• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Biệt Trí không muốn nhanh như vậy đã thành thân, nhưng lại không thể chịu được sư gia cùng Đường lão gia và bà mối khuyên bảo liên tục, đành đáp ứng gặp một lần. Sau một lượt an bài hai người sẽ gặp mặt ở Hinh Hương họa quán.

Đường Trân Châu năm nay vừa tròn hai mươi, ngày thường thướt tha xinh đẹp, đôi mắt trong veo, lấp lánh như nước, ai nhìn cũng yêu thích. Đường Trân Châu thực sự khác xa so với Yêu Yêu; nhã nhặn lễ độ, giơ tay nhấc chân đều là khí chất của tiểu thư khuê các nhà quyền quý. Tống Biệt Trí cũng có ấn tượng không tệ với cô gái này.

Nói chuyện phiếm một lúc thì Đường Trân Châu bảo muốn gẩy một khúc đàn cho Tống Biệt Trí nghe. Nàng đi tới trước kệ đàn, tay ngọc nhẹ nhàng đưa ra đặt nhẹ lên đàn. Âm thanh du dương vang lên , phong thái uyển chuyển. Tiếng đàn dâng lên, nàng ta ngẩng lên nhìn Tống Biệt Trí hai mắt như làn thu thủy, ẩn ẩn đưa tình, xinh đẹp động lòng người.

Lại đúng cái lúc tình nồng ý hợp này thì Yêu Yêu đến. Nàng mở cửa vào cắt ngang khúc đàn của Đường Trân Châu.

Tống Biệt Trí nhìn Yêu Yêu một cái liền hỏi:" Cô tới làm gì?"

Yêu Yêu bắt chước khẩu khí của mấy sơn trại đại vương (tướng cướp):" Ta tới thăm muội muội ta một chút nha!"

Đường Trân Châu chán ghét nhìn Yêu Yêu một cái rồi không thể không mỉm cười đứng dậy chào hỏi:" Là Đào gia tỷ tỷ à! Đã lâu không gặp, nhìn tỷ rất tiều tụy nha!"

Yêu Yêu đi tới kệ đàn rồi đạp một chân lên kệ ra vẻ sơn trại đại vương đang ngắm nhìn phong thái người đẹp! Đường Trân Châu sợ hết hồn, nũng nịu hỏi:" Đào gia tỷ tỷ người làm cái gì vậy nha! Làm như vậy thật không lịch sự!”

"Trân Châu muội muội à! Nghe nói muội muốn gả cho tên họ Tống này phải không?"

Đường Trân Châu ra vẻ ngượng ngùng:"Tỷ . . . Tỷ làm sao có thể nói như vậy?"

Tống Biệt Trí bước tới quát:" Đào Yêu Yêu, cô lại muốn làm cái gì?"

Yêu Yêu xua xua tay với Tống Biệt Trí:" Uống rượu tiếp đi, ta đang cùng Trân Châu muội muội tán ngẫu chuyện nhà! Nam nhân như ngươi chen miệng vào làm gì hả?"

Đường Trân Châu tính tình nhẫn nại nói:" Đào gia tỷ tỷ nếu tỷ muốn ôn lại chuyện cũ thì. . . Hay là chúng ta tái ước ngày khác đi! Hôm nay là ta mời Tống đại nhân rồi nên không thể bỏ mặc chàng lại được!"

Yêu Yêu gật đầu nói:"Được! Vậy chúng ta hẹn lần khác, nhưng ta phải nhắc muội. Gã đàn ông này ...." nàng chỉ thẳng Tống Biệt Trí:"Hắn là nam nhân ta đã vứt đi, Trân Châu muội tử chỉ cần một câu nói thích, tỷ tỷ tặng luôn cho ngươi!"

Mặt Đường Trân Châu lập tức biến sắc, tức giận nói:"Tỷ là có ý gì? Tỷ nói câu này không phải là hạ nhục ta và Tống đại nhân sao? Tỷ nếu có bất mãn gì với ta chỉ cần nhằm vào ta là được, sao phải chĩa vào cả Tống đại nhân?"

Yêu Yêu cười nói:" Ta vốn cũng không phải nhằm vào ngươi, ta chính là nhằm vào hắn!"

Tống Biệt Trí chắp tay nói với Đường Trân Châu:" Đường cô nương, quả thực xin lỗi, hôm nay đã phá hỏng nhã hứng của cô. Chúng ta hẹn lại ngày khác đi! Ta không muốn ở cùng một phòng với một đổ quỷ ngu ngốc."

"Tống đại nhân nói lời đó cũng là tiếng lòng ta." Đường Trân Châu lạnh lùng liếc Yêu Yêu nói:" Ta xưa nay cũng không ưa nhìn những kẻ thích tự cho mình là đúng, không biết nữ nhi gia giáo, cả ngày điên điên khùng khùng!"

Yêu Yêu nhếch miệng nói:" Ngươi trở mặt thật nhanh a!"

Đường Trân Châu nghiêm mặt nói:" Ta phải nói lời thật! Đánh mã điếu chính là cách làm hại người. Nói cái gì tiểu đổ di tình (đánh nhỏ lấy vui làm chính), tất cả toàn là gạt người! Ta từ xưa tới nay hận nhất là việc đánh bạc tiền, Đào gia tỷ tỷ, nhà ngươi xảy ra chuyện như vậy ta khuyên ngươi tốt nhất nên tuân theo gia giáo, thu liễm tính tình, tìm một gia đình nhỏ rồi gả đi!

"Đường Trân Châu, Ngươi rõ ràng là hạ nhục ta! Ta Đào Yêu Yêu này đã không lấy thì thôi, nếu lấy, ta chỉ gả cho đệ nhất đại gia thôi, loại gia đình nhỏ như Tống Biệt Trí này lại rất thích hợp với ngươi! Tỷ tỷ nên sớm nói chúc mừng hai người, sống tới đầu bạc răng long, đoạn tử tuyệt tôn!"

"Ngươi. . ."Đường Trân Châu tức giận không nói được câu gì.

Tống Biệt Trí lập tức tóm lấy tay Yêu Yêu lôi ra khỏi phòng. Yêu Yêu hất tay hắn ra :"Làm gì? Muốn giết người diệt khẩu sao?"

"Đào Yêu Yêu" Tống Biệt Trí ánh mắt sắc bén nói," Chẳng lẽ trong lòng ngươi không thấy xấu hổ sao? Ta tưởng ngươi chẳng qua chỉ là người thích đánh bạc thôi, thì ra ngươi còn là một kẻ không có chí tiến thủ!"


“Họ Tống, ngươi đừng có nói ra vẻ cao thượng như vậy! Ngươi hại ta phải chờ ngươi sáu năm liền, khi quay về còn từ chối lấy ta! Nợ này ta sẽ từ từ mà tính với ngươi, hừ!"

"Đào Yêu Yêu!"

Thấy Yêu Yêu chắp tay sau lưng nghênh ngang bỏ đi, Tống Biệt Trí giận tới mức cắn chặt răng lại, trong lòng tự hỏi sao lại có thể có cô gái như vậy chứ?

Sau khi trở lại nha môn sư gia không kịp hỏi hắn xem buổi xem mặt thế nào thì đã thấy hắn mặt mày âm trầm đi tới bèn hỏi:" Lại gặp Đào Yêu Yêu sao?"

"Làm sao ngươi biết ta gặp nha đầu kia?"

"Ha ha ha, bị ta đoán trúng rồi! Cả cái Tần thành này, không, trên đời này còn ai có thể làm ngươi tức giận như vậy chứ? Ngươi từ trước tới giờ là người bình tĩnh trầm ổn, nhưng gặp phải Đào Yêu Yêu lại không thể tiếp tục như vậy được!"

Tống Biệt Trí thở dài:" Coi như bị ngươi nói đúng đi!"

"Thật kỳ lạ, ngươi không thể bị Đào Yêu Yêu dắt mũi mãi như vậy được nha! Ngươi phải phô ra phông phạm Đại lão gia mới được, nếu không nha đầu kia nhất định sẽ trèo đầu cưỡi cổ mà bắt nạt ngươi!"

"Nha đầu chính là loại người đầu óc không bình thường, dù có bày ra phong phạm đế vương thì ta cũng chỉ sợ chả có tác dụng gì trước mặt cô ta!"

Sư gia cười nói:" Ngươi có vẻ vẫn thấy áy náy trong lòng với nàng ta đúng không? Vô luận Đào Yêu Yêu là loại người gì thì người ta cũng đã chờ ngươi sáu năm à!"

"Không phải, ta không thấy áy náy với nàng mà là thấy có chút thiệt thòi cho nàng." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK