Đỉnh núi Tử Hà, Tư Quá Nhai.
“Minh sư muội, ngươi không thể đi vào!” Hai gã đệ tử Kiếm Sư chặn đường Minh Tuyết Nhi lại nói.
“Vì cái gì?” Minh Tuyết Nhi có chút khó hiểu: “Chỉ là Tư Quá Nhai mà thôi, chẳng lẽ còn không cho ta gặp đại sư huynh.”
“Đại sư huynh muốn bế tử quan, không đến cảnh giới Kiếm Hồn thì tuyệt đối không đi ra. Tông chủ đã ra lệnh, bất luận là ai cũng không được phép làm phiền.”
“Cái gì, sao có thể như vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì?” Nhất thời sắc mặt Minh Tuyết Nhi đại biến.
“Còn có thể vì cái gì chứ, từ sau khi Lục Thanh đã bại đại sư huynh thì huynh ấy tu luyện khắc khổ hơn nhiều. Mà lúc trước sau khi cùng với Lục Thanh đi hai tháng trở về, tính tình của đại sư huynh đại biến, thậm chí trên mặt còn không có được một nụ cười, không hề có dấu hiệu gì mà bế tử quan.”
“Đầu gỗ sao? Sẽ không như vậy đâu, đại sư huynh cùng hắn cũng đâu có cừu hận gì.”
“Minh sư muội, cái đó gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm. Ngươi không nên bị tiểu tử kia che mắt lại. Ta nhận được cái tin tức, mười người đứng đầu ngũ phong luận kiếm, cuối cùng trở về cũng chỉ có bảy người mà thôi. Nói không chừng chính là do Lục Thanh này ngầm hạ độc thủ.”
“Làm sao có thể như vậy được?” Minh Tuyết Nhi có chút không thể tin được, nhưng trong con người đã hiện lên một tầng lệ quan.
“Vì cái gì lại không, chỉ cần diệt trừ được mười người này, thì Lục Thanh hắn ngưng kết thành công Kiếm Hồn là sẽ trở thành tông chủ của Tử Hà tông chúng ta rồi.”
“Thôi, việc đó không nói nữa, vạn nhất khiến các hộ pháp nghe được thì không hay. Minh sư muội, mời người trở về đi, ta nghĩ người cũng không muốn đại sư huynh bị tẩu hỏa nhập ma.”
Đây là chuyện mà ba canh giờ trước Minh Tuyết Nhi gặp phải.
Trong trí nhớ của nàng, thì Lạc Tâm Vũ vẫn là người nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, tuy hắn bị Lục Thanh đánh bại nhưng không hề ảnh hưởng chút nào tới địa vị của hắn trong lòng nàng. Một vị sư huynh từ nhỏ đã chiếu cố nàng, vậy mà hiện giờ bị Lục Thanh bức tới như vậy, làm sao mà không khiến nàng phẫn nộ.
Hơn nữa khi trở về núi Phiêu Miễu, nàng lại nghe qua tin tức từ miệng các vị sư tỷ, nói là Lục Thanh làm trò trước mặt mấy nghìn người dưới chân núi Triêu Dương chống lại mẹ nàng, thậm chí còn muốn động thủ. Điều này càng khiến cho ý nghĩ trong lòng nàng thêm vững chắc, đến tận đây xem như chút giao tình tích lũy mấy năm trước với Lục Thanh đã tan thành mây khói
Nhưng mà lúc sau, Minh Tuyết Nhi càng nghĩ càng giận, cuối cùng quyết định đến núi Triêu Dương tìm Lục Thanh hỏi một phen ra lẽ. Lúc tới Luyện Tâm Viện không thấy Lục Thanh đâu cả, vì vậy mới phát tiết lửa giận lên những khóm Thanh Trúc.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lục Thanh trầm giọng hỏi.
“Chuyện gì?” Minh Tuyết Nhi cười lạnh một tiếng:” Ta hỏi ngươi, có phải ngươi muốn trở thành tông chủ không? Ba người Tiêu sư huynh có phải hay không do ngươi hại chết?”
“Tông chủ?” Lục Thanh sửng sốt. Hắn lại nhìn thần tình lạnh lẽo của Minh Tuyết Nhi, khuôn mặt đó vẫn là như năm đó, chỉ là bây giờ nhìn đến khiến trong lòng Lục Thanh sinh ra một sự chua xót khó hiểu.
Hành trình Kiếm Mộ, lúc trước khi bắt đầu đã phải phát ra Kiếm Thần thệ ước, không thể để lộ ra cho bất cứ ai. Lục Thanh cũng hiểu được, đột nhiên mười người mất tích hai tháng liền, khi trở về thì chỉ còn có bảy người, đương nhiên sẽ khiến mọi người ngờ vực vô căn cứ. Nhưng Lục Thanh thật không ngờ, Minh Tuyết Nhi lại đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu hắn.
“Minh Tuyết Nhi, người hiểu lầm Lục Thanh rồi.” Trước cửa Luyện Tâm viện, Niếp Thanh Thiên trầm giọng nói. Ở bên cạnh, Triệu Thiên Diệp cùng Hoàng Linh Nhi cũng đồng thời tiến đến.
Hoàng Linh Nhi nhìn thấy Minh Tuyết Nhi cầm kiếm chỉ vào sư phụ mình không khỏi nghi hoặc. Chẳng lẽ sư phụ bỏ rơi người ta? Nhưng lập tức nàng liền loại bỏ suy nghi này, bởi vì nghe khẩu khí của mấy người tựa hồ không phải như vậy.
Mà nghe được Niếp Thanh Thiên nói, Minh Tuyết Nhi chỉ hừ lạnh rồi nói: “Ta hiểu lầm hắn, chẳng lẽ tất cả lời nói của tất cả đệ tử ba ngọn núi khác đều là lời đồn vô căn cứ sao? Vậy các ngươi nói cho ta biết, ba người Tiêu Ngôn sư huynh rốt cuộc là chết như thế nào?”
“Cái này…” Niếp Thanh Thiên không khỏi nhíu mày lại. Việc trong Kiếm Mộ, lúc trước bọn họ đã lập Kiếm Thần thệ ước rồi, như thế nào mà có thể giải thích được.
“Không nói được à? Đuối lý sao?” Trong đôi con ngươi xinh đẹp của Minh Tuyết Nhi lộ ra khinh thường nói: “Ta thấy căn bản các ngươi là cá mè một lứa!”
“Thôi!”
Đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên, thanh âm như sấm sét rung động đem cả Luyện Tâm viên chấn động rung lên,
“Ngươi đi đi, chuyện hôm nay ta sẽ coi như chưa có gì xảy ra. Còn về sau, ta không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Thanh âm của Lục Thanh rất bình tĩnh, ngón trỏ đặt lên Hàn Yên kiếm cũng thu trở về. Nhưng ai cũng ra được trong giọng nói của hắn nản lòng thoái chí.
Một tiếng quát lên làm cho Minh Tuyết Nhi ngây ngẩn cả người, nhưng nghe được lời nói lúc sau của Lục Thanh khiến nàng giận dữ không thể áp chế.
“Bị vạch trần nên ngươi thẹn quá hóa giận sao. Coi như là Minh Tuyết Nhi ta trước kia nhìn nhầm ngươi? Ta, ta giết ngươi!” Hốc mắt Minh Tuyết Nhi đỏ lên, nhất thời Hàn Yên kiếm trong tay nàng bắn ra Hàn Băng Kiếm khí dài tám thước, đâm thẳng vào ngực trái Lục Thanh.
“Sư phụ!” Hoàng Linh Nhi kinh hô ra tiếng, bởi vì nàng chỉ thấy Lục Thanh đứng yên tại chỗ không hề né tránh.
Hàn Yên kiếm xé rách bộ võ y màu xanh của Lục Thanh, ngay sau đo phát ra tiếng động như là châu lạc va chạm. Hàn Băng Kiếm Khí trên thanh kiếm ngay lập tức bị tan vỡ, trên thân thanh Hàn Yên kiếm bát phẩm cũng xuất hiện vết rạn.
Tiếp theo, chỉ nghe răng rắc hai tiếng, trên tay Minh Tuyết Nhi đã chỉ còn lại chuôi kiếm trụi lủi.
Minh Tuyết Nhi muốn mở miệng nói nhưng lại phát hiện chung quanh mình xuất hiện một cỗ áp lực to lớn đè ép lên, bên trong còn lộ ra uy nghiêm nhè nhẹ tựa như uy nghiêm của đất trời. Nhưng giống như là cỗ áp lực này bị ước thúc lại, thủy chung không có đánh lên người nàng cho dù như thế vẫn khiến tâm thần nàng rung lên.
Minh Tuyết Nhi không thể ức chế được quay đầu nhìn Lục Thanh một cái thật sau rồi lăng không bay lên, hướng tới bên ngoài cung Triêu Dương rời đi.
Thật lau sau, lại một câu từ trong miệng Lục Thanh thoát ra.
“Đừng bao giờ tới đây nữa nếu không!”
“Sát!”
Một chữ giống như là tiếng sấm từ cửu thiên vang vọng khắp cung Triêu Dương. Khiến cho những đệ tử nội tông vừa gia nhập kinh hồn táng đởm. Những hộ pháp cùng những đệ tử đồng loạt nhíu mày, trong trí nhớ của họ thì Lục Thanh chưa bao giờ có thanh âm lạnh lẽo cùng không chút cố kị như thế.
Cơ hồ tất cả mọi người đều thấy được thân ảnh Minh Tuyết Nhi bay ra khỏi cung Triêu Dương. Những người hữu tâm như ẩn ẩn đoán dcc cái gì, nhưng cũng chỉ âm thầm thở dài một hơi.
Luyện Tâm viện, sắc mặt Lục Thanh bình tĩnh đến đáng sợ, cuối cùng xoay người một mình đi vào Thanh Trúc lâm.
“Đi thôi, để cho hắn yên lặng một mình. Kỳ thật ta đã sơm nhìn ra rồi.” Niếp Thanh Thiên thở dài một hơi lại nói tiếp: “Đi ngăn nha đầu kia lại, nếu nàng lại đến, ta sợ là Lục Thanh sẽ trực tiếp động thủ, đến lúc đó sẽ rất phiền toái.”
“Linh nhi, ngươi ở lại đây chiếu cố Vu Phi đi, hắn cũng vì sư phụ người nên mới bị thương.” Quay đầu nhìn khóe miệng Vu Phi đầy máu, sắc mặt tái nhợt, Niếp Thanh Thiên lại nói. Nói xong hắn liền cùng với Triệu Thiên Diệp hướng tới cung Triêu Dương.
Thanh Trúc lâm.
Lục Thanh lẳng lặng đứng thẳng, tâm thần có chút dao động không chừng, cảnh vật trước mắt hắn như trở nên mơ hồ.
“Uy! Thanh kiếm của ngươi thật to lớn, trông thật thú vị.”
“Chẳng lẽ ngươi không biết biểu tình bây giờ của ngươi rất ngốc sao?”
“Thanh kiếm của ngươi thật lớn, ta còn chưa bao giờ thấy qua đâu. Ngươi có thể cho ta mượn xem được không?”
Đó là một cô gái tuổi tác cùng hắn không sai biệt lắm, một thân võ y xanh biếc, sau lưng đeo một thanh trường kiếm màu lam. Ở trên chuôi kiếm còn đeo một cái túi thơm tản ra mùi hương thơm ngát. Thân ảnh xinh đẹp đó đến nay vẫn còn bồi hồi trong đầu hắn.
Nhưng mà, thanh âm ngọt ngào đó bỗng trở nên lạnh như băng.
“Ta hỏi ngươi, có phải ngươi muốn trở thành tông chủ không? Ba người Tiêu sư huynh có phải hay không do ngươi hại chết?”
“Ta hiểu lầm hắn, chẳng lẽ tất cả lời nói của các đệ tử ba ngọn núi khác đều là lời đồn vô căn cứ sao? Vậy các ngươi nói cho ta biết, ba người Tiêu Ngôn sư huynh rốt cuộc là chết như thế nào?”
“Không nói được à? Đuối lý sao? Ta thấy căn bản các ngươi là cá mè một lứa!”
“Bị vạch trần nên ngươi thẹn quá hóa giận sao. Coi như là Minh Tuyết Nhi ta trước kia nhìn nhầm ngươi! Ta, ta giết ngươi!”
Hai loại thanh âm không ngừng ở trong đầu Lục Thanh dây dưa bồi hồi.
“Bị vạch trần nên ngươi thẹn quá hóa giận sao. Coi như là Minh Tuyết Nhi ta trước kia nhìn nhầm ngươi! Ta, ta giết ngươi!”
Đến cuối cùng, trong đầu Lục Thanh chỉ còn lại những lời nói này.
Một lát sau, không gian chung quanh Lục Thanh giống như đọng lại. Thanh Trúc lâm phạm vi hơn mười trượng giống như bị người ta định trụ lại. Chân không không hề có dấu hiệu gì, nháy mắt đã thoát phá.
Thật lâu sau, Lục Thanh mới chậm rãi mở hai mắt ra. Ánh mắt hắn đã không còn lại một tia lưu luyến mà chỉ còn lại vẻ không minh trong suốt. Đồng thời, tựa hồ như trên người Lục Thanh đã xảy ra thay đổi không hiểu nào đó, hư không chung quanh người hắn càng thêm khế hợp.
“Nếu vô duyên, vậy chặt đứt đi!” Lục Thanh thấp giọng thì thào một câu, trên người lại bộ phát ra một tầng tia khí sắc bén thẳng hướng tận trời. Này tia khí cùng với lúc trước so sánh, đã không còn cố kỵ gì nữa, chỉ còn lịa sự sắc bén vô cùng, đem hết thảy ngăn cản trước mắt chặt đứt.
“Đoạn niệm thành không! Như vậy cũng tốt, niệm thần của ngươi so với trước càng thêm tinh thuần không tỳ vết. Đối với ngươi về sau cỏ thể nắm giữ lực trời đất cũng có trợ giúp rất lớn. Tình chỉ là một chữ, vốn cũng khó hiểu được, quên cũng tốt, mà chặt đứt cũng thế. Chỉ cần không vi phạm bản tâm, ý niệm thông suốt thì mới là chính đồ.” Thanh âm của Diệp lão mang theo cảm khái vang lên: “Đoạn niệm thành không, chỉ cần ngươi có thể hiểu rõ trong lòng, như vậy thì con đường Kiếm Đạo liền có thể dũng mãnh tinh tiến, không chỗ nào trở ngại.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK