"Cái tên quái thai đồng tính đừng hòng giả vờ với bọn tao, dậy liếm giày cho bọn tao mau lên!"
Khúc Dạ chậm rãi mở mắt, tiếng ồn ào xen lẫn mấy lời chó má cứ văng vẳng bên tai khiến cậu nhức đầu đến mức muốn nổi điên. Nghĩ là làm, cậu giương đôi mắt đen láy vô hồn nhìn cái tên nhóc mặt đầy sẹo rỗ đang buông ra mấy lời bẩn thỉu.
"Mày điếc hả thằng chó biến..."
Thằng mặt rỗ thấy Khúc Dạ nhìn chằm chằm mình, mãi vẫn không cúi đầu liếm giày như thường ngày, liền không nhịn được tức giận, ngựa quen đường cũ định nắm lấy tóc cậu.
Khúc Dạ cười nhẹ một tiếng, nghiêng đầu tránh thoát. Cánh tay thoạt nhìn gầy gò, còn có không ít vết thương lại cực kì cơ lực khi dễ dàng nhấc bổng chiếc ghế lên và dứt khoát đập thẳng vào đầu của tên mặt rỗ.
Máu chảy dài từ chân ghế xuống đất, tên mặt rỗ trợn mắt, chưa kịp phản ứng liền ngã ập xuống. Sau vài giây ngỡ ngàng, bọn con gái đi chung với tên mặt sẹo ban nãy còn phách lối đã sợ hãi đến run rẩy, lui về phía sau mà không ngừng hét lớn như những con heo nái bị chọc tiết.
Khúc Dạ nghiêng đầu nhìn cái tên đang ôm đầu, lộm cộm bò dậy liền cười thêm một tiếng nữa. Sau đó... Sau đó là một chuỗi tấn công liên tiếp, chiếc ghế không ngừng được giơ cao rồi đập xuống lưng và đầu của tên mặt rỗ.
Càng đập, Khúc Dạ lại càng hăng, đôi mắt đen láy đã dấy lên sự khát máu điên cuồng không thuộc về con người.
Phải, Khúc Dạ không phải là con người cả về nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.
Ban đầu Khúc Dạ chỉ là oán niệm những kẻ bị cho là tàn ác hay còn là vai ác hoặc nhân vật phản diện tích tụ lại mà tạo thành, khi đó Khúc Dạ chỉ mới là quả cầu đen nhỏ, không có linh trí hay cảm xúc. Lâu dần, oán niệm càng nhiều, cậu lại càng lúc càng phát triển, đến khi tiếp thu hết ký ức của ác nhân, biết được tư vị của thất tình lục dục liền chậm rãi hóa thành thực thể - Một thực thể có gương mặt xinh đẹp đến mức yêu nghiệt, khiến cho cả vị thần sắc đẹp cũng phải nhường bước!
Khúc Dạ lấy oán niệm và linh hồn của ác nhân làm thức ăn, đổi lại, cậu sẽ giúp ác nhân đấy hoàn thành tâm nguyện.
Đây là nhiệm vụ trong vô số các nhiệm vụ cậu đã từng làm mà thôi.
Tận khi tên mặt rỗ đã tắt thở, Khúc Dạ mới dừng tay, ánh mắt cậu dần dần bình lặng trở lại.
"Còn ai muốn thử nữa không?"
Âm thanh được đè nén vừa đủ cho những học sinh có mặt ở đây cùng nghe, cái giọng nói bình thường bị bọn họ cho là lơ lớ như đứa biến thái nam không ra nam, nữ không ra nữ lúc này lại trở nên quái gở cực điểm.
Khúc Dạ ngẩng đầu, nhìn đám con gái nhuộm đầu xanh đỏ đang run lẩy bẩy rồi nhìn hai thằng nhóc sợ đến mức ngay cả đũng quần cũng ướt thì cảm thấy chán ngán đến cực điểm.
Tưởng sao... Hóa ra chỉ là bọn nhóc vắt mũi chưa sạch, bị cái đám vừa thấy xác chết đã sợ đến hồn vía lên mây kiểu này đẩy vào con đường làm sát nhân thì nguyên chủ cũng quá yếu rồi.
Nguyên chủ - Trường Vinh, một học sinh con nhà người ta đúng nghĩa. Có nhan sắc thanh tú lại học giỏi, gia cảnh cũng thuộc dạng tốt, chuẩn gu của các cô gái. Phải nói là trước khi gặp gỡ và quen biết cô "bạn thân" hiện tại - Hạ Bích thì nguyên chủ là điển hình của người thắng nhân sinh.
Khúc Dạ thở hắt một hơi, ngồi lên cái xác đã bắt đầu lạnh đi của gã mặt rỗ, thong dong hỏi: "Hạ Bích đã tung tin đồn gì về tao?"
Không ai đáp.
Bọn họ vẫn còn đang quá hoảng loạn.
Khúc Dạ cũng chẳng rỗi hơi để nhắc lại lần nữa. Cậu nghiêng người đứng dậy, phủi bụi trên người một chút, dùng tay mở ổ khóa dày cộm. Cậu ngó nghiêng ngó dọc một lúc, cuối cùng cũng thấy can xăng, thứ đã làm cho khuôn mặt Trường Vinh biến dạng và rồi cuối cùng là triệt để rơi mình vào bóng tối.
Khúc Dạ lại cười.
Cậu thuận tay mở nắp rồi ném can xăng vào bên trong phòng.
"Mày... Mày định làm gì đó!"
Có người thấy cảnh này liền sực tỉnh, không khỏi run sợ hét lên.
Khúc Dạ nhướng mày, ngoáy ngoáy lỗ tai, quăng bật lửa vào rồi thản nhiên đáp: "Thiêu sống bọn mày."
Nói xong, cậu chẳng để ai kịp phản ứng mà trực tiếp đóng sầm cửa lại, dùng chính ổ khóa và dây xích của bọn họ mang đến để khóa chặt lối thoát duy nhất.
Tiếng gào khóc không ngừng vang lên khi ngọn lửa như miệng quái thú bùng lên. Đáng tiếc, nơi này là nhà kho bị bỏ hoang cách nhà dân và thành phố đến mấy chục cây đi xe, chẳng ai có thể nghe thấy tiếng gào cứu của những linh hồn "niên thiếu".
Tiếng đập cửa, tiếng vang cầu xin còn có tiếng chửi bới.
Mỗi một tiếng chửi bới vang lên, Khúc Dạ lại chẳng khách khí quăng thêm một can xăng vào ngọn lửa hung tàn.
Vốn dĩ đây là hòm thiêu mà bọn chúng cùng người bạn thân của nguyên chủ dựng nên để tiễn cậu đi gặp ông bà, nhưng họ không ngờ bây giờ người bị thiêu lại chính là mình.
Khúc Dạ chép miệng, thu lại thuật thôi miên sau lại không khỏi cảm thán: "Ái cha, cuộc đời thật vô thường."
Mùi thịt cháy... Thật khét quá...
Khúc Dạ chậm rãi mở mắt, tiếng ồn ào xen lẫn mấy lời chó má cứ văng vẳng bên tai khiến cậu nhức đầu đến mức muốn nổi điên. Nghĩ là làm, cậu giương đôi mắt đen láy vô hồn nhìn cái tên nhóc mặt đầy sẹo rỗ đang buông ra mấy lời bẩn thỉu.
"Mày điếc hả thằng chó biến..."
Thằng mặt rỗ thấy Khúc Dạ nhìn chằm chằm mình, mãi vẫn không cúi đầu liếm giày như thường ngày, liền không nhịn được tức giận, ngựa quen đường cũ định nắm lấy tóc cậu.
Khúc Dạ cười nhẹ một tiếng, nghiêng đầu tránh thoát. Cánh tay thoạt nhìn gầy gò, còn có không ít vết thương lại cực kì cơ lực khi dễ dàng nhấc bổng chiếc ghế lên và dứt khoát đập thẳng vào đầu của tên mặt rỗ.
Máu chảy dài từ chân ghế xuống đất, tên mặt rỗ trợn mắt, chưa kịp phản ứng liền ngã ập xuống. Sau vài giây ngỡ ngàng, bọn con gái đi chung với tên mặt sẹo ban nãy còn phách lối đã sợ hãi đến run rẩy, lui về phía sau mà không ngừng hét lớn như những con heo nái bị chọc tiết.
Khúc Dạ nghiêng đầu nhìn cái tên đang ôm đầu, lộm cộm bò dậy liền cười thêm một tiếng nữa. Sau đó... Sau đó là một chuỗi tấn công liên tiếp, chiếc ghế không ngừng được giơ cao rồi đập xuống lưng và đầu của tên mặt rỗ.
Càng đập, Khúc Dạ lại càng hăng, đôi mắt đen láy đã dấy lên sự khát máu điên cuồng không thuộc về con người.
Phải, Khúc Dạ không phải là con người cả về nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.
Ban đầu Khúc Dạ chỉ là oán niệm những kẻ bị cho là tàn ác hay còn là vai ác hoặc nhân vật phản diện tích tụ lại mà tạo thành, khi đó Khúc Dạ chỉ mới là quả cầu đen nhỏ, không có linh trí hay cảm xúc. Lâu dần, oán niệm càng nhiều, cậu lại càng lúc càng phát triển, đến khi tiếp thu hết ký ức của ác nhân, biết được tư vị của thất tình lục dục liền chậm rãi hóa thành thực thể - Một thực thể có gương mặt xinh đẹp đến mức yêu nghiệt, khiến cho cả vị thần sắc đẹp cũng phải nhường bước!
Khúc Dạ lấy oán niệm và linh hồn của ác nhân làm thức ăn, đổi lại, cậu sẽ giúp ác nhân đấy hoàn thành tâm nguyện.
Đây là nhiệm vụ trong vô số các nhiệm vụ cậu đã từng làm mà thôi.
Tận khi tên mặt rỗ đã tắt thở, Khúc Dạ mới dừng tay, ánh mắt cậu dần dần bình lặng trở lại.
"Còn ai muốn thử nữa không?"
Âm thanh được đè nén vừa đủ cho những học sinh có mặt ở đây cùng nghe, cái giọng nói bình thường bị bọn họ cho là lơ lớ như đứa biến thái nam không ra nam, nữ không ra nữ lúc này lại trở nên quái gở cực điểm.
Khúc Dạ ngẩng đầu, nhìn đám con gái nhuộm đầu xanh đỏ đang run lẩy bẩy rồi nhìn hai thằng nhóc sợ đến mức ngay cả đũng quần cũng ướt thì cảm thấy chán ngán đến cực điểm.
Tưởng sao... Hóa ra chỉ là bọn nhóc vắt mũi chưa sạch, bị cái đám vừa thấy xác chết đã sợ đến hồn vía lên mây kiểu này đẩy vào con đường làm sát nhân thì nguyên chủ cũng quá yếu rồi.
Nguyên chủ - Trường Vinh, một học sinh con nhà người ta đúng nghĩa. Có nhan sắc thanh tú lại học giỏi, gia cảnh cũng thuộc dạng tốt, chuẩn gu của các cô gái. Phải nói là trước khi gặp gỡ và quen biết cô "bạn thân" hiện tại - Hạ Bích thì nguyên chủ là điển hình của người thắng nhân sinh.
Khúc Dạ thở hắt một hơi, ngồi lên cái xác đã bắt đầu lạnh đi của gã mặt rỗ, thong dong hỏi: "Hạ Bích đã tung tin đồn gì về tao?"
Không ai đáp.
Bọn họ vẫn còn đang quá hoảng loạn.
Khúc Dạ cũng chẳng rỗi hơi để nhắc lại lần nữa. Cậu nghiêng người đứng dậy, phủi bụi trên người một chút, dùng tay mở ổ khóa dày cộm. Cậu ngó nghiêng ngó dọc một lúc, cuối cùng cũng thấy can xăng, thứ đã làm cho khuôn mặt Trường Vinh biến dạng và rồi cuối cùng là triệt để rơi mình vào bóng tối.
Khúc Dạ lại cười.
Cậu thuận tay mở nắp rồi ném can xăng vào bên trong phòng.
"Mày... Mày định làm gì đó!"
Có người thấy cảnh này liền sực tỉnh, không khỏi run sợ hét lên.
Khúc Dạ nhướng mày, ngoáy ngoáy lỗ tai, quăng bật lửa vào rồi thản nhiên đáp: "Thiêu sống bọn mày."
Nói xong, cậu chẳng để ai kịp phản ứng mà trực tiếp đóng sầm cửa lại, dùng chính ổ khóa và dây xích của bọn họ mang đến để khóa chặt lối thoát duy nhất.
Tiếng gào khóc không ngừng vang lên khi ngọn lửa như miệng quái thú bùng lên. Đáng tiếc, nơi này là nhà kho bị bỏ hoang cách nhà dân và thành phố đến mấy chục cây đi xe, chẳng ai có thể nghe thấy tiếng gào cứu của những linh hồn "niên thiếu".
Tiếng đập cửa, tiếng vang cầu xin còn có tiếng chửi bới.
Mỗi một tiếng chửi bới vang lên, Khúc Dạ lại chẳng khách khí quăng thêm một can xăng vào ngọn lửa hung tàn.
Vốn dĩ đây là hòm thiêu mà bọn chúng cùng người bạn thân của nguyên chủ dựng nên để tiễn cậu đi gặp ông bà, nhưng họ không ngờ bây giờ người bị thiêu lại chính là mình.
Khúc Dạ chép miệng, thu lại thuật thôi miên sau lại không khỏi cảm thán: "Ái cha, cuộc đời thật vô thường."
Mùi thịt cháy... Thật khét quá...