Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thượng Quan Lăng Kỳ hôm đó hồi phủ vốn dĩ không nhận ra vấn đề gì phát sinh mãi đến đêm đó lúc đang định của tiểu thiếp ân ân ái ái mới phát hiện ra hạ thân có vấn đề. Ngay sau đó liền bí mật cho người tìm đại phu. Đại phu đến liền cấp cho hắn một tin sét đánh. Hắn từ giờ không thể.

Tin này phải nói là đánh tan động lực của hắn. Hắn bởi vì có ý đồ với ngôi vị kia. Cư nhiên lần này lại xảy ra chuyện. Con mẹ nó, không thể sao còn có thể làm hoàng đế. Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nhận định được là bị trúng độc lúc nào. Hắn chỉ có một nghi ngờ lớn nhất là Bạch Lung Nguyệt nhưng nữ nhân kia căn bản không thể lợi hại như vậy. Càng không thể tìm nàng gây chuyện bằng không tin này truyền ra. Một đời thanh danh cửa hắn coi như kết thúc. Vậy nên Thượng Quan Lăng Kỳ đành phải ngậm hòn bồ ngọt.

Bạch Lung Nguyệt sau phát sinh trước liền sinh khí buồn chán. Tranh thủ lúc lão tướng quân còn bận lâm triều liền trốn ra ngoài.

Nàng phải năn nỉ cùng đe dọa mất một thời gian mới làm Linh Phước đồng ý. Rất nhanh sau đó liền tìm hai bộ nam trang, cả hai cùng hóa trang. Nàng cũng thuận tiện để cho Linh Phước nhìn thấy trân chính khuôn mặt mình.

Nha đầu kia quả nhiên bị dọa cho ngây ngốc, phải đến khi nàng dùng thủy chủ lên hăm dọa mới chịu hoàn hồn. Rồi nàng phải nghe nha đầu kia giãi bày tâm sự. Mãi đến lúc xong cũng đã sắp trưa.

Trên đường lớn liền xuất hiện hai vị công tử. Linh Phước tuy không phải tuyệt sắc mỹ nữ nhưng bất quá cũng được coi là đẹp mắt. Hai người tự nhiên tự tại làm không ít nữ tử trên đường đỏ mặt e lệ.

Linh Phước là lần đầu tiên bị như vậy không tránh khỏi có cảm giác xấu hổ. Còn Bạch Lung Nguyệt thì khác, còn cố gắng trêu đùa nử tử ven đường rồi cấp Linh Phước một ánh mắt hãnh diện

Phía sau Linh Phước thở dài không khỏi lắc đầu : Tiểu thư a ngươi đừng quên người cũng là nữ nhân nha

Bạch Lung Nguyệt xuyên không tới đây cũng đã 2 tháng ròng nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chợ của người cổ đại. Quả nhiên giống trong sách báo. Vô cùng nhộn nhịp.

Tới cửa tiệm bán vũ khí, Bạch Lung Nguyệt bước vào. Vũ khí có phần đẹp mắt nhưng nhìn có vẻ không được sắc bén. Bên trong phía cuối cửa tiệm có một thanh thủy chủ. Nàng thực cảm thấy nó vô cùng thuận mắt với trực giác của nàng đây nhất định là đồ tốt.

“ Vị thiếu gia này quả nhiên thật tinh mắt. Đây là cây thủy chủ do gia phụ lão phu tự tay làm, cực kỳ sắc bén. Chỉ là nhìn bề ngoài đơn giản. Thỉnh công tử xem qua” Vị trưởng quầy nhìn thấy tầm mắt của nàng dừng trên cây thủy chủ liền biết ngay nàng nhìn trúng nó. Nhanh chóng lấy xuống vừa giới thiệu vừa đưa cho nàng xem qua

Bạch Lung Nguyệt rút ra xem. Ừ quả nhiên là đồ tốt thuận tiện hỏi chưởng quầy “ Gia phụ ông có hay không còn làm vũ khí ”

“ Chuyện này…” Vị trưởng quầy nhất thời khó xử. Nhìn nàng tui ăn vận bình thường nhưng chất liệu vải lại vô cùng tốt không phải là gia đình bình thường có thể mua được liền không dám đắc tội “ Để lão phu vào hỏi gia phụ. Phiền công tử đứng đợi ta ở đây”

“ Đem thứ này cho gia phụ ngươi coi” Bạch Lung Nguyệt thuận tiện lấy ra một ống giấy ném cho hắn.

Chưởng quầy thuận tiện tiếp được sau đó thoái lui vào trong. Không lão sau đó một lão nhân gia liền bước ra. Âm thầm đánh giá vị nam tử trước mắt “ Thứ này là do ngươi thiết kế ra”

“ Ân”

Lóe mắt lão nhân gia kia liền đặt bản vẽ xuống khích động không thôi “ Rất hoàn hảo, vô cùng khớp định, vị công tử này thực là có bổn sự (tài năng)”

“ Ngài có thể làm nó” Bạch Lung Nguyệt ánh mắt có một tia giảo hảo. Người này thực không tầm thường

“ Tất nhiên, liền cho lão phu nửa tháng nhất định làm xong cho công tử”

“ Hết bao nhiêu”

“ Khoảng 2 ngàn lượng bạc”

“ Được đợi lúc nữa sẽ có người mang tiền đến giao cho ông. Nửa tháng sau ta sẽ quay lại nhận”

“ Được công tử. Còn nữa cây thủy chủ coi như lão phu tặng công tử đi” Lão nhân liền đưa cho nàng thanh thủy chủ. Bạch Lung Nguyệt liền không khách nhận lấy rồi kéo Linh Phước đi ra

Lão tể tướng kia nhất định sẽ không để nàng làm những thứ nguy hiểm này nếu như không có tiền thì bản thân tự kiếm ra tiền vậy. Nói rồi xoay người đi liên đập vào mắt cảnh một đám nam nhân cao to đang ra sức đánh đập một nam tử dưới đất.

“ Dừng tay” Thanh âm lạnh lẽo từ phía sau vang lên. Năm người đang hăng say trước mắt liền dừng lại động tác nheo mắt nhìn người trước mặt

“ Ngươi là ai . Tự dưng lại xen vào chuyện tốt của bọn ta” Một tên to cao, kệch cỡm lên giọng

“ Đại ca, tên này chắc là con nhà quyền quý. Kìa nhìn loải vải hắn mặc kìa là loại cao cấp nha” Một kẻ khác nhao nhao lên tiếng

“ Lão đại chúng ta liền cấp bắt hắn lại liền sau đó có thể bán hắn kiếm được một khoảng”

“ Lão đại đúng đấy…….”

“ Lão đại……”

“ Được, tiểu tử lần này các ngươi xui xẻo gặp trúng bổn đại ca” Tên kệch cỡm kia lại lên tiếng rồi cười to. Bước chân đang định bước đến chỗ Bạch Lung Nguyệt liền có người giữ lại

Nam tử bị đánh dưới đất kia liền tỉnh dậy hung hăng bám lấy chân hắn hướng chỗ Lung Nguyệt hét “ Hai vị mau chạy đi, mau …..”

Lời còn chưa nói hết đã bị tên kia đạp văng ra xa “ Tiểu tử thúi, dạy dỗ hai tên này xong liền tới ngươi”

“ Hai vị mau chạy đi…..”

“ Bọn chúng còn có thể chạy sao. Tiểu tử thúi ngươi đợi bổn đại ca một lát liền tới lượt ngươi”

Bạch Lung Nguyệt hoàn toàn để ý bộ dáng phách lối của người kia. Mắt dán vào người nam tử chật vật kia “ Ngươi tên gì”

Đám người nhìn chằm chằm Bạch Lung Nguyệt thắc mắc nàng đang hỏi ai. Riêng người kia nhìn thấy ánh mắt nàng dừng trên mình liền liếm môi khô khốc trả lời “ Ta là Vân Phong”

“Hảo. Vân Phong nếu như ta cứu ngươi. Ngươi có đồng ý làm thuộc hạ của ta”

“ Tiểu tử ngươi đây là nói bừa”

“………..”

Vân Phong nhìn Bạch Lung Nguyệt không tin rằng nàng có thể cứu mình nhưng sinh tử trước mắt hắn liền liều mình đặt cược “ Ân. Nếu như ngươi có thể cứu ta, ta liền nguyện đời này trung thành với ngươi. Tuyệt đối không nuốt lời”

Khóe miệng Bạch Lung Nguyệt cong cong. Người nàng được. Không để những tên kia kịp nói gì. Nàng động. Lúc Vân Phong là Linh Phước hoàn hồn thì năm người kia đầu đã liền khỏi đầu. Cùng nhau ngã xuống. Mà Bạch Lung Nguyệt thì tao tao nhã nhã lau ít máu trên tay. Thực khó có thể tin được nàng ra vậy mà trong chớp mắt liền tiễn những người kia như vậy mà quy thiên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK