Tiểu Bình vừa tỉnh, đang muốn đứng dậy thì hai truyền đến cơn đau nhức từ các cơ khớp không nhịn được “ui da” lên một tiếng.
Hồi lâu cũng miễn cưỡng ngồi dậy thì thấy quần áo trên người mình thì rách bươm, tóc tai bù xù cả lên. Sau hồi sững sốt hắn phát hiện ra là mình đang ở trong một hang động lớn, mơ hồ nghe thấy cả những tiếng nước chảy róc rách. Không gian chung quanh cứ mờ mờ ảo ảo khiến hắn cảm thấy khá sợ hãi. Lúc này nó không hiểu vì sao lại đang ở đây, chỉ nhớ tối qua lúc sắp đi ngủ thì thấy cơ thể quay cuồng rồi mất đi cảm giác. Lấy hết căn đảm nó đứng dậy bước nhẹ nhẹ lại gần phía phát ra ánh sáng mầu hồng phía xa xa.
Đang cố nhìn rõ xem là vật gì thì hắn giật nảy mình về sau khi thấy một người có chòm râu quan công đang ngồi bất động như tượng.
Hồi lâu thấy người ngồ kia không có động tĩnh gì nó khe khẽ:
“Ông gì ơi?”
Không thấy đáp lời nó kêu to hơn:
“Ông lão ơi, còn sống không vậy?”
“Ngươi tỉnh rồi à”. Thanh âm trầm trầm từ phía ông lão.
“lão gia gia người là ai vây?”
“Một lão già sắp chết thôi, hà tất phải quan tâm”
Tiểu Bình lúc này đã bớt căng thẳng nó nhìn kỹ lại thì thấy ông lão đang nhắm mắt ngồi xếp bằng tư thế oai nghiêm, bất giác dâng lên niềm kính trọng. Lát sau tiếp tục thắc mắc : “lão lão, người biết vì sao con ở đây không?
Không trả lời lão nhân chỉ ngắn gọn hỏi lại:
“ Người là hậu nhân của Kiếm nhi?”
Thằng bé không biết “Kiếm nhi” mà ông lão nói là ai nên lắc đầu đáp: “ Con là người của Hoàng Liên Môn”
Ông lão khẽ mở mắt kinh nghi nhìn thằng nhỏ.
Tiểu Bình tuy thấy ông lãokhông phải người xấu nhưng cũng không muốn ở đây lâu. Hắn bèn hỏi ông có biết nhà mình ở đâu không.
“ Ngươi về không sợ sẽ mất mạng ?”.
Cảm thấy lạ khi thấy ông lão nói vậy nó dõng dạc đáp: “ Sao có chuyện đó được, sư phụ đối với con rất tốt”
“Ngươi tới chỗ có ánh sáng màu trắng kia. Ra cửa cứ nhắm hướng đông nam mà đi”.
Tiểu Bình xoay người lại theo hướng ánh mắt của ông lão. Đứng dậy đi được vài bước thì quay lại thi lễ: “ Đa tạ lão lão”. Rồi bước nhanh ra cửa .
Tiểu Bình ra khỏi động thì trước là một đầm sen lớn đang mùa nở hoa. Trông xa xa như một tấm thảm màu xanh lấm tấm màu hồng. Ánh dương từ trên cao chiếu nắng càng làm cho đầm sen lóng lánh, đẹp đến mê li. Hương sen nồng nàn lan tỏa làm Tiểu Bình ngây ngất hưởng thụ không thôi.
Bắc qua hồ là một dãy những phiến đá ngọc thạch vừa chân như được tạo ra từ bàn tay của con người. Bên kia bờ là một rừng trúc xanh bát ngát, hợp lại thành một họa cảnh thật nên thơ.
Nó dạo chơi trên những phiến đá nhỏ hết nghịch sen rồi lại ngắm cá hồi lâu mới nhứ ra là mình phải về nhà. “Đông nam là hướng nào nhỉ” ,nó muốn quay lại động hỏi ông lão nhưng lại thôi. Lưỡng lự một hồi rồi cứ nhắm hướng mặt trời mà đi. Chẳng bao lâu hoàng hôn đã buông xuống, Tiểu Bình đi mãi cũng không thấy một bóng người. Xung quanh lúc nãy chỉ là cây cối, cảnh tượng thì âm u tĩnh mịch. Mệt quá chẳng còn biết sợ hãi, tựa vào tảng đá thiếp đi lúc nào không hay. Nếu giờ này có thợ săn nào đi qua chắc cũng phải ngã mũ, cam bái hạ phong trước sự “dũng cảm” của thằng nhỏ này.
Sau một đêm ngon giấc, nói dụi dụi mắt khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào. “ khè eeeeee…. Khè eeeee”. Tiếng rít mạn rợ làm nó giật mình bò lom com dậy núp sau một cái cây lớn. Một lúc sau những tiếng rít này vẫn không ngừng tiếp diễn nhưng có vẻ cách khá xa chỗ Tiểu Bình. Không kìm nổi tò mò nó mon men tiến về phía nơi phát ra tiếng rít.
Lúc này xa xa, nó trông thấy một con mãng xà lớn đang không mổ đầu về phía con chim nhỏ. Nói là chim nhưng thực ra là gà thì đúng hơn. Cánh nó vẫy liên tục nhưng không bay được cứ nhảy chôm chôm trên mặt đất. Được cái trông nó rất đẹp. Trên người được bao phủ bởi bộ lông các màu vàng xanh đỏ óng mượt. Chú chim tuy nhỏ bù lại rất nhanh nhẹn tuy bị mãng xà tấn công tới tấp nhưng nhảy đông nhảy tây né được. Điều kỳ lạ là nó hoàn toàn không bi nước bọt của mãng xà làm hại. Trong khi cây đá xung quanh gặp phải thứ nước kỳ dị này thì như gặp phải thần chết, cứ chạm vào là sủi bọt bốc khói lên mù mịt.
Cuộc chống đỡ diễn ra khá lâu xong con chim đã dần đuối sức. Trên mình nó đã xuất hiên vài vết máu do bị mãng xà mỗ chúng. Trông cảnh này Tiểu Nam tuy khiếp sợ con mãng xà nhưng trong đầu có chút tư lự. Sư phụ dạy gặp chuyện bất bình phải ra tay tương trợ. Con mãng xà này lấy lớn hiếp nhỏ mình mà ngồi yên há không phải phản lại tổ huấn sao?
Được “tráng chí” này cổ vũ, Tiểu Bình như được tiếp thêm tinh thần. Trời cao dường như cũng đồng tình với suy nghĩ nghĩa hiệp này của nó. Những “thần khí “ trời sinh cũng đã có từ lúc nào không hay. Trong 36 loại trời sinh trời sinh “tiểu thạch” (viên đá) được xếp vào loại nguy hiểm nhất.Lại tiện lợi nên được đông đảo các thiếu hiệp sử dụng.
Chọn lấy viên đá vừa tay nhắm con mãng xà phi. Trật mục tiêu, nó phi thêm môt viên nữa, vẫn trật. “Bộp” viên thứ ba này thì đã có thể mỉm cười. Nhưng con mãng xà không mảy may để ý đến thứ ám khí của nó chỉ tập trung vào chú chim nhỏ. Đổi chiến thuật nó nã đạn bằng những viên to hơn. “vèo” “ vèo” “vèo” bốn năm viên thần công được ném ra liên tục.
Ném một hồi không thấy hiệu quả, bực mình nó hét lên: “ Con rắn xấu xí kia, ngươi có bản lĩnh thì lại đây .”
Chẳng biết có phải lão xà bị đụng chạm đến dung nhan kiều diễm của mình hay là tại tên nhãi nhép kia nghịch quá nhây. Nó quay đầu về phía Tiểu Bình quyết định xử lý thằng nhỏ.
Lúc này không kịp đắc ý, bộ dạng oai phong của Tiểu Bình xìu xìu dần. Lùi nhẹ lại môt bước rồi cắm đầu cắm cố chạy.Nhưng lão xà ngàn năm này đâu phải là hạng lỡm muốn chọc vào là chọc. Chỉ một cái chuyển mình nó đã áp sát thằng nhỏ trong gang tấc, há miếng táp con mồi. Trong đầu khinh bỉ sỉ nhục: “ oát con, dám trỏ mũi vào việc của bổn tôn này”.
“Xoẹt” “phụp” chỉ nghe hai tiếng gọn lỏn, còn mãng xà đã lìa đầu khỏi cổ. Chấm dứt một đời kiêu hùng của ác thú hung danh bậc nhất Phượng Hoàng sơn này. Tiểu Bình lúc này chưa rõ mô tê gì quay đầu lại chỉ thấy ác thú đang đầu một nơi mình môt nẻo. Chú chim nhỏ thấy cảnh tưởng này dường như cũng rất sững sốt. Chốc lát nó lại miệng kêu ríu rít hoan hỉ mổ vào chân Tiểu Bình liên hồi tỏ vẻ cảm ơn.
Lúc này ông lão trong hang động nọ cũng vô thanh vô tức đứng bên cạnh. Hiểu ra mọi chuyện hắn vội vàng thi lễ cảm tạ. Ông lão không biểu lộ cảm tình gì, chầm chậm nhìn rồi ôm lấy nó rồi vút lên bay đi.
Chỉ nghe gió lùa vào tai kều ù ù, cảnh vật xung quanh thì xiêu vẹo. Đầu nó hơi choáng váng, ngực bị ép lại khá khó thở. Chẳng biết qua bao lâu, người thoải mái trở lại thì vui mừng phát hiện mình đang đứng trên Tây Phong Lĩnh .
“Cám ơn lão lão rất nhiều”. Tận đáy lòng hắn cảm ơn ông lão.
“Ngươi ngồi xuống” .ông lão nói rồi đọc cho nó nghe một loạt từ ngữ rất lạ tai và bảo nó học thuộc. Sau khi thành thạo như nhớ ra nó ngập ngừng hỏi ông lão cái vừa rồi có phải tâm pháp võ công không vì sư phụ không cho phép nó học.
“ Đây là Phục Ma Kinh, không phải võ học. Tiểu tử cho ngươi biết ngươi bị ma lực nhập thể. Cứ vào 15 hàng tháng sẽ không kiềm chế được mà biến tính nhập ma. Lâu dần ma tính tích tụ công tâm mà chết”
Tiểu Bình ngây ngốc hoảng sợ. Không biết nhập ma, nhập thể là gì nhưng có vẻ là mình đang mắc một căn bệnh rất nặng.
“ Bộ kinh này chỉ giúp ngươi lâu dài không bị tâm ma xâm hại.Không thể giúp ngươi chữa hết ma bệnh.Hằng ngày, mỗi sáng thức dậy thì luyện theo đó một lần. Ngoài ra nhớ kỹ chuyện giữa ta và ngươi không được phép nói cho người thứ ba biết”
Thấy ông lão có ý tốt với mình nên Tiểu Bình :”dạ, con xin nhớ kỹ”
Đang tính rời đi thì ngừng lại nói tiếp: “ Sau này nếu vẫn còn mạng, muốn trị hết bệnh thì tới Côn Sơn tìm ta”
Tiểu Bình đang muốn hỏi thêm thì đã không thấy bóng dáng ông lão thần bí đâu cả.