• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từng giây trôi qua.

Trong phòng làm việc của Tát Lỗ Tạp, ánh chiều tà rọi vào qua khe cửa sổ làm cho cái bàn gỗ như được phủ thêm một lớp sơn màu đỏ rồi ánh ngược lại vào người Tát Lỗ Tạp đang ngồi đấy.

Trên khuôn mặt hắn không có biểu cảm gì, trông như một pho tượng khô khan. Hắn cứ ngồi đấy, kiên nhẫn chờ đợi.

Tay hắn cầm một ly cà phê vừa pha xong. Mùi cà phê nồng đậm tràn ngập khắp căn phòng, nhưng Tát Lỗ Tạp cũng không nhấm nháp hương vị của nó như bình thường vẫn hay làm.

Trong lòng hắn có chút không yên!

Có việc gì đó không tốt sắp xảy ra!

Tát Lỗ Tạp vô cùng tin tưởng vào trực giác của bản thân.

Phải biết rằng, đây chính là thứ đã giúp hắn thoát chết mấy lần.

Nhưng vào lúc này hắn cũng không cho rằng có gì bất trắc.

Nhưng, đầu tiên, hắn phải biết được rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra đã!

“Rốt cuộc là việc gì nhỉ?” Tát Lỗ Tạp chau mày, nghĩ.

Hắn tự động nghĩ đến con chuột cống láo toét kia.

“Không thể nào! Đội binh mà Hán Khắc dẫn dắt có thể nhẹ nhàng giải quyết con chuột cống đó!”

Ngay sau đó, Tát Lỗ Tạp liền cười cười tự giễu mình nghĩ tùm lum, rồi lắc đầu.

Một thằng côn đồ có súng chỉ dựa vào mấy cái quỷ kế cỏn con kia làm sao có thể là đối thủ của binh lính chân chính cơ chứ?

Huống chi, đây là cả một đội!

Chỉ là việc bắt con chuột cống kia từ dưới cống ngầm lên có chút tốn sức thôi.

Tát Lỗ Tạp cười nhạo chính mình cứ sợ bóng sợ gió.

Ngay khi hắn chuẩn bị tiếp tục tự hỏi chỗ nào xảy ra vấn đề thì điện thoại di động của hắn vang lên.

Trên màn hình hiện lên hai chữ: “Kền Kền”!

Ngay lập tức, hô hấp của Tát Lỗ Tạp cứng lại.

Nhưng, ngay sau đó hắn liền nhận cuộc gọi.

Lúc này đây, hắn không lên tiếng ngay lập tức mà im lặng chờ đợi Tần Nhiên nói trước.

Hắn không tin thủ hạ của mình đã thất bại!

Cho nên, hắn muốn biết rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra!

“Có phải mày đang chờ đám thủ hạ của mày không? Để tao nói cho nghe, không cần chờ nữa! Bọn chúng xuống địa ngục hết rồi! Mà mày cũng sẽ xuống đó cùng bọn nó nhanh thôi… Đối tác mới của tao không những cho tao một cái giao dịch tốt hơn mày, mà còn đáp ứng một yêu cầu của tao! Tao thật sự nóng lòng muốn nhìn thấy bộ dáng chết thảm thiết của thằng nói không giữ lời như mày!”

Tốc độ nói của Tần Nhiên rất nhanh, giọng điệu còn toát ra oán độc nặng nề.

Hơn nữa, sau khi nói xong những lời này, Tần Nhiên liền cúp điện thoại mà không chờ Tát Lỗ Tạp trả lời. Sau đó, cậu lại tháo pin của cái điện thoại ra.

Khi Tát Lỗ Tạp gọi lại thì chỉ còn nghe thấy đoạn ghi âm tiếng nói của cô tổng đài viên.

“Chết tiệt!” Tát Lỗ Tạp tức giận, hung hăng ném cái điện thoại di động xuống đất.

Nhưng, rất nhanh sau đó, hắn bình tĩnh lại.

Hắn không tin con chuột cống kia có thể lừa gạt được mình.

Nhưng, để chắc chắn, hắn phải cẩn thận xem xét vấn đề này.

“Sĩ quan phụ tá! Liên lạc với Hán Khắc cho tôi!”

“Tuân lệnh! Trưởng quan!” Người phụ tá nơm nớp lo sợ nãy giờ trả lời ngay lập tức.

Hắn phát hiện, mấy ngày gần đây cấp trên của mình càng ngày càng nóng giận.

Chẳng lẽ tình hình đã trở nên gay go rồi?

Hắn là phụ tá của Tát Lỗ Tạp nên vẫn biết một vài tin tức.

Nhưng, người sĩ quan phụ tá cũng chỉ dám đè những suy nghĩ này ở trong lòng rồi làm theo lệnh của Tát Lỗ Tạp.

Mấy phút sau, hắn báo cáo kết quả có được.

“Trưởng quan, không liên hệ được… Ngoại trừ đội trưởng Hán Khắc, tôi cũng đã thử liên lạc với bộ đàm của những đội viên khác nhưng vẫn không thể liên hệ với bất kỳ ai!”

“Chết tiệt! Phái một đội trinh sát đến khu vực phế tích kia kiểm tra xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!” Tát Lỗ Tạp mắng to, nhưng vẫn không từ bỏ ý định.

“Tuân lệnh! Trưởng quan!” Người sĩ quan phụ tá chào theo kiểu quân đội rồi bước nhanh ra ngoài.

Ngay lập tức, cả căn phòng lại lần nữa chỉ còn lại một mình Tát Lỗ Tạp.

Hắn bắt đầu nhớ lại lời nói của Tần Nhiên trong cuộc gọi ban nãy.

“Có người cứu con chuột cống kia? Lại còn đáp ứng nó sẽ xử lý chính mình?” Tát Lỗ Tạp híp mắt lại, suy nghĩ kỹ càng xem người này là ai.

Có thể biết được hắn phái người ra ngoài hành động, hơn nữa còn có thể xử lý đội lính của Hán Khắc mà không khiến cho nhiều người chú ý… số người có thể thỏa mãn những điều kiện này cũng không quá nhiều.

Mà người có khả năng nhất là…

Tướng quân Chiêm Ninh!

Bởi vì, chỉ có người kia mới biết được hắn có hợp tác với Kền Kền!

Sự thực thì nửa túi châu báu kia chính là thuộc về vị tướng quân này… đây là hiệp nghị trước đó của Tát Lỗ Tạp và tướng quân Chiêm Ninh. Hắn trả giá đủ lớn, người kia sẽ mang theo hắn và mọi thứ của hắn rời khỏi nơi này.

Người kia nắm giữ một cái “đường” để rời khỏi đây.

Đây cũng không phải là bí mật gì!

Ít nhất, tất cả quan viên cấp cao của quân phản loạn đều biết.

Cũng vì nguyên nhân này nên mấy người đứng đầu mới có thể thong thả chơi trò đàm phán với quân chính phủ.

Không sai, phản quân và quân chính phủ đã ngồi cùng bàn đàm phán.

Bởi vậy, Tát Lỗ Tạp mới thúc giục Kền Kền nhanh hơn một chút.

Nhưng bây giờ...

Cùng với tiếng hít thở nặng nhọc, lồng ngực của Tát Lỗ Tạp phập phồng nhanh chóng.

Hắn đang vô cùng tức giận!

Bởi vì hắn thấy mình giống một chú hề bị người ta đùa giỡn!

“Chiêm Ninh!” Tát Lỗ Tạp nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ lên, trong mắt hắn bắn ra tia sáng nguy hiểm, trông giống như một con sói đang bị thương.

Hiện tại, hắn không chỉ mất đi một số lớn tiền bạc, mà còn gặp phải nguy cơ lớn vô cùng.

Tát Lỗ Tạp rất hiểu rõ Chiêm Ninh.

Nếu người kia muốn nuốt nguyên túi châu báu đó một mình, thì người kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người biết chuyện như hắn.

Nếu hắn không muốn tự nhiên bị giết chết thì hắn nhất định phải làm gì đó mới được!

“Là mày ép tao!” Tát Lỗ Tạp hung tợn nói. Sau đó liền rống to lên: Sĩ quan phụ tá! Ra lệnh toàn quân cảnh giác, đợi lệnh!”

Ngồi chờ chết tuyệt đối không phải là tác phong của Tát Lỗ Tạp.

Hắn thề bất luận người nào muốn đụng chạm đến hắn đều phải trả giá đắt.

Cho dù là thủ lĩnh của phản quân thì cũng không ngoại lệ!

Chỉ cần trinh sát trở về thì mọi thứ sẽ có kết quả!

… … …

Tần Nhiên trốn trong bóng đen nhìn những chuyển biến ở trong cái quân doanh cách đó không xa, cộng thêm một nhóm binh lính vừa rời khỏi lúc nãy khiến cậu biết được rằng kế ly gián của mình đã thành công.

Ngay khi biết được thân phận của thằng ngụy trang, trong đầu Tần Nhiên liền hiện lên một cái kế hoạch như vậy.

Vị tướng quân Chiêm Ninh kia cho người lẫn nào đội quân của Tát Lỗ Tạp, thêm cả lời đánh giá của thằng ngụy trang đối với Tát Lỗ Tạp đã đủ để nói lên rằng tuy hai người ở cùng một chiến tuyến nhưng quan hệ tuyệt đối không được hòa thuận.

Ít nhất, không hòa thuận bằng những gì chúng biểu hiện ra bên ngoài.

Tát Lỗ Tạp cho rằng những hành động lén lút của hắn có thể giấu giếm được vị tướng quân Chiêm Ninh kia.

Mà vị tướng quân Chiêm Ninh kia lại cho rằng hắn có thể khống chế hết thảy mọi thứ.

Hai nhân vật như vậy chỉ cần một tia lửa nho nhỏ thôi đã đủ để bùng phát một vụ nổ mạnh kịch liệt.

Tần Nhiên không ngại biến chính mình thành tia lửa nho nhỏ kia.

Cho nên, khi cậu gọi điện cho Tát Lỗ Tạp thì không những nói năng mập mờ, mà còn không cho đối phương có cơ hội lên tiếng liền ngừng cuộc gọi.

Bởi vì cậu biết nói nhiều ắt sẽ có sai sót.

Người tự kiêu, đa nghi như Tát Lỗ Tạp đương nhiên sẽ không vì ai đó nói đủ nhiều mà tin tưởng họ!

Hắn chỉ tin vào những gì hắn thấy! Những gì hắn cho là đúng!

Cho dù đó là điều sai lầm thì hắn cũng sẽ tin tưởng mà không chút nghi ngờ.

Còn tướng quân Chiêm Ninh?

Tần Nhiên có thể đoán được 80, 90% những gì người kia sẽ làm khi thấy Tát Lỗ Tạp có dị động. Đặc biệt là khi không thể liên lạc với thủ hạ mà người kia cài vào trong quân đội của Tát Lỗ Tạp thì một trận nội chiến có vẻ sẽ không thể tránh khỏi.

Việc tiếp theo mà Tần Nhiên cần phải làm đó chính là xóa đi hai từ “có vẻ” ấy!

Chỉ có như vậy thì cậu mới có thể hoàn thành cái kế hoạch của bản thân cậu!

Không chỉ mục tiêu ban đầu là Tát Lỗ Tạp, mà cả tướng quân Chiêm Ninh cũng đã trở thành mục tiêu mà cậu muốn xử lý!

Sau khi từ “tướng quân Chiêm Ninh” xuất hiện, Tần Nhiên liền đã chuẩn bị làm như vậy.

Vì nâng cao điểm qua màn!

Bởi vì chỉ có như vậy mới đủ để đạt được cái mục đích khiến cho cậu chơi trò chơi này: Nhanh chóng kiếm được thật nhiều tiền để trị bệnh!

Đây không phải là chuyện dễ dàng gì.

Nhưng Tần Nhiên không muốn từ bỏ.

Đối với sinh mệnh, cậu còn quá nhiều mong đợi và ước mơ.

Hít một hơi thật sâu, Tần Nhiên nhanh chóng vứt đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Cậu nhìn về phía chân trời, nơi tia nắng cuối cùng cũng đã tắt, rồi cúi đầu nhìn thanh súng bắn tỉa vừa mới có được của mình…

“Tên: Rắn độc – M1”

“Loại hình: Súng ống”

“Chất lượng: xuất sắc”

“Lực công kích: Mạnh”

“Dung lượng ổ nạp: 5 viên”

“Thuộc tính: 1. Phá giáp cấp 1; 2. Gây tổn thương cấp 2 ở khoảng cách cực xa”

“Công dụng đặc biệt: Không”

“Thuộc tính: Vũ khí nóng. Vũ khí hạng nhẹ - cơ bản”

“Có nên mang theo khi làm nhiệm vụ: Có”

“Ghi chú: Cỡ nòng 12.7mm giúp súng có khả năng bắn xa vô cùng mạnh, nhưng yêu cầu kỹ xảo nhất định”

… … …

“Phá giáp cấp 1: Có thể dễ dàng bắn xuyên qua áo chống đạn hạng nhẹ”

“Gây tổn thương cấp 2 ở khoảng cách cực xa: Trong vòng 1km đều là phạm vi bắn phá của thanh súng này.”

… … …

Khác hẳn với thanh súng “bắn tỉa” lắp ghép trước kia, thanh “rắn độc – M1” này mới thật sự bộc lộ ra sự đáng sợ của súng bắn tỉa. Không những có hai thuộc tính mà còn có lực công kích mạnh.

Dựa theo những dòng miêu tả của hệ thống thì ngoại trừ lựu đạn U – II cũng có lực công kích là mạnh thì loại súng trường M12 cũng chỉ được xếp hạnh là bình thường.

Và thanh súng “rắn độc – M1” này cũng được xếp vào nhóm có lực công kích mạnh.

Chưa kể tới việc nó có tới hai cái thuộc tính làm tăng độ đáng sợ của nó, thì chỉ mỗi đặc điểm lực có công kích là mạnh thôi đã đủ để làm cho nó trở nên đáng sợ. Bất luận là ai mà trúng một phát súng của súng này thì đảm bảo không còn đường sống sót.

Cho dù bây giờ cậu đã có được điểm giá trị sinh mệnh là 150 giống như thằng ngụy trang kia, thì cũng vô dụng.

Khi điểm giá trị sinh mệnh của cậu hồi phục lại thì cậu mới phát hiện ra hồi nãy cậu tưởng được tăng 20 điểm sinh mệnh, nhưng chừng ấy chưa phải là toàn bộ, phải 50 điểm mới đúng!

Sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy là bởi vì ban nãy hệ thống chia theo tỉ lệ 100% tương ứng với 100 điểm ban đầu rồi cộng thêm vào, nhưng vì bây giờ giá trị sinh mệnh của cậu đã nâng lên thành 150 ứng với 100% rồi nên số điểm lại tăng lên.

Còn có thứ cũng có thay đổi, đó chính là thể lực.

Đương nhiên thuộc tính và trang bị cũng có thay đổi.

Cậu mở thanh nhân vật ra rồi xem xét tỉ mỉ.

“Họ tên: Tần Nhiên”

“Tuổi: 17 (Nam)”

“Dòng máu: Nhân loại”

“Danh hiệu: Không có”

“Giá trị sinh mệnh: 150”

… … …

“Lực lượng: F+”

“Nhanh nhẹn: F”

“Thể chất: F+”

“Sinh lực: F+”

“Cảm giác: F+”

… … …

“Kỹ năng: Vũ khí lạnh (dao găm) – cơ bản;Tránh né – cơ bản; Đi lén lút – cơ bản; Vũ khí nóng. Vũ khí hạng nhẹ - sơ cấp; đấu vật – cơ bản; Lần theo dấu vết – cơ bản.”

“Trang bị: Dao găm X 1; M1905; Rắn độc – M1; Lựu đạn X 8”

“Ba lô: Đồ hộp X 2; Nước đóng chai X 2; Thuốc giảm đau X 1; Băng vết thương cao cấp X 2; Hộp quẹt X 1; Thuốc lá: một số; Các loại đạn: một số”

(Đánh giá: Vẫn là người chơi mới, nhưng mạnh hơn pháo hôi (1) nhiều)

--------------------------------------

(1) Pháo hôi: Người có tác dụng như bia đỡ đạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK