CHƯƠNG 2: PHỐ TỐI
Người dịch: Càfé Sáng
“Phố tối” – Chính là nơi mà khi khoa học kỹ thuật phát triển, các kiến trúc càng ngày càng cao, cao ốc ngày càng dày đặc, ánh mặt trời bị che khuất trên diện rộng, khiến cho một bộ phận các kiến trúc thấp hơn ở những đường phố nhỏ mờ tối gần như cả ngày, nên người ta gọi những nơi như vậy là “phố tối”.
Chỗ ở hiện tại của Phương Triệu, xung quanh đều là cao ốc một trăm tầng trở lên, ở giữa các cao ốc sẽ có một “khe hở” nhỏ hẹp, mà những “khe hở” này, cũng được gọi là “phố tối”. Vậy nên, người ở “phố tối”, còn được gọi là “người sống trong khe hở”, cũng là một cách để gọi tầng lớp bần cùng.
Điều kiện ở phố tối không tốt, ngoại trừ việc ít được nhìn thấy ánh mặt trời, thì hoàn cảnh sống cũng rất hỗn loạn.
Sau khi nguyên chủ ký hợp đồng với công ty, liền dời ra khỏi trường học để có thể yên tĩnh tập trung sáng tác mà không bị quấy nhiễu, tính bảo mật cũng tốt hơn, nhưng vì tình hình kinh tế hữu hạn, nên chỉ có thể thuê loại phòng container ở khu phố tối như thế này. Nguyên chủ vốn định sau khi dùng thành quả cố gắng của mình kiếm được tiền sẽ chuyển đi nơi khác, tiếc là….thành quả cố gắng còn chưa kịp giao cho công ty, đã bị bạn thân đánh cắp.
Nguyên chủ có bốn người bạn thân cùng lớn lên với nhau: Tằng Hoảng, vị hôn thê của Tằng Hoảng – Vạn Duyệt, Phương Thanh, và bạn gái cũ của nguyên chủ - Tích Hồng.
Năm người bọn họ cùng nhau lớn lên, khi còn bé ở cùng một tòa nhà, đáng tiếc là, lúc bọn họ học Trung học, tòa nhà nơi bọn họ ở bị nổ tung ngoài ý muốn, số người sống sót của cả tòa nhà chỉ còn không đến một phần trăm, bọn họ còn sống là vì ở trong trường học.
Chính phủ đã bồi thường rất nhiều tiền sau trận tai nạn đó, chính sách phúc lợi cũng tốt, tiền bồi thường đủ để bọn họ học xong đại học mà không phải lo chuyện áo cơm. Từ tiểu học đến Trung học, năm người bọn họ đều là bạn học, lên đại học cũng đều tập trung ở thành phố Tề An, dù không cùng trường, nhưng vẫn liên hệ với nhau, chỉ là không còn gần gũi nhiều như lúc còn bé mà thôi.
Liên minh toàn cầu được thành lập sau tận thế, là một thể thống nhất, không phân chia quốc gia.
Liên minh có mười hai diên châu, phân thành tám diên châu lớn và bốn diên châu đặc biệt.
Nơi Phương Triệu ở hiện tại chính là một trong tám diên châu lớn, là diên châu tài chính chính trị trung tâm, trụ sở chính phủ cũng ở diên châu này – Thành phố Tề An.
Nguyên chủ có thành tích học tập tốt nhất trong năm người, thi đậu vào học viện âm nhạc tốt nhất diên châu – Học Viện Âm Nhạc Tề An.
Từ Tân thế kỷ đến nay, trong trăm vị nhạc sĩ có tầm ảnh hưởng nhất nhất diên châu, thì khoa Sáng Tác của Học Viện Âm nhạc đã chiếm gần một nửa, trong số đó cũng có không ít người có tầm ảnh hưởng cả toàn cầu, đây là ngôi trường mà rất nhiều người mơ ước được vào học.
Sinh viên tốt nghiệp ngành Sáng Tác, hơn phân nửa còn chưa tốt nghiệp đã được các công ty giải trí ký hợp đồng. Nguyên chủ cũng vậy, còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp, đã được công ty truyền thông Ngân Dực – một trong ba công ty giải trí hàng đầu nhìn trúng, ký hợp đồng thực tập nửa năm.
Trong nửa năm này, ba tháng đầu nguyên chủ đến công ty truyền thông Ngân Dực học tập, làm chân chạy phụ tá cho các tiền bối ở đó, công ty cũng sắp xếp các lớp huấn luyện, ba tháng còn lại là thời gian mà công ty truyền thông Ngân Dực chuẩn bị cho những người mới như bọn họ tham gia so tài âm nhạc, biểu hiện của bọn họ ở ba tháng sau này sẽ trực tiếp quyết định bọn họ có thể tiếp tục ở lại trở thành nhân viên chính thức của công ty hay không, đồng thời cũng ảnh hưởng đến con đường phát triển về sau. Công ty Ngân Dực sẽ sắp xếp tài nguyên căn cứ vào thành tích mà khi tranh tài đạt được.
Chỉ là, thành quả sáng tác chuẩn bị so tài mà nguyên chủ khổ cực chuẩn bị đã bị người bạn nối khố Phương Thanh đánh cắp.
Phương Thanh, cùng họ với nguyên chủ, hai người là họ hàng xa của nhau, là anh em tốt của nguyên chủ, cũng là người bạn thân thiết, ở thời điểm quan trọng nhất, thọc nguyên chủ một đao từ sau lưng, khiến nguyên chủ không chịu nổi đả kích mà tự sát.
Ngưng lại việc thăm dò ký ức, Phương Triệu nhận ra, bên ngoài đang dần náo nhiệt lên, bốn phía đều có tiếng người. Căn phòng này nằm ở lầu hai, dưới lầu là một cửa hàng khá lớn, âm thanh huyên náo ồn ào lúc dọn hàng cũng từ dưới truyền lên. Mấy tòa nhà phía đối diện cũng có người mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Mặc dù xung quanh vẫn còn khá u ám, nhưng Phương Triệu vẫn chăm chú ngắm nhìn con đường này như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật quý giá.
Từ tận thế đến nay, thực sự thay đổi quá nhiều, khiến Phương Triệu vừa thấy xa lạ lại vừa cảm thấy mới mẻ.
Đây chính là Tân thế giới!
Tận thế, cũng chính là “Thời kỳ diệt thế” theo cách gọi của người ngày nay - đã đi qua, thời đại hoàng kim chính thức tiến đến!
Những ông bạn ngày xưa, nếu như sống đến cuối cùng, hẳn sẽ vô cùng vui sướng. Trận chiến kéo dài suốt trăm năm kia, mấy tỷ sinh mạng, cuối cùng đã đổi được thời đại hoàng kim vẫn hằng khao khát.
Ồn ào ầm ĩ, lờ mờ u ám, vốn sẽ khiến con người ta sinh ra bực bội, nhưng lúc này đây, Phương Triệu lại cảm thấy sức sống bừng bừng, một thế giới đã từng chỉ là khát vọng, rốt cuộc ra đời!
Nhắm mắt hít sâu, Phương Triệu tham lam cảm thụ hơi thở của thế giới mới sau tận thế này.
Linh cảm sáng tác cứ vậy mà bật ra trong đầu, và dường như muốn xông hẳn ra ngoài. Máu huyết sôi trào như như thể muốn bốc hơi, từng sợ tóc gáy cũng kích động đến mức run rẩy.
Vẫn chưa đủ….
Muốn sáng tác thành công, bấy nhiêu linh cảm vẫn chưa đủ!
Âm thanh càng lúc càng huyên náo, bên ngoài cửa sổ cũng sáng hơn vừa rồi, đồng thời, những biến hóa này cũng càng lúc càng rõ rệt thêm.
Không hồi ức nữa, Phương Triệu đóng cửa sổ lại. Dựa theo ký ức của thân thể này, Phương Triệu biết, thời điểm náo nhiệt nhất ban ngày, cũng là khoảng thời gian quý giá nhất của phố tối, sắp đến.
Đảo mắt khắp căn phòng, ánh mắt dừng lại ở chiếc vòng trên tủ đầu giường hai giây, Phương Triệu sải bước đến, cầm chiếc vòng lên đeo vào cổ tay trái, đây là thứ mà hơn chín mươi phần trăm người của Tân thế giới này có, thuộc về loại mang theo cả đời.
Phần lớn tiền tệ được sử dụng dưới hình thức ảo, vì vậy, muốn mua sắm, Phương Triệu phải mang theo chiếc vòng này, đồng thời, nó cùng là chìa khóa của căn phòng này nữa.
Cài chắc chiếc vòng xong, Phương Triệu bước đến cửa thì dừng lại, xoay người, ôm con chó hoang đang nhìn anh với đôi mắt trông mong lên, cùng nhau ra ngoài.
Vừa ra ngoài, Phương Triệu liền phát hiện có rất nhiều người giống anh, đều đang xuống lầu, tòa nhà giống như một tổ ong, có rất nhiều cư dân sinh sống, mà đại đa số đều giống Phương Triệu, cuộc sống túng quẫn, chỉ có thể vùi mình vào một nơi nhỏ hẹp, hiếm khi nhìn thấy mặt trời như thế này.
Cao ốc cao tầng chen chúc vào nhau, nên dù là ban ngày, phần lớn thời gian vẫn là u ám, người có tiền hơn sẽ ở những chỗ cao hơn, vì dù sao thì con người vẫn luôn hướng về ánh sáng.
Những người không có điều kiện ở những nơi cao, lại không tiện bước ra ngoài, thì chỉ có thể đưa mắt nhìn ra ngoài vào buổi trưa, chính là lúc mà những tia nắng duy nhất rơi vào phố tối.
Những người từ trên lầu bước xuống nhanh chóng lướt nhìn Phương Triệu một cái rồi dời đi ngay, vì họ chỉ có chút ấn tượng với Phương Triệu, không đủ thân đến mức phải lên tiếng chào hỏi.
Có vài người nhìn thấy Phương Triệu ôm một con chó trên tay thì tò mò nhìn qua, Phương Triệu cũng không để tâm, chỉ khẽ mỉm cười đáp lại.
Đối phương lập tức kinh ngạc, đại khái là bất ngờ với việc hóa ra chàng thanh niên luôn mặt mày ủ dột này cũng biết cười!
Lúc này phần lớn người ra ngoài phơi nắng là người lớn tuổi, chủ yếu là những ông lão bà lão đầu tóc bạc phơ tập tễnh từ thang máy bước ra.
Vừa từ hành lang ra ngoài, Phương Triệu phát hiện đường phố đã có không ít người, các phương tiện giao thông lớn hơn đều ở những con đường khác, thế nên, đường xá ở phố tối, cơ bản là không có xe cộ qua lại, bình thường trừ thời gian này, ban ngày đường xá gần như vắng tanh.
Mặt Trời dần dần lên cao, ánh nắng cũng dần chiếu xuống các tòa nhà thấp hơn, những người không bước ra đường cũng mở cửa sổ, hưởng thụ chút ánh nắng quý báu duy nhất trong ngày.
Phương Triệu không vội vã chiếm chỗ, mà đi vào cửa hàng ở lầu một, hiện tại anh rất đói bụng, nên những chuyện khác để ăn no lại tính.
Bởi vì vừa trãi qua tận thế, về sau là tân thế kỷ, nên Liên Minh Tinh Cầu vừa thành lập chưa có luật hạn chế súng đạn, một phần cũng vì lo sợ lại gặp trận chiến diệt thế lần nữa, nếu chẳng may như vậy, thì mỗi người đều có thể lập tức cầm vũ khí tiến lên. Nhưng về sau tình hình lại càng lúc càng không thể khống chế, súng đạn tràn lan, bạo động nhiều lần, có những châu còn bị đảo chính, chính phủ tinh cầu suýt bị lật đổ, lúc này mới hạn chế súng. Nhất là gần trăm năm nay, súng đạn bị hạn chế vô cùng nghiêm ngặt, người dân bình thường không thể nào sở hữu được súng.
Chủ tiệm dưới lầu tên là Nhạc Thanh, ông là quân nhân giải ngũ, cũng là một trong số ít người có thể sở hữu súng ở phố tối, bọn côn đồ ở đây không dám động tới người có súng, nên đây cũng chính là lý do tại sao cửa tiệm này có thể bình yên tồn tại.
Lúc Phương Triệu bước vào cửa hàng, ông chủ Nhạc Thanh vừa ngáp vừa tò mò nhìn theo, ông nhớ rõ, mới hôm qua thằng nhóc này còn là kiểu muốn sống muốn chết, nói cái gì cũng không nghe vào, ông còn tưởng phố tối sẽ có thêm một vụ tự sát nữa, không ngờ hôm nay thằng nhóc này lại xuất hiện.
Nhạc Thanh lướt mắt nhìn qua Phương Triệu đến con chó anh ôm, đúng rồi, chính là thằng nhóc hôm qua, tối qua ông còn nhìn thấy thằng nhóc này nhặt con chó hoang đó. Hôm qua sau khi thấy thằng nhóc này, ông còn cược với mấy tên côn đồ vào tiệm mua hàng, cược xem thằng nhóc này nhặt con chó về làm gì, là để cùng chết, hay để làm thịt ăn. Bây giờ xem ra, đều sai cả.
Phương Triệu cảm nhận được Nhạc Thanh đang quan sát anh, kiểu quan sát này đơn thuần chỉ là tò mò, không mang theo ác ý, nên Phương Triệu cũng không để ý, dựa theo ký ức chọn món thực dụng nhất, ba gói nhỏ được nén cỡ ngón tay cái, nhìn thì bé, nhưng cầm lên lại nặng như sắt vậy. Là loại thực phẩm nén cấp thấp.
Nhạc Thanh ngừng quan sát, liếc nhìn món hàng Phương Triệu chọn, nói: “Tổng cộng chín đồng. Giải nén không?”
Giải nén – chính là đem loại thực phẩm nén bỏ nén đi, khiến thực phẩm bị nén từ dạng rắn thành dạng có thể trực tiếp ăn được.
“Giải đi. Thêm ly trà nữa chú.” Phương Triệu đáp.
“Giải nén năm đồng, trà năm đồng, tổng cộng mười đồng nữa.” Nói xong, Nhạc Thanh liền cầm ba gói thức ăn mở ra, bỏ vào máy giải nén, khoảng mười giây sau, lấy khay ra, bên trên là ba cái bánh, mỗi cái dài khoảng hai mươi cm, rộng khoảng bảy tám cm, còn đang bốc hơi.
“Mang đi?”
“Không, ăn ở đây.” Phương Triệu bưng khay, lại hỏi Nhạc Thanh: “Ông chủ Nhạc, cháu mang ghế ra phía trước ngồi được không?”
“Đừng mang xa quá.” Nhạc Thanh đáp, cũng không ngẩng đẩu lên. Ông cũng không sợ thằng nhóc này trộm ghế, vì trên con đường này, chẳng mấy thằng dám trộm đồ trong tiệm của ông.
Phương Triệu đặt con chó cách cửa tiệm một chỗ không xa, rồi trở vào tiệm cầm cái ghế ra ngồi.
Ba cái bánh nén, Phương Triệu cho con chó một cái, anh ăn hai cái còn lại. Nếu như ở tận thế, anh sẽ không dễ dàng phân đồ ăn cho một con chó mới gặp thế này. Bất quá, sống lại ở tân thế giới, Phương Triệu cảm thấy thoải mái, nên sẵn lòng chia sẻ với nó, nếu nguyên chủ đã nhặt nó về, nó lại chưa chết, vậy thì nuôi thôi!
Vị bánh nén không ngon, trà là loại pha từ bột trà nhân tạo kém chất lượng, nếu không…cũng chẳng bán rẻ thế này, nhưng vì là người từng sống trong tận thế, nên với Phương Triệu như này đã là mỹ vị rồi. Thời kỳ đầu tận thế, anh từng bị đói, về sau tuy không còn lo lắng về cái ăn nữa, nhưng cũng chẳng để ý hương vị nó là thế nào.
So với loại thức ăn thô ráp cùng bầu không khí chiến tranh căng thẳng, thì loại bánh nén này đã rất tinh xảo, lại còn có thể bình yên ngồi đây thưởng thức bữa trưa, đã khiến Phương Triệu vô cùng hài lòng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK