giặt đồ thì chính là theo sau hầu hạ tìm cớ đánh chửi. Sau việc của tiểu tiện nhân kia, Tô phu nhân đã không còn kiêng nể gì nữa, liên tục tìm đến nàng ta gây khó dễ.. Ngày hôm trước còn đánh cho nàng ta một trận, khiến nàng ta mấy ngày không thể xuống giừơng. Sống như vậy, chịu sao cho thấu. Ngày mai , phải tìm tiện nhân kia xả giận mới được...... Nhưng trong lúc nàng ta đang ngủ, lại bị đau đến tỉnh. Nhìn hai bàn tay bị phế toàn bộ kinh mạch, nàng ta đau đớn gào thét. Tô thị, độc phụ ngươi!!! Bích Thúy hoàn toàn nhận định Tô thị chính là người ám toán, lại không biết, chỉ vài giây trước, một bóng dáng nho nhỏ đã lặng lẽ rời đi. Hà Lạc nàng, không làm thì thôi. Đã làm thì phải làm cho triệt để, nàng để bọn tiểu nhân hống hách đã quá lâu rồi.
Cứ như vậy, lại hai năm nữa qua đi..
Hà Lạc ngồi đả tọa trên giừơng, thở ra một ngụm trọc khí. Hai năm sống yên ổn, tu vi của cũng tăng lên. Nàng bây giờ đã là luyện thể cấp chín đỉnh phong, nhưng tốc độ tu luyện so với trước kia cũng là một trời một vực. Cách đây 3 ngày, lão già đã liên lạc lại với nàng. Lão nói, sở dĩ nàng chậm chạp không chịu tấn cấp, chính là do khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu. Hà Lạc cũng vì việc này mà suy nghĩ rất lâu. Lão già không dạy các kĩ pháp cho nàng, vì khi khai triển kĩ pháp, sẽ lôi kéo linh lực xung quanh, kinh động đến cường giả Hà gia. Vậy, phải làm sao bây giờ? Nếu cứ thế này, sẽ có ngày tu vi của nàng chững lại, không thể tăng thêm được nữa. Nhưng vấn đề của Hà Lạc sớm được giải quyết, bởi Hà gia phái người tới. Kẻ được phái tới là một gã gia đinh vô danh tiểu tốt, gã không nói lời nào kéo nàng đi. Đi đến sân viện quen thuộc, đây chính là nơi nàn gữa kiểm tra trắc thí tư chất vào 2 năm trước. Chỉ khác là, giờ đây, nơi này có rất nhiều cỗ khí tức cường đại. Khi những cỗ khí tức kia quét đến, Hà Lạc cảm giác chính tâm mình cũng run lên, có cảm giác bị đối phương nhìn thấu toàn bộ. May mắn thuật che giấu khí tức của Vân lão trong thức Hải rất kì diệu, những cường giả kia không cảm nhận được gì. Hà gia có một quy củ bất thành văn, mỗi đứa trẻ 5 tuổi trong tộc, đến tuổi, đều phải ra ngoài lịch lãm 10 năm, địa điểm lịch lãm sẽ được truyền tống bất kì, khi đi có cường giả đi theo bảo hộ. Qua 10 năm, chỉ cần bóp nát ngọc giản trong tay là có thể trở về. Nếu bị nguy hiểm tính mạng , cũng có thể bóp nát ngọc giản, nhưng địa vị trong gia tộc cũng sẽ tuột dốc không phanh. Những điều này, nàng đều từ miệng Liên Hoa mà biết được. Không ngờ, ngày này đến nhanh như vậy. Ngọc giản được đưa đến tận tay từng đứa trẻ. Đến phiên nàng, gã sai vặt khinh thường hừ một tiếng. Nàng ngơ ngác nhìn hắn, gã thầm rủa : " ..phế vật..." Cùng lúc này, một vị cường giả thản nhiên liếc qua, gã kinh hồn táng đảm ngậm miệng. Con cháu Hà gia, dù kém cỏi, cũng không thể ở trước mặt các lão tiền bối mà khi nhục. Hà Lạc đưa mắt nhìn vị trung trung niên nam tử, cũng là "lão cha" của nàng. Hắn từ ái vỗ đầu một nữ hài tử, cẩn thận dặn dò nàng những điều cần lưu ý. Nhận thấy ánh mắt của nàng , hắn nhìn qua, thấy rõ là ai, trong mắt lóe lên một tia chán ghét. Nữ hài tử kia lại kiêu ngạo ngẩng cao đầu, khiêu khích nhìn nàng.
Hà Lạc không để tâm nữa, đưa mắt nhìn quanh. Một vị trưởng lão đang đọc tên, gọi đến tên đứa trẻ nào, kẻ đó liền tiến lên một bước, ban cho hộ vệ tùy thân. Cấp bậc của hộ vệ càng cao chứng tỏ địa vị của người đó trong gia tộc càng cao. Điển hình là một nam hài, được ban cho 1 hộ vệ là 1 vị lão giả, cấp bậc thể tôn 1 phẩm. Dù chỉ là 1 phẩm, nhưng cũng là thể tôn, thể tôn đó!
" Hà Phi"
"....."
" Hà Phi??"
"..."
" Có đây không?"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía nàng. Hà Lạc đã quên, mấy năm trước , gia chủ tùy tiện đặt 1 cái tên cho nàng, gọi là Hà Phi, chính là sai lầm. Ánh mắt tộc nhân hà gia đầy trào phúng cùng khinh bỉ. Đúng là phế vậtt, kẻ ngu! Gọi đến tên mình cũng không biết! Hà Lạc hiểu ra, làm bộ ngơ ngác tiến lên phía trước. Vị trưởng lão nọ nhíu mày,cất giọng:
" Đem A Thố cấp cho nàng!"
Mọi người trong lòng hả hê sung suớng. Tên A Thố kia, tướng mạo hèn mọn, tu vi chỉ có luyện thể tầng 2. Để một đứa nhỏ 5 tuổi ra ngoài cùng hắn, đơn thuần là muốn đẩy nàng vào chỗ chết! Sau khi phân phát xong xuôi, tất cả hài tử đều tiến vào truyền tống trận. Nhiều bậc cha mẹ trong mắt lóe ánh lệ. Thế giới bên ngoài hiểm ác, lần đi này, có thể là vĩnh viễn! Nhưng tộc quy không thể làm trái. Hài tử, nhất định phải trở về ! Ánh mắt trung niên nam tử lướt qua Hà Lạc , tràn đầy hi vọng nhìn nữ hài tử kia. Hà Lạc cũng không quan tâm mấy. Trước khi ánh sáng truyền tống biến mất, nàng thở ra 1 hơi.
Hà gia, tạm biệt.