• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng nổ vang lên chát chúa... Milo lão sư một thân đồng phục xanh bó sát người của học viện ha hả cười vang rồi bay ngược ra phía sau mấy mét, vững vàng hạ xuống trên khán đài.

Tới giờ Arryn rốt cuộc mới mơ hồ thấy rõ Milo lão sư - một trung niên đại thúc râu quai nón khuôn mặt vuông vức.

"'Rầm Ào Ào'"!

Quái vật Behemoth khổng lồ nặng nề rụng xuống khán đài, vảy giáp trước ngực cơ hồ hoàn toàn bị vỡ nát.

Nó cố sức chống bốn tay xuống mặt đất, nhưng thân thể lại không ngừng run rẩy không đứng dậy nổi.

"Ha ha!"

Lúc này phần lớn đệ tử trên khán đài đã chạy tán loạn ra phía ngoài, nhưng Ribeiro thì ngược lại lại hưng phấn cười hô hố xông về phía con Behemoth.

"Ribeiro, làm gì thế?"

Arryn theo bản năng đứng dậy, chạy theo Ribeiro định kéo hắn lại, nhưng khi tay cậu còn chưa chạm tới Ribeiro thì thằng này đã cực kỳ hưng phấn vọt tới trước người con Behemoth, đấm vào con quái một quyền, rồi dường như chưa đã nghiện mà còn bồi thêm một đá vào nó nữa.

Milo lão sư ngơ ngác.

"Hách!"

Behemoth cự quái mặc dù chưa thể đứng dậy nhưng trong tiếng gào rú tức giận điên cuồng thì nó cũng vung lên bốn cánh tay quơ tới.

Arryn vừa mới kéo được áo của Ribeiro thì chợt cảm thấy bầu trời tối sầm lại. Cậu mới ngước lên theo phản xạ thì đã chỉ còn thấy có bốn cánh tay thô to đang xé gió giáng xuống.

"Ah!"

Mà càng khiến Arryn điên tiết là vào giây phút này thì cái thằng Ribeiro vẫn chẳng thèm có tí ý định bỏ chạy nào mà vẫn hung hăng manh động hảy dựng lên đá thêm một đá vào chân con Behemoth nữa.

"Toàn Phong Liệt!"

Cơ hồ là theo phản xạ tự nhiên, tay Arryn đưa ra sau, thân hình cũng ngửa ra theo đà đó rồi cả hai cánh tay như chớp bắn về phía trước.

Mười cái roi gió trong suốt quấn quýt lấy nhau bắn ra, nhưng chỉ nghe "Ba~ ..." một tiếng chúng nó thì đã bị bốn cánh tay đang nện xuống của Behemoth toàn bộ đánh nát.

"Lợi hại thật!"

"Lần này thảm rồi!"

Arryn vốn chắc mẩm phen này mình cùng Ribeiro phải bị đánh thành một cái bánh đa bẹp dí trên khán đài... nhưng ngay lúc đó thì một thân ảnh cũng không cao lớn cho lắm chợt như một cơn gió vụt hiện ra chắn trước mặt của hắn.

Oà...ành!

Con quái thú Behemoth vốn đang ngã ngồi trên khán đài chợt văng ra phía sau, đụng nát rào chắn rồi mang theo vô số đá vụn xung quanh mà nặng nề nện người xuống trong sân đấu.

Chờ đến khi nó rơi ầm xuống nền sân đấu thì Arryn mới nhìn rõ thân ảnh của vị Rui lão sư nhìn không có gì đặc biệt nhưng lại nhanh tựa thuấn di đang đứng ở trước mặt mình.

"‘Chiến Thú khảo hạch’ hôm nay tạm thời hủy bỏ... Đã có người cho con Behemoth này dùng một loại thuốc nào đó rồi."

Rui lão sư đang đưa lưng về phía Arryn hơi chút xoay người nhìn về phía Milo lão sư nói.

". . ." Arryn càng bó tay mà quay đầu liếc Ribeiro.

"Được."

Vị Milo lão sư râu quai nón vương vức mới khẽ gật đầu thì Arryn chỉ cảm thấy mắt bỗng hoa lên, Rui lão sư vốn còn đứng trước mặt hắn đã đã xuất hiện bên cạnh con cự quái Behemoth trong sân bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra thân thể nó... mà con quái nọ lúc này đã chẳng biết còn sống hay không, chỉ nằm một chỗ bất động.

"Lá gan các ngươi cũng không nhỏ... có điều còn chưa đủ lợi hại, lần sau nên chú ý an toàn, không được vọng động." Milo lão sư râu quai nón quanh mặt nhìn qua rất thô bạo cuồng dã nhưng lúc này lại nhìn Arryn cùng Ribeiro mà hòa ái nói một câu như vậy, sau đó mới nhảy xuống sân đấu.

Lúc nhảy xuống thì rõ ràng hắn cũng không thèm dùng chút thuật lực nào, thân thể tựa như một tảng đá nặng nề nện xuống đất khiến khóe miệng Arryn cũng không khỏi co quắp lại.

"Đi thôi!"

Ribeiro vài giây đồng hồ trước vẫn còn tràn đầy manh động nhưng hiện đã tỉnh táo đẩy mắt kiếng, ra hiệu cho Arryn rời khỏi khán đài với hắn.

"Ngươi nhét vào là thuốc để cho Behemoth điên cuồng hả?" Arryn quay đầu nhìn thoáng qua ba vị lão sư trong sân, dùng âm thanh mà ba vị này khó có khả năng nghe thấy buồn bực hỏi.

"Điên cuồng gì đâu, chỉ là giúp Behemoth khôi phục điểm thực lực vốn có của nó mà thôi."

"Toàn bộ Chiến Thú khảo hạch đều đã bị ngươi phá mất rồi."

"Vốn cái kiểu Chiến Thú khảo hạch uốn éo như biểu diễn đó có gì hay ho đâu, cự quái thì đã bị rèn giũa tới mức chẳng còn tí uy hiếp nào với đám đệ tử, chỉ có thể bị đệ tử thay phiên đánh cho đã tay. Ngươi chẳng lẽ không thấy là có thêm một chút kích thích như vừa rồi mới càng đẹp mắt hơn một ít sao chứ?"

"Nhưng mà ngươi không lo là sẽ có đệ tử tham gia khảo hạch bị đánh chết sao? Cái thằng lúc nãy bị đánh thành bánh dính vào trên tường không biết còn sống nổi không nữa." Đang đi khỏi khán đài thì Arryn rốt cuộc nhịn không được, kêu lên với Ribeiro đang tỏ vẻ nhởn nhơ khoái chí.

"Lo gì?"

Ribeiro liếc Arryn, "Năng lực chữa trị của thuật sư khoa Y trong Học viện St.Léman rất cường đại đấy, hơn nữa mấy tên kia cũng đã là thuật sư thành công ngưng luyện ra Thuật Nguyên Lạp nên cho dù bị đánh dính vào trên tường thì nhiều nhất cũng chỉ gãy mấy cái xương thôi, làm sao mà chết được. Chỉ tiếc cái là ba tinh anh lão sư này lại lợi hại quá mức, chẳng bị lấy một điểm tổn thương đã dễ dàng xử lý xong con cự quái này rồi."

Arryn càng bó tay: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn cho lão sư bị thương...?"

"Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy một chút thực lực chân chính của tinh anh lão sư trong học viện sao? Nếu không có ta bỏ nhiều công sức ra như vậy thì làm sao mà mọi người thấy được tinh anh lão sư xuất thủ chứ!" Ribeiro nhếch miệng nói: "Chỉ tiếc thực lực vẫn còn kém quá xa, bí thuật của những lão sư này còn không có hiển lộ ra tới... tràng diện căn bản còn không đủ kích thích."

"Behemoth cũng nhảy lên trên khán đài rồi mà còn chưa đủ kích thích!!!" Arryn tức tối nghiến răng kèn kẹt: "Học sinh lớp trên cũng còn không dám xông lên, ngươi còn hung hăng nhảy lên đánh nó làm gì!!!"

"Có lão sư ở đó thì chúng ta không thể nào chết được, mà cái loại cự quái hiếm thấy như Behemoth thì ngươi không cảm thấy nhảy vào đánh hôi nó hai đấm rất đã sao?"

". . ."

"Hiện tại Chiến Thú khảo hạch đã hết, hay là chúng ta đi đánh người thu phí bảo hộ đi?"

"Không!"

. . .

Arryn mặc dù đối với cái chiêu thức ‘Tật Phong Thứ’ mà Ribeiro dùng lúc đánh nhau trong phòng ăn cũng cảm thấy rất hứng thú, nhưng vừa mới trải qua việc trong Mãnh thú huấn luyện quán khiến cậu cảm thấy nếu còn cùng Ribeiro đi làm chuyện gì nữa thì chắc chắn sớm muộn gì sẽ bị đập thành một cái bánh bẹp dí trên mặt đất đấy... Cho nên sau khi mua một đống lớn đồ ăn thì Arryn liền trực tiếp quay lại khu ký túc Ivy, cậu chuẩn bị tiếp tục vào trong rừng cổ thụ quanh ký túc luyện tập các bài huấn luyện căn bản mà Houston bố trí.

Mặc dù Houston trong học viện không phải là loại tinh anh lão sư lợi hại gì, hơn nữa còn là ‘Sổ đen lão sư’vô cùng sĩ diện âm hiểm, nhưng Arryn mấy ngày này từ rất nhiều phương diện cũng đã hiểu ra được là không biết có phải Houston lão sư dạy đệ tử thật sự rất có bài bản hay tại hắn quá biến thái nên đệ tử không dám không nghiêm túc nữa... dù sao đệ tử các lớp mà Houston lão sư dạy tham gia khảo hạch thành tích cuối năm cũng đạt điểm cao hơn không ít so với các ban khác.

Lần trước lúc đánh nhau ở phòng ăn thì động tác nhanh nhạy cùng sự linh hoạt của các đệ tử năm trên đã để lại cho Arryn ấn tượng sâu sắc, lại thêm hôm nay được thấy lực lượng thân thể cường hãn của Milo lão sư nên càng khiến cậu có chút khát vọng.

Lực lượng thân thể cường hãn tới mức đó kể cả không sử dụng bất kỳ thuật lực nào thì thuật sư bình thường cũng căn bản không phải là đối thủ.

Mà động tác linh hoạt cùng lực lượng thân thể cường hãn đều được thiên chuy bách luyện ra từ trong các bài huấn luyện căn bản thường ngày đấy.

"Ngươi biết chưa? Chiến Thú khảo hạch hôm nay xuất hiện bất ngờ, Behemoth đã thoát khỏi khống chế, ngay cả ba tinh anh lão sư cũng phải xuất thủ."

"Có bất ngờ... Hôm nay quên đi xem, mau kể lại cho ta với!"

"Hình như là cự quái bị ai đó cố tình cho ăn một loại dược vật nào đó để khôi phục thực lực... kết quả thoáng cái liền đập bay một đệ tử tham gia khảo hạch, sau đó còn xông lên khán đài nữa. Bất quá trừ tên đệ tử kia ra thì không ai bị thương tổn gì nữa rồi. Milo lão sư lúc đó nghe nói thật là lợi hại, căn bản ngay cả Thuật nguyên lạp cũng chẳng thèm dùng, chỉ dùng thân thể xô tới cũng xô cho con cự quái ngã rụng trên khán đài, không bò dậy nổi."

"Milo lão sư vốn chính là lão sư có thân thể cường tráng nhất trong tất cả các lão sư đấy, cũng không chỉ do Huyết mạch lực mà nghe nói ông ta còn đam mê luyện tập căn bản hơn cả luyện tập thuật kỹ nữa. Trước đây ta còn nghe các học sinh lớp lớn kể rằng Milo lão sư hồi đó còn không có chuyện gì mà cứ đánh cây, húc vào các cây cổ thụ như trâu rừng ấy chứ."

Đang trên đương đến gần rừng cổ thụ thì Arryn nghe thấy mấy đệ tử lớp trên xì xầm với nhau khi đi ngang qua.

"Đánh cây, húc cây sao...? Nghe cũng có vẻ hay!"

Trong chớp mắt, những cây đại thụ chọc trời trong rừng cổ thụ gần ký túc xá Ivy bỗng đột nhiên biến thành địch thủ trong mắt Arryn.

. . .

"Ba~!"

Trên một khối đất trống trong rừng cổ thụ, Arryn ra sức nện một đấm vào trên thân một cây đại thụ.

"Đau quá!"

Cánh tay cùng thân thể của cậu rung lên, khuôn mặt méo xệch.

Trước đó, hắn đã hoàn thành xong hết các bài huấn luyện căn bản mà Houston giao về, cả người ướt sũng mồ hôi.

Hiện giờ sau khi toàn lực đánh một quyền vào thân cây thì nắm đấm của Arryn đã có chút sưng đỏ, nhưng cậu vẫn không dừng lại mà lại nhảy vọt lên, đem thân thể của mình toàn bộ húc vào thân cây trước mặt.

"Ah!"

Lại thêm một tiếng hét thảm vang vọng khoảng không nơi rừng cổ thụ.

Arryn tựa như một tấm bánh đa mềm, trượt xuống dọc thân cây, rớt phịch xuống đất.

"Ah!"

"Ah!". . .

Từng đợt tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Rừng cổ thụ lại rì rào tán lá để đón chào một cảnh tu luyện buồn cười hiếm hoi trong mấy năm gần đây.

Một thân ảnh nhỏ bé nhảy nhót quanh một thân đại thụ, đấm đấm đá đá mấy cái tới khi tay chân đau tới mức không còn cảm giác thì lại quăng cả người húc bổ tới... đụng vào, sau đó là "Ah" một tiếng dính vào trên thân cây rồi trượt xuống.

"Thằng này..."

Trên một cành cao của thân cổ thụ cách sau lưng Arryn không xa, Kate – vị lão sư trẻ tuổi của Học viện mà cậu từng gặp khi báo danh đang âm thầm đứng lặng.

Nhìn bộ dạng buồn cười của Arryn, Kate một mực không nhịn được cười, nhưng lại có chút cười không nổi.

Mấy phút đồng hồ sau, thấy Arryn vẫn không định dừng lại thì thân ảnh Kate rốt cục khẽ động, cực kỳ nhanh nhẹn lấy điểm tựa trên các cành cây để di động, rồi bắn ra từ độ cao gần mấy chục mét.

"Ah!"

Lại một tiếng hét thảm vang lên, Arryn đứng dậy sau khi trượt xuống từ một thân cây... cậu bỗng phát hiện đã có thêm một bóng người xuất hiện ở khoảng đất trống này.

"Ke... Kém tệ lão sư?" Arryn xoa xoa nắm đấm cùng chân mình, có chút thất thần nhìn Kate nói .

"...." Kate có chút cam chịu lắc lắc đầu: "Ta là Kate lão sư, không phải Kém tệ lão sư."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK