• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa đầy vài ngày sau, cuộc chiến ở Bích Lạc Cung đã truyền đi khắp giang hồ. Trong đó sáu mươi ba người bị Bích Lạc Cung thu phục đã quay về sư môn khóc lóc giàn giụa, nhiều người kể lại cảnh ngộ ngặt nghèo mình gặp phải ở Bích Lạc Cung, rằng mình đã bị lừa uống cấm dược ra sao, bị ép lên núi không thể kháng cự thế nào. Phong Lưu Điếm nham hiểm ác độc, lấy nữ sắc mê hoặc người ta, chính là kẻ thù lớn sau khi Tế Huyết Hội đi đời. Dĩ nhiên cũng có những người không thèm giải thích, về sư môn không hé răng nửa lời.

Thành Ôn Bào kể lại chân tướng trận chiến ở Bích Lạc Cung với Kiếm hội trung nguyên một cách tỉ mỉ, vì vậy hiềm khích giữa Kiếm hội trung nguyên và Đường Lệ Từ cứ thế cho qua êm thấm. Nếu Dư Khấp Phượng là người của Phong Lưu Điếm, Đường Lệ Từ dẫn người đi giết hắn đương nhiên là đại trí đại dũng. Mà Bích Lạc Cung đánh bại Phong Lưu Điếm, tên tuổi lập tức chấn động giang hồ. Rất nhiều người nhớ đến trận đánh ở Lạc Dương vài năm trước, không khỏi đồng thanh ca ngợi Bích Lạc Cung luôn là rường cột của chính đạo giang hồ, danh tiếng của Uyển Úc Nguyệt Đán vang dội không kém Bạch Phát và Thiên Nhãn năm nào.

Chỉ trong mấy ngày, Bích Lạc Cung thần bí khó lường năm xưa lại hiện thân trên giang hồ, đã có khí thế vương giả. Còn bao giờ có thể trở về đất cũ Lạc Thủy, thì hẳn là trong lòng Uyển Úc Nguyệt Đán tự có sắp xếp riêng. Vết thương của Tiêu Kỳ Lan đã lành hẳn, hắn cảm ơn rồi đi, sau này Kỳ Phong Tiêu gia chắc chắn sẽ dốc hết sức lực vì chuyện Phong Lưu Điếm. Thiệu Duyên Bình của Kiếm hội trung nguyên tìm đến Bích Lạc Cung, thế trận vây quét Phong Lưu Điếm đã như ngọn lửa lan khắp cánh đồng.

"Uyển Úc cung chủ tuổi còn trẻ đã đầy hứa hẹn, lão cung chủ dưới kia nếu biết nhất định sẽ vui vẻ yên lòng." Thiệu Duyên Bình cười cười nói mấy câu khách sáo, nhưng ánh mắt lại đảo tới đảo lui trong Lan Y Đình, người hắn đang quan tâm thì lại chẳng thấy đâu, "Nghe nói Đường công tử bắt tay với Uyển Úc cung chủ đánh bại cường địch, vậy không biết Đường công tử đang ở nơi nào?"

Uyển Úc Nguyệt Đán bưng chén trà xanh lên: "Đường công tử đang nghỉ ngơi trong phòng khách, y đang bị thương, e là không tiện quấy rầy."

Thiệu Duyên Bình rất mất hứng, đành thong thả nói thêm mấy câu sau này Kiếm hội trung nguyên muốn hợp tác với Bích Lạc Cung thế nào, có thể cử sang bao nhiêu người hỗ trợ, cứ điểm của Phong Lưu Điếm có thể ở đâu, không biết Bích Lạc Cung đã có kế hoạch gì chưa? Uyển Úc Nguyệt Đán chỉ mỉm cười không đáp, lại nói Bích Lạc Cung đã không còn thích hợp để dừng chân lâu dài, mình đang muốn trở về Lạc Thủy.

Thiệu Duyên Bình vội nói đây là chuyện tốt, quá trình gây dựng lại không biết đã tiến hành đến đâu rồi? Uyển Úc Nguyệt Đán đáp quá trình gây dựng đã có Đường Lệ Từ ra tay giúp đỡ, đang lên kế hoạch rồi.

Thiệu Duyên Bình cười ha hả, bảo nếu Đường công tử đã ra tay thì Kiếm hội trung nguyên cũng không thể hẹp hòi được. Kiếm hội trung nguyên không dám so tài lực với Đường công tử, nhưng nếu cần sức người thì Kiếm hội tuyệt đối không nhường ai. Uyển Úc Nguyệt Đán cảm ơn rồi khéo từ chối, nhưng Thiệu Duyên Bình vẫn cương quyết đòi giúp. Nói xong câu chuyện, Thiệu Duyên Bình lấy danh nghĩa Kiếm hội tặng Bích Lạc Cung một tấm hoành phi.

Bàn xong chính sự, Uyển Úc Nguyệt Đán mời Thiệu Duyên Bình về phòng khách nghỉ ngơi, Thiệu Duyên Bình cảm ơn rồi vào phòng. Chỉ sau thời gian một nén hương, hắn lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng, ngó nghiêng thăm dò hai dãy phòng khách trái phải. Là người quản sự của Kiếm hội trung nguyên, hắn không nên làm việc như trò đùa thế này. Nhưng Thiệu Duyên Bình lại ngao ngán thở dài, hắn thừa nhận mình tò mò thật mà. Hắn không đủ già dặn trừng trải, không vững như Thái Sơn đấy thì sao? Lần này đến đây mà không nhìn thấy Đường Lệ Từ một lần thì e là quay về sẽ ăn không ngon ngủ không yên.

Người đủ sức giết Dư Khấp Phượng, đánh bại Phong Lưu Điếm, lại còn nhảy xuống từ đỉnh núi cao vài trăm trượng mà không mất một cọng tóc, nếu không được gặp thì khác nào uổng phí công sức luyện kiếm của Thiệu Duyên Bình kiếp này? Người ta luyện kiếm là để rèn luyện thân thể, trừ gian diệt ác, còn hắn luyện kiếm là vì tò mò, mà tật xấu này mấy chục năm nay vẫn không thay đổi.

Phòng khách hai bên trái phải đều có người ở, nhưng trong mắt hắn đây đều là những nhân vật hạng hai hạng ba, quá nửa là người trúng độc Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn mà không có nhà để về, còn Đường Lệ Từ nằm ở góc nào thì hắn tìm mãi chưa thấy.

Nghe ý tứ của Uyển Úc Nguyệt Đán thì có vẻ như hắn đang ra sức giấu giếm tung tích của Đường Lệ Từ, vậy thì phòng của Đường Lệ Từ chắc chắn không dễ tìm... Đầu Thiệu Duyên Bình tính tới tính lui, đi về phía căn nhà nhỏ trông hết sức bình thường nằm trong một góc vắng vẻ phía xa.

Phía sau Thanh Sơn Nhai, có một mảnh đất cằn cỗi không cỏ cây nào sống nổi. Khí hậu ở đây tương đối lạnh, trên nềm đất cằn còn có tuyết đọng quanh năm, chẳng qua không nhiều, cũng không tạo thành sông băng. Trong rừng thông phía sau mảnh đất cằn cỗi có một căn nhà nhỏ bằng gỗ thông, cửa sổ mở hé, cửa chính đóng chặt. Thiệu Duyên Bình lao vù đến ngó qua khe cửa sổ, chỉ thấy một người nằm trên giường, vóc dáng cao lớn, phong thái tuấn lãng, trong lòng thầm khen Đường Lệ Từ quả nhiên không đến nỗi nào. Tiếc rằng tuy tướng mạo anh tuấn nhưng hình như lại thiếu đi nét gì đó, khiến hắn không có cảm giác muốn tấm tắc khen ngợi.

Hơn trăm dặm bên ngoài Miêu Nha Phong, trên dòng Mẫu Giang ở Lăng Châu.

"Đánh bại kẻ địch xong thì ve sầu thoát xác, ngươi quả nhiên là lão hồ ly muôn đời khó địch nổi." Trên con thuyền nhỏ đơn sơ, Thẩm Lang Hồn nhàn nhạt nói, "Chỉ khổ thân cái người đứng thứ hai trong Bích Lạc Cung kia, không biết phải đóng giả ngươi đến bao giờ?" Trong thuyền có người cười cười, "Cái kế cho người đóng giả này do một tay Uyển Úc Nguyệt Đán lập mưu, chẳng liên quan gì đến ta."

Thẩm Lang Hồn nắm chắc cần câu, đang ngồi xếp bằng trên thuyền câu cá: "Hừm." Nếu có ai nhìn từ phương xa thì chỉ thấy một người ngồi trên thuyền câu cá, khó tưởng tượng nổi trên thuyền này có hai người, chính là những nhân vật vừa làm ra những chuyện khiến võ lâm long trời lở đất mấy ngày trước đó.

Bên trong mui thuyền, Đường Lệ Từ ôm Phụng Phụng trong lòng, ngồi dựa lưng vào vách mui. Sắc mặt y vẫn tốt, nhưng tay đè trên bụng, bờ môi hơi tái. Từ khi chịu một chưởng của Liễu Nhãn, bụng y vẫn đau nhức không thôi. Vết thương do chưởng kia gây ra không nặng, nhưng dường như đã động vào trái tim Phương Chu chôn trong bụng y, khiến khí huyết rối loạn, mấy ngày này tốt nhất không nên động đến chân khí. Mà lúc này chính là thời cơ tốt nhất để lần theo dấu vết Phong Lưu Điếm, nhưng Trì Vân lại biến mất tăm mất tích. Từ khi nhảy xuống Thanh Sơn Nhai để kiểm tra xem Đường Lệ Từ sống chết ra sao, hắn bỗng dưng một đi không trở lại, bất ngờ mất tích.

"Trì Vân hoặc là bị Phong Lưu Điếm bắt, hoặc là... có khi đã chết rồi, ngươi định thế nào đây?" Tay Thẩm Lang Hồn cầm cần câu, đầu kia rõ ràng đã có cá cắn mồi nhưng hắn vẫn ngồi yên. Chỉ trong giây lát miếng mồi kia đã bị cá rỉa sạch, hắn liền vung cổ tay lên thu lưỡi câu về, móc thêm một miếng mồi nữa rồi lại thả xuống.

"Chết à?" Đường Lệ Từ nằm trong thuyền nhẹ nhàng nói, "Đây là chữ ta hận nhất."

Thẩm Lang Hồn nói: "Dù ngươi có hận cũng không thể chắc chắn Trì Vân không đụng phải Liễu Nhãn, bị hắn gảy cho một tiếng đàn chết tươi." Đường Lệ Từ vẫn chưa đáp lời thì bên bờ sông đã truyền đến tiếng vó ngựa, người cưỡi ngựa dường như không muốn đi quá nhanh, cứ chầm chậm đi theo sau thuyền, ẩn thân trong rừng cây.

"Ha ha." Thẩm Lang Hồn hờ hững nói: "Tiểu nha đầu kia tính toán như thần nhỉ, thế mà lại tính ra ta và ngươi sẽ đi qua chỗ này để đuổi theo."

Đường Lệ Từ nhẹ nhàng vuốt ve vai Phụng Phụng, da dẻ trẻ con mềm mại nhẵn nhụi cực kì đáng yêu, "Việc này... Chỉ có thể nói thiếp có lòng mà chàng vô ý... Chuyện yêu đương cũng phải là ngươi tình ta nguyện, Chung cô nương tuy xinh đẹp thật đấy nhưng vẫn còn trẻ con lắm."

Khóe miệng Thẩm Lang Hồn cong lên: "Ý ngươi muốn chê nàng ta nhỏ quá à?"

Đường Lệ Từ đáp: "Không dám không dám."

Thẩm Lang Hồn chợt hỏi: "Ngươi có vợ chưa?"

Đường Lệ Từ khẽ cười: "Ta có tình nhân, còn chưa có vợ."

Thẩm Lang Hồn ngẩn người, bốn chữ 'ta có tình nhân' của Đường Lệ Từ đúng là vượt ngoài dự đoán của hắn: "Cô gái có thể khiến ngươi yêu thích không biết là người thế nào?"

Ánh mắt Đường Lệ Từ thoáng dịu dàng, dường như có chút ngẩn ngơ: "Nàng... Thôi đừng nói thì hơn, vợ ngươi là người thế nào?"

"Vợ ta chỉ là một cô gái nhà nông bình thường, cả ngày giặt đồ làm ruộng, dệt vải lo việc nhà, tâm nguyện cả đời nàng là sinh cho ta một đứa con." Thẩm Lang Hồn nhàn nhạt nói, "Nàng là một người vợ tốt."

Đường Lệ Từ thở dài: "Tâm nguyện cả đời là sinh cho ngươi một đứa con, có được người vợ như vậy đúng là phúc của ngươi." Những câu này của y dường như mang theo ẩn ý mập mờ không rõ.

Khóe miệng Thẩm Lang Hồn cong lên: "Tình nhân của ngươi là bà chủ tiền trang Vạn Hâm à?"

Đường Lệ Từ mỉm cười: "Nàng đã vất vả nửa đời rồi, nếu còn có tình nhân như Đường mỗ thì chẳng phải là số khổ cùng cực sao?"

Thẩm Lang Hồn cười nhạt: "Ngươi cũng biết thân biết phận cơ đấy."

Đường Lệ Từ ôm Phụng Phụng, nhẹ nhàng cọ cọ cánh mũi lên gương mặt mềm mại của đứa bé, mùi hương êm dịu tràn đầy khoang mũi. Đột nhiên y mở miệng ngậm lấy vành tai mềm mềm của Phụng Phụng, Phụng Phụng ê a, nắm đấm nhỏ xíu ra sức đập vào mặt Đường Lệ Từ. Đường Lệ Từ nhắm mắt chịu đánh, vừa cười vừa cắn vành tai Phụng Phụng.

"Trì Vân mất tích dưới chân Miêu Nha Phong, đúng vào lúc Phong Lưu Điếm rút đi. Nhưng nếu Phong Lưu Điếm lỡ thua một nước cờ, để rất nhiều thiếu nữ áo trắng biết rõ nội tình ở lại Bích Lạc Cung, vậy cứ điểm của Phong Lưu Điếm nhất định phải chuyển đi trong thời gian nhanh nhất. Bằng không nếu Uyển Úc Nguyệt Đán giật dây Thiệu Duyên Bình dẫn người đến vây quét, chẳng phảo là toàn quân sẽ chết hết sao? Cho nên dù có tìm ra cứ điểm cũng chưa chắc cứu được người." Thẩm Lang Hồn chuyển đề tài, thay mồi câu thả lại xuống nước, "Ngươi dùng kế ve sầu thoát xác, để Bích Liên Y thay ngươi ở lại Bích Lạc Cung hưởng cái danh anh hùng, không lẽ ngươi đã biết trước hướng truy tìm?"

"Việc này... Nói cho ngươi biết thì hơn, hay là không nói mới tốt?" Đường Lệ Từ buông Phụng Phụng ra, nhắm mắt mặc sức hưởng thụ mùi hương từ gió sông. "Ta thấy không nói vẫn hơn."

Thẩm Lang Hồn phơi chút nắng: "Ngươi liên lạc được với người nằm vùng trong Phong Lưu Điếm rồi à?"

Đường Lệ Từ khẽ ài một tiếng, mở mắt ra, cười mà như không cười: "Thẩm Lang Hồn không hổ là con người đáng giá năm vạn lượng vàng, quả nhiên khác hẳn tên Trì Vân kia."

Thẩm Lang Hồn đột nhiên ghìm cổ tay giật lên một con cá, chỉ nghe tiếng nó nhảy tanh tách không ngừng trên mạn thuyền: "Hắn nói cho ngươi biết Trì Vân vẫn ổn bằng cách nào? Và cả hướng hành động của Phong Lưu Điếm nữa?"

Đôi môi đỏ của Đường Lệ Từ khẽ cong lên, y liếm liếm môi: "Con cá này ngon quá, không ngờ Mẫu Giang có cả giống cá da trơn ngũ sắc ngon nhất trần đời này."

Thẩm Lang Hồn tóm lấy con cá kia, cả người nó bóng loáng không vảy giống như con lươn nhưng hình dạng lại giống cá chép, chỉ khác ở chỗ vây cá ngũ sắc lóng lánh rất đẹp. "Cá này chỉ cần nhóm lửa nướng lên là ngon lắm rồi."

Đường Lệ Từ ngồi trong mui thuyền ném ra một vật, Thẩm Lang Hồn đưa tay bắt lấy. Vật này màu xanh biếc trong veo, tròn tròn như viên ngọc, dưới ánh mặt trời lấp lánh vô cùng đẹp mắt. "Bích Tiếu Hỏa! Đúng là chủ nhân Vạn Khiếu Trai có khác, đá lửa mang theo bên người cũng phải là báu vật hiếm thấy." Viên ngọc tròn xanh biếc này tên là Bích Tiếu, chỉ cần cọ mạnh là tóe lửa, mà lửa Bích Tiếu gặp gió không tắt, ngọn lửa rực rỡ không bốc khói. Tuy Bích Tiếu Hỏa có rất nhiều ưu điểm, nhưng bản thân nó lại không phải vật dẫn lửa, mà chính là một món châu báu hiếm thấy trên đời.

Thẩm Lang Hồn dùng Bích Tiếu mồi lửa, viên ngọc màu xanh biếc to bằng quả trứng ngỗng kia bốc lên một ngọn lửa cao gần hai thước. Thẩm Lang Hồn mổ bụng cá, lấy trong túi ám khí ra một cây châm bạc dài gần ba tấc đâm xuyên qua con cá rồi ung dung nướng.

Mùi cá dậy lên, chậm rãi tỏa ra, bay vào rừng cây đẹp như tranh vẽ bên bờ sông.

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Chung Xuân Kế ngồi trên ngựa ngẩn ngơ nhìn con thuyền nhỏ trên dòng Mẫu Giang. Y đang ở trên thuyền, thậm chí còn đang nướng cá. Nàng không hiểu vì sao mình lại muốn rời khỏi Bích Lạc Cung, vì sao phải lần theo dấu vết y để lại, vì sao phải ghìm ngựa trước hoàng hôn chỉ để nhìn y lấy một cái? Rời khỏi Nguyệt Đán là điều nàng không hề mong muốn, nhưng Đường Lệ Từ muốn đi, nàng lại không yên lòng, muốn nhìn thấy y mọi lúc mọi nơi mới có thể yên tâm... Đây... Đây là cảm giác gì?

Cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình đang siết dây cương, một vết đỏ hằn lên trong lòng bàn tay trắng như tuyết, đã hơi nhoi nhói. Trong lòng nàng mơ hồ hiểu ra, khung cảnh nàng mong đợi nhất là được ở bên Nguyệt Đán và Đường Lệ Từ, vĩnh viễn không xa rời, nhưng... Đây là suy nghĩ đáng xấu hổ, là tà niệm không thể nói ra. Nguyệt Đán và Lệ Từ, chung quy vẫn là hai người hoàn toàn khác nhau.

Đúng lúc nàng đang ngắm nhìn con thuyền nhỏ trên sông, đắm chìm trong những tâm sự ngốc nghếch của mình thì đột nhiên có bóng người nhẹ nhàng lướt qua trong rừng cây. Nàng giật mình hô lên: "Kẻ nào?"

Sau một gốc đại thụ cách đó không xa, có kẻ hơi nghiêng người, mặc đồ đen với ống tay dài, dùng vải đen che đầu thay mũ, cơn gió nhẹ thổi tới làm tà áo bay bay. Chung Xuân Kế thoáng rùng mình: "Ngươi là ai?" Cổ tay nàng gồng lên, người này ẩn thân trong rừng mà nàng không hề nhận ra, rõ ràng là cường địch, trong lòng đã định đánh bài chuồn.

"Chỉ là một người bạn biết tâm sự của cô..." Cơn gió hiu hiu lướt qua áo khoác ngoài may bằng chất liệu mềm mại của người áo đen, hắn hạ giọng, âm thanh trầm thấp dễ nghe, lọt vào tai giống như chạm đến ruột gan người khác. Chung Xuân Kế quát lên: "Giả thần giả quỷ! Ngươi là kẻ nào?"

"Ta là bạn của Đường Lệ Từ." Người áo đen khẽ đáp, "Ta biết cô rất quan tâm đến y, có muốn nghe chuyện về y không?"

Chung Xuân Kế ngẩn ra: "Chuyện về y?"

Người áo đen bước ra từ đằng sau gốc cây, chậm rãi đưa tay kéo dây cương của Mai Hoa Nhi, "Ta là bạn thân từ nhỏ của y, cô muốn nghe chuyện về y thì đi theo ta."

Chung Xuân Kế lấy roi ngựa quất vào tay hắn, quát lên: "Buông ra! Ta vốn không quen biết gì ngươi, dựa vào đâu mà tin ngươi được?"

Người áo đen lại hạ giọng nói tiếp: "Dựa vào việc ta có thể giết cô nhưng không giết."

Hắn nói xong, lại thêm một nhát roi quất mạnh lên tay hắn. Bàn tay này trắng ngần như ngọc, roi ngựa quất lên để lại một vết máu nổi bật chói mắt. Chung Xuân Kế ngẩn ngơ, trong lòng cảm thấy hơi áy náy: "Sao ngươi lại phải kể chuyện của y cho ta nghe?"

Người áo đen khẽ đáp: "Chỉ vì y muốn làm một việc nguy hiểm, ta không muốn gặp lại y, nhưng cũng không muốn y mắc thêm sai lầm nữa. Ta biết cô rất quan tâm đến y, nên mong cô có thể ngăn cản y làm ra những chuyện điên rồ." Hắn vừa nói vừa dắt ngựa, chẳng biết từ bao giờ, Chung Xuân Kế đã bị hắn dắt vào sâu trong rừng cây, dần dần đi xa khỏi bờ Mẫu Giang.

"Nếu ngươi là bạn của Đường Lệ Từ, thì cớ sao không cho ta nhìn thấy gương mặt thật?" Chung Xuân Kế quan sát người áo đen thần bí này một lượt từ trên xuống dưới, chỉ thấy hắn mặc một bộ áo bào đen rộng thùng thình, không thể nhìn ra dáng dấp hắn thế nào, miếng vải đen che đầu tung bay theo gió, cũng không nhìn thấy dù chỉ là một góc gương mặt thật. Nhưng người này võ công rất cao cường, dắt ngựa đi từng bước mà không hề để lộ chân khí, lại có thể giấu đi khí tức khiến người ta không thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Người áo đen nhỏ giọng: "Muốn xem mặt thật của ta cũng được thôi, nhưng trước đó cô phải đồng ý với ta, nghe xong câu chuyện về Đường Lệ Từ, cô sẽ giúp ta ngăn y lại."

Chung Xuân Kế nổi lòng hiếu kỳ, thầm nghĩ mình cứ nghe thử xem hắn định làm cái quỷ gì: "Được, ngươi kể cho ta nghe chuyện của Đường Lệ Từ, ta sẽ giúp ngươi. Nhưng trước đó ngươi phải cởi mũ ra cho ta nhìn thấy mặt thật của ngươi đã."

Người áo đen đưa tay ra tháo tấm vải đen che trên đầu xuống. Dưới ánh mặt trời, chỉ thấy người này môi đỏ như chu sa, làn da trắng nõn trơn mịn, đuôi mắt hơi xếch, lông mày rất dài tựa như chiếc lá, dung mạo mang theo nét yêu mị sầu não khác với người thường, khiến người ta nhìn thấy mà rung động tâm can.

Chung Xuân Kế ngẩn ngơ, nàng cứ đinh ninh người này che kín mặt mũi nhất định là vì xấu đến ma chê quỷ hờn, nhưng hóa ra hắn chẳng những không xấu xí mà còn vô cùng yêu mị, khí chất của hắn không giống người trên cõi trần, mà giống như một tạo vật do quỷ mị nơi địa ngục sinh ra, "Ngươi..."

"Ta họ Liễu, tên Liễu Nhãn." Người áo đen thấp giọng kể, "Là bạn thân từ nhỏ của Đường Lệ Từ. Hồi bé y gọi ta là đại ca, sau này lớn lên thì gọi là A Nhãn."

"Y... Y xuất thân từ đâu?" Chung Xuân Kế nhìn người áo đen tên Liễu Nhãn không chớp mắt. Người này tướng mạo phi phàm, không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy hắn không hề nói dối, "Nghe nói y là nghĩa tử của quốc trượng, nhưng không phải dòng dõi hoàng gia."

"Tuy y không phải dòng dõi hoàng gia, nhưng cũng không khác nhiều lắm." Liễu Nhãn cất giọng trầm thấp, giọng hắn nghe hơi khàn khàn nhưng vẫn êm tai khó tả, "Cha mẹ y giàu nứt đố đổ vách, mới chào đời y đã có cuộc sống còn hơn cả đế vương, được nuông chiều từ bé. Hồi nhỏ y rất hư đốn, những chuyện như đánh chó đập mèo, đánh người giúp việc trong nhà xảy ra như cơm bữa."

Nghe những lời này, trong lòng Chung Xuân Kế nửa tin nửa ngờ. Liễu Nhãn lại tiếp tục nói: "Đến năm lên mười đã làm đủ mọi chuyện ác trong nhà, chán chê rồi lại bỏ nhà ra đi, chơi với những tên lưu manh đầu đường xó chợ cùng lứa, gây rối khắp nơi. Trừ giết người ra, có thể nói tất cả mọi chuyện tốt xấu trên đời có thể làm được thì y đã làm không chừa việc nào."

Chung Xuân Kế buột miệng thốt lên: "Thật không? Đúng là khó tin nồi..."

Liễu Nhãn hạ giọng kể tiếp: "Y làm tất cả những chuyện đó đều có ta đi cùng, lừa cô làm gì chứ? Sau đó y còn tạo dựng thanh danh giữa đám côn đồ, năm mười ba tuổi đã thành lập Tam Thành Thập Tam Phái, khống chế hắc đạo của ba thành phố và mười ba thị trấn quanh nhà y. Nếu y tiếp tục lăn lộn trong đám ấy thì sau này sẽ làm nên sự nghiệp gì, không ai biết cả..."

Chung Xuân Kế càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ. Nếu hồi nhỏ Đường Lệ Từ thật sự quậy phá đến mức ấy, thì tại sao nàng chưa từng nghe danh tiếng của y trên giang hồ? Liễu Nhãn nói tiếp: "Vậy nên ta bảo y, nếu y còn tiếp tục sống như vậy thì sẽ không thể quay đầu. Y có ham muốn kiểm soát người khác quá mạnh, đây không phải chuyện tốt, nếu không muốn tiếp tục cuộc sống tạp nham như vậy thì phải rửa tay gác kiếm, lui về làm người tốt."

Chung Xuân Kế nói: "Nghe vậy thì hóa ra ngươi lại là người tốt."

Liễu Nhãn cất giọng khàn khàn: "Ta đã cứu mạng y, tình cảm giữa chúng ta rất tốt. Tuy ta nói mười câu thì có đến chín câu y không để vào tai, nhưng câu này y lại chịu nghe."

Chung Xuân Kế nhướn mày: "Y rời khỏi hắc đạo, trở về làm người tốt?"

Liễu Nhãn nói: "Ừ, từ năm mười ba tuổi cho đến năm hai mươi tuổi, y đều một mực nghe lời ta, đi theo khuôn phép. Có điều y vốn không phải kiểu người thanh bạch không ham muốn, sâu thẳm trong lòng y khao khát quá nhiều thứ, các loại dục vọng vẫn luôn âm ỉ không ngừng. Tuy gia đình y có quyền thế, từ lâu đã trở thành tiêu điểm thu hút ánh mắt người đời rồi, nhưng y còn muốn cả thiên hạ phải xoay quanh mình. Tất cả những lời khen ngợi, ngưỡng mộ, say mê, oán giận, ghen tị, nghi ngờ, nếu không tập trung vào y thì y sẽ lo âu, phiền não, nghi ngờ, cuối cùng là bùng nổ những cảm xúc cực đoan. Có một ngày, cha y chiêu mộ người tài trong thiên hạ, thành lập một tổ chức tên là Đồng Địch, hai ta đều là thành viên tổ chức đó. Nhưng sau khi trải qua nhiều lần tuyển chọn, thử thách và kiểm tra, cha y lại chọn một người khác làm trung tâm của tổ chức..." Liễu Nhãn ngừng lại, "Y không chấp nhận được sự thật này, cho nên y muốn chúng ta chết cùng với nhau."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK