"Đã hỏi rõ ràng, những người mạo hiểm này đã tới đây từ một tuần trước. Không, nói chính xác thì phải là lính đánh thuê." Anditina không nhanh không chậm đáp.
Burlando kinh ngạc nhìn nàng.
Thiếu nữ tìm thấy một chút vừa lòng trong biểu hiện kinh ngạc kia.
"Ngài kỵ sĩ, ngài kinh ngạc là bởi một tiểu thư quý tộc đóng cửa trong nhà không ra cũng có năng lực xử lý việc này?" Nàng quay đầu hỏi.
"Chỉ tò mò không biết cô học được thủ đoạn giao tiếp này từ đâu. Cô phải biết đây chính là nguyên nhân kỵ sĩ cao nguyên phải ra ngoài du lãm. Quả thực, tiểu thư nghìn vàng chân không rời nhà mà có thể từ tốn nói chuyện trước mặt người khác đã đủ khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa." Burlando vỗ vỗ vai Roman, tránh cho cô tiểu thư thương nhân nhìn phong cảnh quá mức xuất thần.
Không ngờ Roman lại quay sang an ủi hắn: "Burlando, không cần lo lắng. Tôi sẽ không trốn mất đâu."
Nhất thời Burlando cứng miệng.
Hắn đành nhìn chằm chằm Roman bằng sắc mặt quẫn bách, nghĩ xem cái đầu quả dưa này phải có cấu tạo ra sao mới làm cho tư duy của nàng dị thường khác xa mọi người như thế.
Cũng may Anditina kịp thời giải vây cho hắn: "Năng lực giao tiếp vốn đã là bản năng của những tiểu thư quý tộc chúng tôi, ngài kỵ sĩ." Nàng nói thì khiêm tốn, nhưng từ lời nói không khó nhận ra sự cao hứng.
Burlando sửng sốt, bỗng bật cười: "Cũng không phải tiểu thư quý tộc nào cũng có thể hạ thấp mình để giao tiếp với nông dân đâu."
Hắn nói cũng không sai. Ở Erewhon, dân miền núi trong mắt một ít quý tộc tự khoe mình cao quý quả thực là đồ nhà quê thô tục — cho dù người kia có là lãnh chúa xuất thân miền núi cũng không thể hòa nhập được với các lãnh chúa lớn ở phương bắc đế quốc.
Nói ví dụ như ở thời đại Anson XI, hai vị trọng thần là Đại Công tước Hernaces và Công tước Longegde chế nhạo nhau quanh năm trên triều đình, thậm chí khiến Alson Đại đế đau cả đầu.
"Bởi vì tôi không giống các nàng ấy. Tôi chẳng qua chỉ là một tiểu thư nghèo, thưa ngài."
Burlando cười rộ lên lắc đầu.
"Những lính đánh thuê kia tới Charbury vào lúc này chắc là vì chuyện cường đạo trong rừng. Các phương của Erewhon thường thường sẽ tự mình chi tiền thuê lính đánh thuê tiêu diệt bọn trộm cướp chiếm đóng khu vực gần thôn trang, thành trấn gây ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của người dân. Nó đã hình thành một lệ thường." Hắn đi dọc theo con đường trải đá phiến của Charbury đi về phía trước, dẫn dắt đề tài về việc chính: "Trong khu vực dân cư đông đúc, người xuất tiền thuê lính đánh thuê đa phần là đội trị an địa phương hoặc là dân binh. Ở nơi hẻo lánh thì cả một thôn sẽ tập hợp tiền lại để thanh toán khoản chi phí này."
Anditina sửng sốt. Nàng chưa từng nhìn thấy việc này trên sách vở.
"Có chuyện như vậy sao?"
"Ở Bucce cũng thế, Roman cũng phải trả tiền." Roman hăng hái nhiệt liệt nhìn ngang ngó dọc suốt con đường hẹp, chăm chú quan sát những ngã tư đường đan nhau khắp nơi, không quay đầu nói.
"Chỉ có Đội phòng vệ địa phương mới có thói quen tự mình xử lý cường đạo nơi mình. Cho nên hoàng gia gửi gắm hi vọng vào 'Tân quân' cũng không phải không có đạo lý. Quả thực, Đội phòng vệ đại biểu cho một lực lượng hoàn toàn mới của Erewhon, chẳng qua không biết lực lượng này có cơ hội phát triển lớn mạnh hay không thôi."
"Huống chi khi nó trưởng thành, có thể dùng được chẳng qua cũng chỉ một thế hệ." Burlando ngẩng đầu, nói giống như mọi việc đều hiểu sâu sắc.
Anditina cúi đầu, bắt đầu suy xét sự tình một lần nữa.
Mà ngay sau đó, ba người nghe thấy có tiếng hét to: "Ngươi đứng lại đó cho ta —!"
Ba người cả kinh, quay đầu lại, phát hiện thì ra tiếng hét kia không hướng về họ. Đầu tiên họ nhìn thấy một người trẻ tuổi vội vã chen qua đám đông, vội vội vàng vàng chạy ra. Nhưng còn chưa chạy được vài bước, người trẻ tuổi kia đã bị hai lính đánh thuê ngăn cản.
Hai lính đánh thuê rút kiếm ngăn người trẻ tuổi, la lớn: "Erko, ngươi muốn chạy đi đâu? Thằng khốn kiếp, đã quên quy định của đoàn lính đánh thuê chúng ta rồi sao?"
Người trẻ tuổi sửng sốt, hốt hoảng nhìn mọi nơi, phát hiện mỗi phía đều có lính đánh thuê mặc giáp da rút trường kiếm lập lòe vây tới. Thực ra thì lúc này Burlando vừa vặn cùng bị vây chung, có điều là không ai chú ý đến hắn. Hắn cũng vui vẻ mặc kệ, vừa kéo Roman lui về sau, miễn bị liên lụy vào trận tranh đấu khó hiểu này.
"Kabo, ngươi muốn làm gì?" Người trẻ tuổi tên là Erko phát hiện đường lui bị khóa kín liền dừng lại thở hồng hộc. Cậu ta lập tức rút đoản kiếm, vừa lau mồ hôi trên thái dương vừa căng thẳng hỏi.
"Ngươi đã làm gì thì tự ngươi biết." Một gã lính đánh thuê mặc trang phục xám đi ra, lạnh lùng nhìn cậu ta: "Bằng không vì sao ngươi có tật giật mình, chọn hôm nay bỏ trốn. Lúc trước khi ngươi gia nhập đoàn lính đánh thuê đã thề thốt thế nào, ngươi quên cả rồi? Đoàn trưởng và mọi người đối đãi với ngươi như anh em, nhưng vì sao ngươi lại bán đứng chúng ta?"
Người trẻ tuổi rùng mình, trên mặt thoáng qua sự day dứt: "Kabo, tôi không bán đứng anh."
Gã lính đánh thuê tên là Kabo cẩn thận nhìn cậu ta, thở dài, lắc đầu nói:"Theo chúng ta về, chúng ta tự nhiên sẽ tin ngươi."
Người trẻ tuổi lắc đầu như chém đinh chặt sắt: "Không, Kabo, xin anh đừng hỏi. Tôi nói rồi, chúng ta không thể đi rừng Balugan…"
Cậu ta do dự một lúc, lại lắc đầu: "Xin anh tin tôi một lần, tin tưởng tôi, tôi sẽ không hại mọi người. Mọi người nghĩ lại đi, tôi sao có thể phản bội các anh, phản bội mọi người —"
"Đủ rồi, Erko!" Gã lính đánh thuê tỏ ra vô cùng đau đớn, ngắt lời người trẻ tuổi: "Bất kể ngươi nói gì, ngươi vẫn phải về cùng chúng ta, về chỗ đoàn trưởng. Ngươi có gì cần nói thì về doanh trại, đoàn trưởng tự nhiên sẽ nghe ngươi giải thích. Erko, ngươi nghe ta khuyên một câu, đoàn trưởng nuôi nấng ngươi lớn lên, ngươi lại rời khỏi đây chính là vứt bỏ ngài ấy và cả đồng đội trước kia của ngươi." Gã chỉ chỉ mình, lại chỉ những người khác: "Thấy chưa, đây đều là chiến hữu của ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Người trẻ tuổi do dự một chút, cuối cùng vẫn lui về phía sau: "Anh đừng nói nữa, Kabo. Hiện giờ tôi biết rất rõ, tôi mới đúng. Tôi sẽ không theo các người về. Hơn nữa tôi còn phải ngăn cản các người đi tới chỗ đó. Tôi không biết phải nói thế nào với các người nữa…" Cậu ta nhìn mọi nơi, phát hiện các lính đánh thuê cách mình càng gần hơn, cầu khẩn: "Kabo, bằng giao tình giữa chúng ta, hãy thả tôi đi. Anh tin tôi, tôi nhất định sẽ không khiến mọi ngươi hối hận, tôi thề."
"Burlando?" Roman nhìn thấy vậy liền nhỏ giọng hỏi.
"Thưa ngài." Anditina cũng nghiêng đầu.
Đối mặt với tình trạng trước mắt, hai cô gái đều không hẹn mà cùng trưng cầu ý kiến của người duy nhất mà hiện giờ các nàng có thể dựa vào: Có nên tạm thời rời đi không? Nhưng Burlando lại lắc lắc đầu. Hắn nhìn người trẻ tuổi kia, dáng vẻ đăm chiêu.
Bên kia, Kabo nhìn dáng vẻ kiên quyết của người trẻ tuổi liền biết nhiều lời vô ích. Gã lui về phía sau một bước, ra hiệu cho người một nhà. Các lính đánh thuê lập tức bổ nhào tới từ các hướng, khóa kín đường lui của người trẻ tuổi tên Erko.
Những lính đánh thuê vừa ra tay, Burlando lập tức lắp bắp kinh hãi. Hắn phát hiện những lính đánh thuê nhìn như bình thường vậy mà không hề yếu. Có vài người có trình độ tương đương với Reto, chính là thực lực Hắc Thiết bậc trung. Tuy nói rằng lính đánh thuê đi lại bên ngoài thực sự có danh tiếng hầu hết đều có thực lực này, nhưng ở nơi nhỏ như Charbury lại thấy nhiều lính đánh thuê thực lực xuất chúng như vậy thì vẫn khiến Burlando cảm thấy ngạc nhiên.
Không chỉ Burlando, Anditina cũng phát hiện điểm này. Nàng vốn muốn mở miệng nói nhưng lúc này lại yên tĩnh, cẩn thận quan sát tình huống phía trước.
Tuy nàng chỉ là một thiên kim quý tộc yếu đuối, nhưng dù sao cũng có kiến thức rộng rãi hơn các cô gái nông thôn như Roman hay Freya.
Điều khiến Burlando giật mình hiển nhiên là người trẻ tuổi kia.
Bị bảy, tám lính đánh thuê thực lực Hắc Thiết bậc trung bao vây, cậu ta bình tĩnh hạ thấp trọng tâm, sau đó vùng lên bắt lấy thanh kiếm trong tay một lính đánh thuê phía trước — động tác của người trẻ tuổi nhanh tới mức Burlando cũng suýt nữa không nhìn rõ. Chỉ thấy cái tay kia nhoắng lên một cái, lính đánh thuê đã bị cậu ta ném qua bả vai ngã xuống đất.
Sau đó cậu ta áp sát về bên trái, một lính đánh thuê khác lập tức bị ném bay ra ngoài. Phương hướng vừa vặn ngay chỗ Burlando và Roman, Anditina đứng.
Burlando sửng sốt — người bình thường không thể chịu nổi lực va chạm này. Người trẻ tuổi kia có thực lực ít nhất cũng phải cấp Bạch Ngân, mà nhìn cậu ta dường như còn nhỏ hơn hắn hai, ba tuổi khiến Burlando cảm thán. Thực không hổ danh là loạn thế yêu nghiệt xuất hiện lớp lớp. Người đầu tiên mà hắn gặp khi tới thế giới này chính là tên nhóc kia — tài năng của nhóc Fenice quả là trác tuyệt. Mà sau đó hắn gặp Brayson, Esson, Freya và cả tay Tử tước Teste kia, người người đều là hạng thiên tư xuất chúng.
Người như thế thông thường chỉ xuất hiện một vài lần trong một thế hệ nhân tài mà thôi. Thế nhưng hắn mới chỉ đi qua những địa phương nhỏ từ Bucce đến Braggs mà đã gặp đến mấy người. Thực không thể không nói, xem ra từ sâu trong tăm tối, niên đại chiến loạn Wanze về sau cũng có chút nhân tố vận mệnh nhất định.
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ, tay hắn lại không chậm. Một chiêu bùng nổ lực lượng tiếp được lính đánh thuê bay tới, thuận tay đỡ lấy người này — Burlando làm xong mà bản thân suýt lùi một bước, thầm nghĩ lực thật mạnh. Lính đánh thuê thực lực Hắc Thiết bị va phải thì không sao, nhưng người qua đường mà bị đụng trúng thì không chết cũng thương nặng.
Có điều hắn nghĩ thầm, nếu Trạm Quang Thứ còn trên tay mình thì hẳn đã không có kết quả như vậy.
Nhưng vẫn phải nói người trẻ tuổi kia quá lỗ mãng, hắn nghĩ.
Người lính đánh thuê bị ném lộn tùng phèo kia vất vả lắm mới đứng lên được. Anh ta nhìn lại, kinh ngạc liếc Burlando một cái, có lẽ không ngờ tùy tiện một người qua đường cũng có thực lực Hắc Thiết bậc trung. Rùng mình một cái, anh ta mới nghĩ dường như mình phải nói cảm ơn mới đúng.
"... Cám ơn, tiên sinh."
Burlando lại lắc đầu ngắt lời anh ta. Ánh mắt hắn vẫn dừng lại tại "Chiến trường" nhỏ bên kia.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK