Mấy năm sau đó, Thiên Bảo được phép rời cung, hắn đi khắp nơi dạo chơi, mang về cho Thiên Vũ không ít thứ kì quái ...
Đêm đó, Thiên Bảo trở lại trong cung sau một chuyến dạo chơi, nơi đầu tiên hắn đến là Chung Thúy Cung.
Thiên Vũ cảm giác được ai đó ngồi lên giường, ôm mình vào lòng, lại không tự chủ được dụi vào lòng hắn. Người kia lại phát ra tiếng cười trầm thấp:
-Không có một chút cảnh giác?
Y vẫn không mở mắt, thấp giọng nói:
-Đệ biết là huynh!
-Dậy xem ta mang về cho đệ cái gì?
-Có thể đợi đến sáng mai không?
-Nếu chờ đến sáng, hắn sẽ chết a?
-Cái gì?
Thiên Vũ bật dậy, xuyên một lớp ngoại bào theo Thiên Bảo ra ngoài.
Trong sân là một bố vải bao lớn, bên trong dường như còn cựa quậy?
-Kia là cái gì?
Thiên Bảo phất tay, ảnh vệ mang bao lớn mở ra, bên trong là một đại hán tử, một thân bố y, bị đánh đến thương tích đầy mình.
-Này … huynh lại làm cái gì a?
Thiên Bảo nhếch môi cười, đặt mông ngồi xuống bậc tam cấp. Thiên Vũ theo hắn ngồi xuống lại bị hắn kéo đặt lên đùi, diện vô biểu tình nhìn y:
-Đệ xuyên một thân mỏng manh như vậy, dưới đất lạnh, sẽ bệnh!
Mặt Thiên Vũ xoát cái đỏ ửng, quay mặt đi, ngập ngừng hỏi:
-Kia … lại là đắc tội gì với huynh?
Trước đó, hắn mang về không ít người, toàn bộ đều bị đánh cho bầm dập, sống dở chết dở, nói ra đều là đạo tặc, tình cờ bị hắn bắt về. Còn có một sát thủ, đang thi hành nhiệm vụ lại bị hắn bắt gặp, tẩn cho một trận rồi kéo về, khó khăn lắm y mới đoạt giúp mạng từ Quỷ môn quan trở về!
-Là thổ phỉ, chặn đường cướp ta!
-Thổ phỉ?
Thiên Vũ nhìn trái nhìn phải, đại hán tử kia nhìn bộ dáng cũng giống thổ phỉ.
-Nhưng lại là đánh người ta thành ra như vậy?
-Không liên quan ta, là bị phản bội, quan binh truy bắt, ta mang hắn cứu ra đó chứ?
Thiên Vũ đến trước mặt đại hán, ngồi xuống vỗ vỗ mặt:
-Uy, ngươi tỉnh? Nghe ta hỏi, ngươi tên gì?
-Lâm … Hổ …
-Có muốn sống?
-M … Muốn …
-Tốt, theo ta, ta cho ngươi sống, không cần bị người truy bắt!
Lâm Hổ thần sắc nghi hoặc nhìn y, chẳng qua chỉ là một thư sinh yếu đuối, lấy cái gì hứa hẹn?
-Không tin? Cho ngươi biết, tên cứu ngươi, là Tam Hoàng tử của Hoàng Khánh, ta là đệ đệ hắn, như vậy khả dĩ cho ngươi một chốn dung thân?
-Hoàng tử?
-Sáng mai liền cho ngươi thấy rõ!
Sáng hôm sau, thương thế của Lâm Hổ được băng bó, liền đi xung quanh nhìn nhìn, quả thực là đang ở Hoàng cung đại nội, nói vậy, người cứu hắn đúng là Hoàng tử đi?
-Thế nào? Thương thế thế nào?
Thiên Vũ nhấc mắt hỏi, Lâm Hổ gật đầu cứng nhắc:
-Đã ... Đã ổn!
-Tốt, tối qua sự … nghĩ kĩ?
-Kia … theo Hoàng tử ... là thế nào?
-Ta là Tứ Hoàng tử Thiên Vũ của Hoàng Khánh, người cứu ngươi là Thiên Bảo, ca ca ta …
-Này sự tối qua đã nói qua …
-Ta lập Cẩm Y vệ, đến nay hơn hai mươi người, đều là cao thủ, ngươi muốn theo, liền cho ngươi gia nhập!
-Cẩm Y vệ?
-Nói ra cũng không khác ảnh vệ, nhưng các ngươi không thể tùy tiện xuất đầu lộ diện, ngay cả Hoàng đế cũng không thể dùng các ngươi nếu không có lệnh của ta hoặc Thiên Bảo!
-Có thể như vậy?
-Không sai!
-Vậy ta đồng ý!
-Đến!
Lâm Hổ đến bên cạnh Thiên Vũ, y lấy ra hai chung rượu cùng một thanh chủy thủ, trích máu mình vào cả hai chung mà không có lấy một cái nhíu mày, lại quay sang Lâm Hổ:
-Ngươi cũng trích máu!
Lâm Hổ liền tiến đến làm y hệt Thiên Vũ. Thiên Vũ cầm lên chung rượu:
-Từ nay, trên đời mất đi một Lâm Hổ, nhiều hơn một Lưu Hổ, không có quá khứ, chỉ có sau này, ta thu lưu ngươi làm Cẩm Y vệ, cùng chủ tử vinh nhục đồng cam!
-Ta Lưu Hổ, được Tam Hoàng tử và Tứ Hoàng tử cứu mạng thu lưu, nay thề cả đời trung thành, nguyện vi chủ tử chết không hối tiếc!
-Hảo!
Hai người uống chung rượu, Cẩm Y vệ từ đó nhiều hơn một người ...
Thiên Bảo chứng kiến một màn, trong lòng thầm cảm động, Thiên Vũ là vì hắn mở một đường sống, sau này dù có tranh quyền đoạt vị, trong tay vẫn có một đội quân trung thành, bảo hộ tính mạng. Còn chính mình lại …
Thiên Vũ nhìn sang hắn, hắn mỉm cười tiến đến:
-Ngươi trước lui xuống dưỡng thương, ta lại từ từ dạy ngươi võ công!
Lưu Hổ gật đầu rời đi, Thiên Bảo ôm lấy Thiên Vũ, y cũng ỷ tại hắn ngực, hắn phát ra thanh âm trầm thấp:
-Mẫu thân lại muốn ta thú thê, sợ rằng lần này … tránh không được nữa!
Hắn nay gần quá nhược quán, người bằng tuổi đã sớm có hài tử, hắn tránh trái tránh phải đến lúc này, quả thực không thể tiếp tục tránh nữa!
-Kia liền theo ý nàng, thú một khuê các tiểu thư, sinh cho nàng mấy cái tôn tử, nàng liền không lại giáo huấn huynh!
-Đệ cũng biết, tâm ta không thể bị bó buộc, không muốn thú thê lúc này, hơn nữa, đệ nguyện ý sao?
-Có người hảo hảo chăm sóc huynh, đệ làm sao không nguyện ý?
-Đệ biết ta là muốn đệ …
-Ngậm miệng! Chuyện này sao có thể nghĩ đến? Vĩnh viễn không thể!
-Nếu không lần này ta thật sự phải thú thê!
-Kia liền thú!
-Đệ … Ta nghĩ kĩ, khẩn cầu phụ hoàng phái ta ra biên cảnh mấy năm lấy thành tựu, liền tránh được mấy năm!
-Sao có thể? Biên cảnh sự sao có thể tùy tiện nói đi là đi? Nhiều chuyện nguy hiểm, Cẩm Y vệ còn chưa đào tạo tốt!
-Ta đi trước, đến khi đệ mang Cẩm Y vệ đào tạo tốt liền mang đến ta bên người!
-Huynh … được được, ta khuyên không được huynh, muốn đi liền đi, mọi việc phải suy tính kĩ, không được lỗ mãng, càng không thể mạo hiểm, kia có gì khó khăn phải cho người mang thư, đệ liền giúp huynh!
-Được, tất cả nghe theo đệ!
Sau đó hắn liền mang quân đi chinh chiến khắp nơi trên biên cảnh, tạo tiếng tăm là Chiến Thần lừng lẫy bách chiến bách thắng. Cẩm Y vệ đào tạo xong liền trở thành cánh tay đắc lực của hắn trên chiến trường. Hạnh Quý phi lâm trọng bệnh, mất vào năm hắn tròn nhược quán, hắn lại bận việc quân cơ mà không thể trở về. Thiên Vũ ở kinh thành xử lý tốt tang sự, cho người mang thư khiến hắn an tâm. Đi một lần, liền thấp thoáng mười năm, không được mấy lần hồi kinh, lúc quay lại, Hoàng Kháng đại biến, gặp lại Thiên Vũ không nói được mấy câu...y liền chết! Bỏ lại hắn một mình cô độc trợ tiểu muội nắm giữ ngai vàng....