Đạo Minh chân nhân cùng với Hoằng Trị trước sau đứng lên, Đạo Minh lau nước mắt trên mặt, hành lễ qua phía Hoằng Trị nói:
“Sư huynh, nơi này giao cho ngươi.”
Nói xong, cũng thân hóa thành lưu quang bay đi. Tại thủy đàm, chỉ còn lại một mình Hoằng Trị đứng đó hơi ngẩn người. Đột nhiên, có tiếng khóc vang lên rung trời động đất, dọa Hoằng Trị nhảy dựng, quay đầu nhìn lại thì ra là đàn khỉ do bi thống mà khóc rống lên.
Trong Hàn linh thạch, Hải Long hơi giật mình ngã xuống đất, hết thảy mọi chuyện nãy giờ hắn đều trông thấy, tuy rằng không nghe được âm thanh bên ngoài, nhưng hình ảnh thật sâu nhìn lại lúc sắp đi của Lục nhĩ mi hầu, làm cho lòng hắn không thể nào xóa nhòa. Cắn răng một cái thật mạnh, Hải Long lẩm bẩm:
“Tiền bối, ngài chờ ta. Ta nhất định mau chóng tu luyện thành tiên, lên tiên giới thăm ngài.”
Vừa dứt lời, một cỗ cường lực dị thường mênh mông theo bốn hướng trong nháy mắt đã vọt tới, năng lượng của Nghịch Thiên Kính trước ngực phóng ra, toàn thân phút chốc đã bị quang mang màu bạc bao phủ, không đợi hắn hiểu được gì, dưới năng lượng khổng lồ mà nóng rực kia, liền ngất đi, té xuống cái hầm bên trái. Trong cơ thể ba loại tu vi nổi lên sóng gió kịch liệt, bất tri bất giác, Hải Long với phúc duyên lớn, đã bắt đầu quá trình dung hợp năng lượng.
Nguyên lai lúc Lục nhĩ mi hầu rời đi là lúc hắn lợi dụng toàn bộ tu vi của mình, đem thất thải tường vân phát ra tận lực phát ra tiên linh khí rót vào hàn linh thạch, để thành toàn cho Hải Long. Tiên linh khí khổng lồ này tuy rằng bị hàn linh thạch hấp thu phần lớn, nhưng với cận dư còn lại cũng không phải Hải Long có thể chấp nhận được, hắn cần chính là một quá trình chuyển hóa hấp thu.
Trong cơ thể Hải Long kinh mạch trước sau đã trải qua hai lần cường hóa, sớm đã trở nên dẻo dai dị thường, ba loại hỗn hợp năng lượng tuy rằng điên cuồng đối kháng, nhưng thủy chung vẫn không thể gây thương tổn gì cho hắn, Tiểu Thiết Côn cùng với Nghịch Thiên Kính đồng thời tản mát ra năng lượng, Nghịch Thiên Kính bảo vệ nội phủ Hải Long, còn Tiểu Thiết Côn thì không ngừng đem năng lượng đưa vào trong cơ thể Hải Long. Ở trạng thái tự nhiên đó, Hải Long đã tiến vào giấc ngủ thật sâu. Giấc ngủ này, sẽ trải qua một thời gian rất lâu.
….
Hoằng Trị duỗi người, cảm thụ được phật lực trong cơ thể mình đã nhu hòa, không khỏi toát ra mỉm cười, thì thầm nói:
“Rốt cuộc sắp tiến vào Đại Viên Mãn chi cảnh rồi, chỉ cần qua ải này, thì có thể tu luyện hướng thẳng tới Phật Kiếp, thật mong sớm ngày được mở mang tầm mắt một chút về thứ mà ngay cả sư phụ cũng sợ không dám thừa nhận. Nếu sư phụ biết mình tiến bộ nhanh như vậy, nhất định rất cao hứng a. Lục nhĩ tiền bối nói đúng, trong Liên Vân Sơn Mạch linh khí sung mãn, hơn nữa còn cho ta mấy bầu hầu nhi tửu, phật lực tiến bộ với tốc độ đến mình cũng phải giật mình. Đáng tiếc! Nếu nơi này có thêm một chút cao lương mỹ vị thì tốt biết mấy. Đại ca à! Ca tu luyện lâu như vậy, chừng nào thì mới tỉnh lại đây? Đệ và Tiểu Cơ Linh sắp hết kiên nhẫn để chờ rồi.”
Dường như chứng giám cho lời hắn nói, một thân ảnh phiêu nhiên vọt tới bên cạnh Hoằng Trị:
“Đúng vậy! Chờ cho Hải Long này tỉnh lại, chắc ta cũng sắp gần đất xa trời. Hoằng Trị ca ca, nếu được thì chúng ta từ bên ngoài bổ tảng đá kia ra đi. Bồ Đề Bát của huynh lực công kích mạnh như vậy, hẳn là có thể được a.”
Đang nói đó dĩ nhiên là một con đại hầu tử toàn thân bao phủ bởi bộ lông trắng bạc.
Hoằng Trị mỉm cười, nói:
Tiểu Cơ Linh, nào có đơn giản như mi nghĩ. Khối hàn linh thạch vạn năm này cực kỳ cứng rắn, hơn nữa nếu Lục nhĩ tiền bối đã muốn cho đại ca tu luyện trong đó, tự nhiên là có đạo lý của ngài, chúng nên hết thảy nên thuận theo tự nhiên thôi. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, thôi thì chúng ta đành chờ đợi tiếp vậy.”
Tiểu Cơ Linh bất mãn gãi gãi đầu khỉ của mình, nói:
“Đúng vậy! Đã qua nhiều năm như thế, sau khi tiểu đệ được ca ca giúp luyện hóa phản cốt thành, mà Hải Long còn không tỉnh, thật sự là làm người ta tức đến chết mà. Chờ hắn đi ra, tiểu đệ nhất định sẽ dùng quả đào đánh cho hắn thấy trăng với sao luôn.”
Nói xong, còn hướng về Hàn linh thạch vạn năm căm giận so so ngón giữa lên.
Hoằng Trị nghiêm túc nói:
“Tiểu Cơ Linh, mi phải nhớ kỹ, tu luyện là một quá trình gian khổ, lúc trước lão tổ tông của mi Lục nhĩ tiền bối cũng phải trải qua vạn năm tu luyện mới có thể tựu thành tiên thể, nếu mi quá mức hấp tấp, chỉ sợ giống như nhặt củi ba năm đốt trong một giờ.”
Tiểu Cơ Linh thè lưỡi, nói:
“Ít văn chương đi. Đừng lấy cái giọng nghiêm túc ra mà nói với đệ, còn như vậy nữa tiểu đệ sẽ không cho uống hầu nhi tửu à.”
Hoằng Trị chấn động toàn thân, vội vàng cười làm lành nói:
“Đừng, đừng, hầu tổ tông của ta ơi! Hoa quả nơi này đã sớm làm ta ngán ngẫm đây, nếu đến rượu mà cũng không có chắc ta sẽ điên mất.”
Nguyên lai vì nhớ nhung Lục nhĩ mi hầu, Tiểu Cơ Linh theo các nơi trong Ma Vân Phong hái các loại hoa quả, trải qua quá trình lên men, tự ủ ra một loại rượu ngon, tuy rằng so ra kém hơn loại Lục nhĩ mi hầu làm, nhưng hương vị không sai biệt nhiều. Mà ngay cả Đạo Minh chân nhân cũng vô tình đến đây ẳm luôn hai bình đi. Hoằng Trị hiện tại đã biến thành một tên tửu quỷ, một ngày không uống, liền thấy toàn thân không thoải mái, ngay cả tu luyện cũng không còn hứng thú.
Tiểu Cơ Linh đắc ý nói:
“Muốn uống rượu, thì phải biết khách khí chút. Bằng không, hắc hắc. Đúng rồi, Hoằng Trị ca ca, huynh có cảm giác hay không, hàn linh thạch này phát ra linh khí dường như không còn sung túc bằng lúc trước, có phải Hải Long bên trong đã hấp thu hay không? Chờ hắn đi ra, không biết có thể đạt tới dạng cảnh giới gì nữa.”
Hoằng Trị vuốt cằm nói:
“Hẳn là như vậy. Ta nghĩ, hắn tu luyện trong thời gian dài như thế, sau khi đi ra thì ít nhất tu vi sẽ tăng lên ba, bốn cảnh giới à, chỉ bằng trình độ hiện tại của mi, tốt nhất là đừng nên trêu chọc hắn, nếu không, kẻ bị quả đào đánh chỉ sợ sẽ là mi đấy. A, không xong, mau kêu các huynh đệ hầu tử hầu tôn của mi trốn xa chút, e là Hải Long sắp ra.”
Vui mừng ra mặt, Hoằng Trị thấy rõ ràng Hàn linh thạch vạn nam kia bắt đầu tản mát ra một vầng sáng nhàn nhạt màu vàng, tảng đá tựa hồ cũng đang run rẩy, loại tình huống này chưa bao giờ có, như muốn dự báo cho bọn họ. Tiểu Cơ Linh vui mừng quá đổi, ngẩng cao hô lên một tiếng, tất cả đám hầu tử nhất thời thối lui ra xa.
Hoằng Trị cùng Tiểu Cơ Linh liếc nhau, vung tay lên, phật tinh niệm châu phiêu nhiên bay ra, phật phù phía trên Hàn linh thạch vạn năm, song thủ hợp nhất, Hoằng Trị nghiêm trang như tượng thì thầm:
“Phật ngôn hư không vô giới hạn. Bất khả độ lượng. Bồ Tát vô trụ tương bố thí. Đoạt được công đức cũng như hư không. Bất khả độ lượng. Vô biến tế dã. Đại giả trong thế giới mạc quá hư không. Hết thảy đại giả mạc quá phật tính. Phật pháp vô biên, phổ độ chúng sinh.”
Hay tay mười ngón cùng điểm, từng đạo từng đạo pháp ấn đánh vào bên trong tràng hạt, ở trong không khí, Hoằng Trị thôi động Kim Cang Chú với phật lực khổng lồ đem hàn linh thạch vạn năm hoàn toàn bao vây lại. So ra lần này Kim Cang Chú được hắn vận dụng thuần thục hơn, có pháp lực sung mãn duy trì, hắn đã có thể phát huy ra hiệu lực cơ bản của đại thần thông này.
Hàn linh thạch vạn năm dao động càng lúc càng mạnh, kéo theo hàn đàm bên cạnh nhộn nhạo lên từng vồm sóng gợn, đột nhiên, dao động nháy mắt đạt tới cực mạnh, oanh-----. Trong tiếng nổ, thạch đỉnh của Hàn linh thạch vạn năm chợt nổ mạnh, một thân ảnh bị bao phủ dưới kim quang như đạn pháp vọt thẳng lên. Đâm thật mạnh vào phật tinh niệm châu lẫn Kim Cang Chú phía trên. Kim Cang Chú theo thân ảnh kia mà kéo dãn ra. Hoằng Trị cảm giác áp lực đang tăng lên, trong cơ thể phật lực có chút mất kiểm soát liều mạng phóng về hướng Phật Tinh Niệm Châu. Mỉm cười, Hoằng Trị thì thầm:
“Phật thuyết thị kinh dĩ. Trưởng lão tu bồ đề. Cập chư bỉ khâu. Tì khưu ni. Ưu bà tắc, Ưu bà di. Hết thảy thế gian thiên nhân A tu la. Nghe thấy phật nói. Giai đại hoan hỉ. Tín thụ thừa hành.”
Hoàng quang chợt lóe, Kim Cang Chú tiêu thất, Phật Tinh Niệm Châu một lần nữa quay về tay Hoằng Trị. Mà thân ảnh kim sắc kia do không còn gặp cái gì cách trở, đã tiến thẳng vào trong cửu thiên.
Tiểu Cơ Linh khẩn trương mà hưng phấn chộp lấy ống tay áo Hoằng Trị nói:
“Hoằng Trị ca ca, cái kia, cái kia là Hải Long phải không?”
Hoằng Trị lắc đầu, nhìn vào bộ mặt tái xanh của Tiểu Cơ Linh, mỉm cười nói:
“Kia không phải là đại ca như trước nữa. Hắn đã thay đổi hoàn toàn. Trở nên cường đại hơn so với tưởng tượng của ta. Vừa rồi ta dùng Kim Cang Chú che Hàn linh thạch lại vì sợ nó nổ mạnh làm hủy hoại cảnh vật chung quanh, nhưng đại ca đã sớm nghĩ tới vấn đề này, nên phá đỉnh mà ra. Mi xem, Hàn linh thạch vạn năm đã không còn một tia linh khí.”
Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên, vệt kim quang trên không trung dần dần phóng đại ra, quang ảnh chợt lóe, bổng nhiên một người hiện ra trước mặt hắn và Tiểu Cơ Linh. Người này toàn thân trần trụi, mái tóc màu đen cùng với râu ria đã dài thặm thượt, toàn thân lóng lánh hào quang kim sắc nhàn nhạt, trong tay cầm một cái trường con lóe ra ô quang, nơi ngực có một miếng hộ tâm lóe ra ngân quang. Nếu không phải pháp khí làm nổi bật, thì thân ảnh đột nhiên xuất hiện này quả thực tựa như là người hoang dã.
Hoằng Trị cố nén tâm tình kích động, run giọng hỏi:
“Đại, đại ca, là ca sao? Là ca sao?”
Dã nhân chấn động toàn thân, thanh âm của hắn có chút khô cứng,
“Tiểu Trì, tiểu Trì, còn có Tiểu Cơ Linh, là ta, là ta đây! Ta là Hải –Long--“
Tiếng gầm thật lớn chợt vang lên, chấn động rừng cây xung quanh run lên một trận. Không sai, phá thạch mà ra đúng là Hải Long. Tiến vào giấc ngủ say sau khi hắn hấp thu tiên linh khí, không biết qua bao lâu mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh dậy, hắn phát hiện ba loại năng lượng trong cơ thể mình đã dung hợp làm một, biến thành một cỗ chất lỏng kim quang, trong đầu dần hiện ra mấy câu chữ tu luyện, tựa hồ là chương thứ nhất trong pháp quyết tu luyện cơ bản. Cơ hồ hoàn toàn theo bản năng, hắn bắt đầu dựa theo đó mà tu luyện, một bên vừa tu luyện, một bên uống rượu trong hầm hầu nhi tửu, dưới sự dẫn động của hầu nhu tửu, pháp lực bị Lục nhĩ mi hầu áp chế năm đó rốt cục đã được phóng thích hoàn toàn.
Mỗi ngày đều theo đó mà tu luyện, ngay cả chính hắn cũng không rõ đã bế quan bao nhiêu lần, mỗi lần bao lâu. Rốt cục, sau khi uống sạch tất cả hầu nhi tửu, hắn tiến hành bế quan lần cuối cùng. Khi hắn tỉnh lại, thì giật mình phát hiện ở linh đài của mình, tất cả pháp lực kim sắc kết hợp thành một viên kim đan nhỏ như quả trứng gà, cùng lúc đó, lại có thêm một pháp quyết hiện ra trong đầu hắn, lần này, tựa hồ chỉ trong phút chốc, hắn đã học xong tất cả.
Cũng hết nhẫn nại trong khối đá tịch mịch này, hắn dựa theo pháp quyết mới học thôi động Tiểu Thiết Côn, dường như bên trong Hàn linh thạch đều sáng lên, Tiểu Thiết Côn chợt lóe ra kim quang mãnh liệt, dưới sự thúc dục toàn lực của Hải Long, Nghịch Thiên Kính cũng truyền đến một đạo pháp lực nơi ngực, rốt cục, Hàn linh thạch vạn năm đã mất hết linh khí cũng không còn khả năng chịu một lực công kích mạnh như vậy. Hải Long cuối cùng đã phá thạch mà ra, một lần nữa trở lại thế gian.
Hoằng Trị không kiềm nén được nữa, ôm chầm lấy bả vai Hải Long, thâm tình kêu lên:
“Đại ca, đệ rất nhớ ca a!”
Hải Long ngây ra một lúc, một tay mạnh mẽ đẩy Hoằng Trị ra, nói:
“Cái đồ ẻo lả ngươi, ta không thích nam sắc.”
Nhìn Hoằng Trị trợn mắt há hốc mồm, Hải Long cười lên ha hả, bước lên ôm lấy hắn, nói:
“Bất quá, ta cũng thực sự nhớ ngươi a! Tiểu Trì. À, còn, còn, còn có mi, Tiểu Cơ Linh của ta.”
Nói xong, dùng cánh tay còn lại ghì lấy Tiểu Cơ Linh vào ngực mình. Hai người một hầu cứ đứng ôm nhau như vậy, không ai nói gì, yên lặng cảm thụ thâm tình lẫn nhau.
Thật lâu sau, Hoằng Trị đột nhiên đẩy Hải Long ra, học theo bộ dáng vừa rồi của hắn, nói:
“Cái đồ ẻo lả ngươi, ta không thích nam sắc.”
Hải Long cùng với Tiểu Cơ Linh đều ngẩn người, lát sau cả ba cùng cười lên ha ha. Tiếng cười lắng dần, Hải Long chỉ vào Hoằng Trị cười mắng:
“Xem ngươi kìa, làm sao còn giống người xuất gia chứ.”
Hoằng Trị hai tay tạo thành chữ thập, nói:
“Tội lỗi, tội lỗi. Tiểu tăng vừa rồi vọng ngữ. Đại ca, phật tổ nhất định sẽ tha thứ đệ, là do đệ hưng phấn khi gặp lại ca nên mới như vậy thôi.”
Tiểu Cơ Linh nói:
“Hải Long, huynh đừng để ý đến hắn, hắn căn bản chỉ là một tên mạo danh hòa thượng thôi, mỗi ngày đều rủ rê đệ uống rượu, sớm đã làm đệ phiền đến chết.”
Hải Long trợn mắt há mồm nhìn Tiểu Cơ Linh, thì thào nói:
Mi, mi, tại sao có thể nói được? Tuy rằng diện mạo bên ngoài của mi thay đổi không ít, nhưng ta vẫn còn nhận ra mùi của mi. Tiểu Cơ Linh, mi, mi vì sao có thể nói?”.
Hắn hỏi hai lần liên tiếp, hiển nhiên là trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Tiểu Cơ Linh đắc ý nói:
“Nói chuyện có gì đặc biệt đâu, đệ đã luyện hóa phản cốt, chẳng những có thể nói, hơn nữa trí tuệ cũng không kém chút nào so với nhân loại đâu.”
Hải Long nhất thời hồi tưởng lại Lục nhĩ mi hầu lúc gần đi có nói mấy lời với mình, lúc này mới bừng tỉnh, thì thào nói:
“Nguyên lai là mi học được phương pháp tu luyện của tiền bối. Luyện hóa phản cốt? Lục nhĩ tiền bối từng nói năm đó ngài luyện hóa phản cốt mất đến mấy trăm năm, nói như vậy, lần tu luyện này của ta chẳng lẽ có hơn trăm…mấy năm phải không. Tại sao ta không cảm nhận được thời gian đã dài như vậy a!”
Hoằng Trị mỉm cười nói:
“Trăm năm? Nếu vỏn vẹn chỉ trăm năm, ca có thể nào đạt được tu vi như hiện tại chứ? Đại ca, chúng ta nhẫm chừng có tám trăm..mấy năm. Nói cách khác, ước chừng ca đã tu luyện tám trăm năm à!”
Hải Long chấn động toàn thân, bất khả tư nghị nhìn Hoằng Trị, rồi lại nhìn Tiểu Cơ Linh đang gật đầu liên tục, thì thào nói:
“Tám trăm năm, thậm chí đã lâu đến tám trăm năm vậy sao?”
Hỗm rày bị té xe đến vỡ mồm sứt môi, ko post được