• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi buổi biểu diễn chia tay của TSZY kết thúc, công ty giải trí Nhạc Huy đã tổ chức một bữa tiệc chia tay cho các thành viên TSZY.

Là một thành viên không quan trọng của nhóm, hiếm khi Lận Nặc cũng được chú ý nhiều hơn vào ngày hôm nay. Cậu cầm ly rượu trên tay, Lận Nặc cũng nở một nụ cười, có lẽ đó là do men say khiến cậu trở nên mạnh dạn hơn bình thường, dám để mắt đến Trình Khiêm đang được mọi người vây quanh cách đó không xa.

Trình Khiêm là đội trưởng của nhóm TSZY, gã là một Alpha hát hay nhảy giỏi và đẹp trai tỏa sáng như một siêu sao bẩm sinh chói lóa dưới ánh đèn sân khấu.

Lận Nặc chưa bao giờ là một người tự tin phô trương, vì vậy một người rực rỡ như một ngôi sao sáng như Trình Khiêm luôn có thể thu hút sự chú ý của cậu, khiến cậu không thể cưỡng lại đuổi theo bóng hình của gã, cậu thích thầm gã hai năm, nhưng đến hôm nay cũng đã đến lúc dừng lại ở đây.

Nhóm đã tan rã, Trình Khiêm sẽ có một tương lai tốt hơn, họ hẳn là sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa.

"A Nặc, sao cậu vẫn còn ở đây, không đi chụp hình với mọi người à?"

Bỗng bị gọi tên, Lận Nặc phản ứng có hơi chậm chạp ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt đen láy trong veo sáng ngời, không biết có phải là do say rượu hay không, đuôi mắt của cậu hơi hồng hồng, khiến vẻ ngoài vốn thuần khiết sạch sẽ nay lại thêm chút mê người, trên mặt nở nụ cười ôn hòa: "Em không đi đâu, em muốn đi vệ sinh."

Người đến bị nụ cười của cậu làm cho ngây người, nhưng rất nhanh đã nhận ra có chỗ nào đó không đúng: "Cậu say rồi à?"

Lận Nặc phản ứng chậm hơn bình thường sững người một lúc, dường như đang suy nghĩ về câu trả lời cho câu hỏi của gã: "Hình như đâu có."

"Được, vậy cậu đi rửa mặt đi, tiệc ở đây chắc sắp kết thúc rồi, cậu nhanh lên, họ sắp đi tăng hai rồi, đừng để bị bỏ lại đấy nhé." Gã vỗ nhẹ vai Lận Nặc, xoay người tiếp tục đi thông báo với những người khác.

Lận Nặc chớp chớp mắt tựa như đang cố gắng tiếp nhận lời nói của đối phương.

"Trình Khiêm, lát nữa cậu khoan hãy đi, vừa nãy ông chủ của chúng ta gọi cho anh bảo rằng chủ tịch tập đoàn Lục thị cũng ở đây, tí nữa xem có cơ hội gặp anh ấy không, gặp được rồi thì nhớ ráng thể hiện trước mặt anh ấy đấy." Người đại diện đẩy người bên cạnh Trình Khiêm ra, nhỏ giọng nói với gã.

Trình Khiêm là trụ cột hiện tại của Lê Huy bọn họ, tất cả các tài nguyên đều nghiêng về phía gã, mục đích là để gã trở thành một siêu sao.

Cũng may Trình Khiêm cũng chịu tranh đua, tích lũy được không ít sự nổi tiếng trong hai năm nay.

Nếu có thể lên được thuyền lớn của Lục thị, vậy thì tương lai sẽ ổn định hơn.

"Lục thị?" Trình Khiêm nghe vậy giật mình trong lòng, nhìn người đại diện, "Là anh Lục kia ư?"

"Đúng vậy, Lục Yến, vị Alpha cấp 5S nắm giữ một nửa thương nghiệp của đế quốc." Vừa nói như vậy, người đại diện đã không thể kiềm chế được sự phấn khích của mình.

Những nhân vật chỉ tồn tại trong tiểu thuyết bây giờ không chỉ có cơ hội được tận mắt nhìn thấy mà thậm chí còn có thể nói chuyện với họ, vì vậy ai mà không hào hứng.

Nên trên mặt Trình Khiêm cũng không kìm được vui mừng.

Để mọi chuyện lát nữa dễ dàng hơn, người đại diện cố tình khuyên bảo những người khác rời đi, chỉ để lại một mình Trình Khiêm ở đây: "Cậu ngồi đợi một lát, tôi đi ra ngoài xem thử, nếu có tin tức gì mới thì tôi sẽ gọi cho cậu, cậu đừng đi lung tung."

Sau khi dặn dò Trình Khiêm xong, người đại diện chậm chạp chạy ra ngoài.

Khi Lận Nặc đi ra, phòng vip vốn náo nhiệt nay chỉ còn lại một mình Trình Khiêm.

Bỗng dưng nghe thấy phía sau có người đến, Trình Khiêm theo bản năng quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen láy của Lận Nặc, lúc này trông cậu như một cún con vô cùng đáng thương.

Thật ra gã biết Lận Nặc thích gã từ lâu rồi, dù sao trên mặt bé ngốc này đều thể hiện mọi cảm xúc của mình, thậm chí ghẹo một tí là mặt sẽ đỏ lên, nếu như không phải là một nhóm thì gã sẽ không ngại chơi đùa với cậu, nhưng bây giờ cũng là một cơ hội không tệ.

"Mọi người đi hết rồi hả anh?" Vừa mới rửa mặt ở nhà vệ sinh giúp đầu óc mơ màng cậu cậu tỉnh táo hơn nhiều, cũng nhận ra lúc này trong căn phòng to như vậy chỉ còn lại cậu và Trình Khiêm, điều này cũng khiến cậu luống cuống trong lòng, nhưng cũng ẩn chứa đâu đó chút mong chờ.

"Ừ, họ muốn đi hát karaoke, bây giờ cậu đuổi theo chắc vẫn còn kịp." Trình Khiêm khẽ nhếch khóe môi, đứng dậy đi về phía Lận Nặc, "Cậu có muốn đi không?"

Lận Nặc đứng đó nhìn Trình Khiêm cao lớn từng bước bước về phía cậu, phảng phất mỗi bước chân đều khiến tim cậu đập nhanh: "Anh đi không ạ?"

Trình Khiêm nhìn cậu, trong mắt đầy vẻ buồn cười: "Tôi không đi, tôi đang đợi một người."

Lận Nặc vô thức nắm chặt tay, chớp đôi mắt đen láy, thăm dò hỏi: "Đợi, anh đang đợi ai vậy ạ?"

Khuôn mặt đỏ bừng của Omega nhỏ trước mặt thật ra cũng có chút mê người, tuy rằng diện mạo của Lận Nặc không phải kiểu xinh đẹp mà gã thích, nhưng thỉnh thoảng đổi sang hương vị thuần khiết cũng không phải là không thể, huống chi nghe nói Lận Nặc có tuyến thể khiếm khuyết không thể nào bị đánh dấu, ngay cả pheromone cũng chỉ là hương hoa dâm bụt bình thường nhẹ nhàng.

Giống như Lận Nặc bây giờ cảm xúc thay đổi thất thường, mùi pheromone tỏa khắp nơi trong không khí cũng vô cùng nhạt nhẽo, đây là một Omega dù có đùa giỡn thế nào cũng không cần phải chịu trách nhiệm, đúng là một đối tượng săn mồi xinh đẹp lý tưởng.

Trình Khiêm không khỏi động lòng.

Trái tim Lận Nặc đập nhanh một cách mất kiểm soát, pheromone vốn dĩ nhạt nhẽo nhưng lại trở nên ngọt ngào ở trước mặt người mình thích, cậu biết đây có lẽ là một cơ hội hiếm có, và cũng là cơ hội cuối cùng của cậu.

Hết đêm nay, cậu và Trình Khiêm sẽ khác nhau một trời một vực: "Trình Khiêm... Em thích anh."

Nhạc Sơn đi theo sau Lục Yến ra khỏi phòng riêng, họ định đi thang máy xuống tầng hầm để lấy xe rồi rời đi, nhưng Lục Yến lại đi ngược hướng thang máy cho đến khi hắn đứng trước cửa phòng riêng này.

Cửa khép hờ chừa lại một khe hở, vừa hay có thể nhìn thấy một cao một thấp đứng bên cửa sổ.

Hương hoa dâm bụt ngọt ngào chính là bay ra từ nơi này, Lục Yến đứng trước cửa, trong con ngươi đen mang theo màu tím thần bí, bên tai lắng nghe lời tỏ tình.

Lận Nặc rất căng thẳng, cậu chưa từng thổ lộ tình cảm với ai, vì vậy đây là lần đầu tiên của cậu, bất kể kết quả như thế nào, như một con thiêu thân, cậu chỉ muốn để Trình Khiêm biết tấm lòng của mình thôi.

Tiếng tim đập rõ ràng, cậu nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ thoáng hiện lên trên mặt Trình Khiêm, sau đó gã cười khẽ rằng: "Cậu thích tôi? Một Omega có vấn đề về tuyến thể, đến đánh dấu cũng không đánh dấu được như cậu thì dựa vào cái gì mà thích tôi, cậu xứng à? Vốn dĩ tôi vẫn có thể chơi trò mập mờ cùng cậu, nhưng cậu đã nói như vậy rồi thì chẳng còn cơ hội nào nữa đâu, Lận Nặc à, cậu quay về tự soi kỹ mình trong gương đi, sẽ không có Alpha nào thích cậu đâu."

Lận Nặc hoàn toàn không nghe thấy những lời cuối cùng của Trình Khiêm, mặc dù biết sẽ bị từ chối nhưng cậu vẫn cố gắng hết sức để người này biết tấm lòng của mình, nhưng cậu không ngờ rằng tất cả những gì cậu nhận được chỉ là sự sỉ nhục.

Trong lúc nhất thời cậu vậy mà chả thể nói được lời phản bác nào, bởi vì Trình Khiêm nói không sai, cậu là một Omega có vấn đề về tuyến thể không thể bị đánh dấu, ngay cả pheromone cũng là hoa dâm bụt không có gì đặc biệt, cậu là cái thá gì mà thích Trình Khiêm chói lọi như ngôi sao?

Nhưng ngay cả như vậy, cậu vẫn cảm thấy thật quá đáng.

Nhìn theo Trình Khiêm rời đi, Lận Nặc bị bỏ lại cố gắng kìm nén nước mắt, cong môi nhìn ra ngoài cửa sổ, không sao, dù sao cậu cũng biết trước kết quả rồi, bây giờ cậu có thể sống cuộc sống sau này mà không có bất kỳ gánh nặng nào, cho nên thật sự không sao đâu mà...

Từ hầm để xe đi ra, Lục Yến nãy giờ vẫn im lặng không nói gì đột nhiên lên tiếng: "Đi điều tra hai người đó đi."

Trong lòng Nhạc Sơn khẽ run, nhưng trên mặt lại không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào: "Hai người đó là thành viên của TSZY, đội trưởng Trình Khiêm là Alpha, còn người kia là Lận Nặc, Omega duy nhất trong nhóm của họ."

Lục Yến nghiêng đầu nhìn anh: "Hết rồi à?"

"Hết rồi."

"Không đủ, điều tra nữa đi, tôi muốn tư liệu đầy đủ hơn, sáng mai để trên bàn của tôi."

Nhạc Sơn không biết vì sao Lục Yến đột nhiên có hứng thú với hai người này, nhưng với tư cách là trợ lý đặc biệt thì anh không cần biết lý do.

Đưa Lục Yến về nhà rồi Nhạc Sơn đi về cùng tài xế.

Nhà chính Lục rộng lớn nhưng lại vắng vẻ như vậy, không hề có sức sống, Lục Yến đã quen sống như vậy nhiều năm quay về phòng, quản gia trí tuệ trong nhà đang giúp hắn pha nước tắm.

Vừa nghe tiếng nước trong phòng tắm, Lục Yến vừa gọi điện thoại cho bác sĩ điều trị.

Sau khi đầu dây bên kia được kết nối, một giọng nói khàn khàn lười biếng truyền đến: "Alo, sao gọi muộn thế, cậu lại không khỏe à?"

"Không phải anh đã nói trên đời này chẳng có pheromone của Omega nào có thể hấp dẫn được tôi sao, hôm nay tôi tìm được người đó rồi."

Cơn buồn ngủ của Lâm Tu khi bị Lục Yến nửa đêm đánh thức lập tức bay cái vèo, y làm bác sĩ tư nhân của Lục Yến đã nhiều năm rồi, vì vậy vô cùng hiểu rõ tình hình của hắn.

Là một trong số ít Alpha cấp 5S của đế quốc, pheromone còn là hạt sương quý hiếm nên rất khó tìm được Omega phù hợp với mình, hơn nữa cấp độ mạnh mẽ càng khiến Lục Yến trở thành hàng hiếm trên thế giới này.

Y đã từng nói với Lục Yến rằng với tình hình của hắn, có lẽ rất khó gặp được Omega phù hợp với mình, và nếu hắn vẫn còn ý định kết hôn, đừng ngại mở rộng tầm mắt của mình nhìn Alpha và Beta thử xem. Bởi vì Omega bình thường có thể sẽ không chịu được ham muốn tình dục hung bạo của Lục Yến vì thể chất của họ.

Lúc ấy Lục Yến chỉ nhìn y bằng ánh mắt lạnh lùng, y đã cảm thấy có thể tám phần là Lục Yến không nghĩ đến việc tìm một đối tượng rồi.

Nhưng kiểu gì cũng không ngờ hắn vậy mà để ý đến chuyện này như vậy.

Bây giờ nghe thấy Lục Yến nói rằng hắn tìm được một Omega có thể làm cho hắn xao động, Lâm Tu kích động: "U là chời, vậy mà có thể ảnh hưởng đến cậu, nếu vậy giá trị xứng đôi của hai người nhất định vô cùng cao, mùa xuân của cậu tới rồi Lục Yến ơi, spring~ Bây giờ người ta đang ở đâu, cậu có quen người ta không, à không, không, cậu tuyệt đối đừng dọa người ta sợ nhá, hãy từ từ thôi!"

Ngay khi Lâm Tu rất phấn khích về tin tức này, Lục Yến bỗng không chút cảm xúc nói: "Tôi nghe thấy cậu ấy tỏ tình với người ta."

Lâm Tu: "... Ôi đúng là thảm ghê, à không, ý tôi là cậu định làm thế nào, cậu ấy ở bên cạnh người khác chưa?"

Y không nhịn nổi mà não bổ ra những tình tiết cường thủ hào đoạt.

"Chưa, bị từ chối rồi." Những lời mà Lục Yến nói không hề ẩn chứa cảm xúc gì, làm cho người ta cảm thấy hắn chỉ đang trần thuật chuyện này mà thôi. Nhưng Lâm Tu theo hắn nhiều năm như vậy ít nhiều gì cũng hiểu được chút ít về cảm xúc của người này, nếu Lục Yến chịu nói với y những chuyện này, điều đó cũng đủ chứng tỏ hắn quan tâm đến người này.

"Như vậy, kết quả cũng không tệ lắm." Chí ít Lục Yến không phải hoàn toàn không có cơ hội, nhờ vậy cũng khiến y nhẹ nhõm hơn đồng thời không nhịn được hỏi, "Vậy cậu dự định thế nào?"

Lục Yến ở đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới nói: "Đang điều tra, nếu có thể sẽ để trợ lý liên lạc với cậu ấy, anh không cần phải xen vào."

Hắn nói xong Lâm Tu chỉ kịp nghe tiếng tút tút từ điện thoại, có ý gì, cậu muốn bao nuôi cậu ấy hả?

*

Lận Nặc bị chuông điện thoại đánh thức, tối hôm qua từ khách sạn về đến chỗ ở, bởi vì tâm trạng không tốt làm cậu nửa đêm muốn đi tắm, sau đó lại thu dọn đóng gói quần áo, cậu không cảm thấy mình vẫn có thể ở đây lâu hơn nữa.

Không thể tạo ra giá trị cho công ty, công ty sẽ không cung cấp cho cậu một chỗ ở tốt như vậy nữa.

Mà trong lòng cậu rất rõ điều này.

Lúc này chợt có người gọi đến, Lận Nặc nghe máy, bên tai truyền đến giọng người đại diện Chương Hải vô cảm thông báo với cậu: "Tiểu Nặc, hôm nay cậu sửa soạn chút đi, tối nay có một bữa tiệc cần cậu đến đó, đến lúc đấy tôi sẽ bảo tài xế lái xe đến đón cậu."

Không đợi cậu mở miệng, Chương Hải nói xong đã tự ý cúp điện thoại.

Lận Nặc đặt điện thoại xuống, cẩn thận ngẫm nghĩ một lúc mới chợt nhận ra lời Chương Hải nói có ý gì, cậu nhanh chóng gọi lại, cuộc gọi vừa được kết nối, Chương Hải đã mất kiên nhẫn nói: "Còn chuyện gì nữa đây?"

"Anh, anh Chương, tiệc tối nay bắt buộc phải đi ạ? Có thể không đi không anh?"

Công ty thường tổ chức những bữa tiệc kiểu này, nhưng thông thường vì nhóm của bọn họ khá tốt nên chưa từng đến lượt người vô hình như cậu.

Bây giờ bỗng dưng tìm đến cậu, Lận Nặc cũng không phải thật sự ngốc đến mức không biết tình huống này là gì.

Chương Hải giống như nghe được trò đùa nực cười nào đó, khẽ cười rằng: "Cậu không đi là vì muốn chuẩn bị kết thúc hợp đồng à? Cậu có tiền để trả tiền vi phạm hợp đồng không? Lận Nặc, chắc không phải là cậu không biết tình hình hiện giờ của cậu đấy chứ, trong nhóm cậu là người không có tiếng tăm nhất, những người khác cho dù giải tán cũng sẽ có tài nguyên, còn cậu thì sao?"

Cậu không có.

"Biết điều chút đi chứ, huống chi có gì đâu mà cậu phải lo lắng, tuyến thể của cậu bị khiếm khuyết, cũng đâu thể bị đánh dấu, không phải vừa hợp luôn à, được rồi bên tôi còn nhiều việc lắm, cậu tự mình ngẫm nghĩ đi."

Điện thoại cúp máy, Lận Nặc nghe thấy tiếng báo bận truyền ra từ điện thoại, nhẹ nhàng mím môi, đôi mắt đen của cậu có vẻ hoảng loạn và luống cuống.

Mở tài khoản ngân hàng trong điện thoại, nhìn số tiền mình tiết kiệm được kể từ khi mình debut được hai năm đến giờ, ngoại trừ chia với công ty, số tiền cậu dành dụm được cũng chỉ có thể đạt được sáu con số.

Tiền vi phạm hợp đồng cậu vốn không thể trả nổi.

Tuy là Chương Hải muốn cậu suy nghĩ thật kỹ, nhưng thật ra không cho cậu nhiều thời gian suy nghĩ đã nhờ xe đến đón cậu, có lẽ là muốn bán cậu với giá tốt hơn, vì vậy trước khi đến bữa tiệc tối, gã còn đưa cậu đi thử trang phục đẹp.

Nhìn thấy Lận Nặc trang điểm nhẹ nhàng, quần jean sáng màu và áo sơ mi trắng, xinh đẹp giản dị, Chương Hải biết rất rõ, tính cách mềm mỏng ngoan ngoãn như Lận Nặc có lẽ không dễ phát triển trong giới này, nhưng đối với giới khác lại rất được ưa thích.

Gã hài lòng nhìn Lận Nặc căng thẳng bất an: "Đã đến đây rồi thì thả lỏng chút đi, tối hôm nay toàn là nhân vật lớn đến đấy, nếu cậu được ai coi trọng thì sau này không cần phải lo lắng thiếu tài nguyên nữa."

"Anh Chương, em thật sự không làm được, em có thể..."

"Không thể, sao nói hoài mà cậu không hiểu vậy, cậu đi là biết liền, tôi còn có thể hại cậu à!" Chương Hải nói xong lời này, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ như thể không muốn nhiều lời với cậu nữa.

Lận Nặc luống cuống nắm lấy quần, đôi mắt đen đầy hoảng loạn.

Xe chậm rãi lái vào khách sạn, Lận Nặc xuống xe đeo khẩu trang, Chương Hải đưa cậu thẳng lên tầng cao nhất, khi gã đưa cậu vào phòng thì bên trong đã náo nhiệt vô cùng.

Thấy bọn họ đã đến rồi, một Beta bụng to ngồi trên bàn rượu cười vô cùng vui vẻ: "Chương Hải à, sao cậu tới muộn vậy, chỉ còn đợi mỗi cậu thôi đó, à đây là Nặc Nặc nhỉ, mau đến đây đi em, mọi người đều đang chờ hai người đấy!"

"Đây là Lý tổng, đến chào hỏi đi." Chương Hải cười vỗ vỗ lưng Lận Nặc.

Lận Nặc chưa bao giờ tiếp xúc với môi trường như vậy, sắc mặt cậu trắng bệch, mím môi, đôi mắt đen láy bối rối nhìn Lý tổng trông rất dữ tợn này, nhưng có lẽ đối phương không mấy kiên nhẫn lắm nên đã thẳng thừng đi về phía cậu.

Lận Nặc theo bản năng lui một bước về phía sau, nhưng vừa lui lại cậu đã nhìn thấy Lý tổng mới nãy vẫn còn tươi cười giờ đã thay đổi sắc mặt: "Sao, không tình nguyện nữa?"

Gã vừa dứt lời, Chương Hải đã nhanh chóng bước tới, vừa định vươn tay nắm lấy tay Lận Nặc nhưng đã bị cậu né ra. Giây tiếp theo, Omega nhỏ vừa nãy còn đứng ở đó đã quay đầu bỏ chạy.

Trong căn phòng này, cái cách mà những người này nhìn cậu khiến cậu ghê tởm kinh khủng. Và cậu không muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa.

Có lẽ không ai ngờ rằng một người luôn nghe lời ngoan ngoan lại đột nhiên có hành động bất thường như vậy. Chương Hải thậm chí còn không kịp nhận ra cho đến khi Lận Nặc biến mất được vài giây thì mới bắt đầu ra ngoài đuổi theo.

Nhìn Omega nhỏ nhắn gầy gò, ai mà biết được còn chạy nhanh hơn cả thỏ, đến khi gã ra khỏi phòng, gã chỉ có thể thấy Lận Nặc rẽ vào một góc rồi biến mất tăm.

Lý tổng đuổi theo phía sau gã tức muốn chết, quạo quọ nói: "Chương Hải, mấy người rốt cuộc có ý gì, chơi tôi đấy à?"

"Lý tổng, xin ông bớt giận, tôi nhất định sẽ cho ông câu trả lời thỏa đáng, xin ông bớt giận!"

......

Lận Nặc chạy trốn không có mục đích gì, cậu sợ hãi và chỉ muốn rời khỏi đây thôi.

Thậm chí sợ đến mức không hề nhìn đường.

Khi lao vào lòng ngực của Lục Yến, cả cơ thể Lận Nặc đều đang run rẩy.

Tay cậu bất giác nắm chặt tay áo Lục Yến: "Cứu tôi với, xin hãy cứu tôi với..."

Giờ phút này không cần biết là ai, là ai cũng được, chỉ cần có thể đưa cậu rời khỏi đây, cậu chỉ muốn như vậy thôi, nhưng vì Lận Nặc quá căng thẳng, chưa kịp nói gì thì trước mắt cậu bỗng dưng đen thui, sau đó cậu mất đi ý thức.

Lục Yến đứng yên không động đậy, xung quanh hắn là hương hoa dâm bụt thoang thoảng trong mũi. Nó khiến hắn nhớ lại người này đã thấp thỏm bất an như thế nào khi tỏ tình với một Alpha khác ngày hôm qua.

Cảm thấy bé Omega trong lòng mình đột nhiên mềm nhũn, Alpha lạnh lùng cứng cỏi theo bản năng ôm cậu vào lòng để bảo vệ.

Nhạc Sơn đi theo phía sau hắn trợn tròn mắt, anh không thể ngờ trên đời này vậy mà lại có chuyện trùng hợp như vậy, anh vừa mới đưa báo cáo điều tra cho Lục Yến, thì tối nay Lục Yến lại gặp phải Omega này ở đây.

Hơn nữa còn gặp theo kiểu này.

Lúc này cho dù là ai cũng có thể nhìn ra trạng thái của Lận Nặc không tốt lắm.

Người phục vụ chạy đến thấy thế theo bản năng nói: "Quý ngài đây có cần chúng tôi..."

Nhưng lời còn chưa dứt đã thấy Lục Yến quay đầu lại nói với Nhạc Sơn phía sau: "Quần áo."

Nhạc Sơn sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, ý của Lục Yến là cởi áo khoác của anh ra.

Lục Yến đưa tay nhận lấy rồi che đầu Lận Nặc lại, bế người lên rồi nhanh chóng rời đi.

Nhạc Sơn thì ở lại, cùng người phục vụ tìm hiểu tình hình.

Lục Yến bế thẳng người đưa về phòng, lúc được đặt lên giường, Omega nhỏ còn bất an nắm chặt lấy tay áo hắn không chịu buông ra.

Lục Yến chỉ đành cởi áo khoác đắp lên người cậu, ném áo tây trang của Nhạc Sơn sang một bên, rồi ngồi ở mép giường nhìn sắc mặt gần như trong suốt của Omega, ngay cả đôi môi vốn hồng hào cũng tái nhợt.

Nhớ lại cảnh Lận Nặc lao vào lòng ngực của hắn, Lục Yến nhếch khóe môi.

Nhạc Sơn quay lại rất nhanh, thấy áo khoác của mình bị tùy tiện ném sang một bên, Nhạc Sơn đi tới nhặt lên mặt vào, nhỏ giọng nói: "Tôi nghe ngóng được rồi..."

Thấy bé Omega bất an cử động, Lục Yến liếc Nhạc Sơn một cái. Nhạc Sơn lập tức ngầm hiểu, đi theo Lục Yến ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi đóng cửa lại, anh kể lại hết tất cả tin tức mình nghe được cho hắn.

Biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông ngồi trên sô pha rất lạnh nhạt, nhưng nếu Nhạc Sơn không phải là Beta thì anh sẽ phát hiện ra cả căn phòng đã tràn ngập mùi pheromone của Lục Yến.


"Nói với Nhạc Huy, rằng tôi muốn người này."


*


Tác giả có lời muốn nói:


Lục Yến: Pheromone của em ấy rất ngọt ngào với tôi.


___


20/4/2023.


12:30:20.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang