Chu Thiên Giáng dứt khoát ghé vào long án, do dự hồi lâu mới nói nhỏ giọng đáng thương.
- Hoàng thượng, việc này người vẫn nên giao cho lục bộ làm đi. Thẩm tra nhiều gia tộc như vậy, thần chỉ sợ sẽ phụ thánh ân.
- Trẫm tin vào năng lực của ngươi. Các quan viên phản loạn khác ngươi cũng cứ tự xử lý, cho dù ngươi thả họ trẫm cũng không quản, nhưng gia tộc Phùng, Ngạc nhất định phải chết. Phùng Canh Niên và Ngạc Luân Xuân lấy hậu cung ra ép trẫm chịu thua, nếu trẫm không giết chúng, chuyện khơi mào này chỉ sợ triều Đại Phong sẽ còn xuất hiện những chuyện tương tự. Cũng không phải là tâm địa trẫm độc ác, trẫm chỉ muốn để người trong thiên hạ thấy, bất kể ai mà dám đối địch với trẫm cũng chỉ có đường chết mà thôi.
Thành Võ Hoàng đối mặt với Chu Thiên Giáng nói nhỏ.
- Hoàng thượng, như vậy chẳng phải người làm thần khó xử sao? Chuyện thẩm vấn thành viên hoàng thất hẳn là chuyện của Tĩnh Vương, đâu có quan hệ gì với thần.
- Nói nhảm! Tĩnh Vương giữ lời hứa với người khác như vậy, ngươi thấy ông ấy có thể nghe lời trẫm sao? Lúc đó Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân đã hứa không giết hai nhà Phùng, Ngạc, đương nhiên ông ấy sẽ không hủy lời hứa.
- Ách…Hoàng thượng, người đừng quên thần cũng hứa với hai nhà Phùng, Ngạc. Ngài nói như vậy thì thần thành người thế nào đây? Vẻ mặt Chu đại quan nhân đau khổ, trong lòng tự nhủ, nếu không nể mặt ngươi là Hoàng thượng thì lão tử đã giương cung bắn chết rồi.
- Tiểu tử ngươi luôn làm chuyện không theo lẽ thường, hơn nữa giờ ngươi là Hình Bộ Thượng thư, làm chủ thẩm vụ này cũng là đương nhiên.
- Hoàng thượng, thần chỉ là tạm thời. Người vừa hồi kinh thì thân phận Giám Quốc của lão tam đương nhiên sẽ hủy, Hình Bộ Thượng thư tạm thời của thần đương nhiên cũng hủy theo.
- Trẫm chuẩn rồi, từ giờ trở đi tiểu tử ngươi chính là Hình Bộ Thượng thư.
- Không làm, thần từ quan!
Chu Thiên Giáng trợn trắng mắt, trong lòng tự nhủ cần đến ta thì phong quan, không dùng thì lại đá đi.
Thành Võ Hoàng sửng sốt, cầm cái quạt bên cạnh đánh vào đầu Chu Thiên Giáng một cái:
- Ngươi làm phản à?? Tiểu tử ngươi nghe kỹ cho ta, chuyện này trẫm đã định, về phần ngươi làm thế nào thì tự nghĩ cách đi.
- Hoàng thượng, thần thật sự không có cách nào!
- Chúng mà không chết, trẫm sẽ gả Quách Dĩnh cho Huyền Nhạc. Cút!
Thành Võ Hoàng nói dứt khoát rồi thẳng người lại, Chu Thiên Giáng chỉ có thể bò dậy khỏi long án một cách bất đắc dĩ. Quân thần hai bên to nhỏ, hâm mộ đến đỏ cả mắt.
Triều Đại Phong từ khi khai quốc đến nay ngoài Chu Thiên Giáng ra nào có ai dám ghé vào long án nói chuyện nhỏ to cùng Hoàng thượng như vậy chứ? Họ đã xé nát sử sách rồi tìm lại từng chữ cũng không tìm ra vị quân thần như vậy.
Thành Võ Hoàng nhìn quần thần:
- Việc thẩm tra xử lý quan viên phản loạn, trẫm toàn quyền giao cho Chu Thiên Giáng. Về phần hắn thẩm tra xử lý thế nào, trẫm sẽ không hỏi đến. Không biết các công thần khác còn có ý kiến gì khác không?
Chu Thiên Giáng liếc con mắt khinh khỉnh, trong lòng tự nhủ chẳng phải ngươi đang phí lời sao? Để lão tử làm người bất nhân bất nghĩa còn mình thì trở thành thánh quân, hơn nữa chuyện này cũng chẳng ai muốn ra mặt. Quan hệ hai nhà Phùng, Ngạc rắc rối phức tạp, lại thêm ba người Tĩnh Vương và Quách gia với Chu Thiên Giáng đã hứa hẹn, căn bản không thể làm việc dựa vào luật pháp. Căn cứ vào việc hiểu được thánh ý nhiều năm của những đại thần này, đừng nói đến lưu đày ngàn dặm, họ biết Thành Võ Hoàng tuyệt đối không muốn để hai nhà này còn sống mà rời khỏi kinh thành. Quan trọng nhất là vẫn chưa bắt được Huyền Minh và Ngạc Tất Long về quy án. Nếu thẩm tra xử lý nặng, rất có thể nhân mã còn ẩn náu của hai nhà Phùng, Ngạc sẽ tiến hành trả thù điên cuồng. Vả lại, có đại sát tinh Chu Thiên Giáng này đi theo, cho dù muốn nhân có hội kiếm chút ngân lượng cũng không dám. Thứ nhất là không có gì béo bở, thứ hai còn phải lo ngay ngáy, chuyện chẳng có gì hay ho như vậy cũng chẳng có ai muốn nhận.
Chu Thiên Giáng vốn nghĩ sẽ chẳng có ai tham gia, không ngờ có một người không biết nguy hiểm mà đứng ra. Lão Thái phó Vương Bính Khôi cẩm gậy trúc trong tay đi ra giữa triều:
- Hoàng thượng, thần có lời muốn nói.
Thành Võ Hoàng nhướn mày, trong lòng tự nhủ lão già này ra trận thì chắc cũng chẳng có gì tốt lành:
- Lão đại nhân, có lời gì hãy nói đi.
- Hoàng thượng, chưa nói đến quan viên phản loạn, chỉ riêng hai nhà Phùng, Ngạc đã thuộc hoàng thân quốc thích. Theo tổ chế thì việc này do Tông Nhân phủ thẩm tra xử lý. Mặc dù là đại tội phản nghịch, Tông Nhân phủ không thể thẩm tra xử lý một mình thì cũng phải là tam viện lục bộ hội thẩm. Một vụ án lớn như vậy mà giao cho Chu Thiên Giáng thẩm tra xử lý một mình, lão thần chokhông công bằng.
Vương Bính Khôn vừa dứt lời, Chu Thiên Giáng nhe răng mừng rỡ:
- Lão đại nhân nói thật đúng. Việc này nên là việc của Tông Nhân phủ.
Thành Võ Hoàng trừng mắt:
- Trẫm cho ngươi mở miệng nói sao? Câm miệng lui xuống cho ta.
Thành Võ Hoàng giận dữ mắng Chu Thiên Giáng. Chu đại quan nhân mặt mày xám ngắt chạy xuống bậc tam cấp.
Thành Võ Hoàng nhìn Vương Bính Khôn, nói:
- Lão đại nhân, ngài nói cũng có lý, nhưng việc này mang tính trọng đại, trẫm cũng lo trong quần thần trong lúc thẩm tra xử lý sẽ có bất công. Trẫm hỏi một câu, các quan thần đang ở có mặt tại đây có ai không bị hai nhà Phùng, Ngạc giam giữ trong đại lao. Trẫm cũng sợ các ngươi ghi hận trong lòng, làm hỏng tiếng nhân từ của trẫm, cho nên trẫm tìm người ngoài cuộc làm chủ thẩm, làm như vậy mới có tính công bằng. Tuy nhiên, nếu lão đại nhân đề xuất thì trẫm cũng đích thân hỏi một chút.
Thành Võ Hoàng nói xong, nhìn về phía Tĩnh Vương:
- Tĩnh Vương, đệ có bằng lòng thẩm tra xử lý vụ này cùng Chu Thiên Giáng hay không?
Tĩnh Vương nghe xong, lắc đầu như trống bỏi:
- Sức khỏe thần đệ vẫn chưa bình phục, kính xin hoàng huynh khai ân để thần đệ nghỉ dưỡng một thời gian.
Thành Võ Hoàng cười, nhìn về phía mấy người Lý Hồng:
- Các ái khanh, có muốn đảm đương nhiệm vụ này không?
- Khởi bẩm hoảng thượng, thần phải trù tính lại binh mã thiên hạ, còn phải phân bố đại quân Bắc Phạt, thần thật sự không thể phân thân.
Lý Hồng vội khom người nói.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, kinh thành vừa mới yên ổn, thần còn phải dẫn dắt Bộ Hộ quan viên sửa sang lại thiệt hại của kho ngân, thần cũng không thể phân thân.
Hộ Bộ Thượng Thư Phùng Kính cũng chắp tay nói.
- Hoàng thượng, Lại Bộ thần thì càng bận rộn hơn. Qua lần phản loạn này, quan viên kinh thành và thiên hạ đô phủ có không ít quan viên thay đổi, thần phải khảo sát từng người một.
Phàn Tử Cương cũng không ngốc, trong lòng tự nhủ chuyện như vậy, lão tử đây không tham dự.
Mấy lão cáo già tinh ranh như khỉ, chẳng ai muốn tham dự việc này, ai nấy đều tìm lấy cớ từ chối. Thành Võ Hoàng mỉm cười gật đầu, biểu hiện rất hài lòng với mọi người. Ông ta mong người khác không ai tham dự, để cho Chu Thiên Giáng động thủ diệt hai nhà Phùng, Ngạc. Thành Võ Hoàng muốn một mũi tên trúng hai đích, để Chu Thiên Giáng trở thành người bất nhân bất nghĩa, đồng thời gieo mầm chia rẽ hắn với Quách gia.
Vương Bính Khôn cầm ngang gậy trúc:
- Bệ hạ, thần cả gan xin được cùng Chu Thiên Giáng đại nhân thẩm tra xử lý vụ này.
Chu Thiên Giáng nghe xong, trong lòng vui như hoa nở. Có Vương Bính Khôn tham dự, đến lúc đó hắn có thể đổ chuyện giết hai gia tộc Phùng, Ngạc lên người lão đại nhân này. Chu Thiên Giáng đã thỏa hiệp với hai nhà Phùng, Ngạc, bản thân hắn không thể lật lọng, nói như vậy người trong thiên hạ sẽ mắng hắn. Giờ có lão Thái Phó ra mặt thì hắn cũng dễ dàng trút được áp lực này.
Thành Võ Hoàng tự nhủ lão già này đầu óc có bình thường không vậy, người khác còn tránh không được. Trước mặt văn võ bá quan, Thành Võ Hoàng bất đắc dĩ đành đồng ý thỉnh cầu của Lão Thái phó Vương Bính Khôn.
Sau khi tan triều, Thành Võ Hoàng giữ Huyền Nhạc và Tĩnh Vương lại trong cung. Trong phòng nghị sự của Càn cung, Thành Võ Hoàng trở nên nghiêm nghị.
- Huyền Nhạc, không có chút tin tức gì về hai ca ca con sao?
Thành Võ Hoàng chăm chú nhìn Huyền Nhạc.
- Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần đã cố gắng gết sức, nhưng cũng không phát hiện được một chút tung tích gì.
Huyền Nhạc nói rất nghiêm túc.
- Trước mặt phụ hoàng và Vương thúc, con dám thề là không hề âm thầm làm chuyện khi quân giết huynh không?
Thành Võ Hoàng lạnh lùng nhìn Huyền Nhạc.
Từ khi vào hoàng cung, Thành Võ Hoàng vẫn không đề cập đến chuyện của Huyền Minh và Huyền Xán, nhưng điều này không có nghĩa là ông ta không quan tâm hai nghịch tử kia. Trong hoàng thất, Hoàng thượng vừa chết, huynh đệ tương tàn là chuyện bình thường, nhưng Hoàng thượng còn đang sống, ông ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy hoàng nhi nào bị giết. Con có thể giết cha, nhưng cha lại không đành lòng giết con.
Sắc mặt Huyền Nhạc sững sờ:
- Phụ hoàng, nhi thần mặc dù căm hận hành vi phản nghịch của hai ca ca, nhưng không có lệnh của phụ hoàng, nhi thần chỉ có thể bắt mà không dám giết!
- Uhm, biết vậy là tốt, bất luận hai nghịch tử kia ngỗ nghịch thế nào thì cũng là cốt nhục của trẫm. Nói thật, nếu lần này chúng đánh bại được Chu Thiên Giáng thì trẫm cũng muốn giao ngôi vị Hoàng đế cho chúng thật, nhưng hai nghịch tử này khiến phụ hoàng rất thất vọng, trong một đêm kinh thành phòng thủ kiên cố mà bị đánh thắng dễ như bỡn. Chỉ với điểm này, chúng đã không xứng đứng đầu thiên hạ này rồi.
Thành Võ Hoàng nói xong, nhìn về phía Tĩnh Vương hỏi:
- Tĩnh Vương, lúc hậu cung bị vây khốn, hậu cung do đệ lục soát hay Chu Thiên Giáng dẫn người lục soát sao?