• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Sương tuyết trắng phau không ngừng quật vào thân thể của Nhiếp Phong, sớm chôn phần lớn cơ thể nó ở trong tuyết, nhưng tri giác của nó vẫn chưa hồi phục, nếu nói giống như vậy lần nữa, tất nhiên máu sẽ đông lại, khó giữ được tiểu mệnh!

Nhưng Nhiếp Nhân Vương lại ngồi vào động khẩu nơi ở của Hổ, nhen lên một đống lửa nhỏ, mạng sống lớn nhỏ của gia đình Hổ đều chết trên tay y, đương nhiên là tước sào cưu chiếm(cướp chỗ ở, sào huyệt)

Động khẩu cách chỗ Nhiếp Phong không xa khoảng hai thước, nhưng Nhiếp Nhân Vương tuy thấy con mình nguy cơ sắp chết, nhưng thủy chung không có động tĩnh gì, hờ hững như cũ, chỉ đem Tuyết Ẩm xâu thịt hổ đem nướng, xem ra rất là chuyên tâm.

Quả thật y đối với con ruột tàn nhẫn như thế, hay là trong lòng điên cuồng, cũng muốn nhìn qua Nhiếp Phong có thể chịu được bao lâu?

Nhiếp Phong cũng không để người đợi lâu, đôi tay nhỏ bé chôn vùi trong tuyết kia bỗng dưng nắm chặt lại. Nó, cũng chưa chết, rốt cục nó đã tỉnh lại.

Nhiếp Phong lập tức ngửi được từ động khẩu truyền đến mùi thịt nướng, lúc này nó đang bị cái đói và lạnh giày vò, nhưng nếu không có cái gì để ăn, tất sẽ đóng băng tại đây không sai.

Ý chí muốn sống kiên cường, điều khiển Nhiếp Phong đứng lên, tập tễnh từng bước một đi đến động khẩu.

Trong hang hổ, đang có một dã thú so với hổ càng đáng sợ hơn đang đợi nó!

Nhiếp Nhân Vương thấy con mình bước đến, hai mắt thoáng hiện một tia quang mang khác thường, là tán dương, hay chỉ là ánh lửa phản chiếu trong mắt?

Xem ra gương mặt của y không dữ tợn như lúc trước, sau mỗi lần giết chóc, tâm tình y cũng khá bình phục.

Nhiếp Phong ngồi gần đống lửa, một bên sát sát tay một bên thổi thổi, muốn mượn lửa sưởi ấm.

Lúc này nó mới phát giác Nhiếp Nhân Vương nguyên lại đã đem bốn xác hổ tiến đến, da hổ sớm đã bị lột, đầu hổ vứt ở ngoài động, Nhiếp Phong còn phát hiện thứ đang nướng trên Tuyết Ẩm không ngờ lại là một cái chân nhỏ, một cái chân hổ con!

Nội tâm Nhiếp Phong không khỏi cảm thấy bùi ngùi, tuy rằng mãnh hổ quả thực là đồ ăn cho người, nhưng tại đây trong mảng băng thiên tuyết địa, tại sao con người lại giết hại đám hổ này? Kỳ thật bọn chúng không phải chết thảm.

Tâm hồn nhỏ bé đột nhiên cảm thấy, nếu như nó mạnh hơn Nhiếp Nhân Vương, mấy con hổ vô tội này không phải chết thảm. Không sai! Chỉ cần nó mạnh hơn Nhiếp Nhân Vương.....

Ngay lúc này, Nhiếp Nhân Vương đem da hổ hướng về nó, nói :” Mặc nó vào!”

Nhiếp Phong theo lời mặc thêm da hổ, chợt cảm thấy ấm lên không ít

Nhiếp Nhân Vương nhặt quả tim hổ mà Nhiếp Phong từng nôn ra trên mặt đất, đưa cho con mình nói :” Không muốn đóng băng mà chết thì mau ăn nó!”

Nói xong trên mặt lộ ra một tia nanh tiếu dò xét.

Tim hổ chưa được nướng qua, vẫn như cũ khó chịu vô cùng, Nhiếp Phong cũng không nói gì nhìn quả tim hổ, mau chóng nhận lấy, ăn từng miếng từng miếng.

Mắt thấy con mình không chút lo lắng ăn hết tim hổ, thoáng chốc Nhiếp Nhân Vương vẻ mặt thất vọng, khinh miệt nói :” Phi! Thật uất ức, vừa rồi ngươi không phải chết cũng không muốn ăn, sao bây giờ lại thay đổi chủ ý? Ngươi sợ chết sao ?”

Trong lúc hỏi Nhiếp Phong đem cả tim hổ ăn sạch, theo đó chậm rãi lau miệng, con mắt lay láy phát ra một cố quang mang sắc bén, không giống ánh mắt lẩn trốn của Nhiếp Nhân Vương, nói :” Xong!”

Một câu “Xong” Nhiếp Nhân Vương không khỏi cười lạnh một tiếng.

Nhiếp Phong nói :” COn ăn tim hổ, chỉ vì con biết tự mình không thể chết được, một ngày nào đó, con sẽ mạnh hơn cha, con muốn đánh bại cha, ngăn cản cha giết chóc điên cuồng!”

Một ngày nào đó ?

Nhiếp Nhân Vương ngẩn ra, y không ngờ được con mình nhỏ tuổi, bất ngờ lại nói những lời có chí khí như thế.

Y làm sao ngờ tới Nhiếp Phong tuy mới mười một tuổi, nhưng sau khi nhà bị phá hủy, năm năm trải qua kiếp sống lưu ly thiếu thốn, khiến cho nó sớm học được rất nhiều thứ mà đứa nhỏ bình thương không hiểu.

Khi mọi người tất cả đều ích kỷ không nhận trách nhiệm, khi tự mình yêu ghét hoặc thống khổ mà quên hài tử này, vậy, cũng không thể làm gì khác hơn là buộn phải lớn lên nhanh chóng, thích ứng sinh tồn.

Lệ ý trong mắt Nhiếp Phong chưa giảm, rồi nói tiếp :” Không những muốn ngăn cản cha, con còn muốn ngăn cản tất cả người trong thiên hạ lạm sát kẻ vô tội!”

Câu này mới thật sự có chí khí, bản sắc nam nhi chân chính! Nhiếp Nhân Vương sau khi nghe xong nhất thời vui vẻ, tiếng cuồng tiếu vang vọng trong tuyết, nói :” Hảo! không hổ là con của Bắc Ẩm Cuồng Đao ta, can đảm!”

Ai ngờ Nhiếp Phong quật cường nói :” Không! Ngươi không phải là cha ta! Cha ta đã sớm chết cùng mẫu thân rồi!”

Câu này một châm trúng huyệt, Nhiếp Phong nói đến cũng đau lòng.

Đúng vậy! Nhiếp Nhân Vương của năm năm trước đúng là một người tầm thường. Một người cha an phận, đang tiếc lúc Bắc Ẩm Cuồng Đao cùng Tuyết Ẩm tái sinh, cũng là ngày một ngày của Nhiếp Nhân Vương! Nhiếp Phong vẫn quen thuộc gọi là cha sớm ôm hận mà chết!

Nhiếp Nhân Vương bị châm này đả kích mạnh mẽ, khoảnh khắc lửa giận nổi lên, trong miệng giống như muốn phun ra liệt hỏa thiêu con mình thành tro, y dùng sức túm lấy mái tóc dài của Nhiếp Phong, hận không được một tay nhổ sạch, cao giọng tru lên :” Tiểu tử! ngươi nói cái gì? Ngươi dám lặp lại lần nữa!”

Nhiếp Nhân Vương tiếng quát như sấm, nhưng Nhiếp Phong lại không sợ, trong lòng có câu không nói ra không hài lòng, quả thật từng chữ lặp lại lần nữa:” Ta nói, cha của ta đã sớm chết theo mẫu thân!”

Khó trách cha con nó vẫn nhớ nhung không quên Nhan Doanh, khóe miệng còn không ngừng nhắc tới nàng, giỏi cho một Nhan Doanh, mặc dù phụ tình ruồng bỏ cha con nó mà đi, nhưng lại thường xuyên “Bảng thượng nổi danh”, thật sự là như vẫn còn quanh đây, có thể thấy được nàng làm thương tổn sâu sắc đến hai người bọn họ.

Nhiếp Nhân Vương nghe Nhiếp Phong nói đến Nhan Doanh, dưới cơn giận dữ, vốn phải tức thì phát tác, song y không có!

Nhưng thấy khuôn mặt luôn lộ vẻ thú tính của y trong nháy mắt từng trận hồng trận xanh, trặng đen trận trắng, hiển nhiên bị một kích này, trong não đã bình phục lại nổi cuộn từng đợt sóng, đột nhiên cầm Tuyết Ẩm cắm trên mặt đất, người cũng chán nản quỳ xuống, toàn thẩnun run thất thường, trong miệng lẩm bẩm nói :” Không sai, Nhiếp Nhân Vương đã chết, Nhiếp Nhân Vương đã chết....”

Nói nói, cổ họng dần dần nghẹn ngào, nản chí chảy xuống vài giọt lệ.

Nhưng Nhiếp Phong thấy thần sắc của cha thác loạn dị thường, ảnh mắt một mảng ngốc trệ, mờ mịt không rõ ràng, tự biết vừa rồi xuất ngôn quả thật thái quá, đột nhiên nảy sinh sự hối lỗi, liền tiến lên bên cạnh vai gầy của Nhiếp Nhân Vương, khẽ kêu một tiếng :” Cha....”

Nhưng Nhiếp Nhân Vương lại không hề cảm thấy, tiếp tục lảm lảm nhảm, ngã vào trong vực sâu của hồi ức.

Năm năm trôi qua, Nhiếp Nhân Vương vẫn như một người xa lạ, Nhiếp Phong chính là lần đầu đến gần cha già như thế, bàn tay của nó có thể cảm thấy thân thể của cha nóng như lửa đốt, biểu thị máu của y vẫn chưa lạnh, lúc này sau lưng một hán tử nhiệt huyết, rốt cuộc là là điều gì khiến y biến thành kẻ cuồng ma giết người máu lạnh?

Nó quá hiểu rõ, khiến cha biến thành dáng vẻ như thế này, là một thứ không cách nào thoát khỏi, thống khổ thâm nhập cốt tủy, là thống khổ!

Thống khổ của Nhiếp Nhân Vương, quả thực Nhiếp Phong dễ dàng cảm thấy chính mình giống vậy, bởi vì, nó cũng là một người trong đó bị Nhan Doanh ruồng bỏ.

Nó có nhớ về mẫu thân đến đâu, mỗi khi nhớ đến sự ấm áp khi người ôm mình vào trong lòng, trái tim nó lại đau nhói!

Là thống khổ của năm năm dài đằng đẵng khiến nó trưởng thanh mau chóng, là thống khổ của năm năm khiến nó phải nhận thức được nhân tính!

Nghĩ tới đây, hai hàng lệ dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó từng giọt nhỏ xuống.

Nhiếp Phong đăm đăm nhìn Nhiếp Nhân Vương dần dần khô héo trắng bệch, nhìn một vận mệnh gập ghềnh. Cha già nửa ngây nửa ngốc, con mắt long lanh trong suốt bất ngờ lưu lộ một cỗ linh lợi giống như nhìn thông suốt hết thảy thế tình thống khổ, một loại linh lợi gần như là từ bi.

Nhiếp Nhân Vương còn đang thì thào nói nhỏ, chợt vội ngẩng đầu lên, thần sắc bối rối hoảng hốt tự hỏi :” Nếu Nhiếp Nhân Vương đã chết, vậy, ta ....là ai? Ta là ai? Rốt cuộc ta là ai?”

Nhiếp Phong hoảng sợ thấy hai mắt cha già lại nổi lên một loại phong ý( ý điên cuồng) khiến người sợ hãi, trên trán gân xanh cuồn cuộn, đột nhiên đập mạnh đầu vào vách động, đập đến máu tươi tung tóe, Nhiếp Phong thầm biết không ổn, đang muốn ngăn cản cha, ai ngờ đột nhiên Nhiếp Nhân Vương lại ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu nói :” Ha ha! Ta nhớ ra rồi! ta là Bắc Ẩm Cuồng Đao, Bắc Ẩm Cuồng Đao giết hết thiên hạ vạn vật! Sát! Sát! Sát! Hôm nay ta lập tức đi giết!”

Trong tiếng hô giết, Nhiếp Nhân Vương dựng Tuyết Ẩm từ mặt đất lên, thú tính đại phát lao ra khỏi động!

“Cha” Nhiếp Phong khóc lớn gào to, nhưng Nhiếp Nhân Vương sao có thể bị nó gọi dừng lại dễ dàng ?

Nhiếp Phong dưới tình thế cấp bách, vội vàng đứng lên đuổi theo y, nhưng thân thể nguyên khí chưa bình phục, vừa chạy được mấy bước liền lảo đảo ngã xuống ngất đi!

Đêm, sâu không thể dò.

Đêm trên mặt tuyết càng thâm sâu khó dò khôn lường, phân chia thành trắng đen quỷ dị.

Băng tuyết vẫn như cũ chẳng phân được trong bầu trời đêm phiêu đãng, trong tiếng gió gào rít nọ, phảng phất còn mang theo những tiếng rền rĩ đứt đoạn, giống như quỷ khóc.

Giữa bấy giờ, có thể có một người không có nhà để về, thân thế thương cảm như quỷ.

Tiếng rền rĩ ai oán, Nhiếp Phong bị tiếng rền rĩ này làm tỉnh.

Trước mắt là đêm đen, Nhiếp Phong miễn cưỡng đứng lên, chầm chậm đi tới gần cửa động, chỉ thấy đều là gió tuyết táp vào mặt mà tới, Nhiếp Nhân Vương chẳng biết đi đâu!

Nghe rõ một chút, tiếng rền rĩ đứt đoạn này đúng là tiếng khóc, thê lương vô cùng, cũng không rõ là nam hay nữ? là người hay quỷ? Chẳng lẽ là bốn con cọp hóa thành lũ hổ hồn, vị tự thân chết thảm mà không chịu ai oán cất tiếng khóc ?

Nhiếp Phong càng nghe càng thấy trong lòng ớn lạnh, vội đêm Băng Tâm Quyết trấn định tinh thần, nội tâm giống như kết thành một tầng băng bạc bạc, nó nghe lẳng lặng, giống như một luồng tinh thần mau chóng tìm kiếm trong gió tuyết rót gào, tìm kiếm.....

Đây đúng là chỗ đặc biệt của Băng Tâm Quyết, vô luận thân ở hoàn cảnh nào, đều có thể trấn định tinh thần, yên lặng nghe đông tĩnh vãn vật. Đáng tiếc Nhiếp Nhân Vương học Băng Tâm Quyết này vào năm hai mươi tuổi, sớm đã không còn băng thanh, lấy đâu ra lòng kiên định nữa, cho dù kiên trì bền bỉ, cũng đạt thành tựu không lớn. Nhưng Nhiếp Phong tập pháp quyết này từ nhỏ, hơn nữa thiên tư thông tuệ, nếu chỉ luận về tu vi Băng Tâm Quyết, thật ra so với phụ thân chỉ có hơn, cho dù là tuyệt thế cao thủ, cũng vị tất có thể bằng Nhiếp Phong trong gió tuyết rít gào tai nghe tám phương.








Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK